Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 21

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cận Thế Phong thoáng suy nghĩ một chút, lấy ra chìