Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 33

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sry mọi người mấy hôm nay không có truyện, do Ruby bận công tác đột xuất, không kịp lên thông báo cho mọi người! Mọi người thông cảm nhé John lập tức tươi cười rạng rỡ, "Đó chính là nói, anh vẫn còn có cơ hội. Anh sẽ cùng Cận tổng tài cạnh tranh công bằng." Nghe Yên Lam nói, nghĩa bóng hay nghĩa đen đều chứng tỏ anh ta vẫn còn có cơ hội, chỉ cần Yên Lam chưa kết hôn cùng Cận Thế Phong, vậy anh ta vẫn còn có cơ hội. Người ngoại quốc này đương nhiên không biết Yên Lam đã cự tuyệt anh ta, tự cho rằng Yên Lam vẫn rất có cảm tình với anh ta, dùng một câu danh ngôn Trung Quốc mà nói chính là "Mục tiêu đã có hy vọng, tiên sinh vẫn cần phải nỗ lực"

Thế nhưng Cận Thế Phong nghe được những lời nói này, liền nổi giận muốn đánh người. Gã John này cũng thật là, rõ ràng Yên Lam đã cự tuyệt hắn, nhưng hắn vẫn tự cho là đúng nghĩ rằng người ta cho hắn cơ hôi. Tuy rằng, Lam Lam nói rõ ràng hay chỉ là cho có lệ với gã John này, nhưng như vậy vẫn khiến cho hắn cực kỳ khó chiụ.

Chính vì ngẫm lại John cũng là khách hàng, cho nên, Cận Thế Phong kìm nén lưả giận, kéo Yên Lam chuẩn bị rời khỏi.

"Tổng tài Cận Thế Phong, nếu như ngài cũng thích tiểu thư Yên Lam, thì ngay tại đây tôi tuyên chiến với ngài. Đồng thời, tôi còn muốn nói cho ngài biết, tôi vô cùng khinh thường ngài!" Vừa mới xoay người, Cận Thế Phong bị John nói làm cho sững lại.

"Ngài khinh thường tôi, vì sao?" Như phản xạ hắn buộc miệng hỏi.

"Ngài là người tiểu thư Yên Lam yêu mến, nếu ngài không nỗ lực cố gắng theo đuổi cô ấy, lại còn ở nơi này cự tuyệt, ngăn cản tôi, rõ ràng không phải là hành động cuả một quý ngài!"

John tiếp tục nói, "Nếu như ngài yêu cô ấy, thì nên tự mình tìm cách thu hút cô ấy, bảo vệ cô ấy, phải lấy làm tự hào khi cùng lúc có những người đàn ông ưu tú khác cùng lúc theo đuổi cô ấy. Bởi vì, điều đó chứng minh ngài rất tinh mắt, người ngài yêu thích cũng được rất nhiều người để mắt. Nhưng ngaì lại không hề như vậy, lại còn căm thù tôi, cho nên, đó là lý do ban nãy tôi nói khinh thường ngài. Ngài cũng không xứng làm bạn trai cuả tiểu thư Yên Lam, cho nên tôi muốn cạnh tranh với ngài!" Trong nháy mắt, John nói từng lời từng chữ khiến Cận Thế Phong hoá đá.

Nghe xong lời John nói, Yên Lam cũng không khỏi ngơ ngẩn. Tuy rằng người ngoại quốc rất cởi mở và nhiệt tình đúng là ai cũng biết. Thế nhưng đối với cách nhìn về tình yêu và theo đuổi đối phương cũng không thể không khiến nàng lộ vẻ cảm động, tình cảm ban đầu có hay không cũng không hề gì, miễn là yêu thích, thì sẽ không màng tới, không bao giờ luì bước.

Chờ Cận Thế Phong định thần lại, John đã rời khỏi sân thượng, nhìn Yên Lam sững sỡ nhìn về hướng John rời khỏi.

"Người đã đi ra xồi còn nhìn cái gì?" Giọng nói thâm trầm cuả Cận Thế Phong vang lên bên tai Yên Lam, làm nàng giật mình. Cận Thế Phong phẫn nộ đưa tay kéo lấy Yên Lam, xoay nàng đối mặt với mình.

"Thế nào? Em thích hắn? Bị lời hắn nói làm cho cảm động rồi sao?" Hắn nhìn về phiá John rời khỏi, trong giọng nói không thể kìm nén được sự giận dữ.

"Không, không phải!" Yên Lam mở to hai mắt, "Sao, sao lại có khả năng đó được?"

"Đều không phải? Không phải thì em làm cái gì phaỉ khẩn trương như vậy?" Lẽ nào nàng thực sự thích John, nảy lên ý nghĩ này, làm cận Thế Phong càng thêm tức giận.

"Anh nói bậy bạ gì đó hả!"

"Là tại anh nói bậy sao? Vậy em vì sao ban nay lại sững sỡ? Bởi vì hắn so với anh có tiền hơn, nên em coi trọng hắn?" Cận Thế Phong châm chọc nói.

"Tại sao? Tại sao anh phải dùng những lời lẽ như vậy nói với em? Suốt khoảng thờ gian dài như thế, lẽ nào anh cũng không có cảm giác gì sao? Sau tất cả anh cũng thật máu lạnh, căn bản là không muốn tin tưởng!" Yên Lam chua xót nói.

"Sự thật thế nào, trong lòng em rõ nhất." Cận Thế Phong hừ lạnh nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tối sầm lại, Yên Lam xiết chặt bàn tay nhỏ bé, cảm thấy người đang đứng trước mặt, hắn thực sự rất quá đáng, lấy cái gì mà phê bình nàng như vậy?

"Làm sao vậy, anh nói trúng tim đen cuả em rồi sao, cho nên em thẹn quá hoá giận àh?"

"Anh quả thật cứ bất chấp lý lẽ như vậy, em không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện nưã!"

Cận Thế Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi. Yên Lam căm ghét nhìn bóng lưng người đàn ông đang rời khỏi đó, nàng cũng không thể nhịn được sự oan ức trong lòng.

Thân thể chậm rãi xuị xuống nền đất, mặc cho nước mắt điên cuồng chảy xuống. Nàng từng có hy vọng, nhưng khoảnh khắc Cận Thế Phong rời khỏi tất cả đã hoàn toàn vỡ vụn. Nàng không còn cách lưà gạt chính bản thân mình, căn bản là Thế Phong không thương nàng....

Nàng chỉ bất quá là người phụ nữ hắn mua về mà thôi, hắn căn bản là không thương nàng.

Nhưng mà, nàng vẫn yêu hắn, làm thế nào bây giờ? Dù hắn lạnh lùng hà khắc, ngang ngược, thay đổi thất thường, xử sự hoàn toàn không hợp lý, nhưng nàng lại không có cách nào khiến bản thân mình không thương hắn.

Nàng úp mặt vào lòng bàn tay, không còn cách kiềm chế khóc rống lên.

Cận Thế Phong gần như không ngừng tự hỏi, chết tiệt, chính mình ban nãy làm sao có thể chỉ trích Lam Lam như vậy. Rõ ràng biết John chính là khách, cho nên nàng mới có thể khách sáo nói chuyện với hắn. Thế nhưng bản thân mình lại...

Cận Thế Phong thưà nhận hắn có chút sợ, sợ Yên Lam bị lời nói cuả John làm cho cảm động, nhưng mà những chuyện đã trải qua lúc trước lại không cho phép hắn tuỳ tiện nói tiếng "yêu" ra khỏi miệng. Sở dĩ, hắn đối với Yên Lam giận dữ, chính là để che giấu tình cảm cuả bản thân mình.

Ngươi còn muốn trốn tránh bản thân mình sao, Cận Thế Phong? Lam Lam yêu hắn, hắn hoàn toàn không hoaì nghi về điểm này. Thế nhưng, hắn rốt cuộc vưà mới làm cái quái gì?!

Lại hung hăng làm tổn thương nàng.

Nhớ tới những lời vưà nói, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hắn lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Hắn nhất định phải xin lỗi Lam Lam, hy vọng thời gian không quá muộn.

Bước nhanh đi về hưóng sân thượng, nhưng không biết thế nào, một chút mơ hồ cảm giảc bất an đang dần dần tăng lên, hắn không ngừng bước nhanh chân, nhưng nhận ra, sân thượn hoàn toàn không có người. Trong khi lúc này, Yên Lam đã không biết đi đâu.

Hắng cuồng loạn đưa mắt nhìn về bốn phiá, tầm mắt rớt vào một vật rơi trên nền sân thượng vắng vẻ. Những tia sáng lấp lánh chiú váo mắt hắn, hắn chậm rãi bước đến, nhặt lên sợi dây chuyền bằng bạch kim, lẳng lặng nhìn.

Hắn siết chặt lấy nó, chặt đến mức móng tay cũng đâm vào da thịt nhưng hoàn toàn không nhận ra. Hắn như chỉ nhìn thấy những ngôi sao, những âm thanh vù vù bên tai. Nhớ tới ban nãy gương mặt Lam Lam đầm đià nước mắt, nhớ tới nàng đau khổ cùng vẻ mặt chua xót, hắn vưà nghĩ thì tim cũng giống như bị thiêu đốt, nỗi đau như áp đảo khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

*****

Hắn siết chặt lấy nó, chặt đến nỗi móng tay khảm sâu vào da thịt nhưng vẫn hoàn toàn không nhận ra. Hắn như chỉ nhìn thấy những ngôi sao, những âm thanh vù vù bên tai. Nhớ tới ban nãy gương mặt Lam Lam đầm đià nước mắt, nhớ tới biểu hiện nàng đau khổ cùng vẻ mặt chua xót, hắn vưà nghĩ thì tim cũng giống như bị thiêu đốt, nỗi đau như áp đảo khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Lam Lam đã tháo bỏ sợi dây chuyền, nàng thực sự cảm thấy đau lòng. Sợi dây chuyền này kể từ khi được trao cho nàng, thì chưa bao giờ thấy nàng gỡ xuống, ngay cả scandal tình ái vừa rồi, nàng cũng không làm như vậy. Thế nhưng lần này...

Cận Thế Phong không ngừng cảm thấy hoảng sợ, hắn muốn đi tìm Lam Lam để nói lời xin lỗi. Lời nói ban nãy không phải là chủ ý của hắn, chỉ bởi vì Ước Hàn nói yêu nàng, mà chính là... Hắn chỉ nhất thời phẫn nộ mới nói như vậy, hắn cần nàng tha thứ cho hắn.

Yên Lam bước chân không mục đích lang thang trên đường, có nên về nhà không, chỗ của Thế Phong thì không thể trở về. Trời đã bắt đầu mưa tí tách, vốn đã vào thu nên thường xuất hiện những cơn mưa, và một ít hơi lạnh.

Yên Lam dùng cánh tay bao quanh thân mình như muốn chống lại cái lạnh bên ngoài. Mưa đã nhỏ dần, thế nhưng toàn thân cô đều ướt đẫm, váy dạ hội màu trắng vì thấm nước mưa nên dính sát vào da thịt làm lộ ra một thân hình xinh đẹp mỹ miền. Cô không chứ ý đến phía trước mình xuất hiện hai bóng người.

"Ai nha! Mỹ nữ, tâm trạng không tốt sao? Đã trể thế này sao lại đi một mình, có muốn bọn anh chăm sóc cưng không?" Âm thanh phát ra từ hai người có dánh vẻ lưu manh ở phía trước truyền đến.

Yên Lam vô thức ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là hai tên côn đồ, tóc nhuộm vàng, ánh mặt dâm đảng nhìn mình chằm chằm.

"Sao cưng không nói lời nào vậy! Sợ rồi à? Đừng sợ, bọn anh sẽ cưng chiều em mà!" một tên trong số họ nói, đưa tay muốn kéo Yên Lam vào lòng.

Yên Lam lắc mình tránh sự đụng chạm ấy."Các người muốn làm gì? Coi chừng tôi la lên." :

"Ha.. ha.. Anh xem kêu cứu thế nào!" vừa nói, cánh tay hướng Yên Lam với tới.

"Buông cô ấy ra." Trong khi Yên Lam giãy dụa kêu la không ngớt, xa xa truyền đến một tiếng nói.

"Là tiếng của Thế Phong, là Thế Phong". Yên Lam ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

"Thằng nhóc này là ai?" Đừng cản trở chuyện vui của bố mày, không muốn chết thì nên tránh ra!" Tên lưu manh thấy Cận Thế Phong chỉ có một mình nên ra uy đe dọa.

"Tao kêu mày buông cô ấy ra" chết tiệt, bàn tay bẩn thiểu của nó lại còn chạm vào Lam Lam, Cận Thế Phong giận dữ nhìn hắn "Ai da! Nói mày không nghe phải không? Thằng nhóc cứng đầu này! Muốn làm anh hùng, coi chừng bố mày đây ta cho người biến thành con chó! Anh em, lên cho tao!" 2 người bước tới vây quanh nhắm ngay Cận Thế Phong xuất chiêu.

Cận Thế Phong nghiêng người qua một bên tránh.

"Thế Phong, cẩn thận đó!" Yên Lam chợt cảm thấy lo lắng, lấy một chọi hai, Thế Phong sẽ bị thiệt.

"Lam Lam, em yên tâm đi, Anh không có kém như vậy đâu! Cả hai người này vẫn không thể gây thương tổn cho anh được!" Cận Thế Phong nói.

Nghe hắn nói, Yên Lam cảm thấy an tâm không ít.

"Anh em, chúng ta cùng lên!" bị Cận Thế Phong nói thế làm đám lưu manh tức giận, xuất thủ càng thêm hung ác.

Qua một hồi đánh nhau kịch liệt, đám lưu manh cuối cùng cũng bị Cận Thế Phong đánh cho chạy trối chết.

"Lam Lam, em không sao chứ?" Cận Thế Phong bước lên phía trước kéo tay trái Yên Lam nhìn một chút, phải nhìn một chút, lo nàng bị thương tổn. Nếu như anh đến chậm một bước thì Lam Lam... Cận Thế Phong chỉ cần nghĩ đến cũng rùng mình.

"Anh còn đến làm gì? Anh còn lo lắng cho em sao? Anh đều không phải không tin ta sao?"

Yên Lam ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Cận Thế Phong.

"Lam Lam, anh..." Đối mắt với sự chất vấn của Yên Lam, Cận Thế Phong nghẹn lời.

Dưới ánh sáng của ánh trăng, Yên Lam thấy ở khóe miệng của Cận Thế Phong có vết máu.

"Thế Phong, anh bị thương?" Cô nhẹ nhàng lau đi vết máu, rất sợ làm đau Cận Thế Phong.

"Đau không?" Yên Lam chậm rãi hỏi "Không bằng lòng em đau, có phải không? Tha thứ cho anh, Lam Lam"." Cận Thế Phong giữ lấy tay Yên Lam đang lau vết máu cho mình, chậm rãi nói.

"Thế Phong, anh.." Yên Lam nhìn Cận Thế Phong trước mắt, đôi mắt anh tràn đầy sự hối hận, cũng có chút đau lòng.

"Tha thứ cho anh có được không? Lam Lam, anh biết anh sai rồi, anh vừa rồi không nên nói em như vậy. Anh là nhất thời tức giận nên mới nói như vậy, đó không phải là ý của anh.

Anh... anh sợ em thích John nên..."

"Nói đến cuối cùng, anh vẫn là không tin em?" Yên Lam cười khổ nói.

"Không, điều không phải vậy. Anh tin em, chỉ là, chỉ là, anh không tin chính mình. Anh sợ em cảm thấy hắn tốt hơn anh." Cận Thế Phong vội vàng nói."Em biết không? Anh vẫn nghĩ bản thân mình là người đàn ông tốt nhất, nên anh rất kiêu ngạo. Thế nhưng hôm nay, John biến anh chẳng đáng một đồng, thì anh mới phát hiện, anh thật thất bại. Hắn dám nói lên tiếng "Yêu em", thế mà anh... hắn so với anh ôn nhu hơn, so với anh..."

"Không nên nói nữa, " Cận Thế Phong bị Yên Lam ngắt lời và ôn nhu nói: "Em chỉ yêu mình anh, Em yêu anh. Chỉ cần anh yêu em, em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Nghe được chính Yên Lam nói yêu mình, Cận Thế Phong vui mừng muốn chết. Hắn không biết rằng tình yêu có thể nói ra như vậy.

Yên Lam đi tới trước mặt Cận Thế Phong, nhìn thật tỉ mỉ biểu tình trên mặt anh, rất sợ bỏ lỡ cái gì, "Vậy, anh yêu em không? Nếu không yêu thì hãy buông tay, nói đi, anh yêu em không?"

Cận Thế Phong sửng sốt, nhìn Yên Lam đang tươi cười, mình có yêu cô ấy không? Yêu không? Nếu như không yêu thì hắn cần gì dùng nhiều thủ đoạn đem cô ấy ở cạnh bên mình, nếu không yêu thì sao suốt ngày hắn lại muốn thấy mặt nàng, nếu không yêu sao bây giờ hắn lại đứng chỗ này... Thế nhưng bây giờ nói với nàng, như vậy là yêu sao?

*****

Cận Thế Phong sửng sốt, nhìn Yên Lam đang tươi cười, mình có yêu cô ấy không? Yêu không? Nếu như không yêu thì hắn cần gì dùng nhiều thủ đoạn đem cô ấy ở cạnh bên mình, nếu không yêu thì sao suốt ngày hắn lại muốn thấy mặt nàng, nếu không yêu sao bây giờ hắn lại đứng chỗ này... Thế nhưng bây giờ nói với nàng, như vậy là yêu sao?

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong vẻ mặt sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày. Vẫn là không thể quên được phải không? Nàng không muốn dối lòng, không muốn phản bội lại hắn. Thế nhưng, người phản bội trước lại là hắn! Vậy sao hắn còn muốn giữ mình ở nơi này?! Trong nhaý mắt nàng cất tiếng hỏi: "Vậy anh đã thật sự nghĩ kỹ chưa, anh có yêu em không?"

Yên Lam xoay người đi. Đi giữa trời đêm đen kịt, nàng khóc không thành tiếng, "Yêu một người sao không thể thổ lộ, nếu cứ lưỡng lự như vậy có phaỉ hàm ý là không yêu đúng không? Thế Phong, em yêu anh, nhưng bây giờ em cần phải quên anh đi phải không?"

Cận Thế Phong lặng nhìn Yên Lam đi xa, giâu tiếp theo vẫn bất động tại chỗ, nàng vưà hỏi hắn có yêu nàng hay không, tại sao miệng cuả hắn không nghe lời hắn, vì sao không nói gì, hắn rõ ràng là yêu nàng, vì sao lại không nói thành lời?!

Ngày thứ hai, Yên Lam còn đang ngủ, thì điện thoại vang lên: "Nếu như trên đời một đứa ngốc..."

"Alo, xin chào"

"Có phải tiểu thư Yên Lam không? Tôi là John"

"Vâng, John tiên sinh, anh có việc gì sao?"

"Tôi rất muốn mời em dùng một bữa cơm, mong em cho tôi vinh hạnh này, được không?"

"Nhưng, tôi...."

"Tôi van em đừng từ chối tôi? Xem như là bữa cơm giữa những người bạn với nhau, bởi vì công ty có một số việc cần tôi trở về giải quyết, tôi phải lập tức quay về Mỹ nga, không biết lúc nào mới có thể gặp lại. cho nên, coi như cho tôi một bữa tiệc chia tay"

"Vậy, được rồi. Chúng ta gặp nhau ở đâu?"

John chọn 1 nhà hàng Pháp yên tĩnh, khung cảnh ở đây rất đẹp, phù hợp với các đôi tình nhân hẹn hò. Chỗ ngồi đều bằng ghế sopha hình tròn, hai bên còn có rèm cưả, đều bằng những hạt thủy tinh kết lại, vô cùng xinh đẹp.

Nhân viên phục vụ đi phía trước dẫn đường cho hai người, nhưng bỗng nhiên John rẽ sang một hướng khác, Yên Lam tưởng bàn của họ phía đó nên đi theo hắn, đi vào mới biết được...

"Cận tổng tài, thật khéo lại gặp được ngài ở đây"

"John tiên sinh, nghe nói anh phải về nước, nhân đây tôi chúc anh mọi việc tốt đẹp"

Lúc này Yên Lam vừa đi đến, trước mắt là cái tình huốn gì đây? Hai người giống như tình địch, cùng trừng mắt nhìn nhau. Cận Thế Phong hiện đang ngồi bên cạnh một nữ phóng viên xinh đẹp.

"Cận tổng tài, anh thực sự có sức quyến rũ nha! Nhanh như vậy đã có người đẹp làm bạn đồng hành?" John vừa nhìn Yên Lam bên cạnh, giọng điệu có chút hả hê nói.

"Uh, cô ấy là phóng viên Đài truyền hình, đang có cuộc phỏng vấn với tôi" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam giải thích.

Yên Lam quay đầu lại, không nhìn đến Cận Thế Phong, hướng John nói: "Các anh cứ nói chuyện trước đi vậy, tôi đi đến bàn chờ anh."

Cận Thế Phong nhìn bóng lưng Yên Lam, trong lòng có chút tức giận, nàng rõ ràng biết John đang theo đuổi nàng, mà nàng vẫn cùng hắn đi ăn, vì sao chứ?"

"Cận tổng tài, làm thế nào ngài mới chịu buông tha tiểu thư Yên Lam?" John nói "Tôi nhất định sẽ cạnh tranh đến cùng với ngài!" nói xong, cũng xoay người rời khỏi.

Nét mặt Cận Thế Phong căng cứng nghiêm mặt ngồi xuống, tiếp tục trả lời những câu hỏi của ký giả. Thế nhưng trong đầu hắn đều là hình ảnh của Yên Lam cùng John, Yên Làm vì sao lại muốn cùng với hắn... ?

Thấy cách đó không xa, Yên Lam đứng dậy đi về hướng toilet, Cận Thế Phong nói "Xin lỗi, ngại quá, chúng ta ngừng một chút, tôi đi nhà vệ sinh."

Yên Lam vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đã bị một người hung hăng giữ lại, thân người đứng lại vững vàng mới nhận ra chính là Cận Thế Phong.

"Tại sao hôm nay em không đi làm, tại sao lại đi ăn cùng hắn? Em không phải ngốc mà không biết hắn có tình ý với em chứ? Tại sao vẫn cùng hắn đi ăn cơm?"

Hắn vừa đến đã chất vất, "Cận tổng tài, đó là việc riêng của tôi, tôi nghĩ anh không cần phải quản. Hơn nữa, bây giờ ngaỳ hôm nay lại là ngày nghỉ, tôi muốn làm gì là tự do của tôi, không phải sao?"

"Em mãi là người đàn bà của tôi, em nói xem tôi có tư cách quản không? Tôi cũng chưa từng nói, muốn buông em ra, em có hiểu không?" Cận Thế Phong cười mờ ám.

"Tối nay em hãy ngoan ngoãn mà về nhà..."

"Tôi không muốn, tôi đã nói rồi, nếu anh không thật lòng yêu tôi, xin anh buông tay tôi ra đi."

"Em..." Yên Lam tưởng là Cận Thế Phong sẽ lôi kéo nàng rời khỏi đây, hoặc là lập tức hôn nàng, thì hắn lại thả nàng ra, đi về phía nhà hàng.

Cận Thế Phong dừng bước, quay đầu lại cười xấu xa nói: " Lam Lam, hãy tin tôi, chọc giận tôi hậu quả em không gánh nổi đâu!" Sau đó hôn gió một cái đi ra ngoài.

Một lát sau, Yên Lam đi ra ngoài, trở lại chỗ ngồi. Tuy rằng trên bàn ăn, John không ngừng nói chuyện, thay đổi rất nhiều đề tài, thế nhưng lòng của nàng thì đã bay theo Cận Thế Phong.

Đến lúc nàng đi về, nàng thấy Cận Thế Phong cũng đã kết thúc buổi phỏng vấn, hắn cùng ký giả bước đi, nàng nhìn theo bóng hắn, nàng đương nhiên hiểu hàm ý câu nói lúc nãy hắn uy hiếp nàng, nhưng rốt cuộc thế nào? Bất quá ngày mai nàng sẽ biết.

Dĩ nhiên, tối hôm đó Yên Lam trở về nhà cuả mình, thắp lên một ngọn nến trong phòng, bởi vì đã rất lâu không có ở đây, nên nhà cũng không có điện, bây giờ chỉ có thể sinh hoạt như người cổ xưa, chính là thắp lên một ngọn nến. Mấy ngày nghỉ thế này cũng không tồi, cũng không có chuyện gì cả.

Yên Lam nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, liền ngồi dậy. Nhìn phiá trên cái tủ khoá trước mặt, nàng bỗng nhiên chợt nhớ tới bà cuả nàng đã để lại một cái gì đó. Một hộp trang sức vẫn còn khoá.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)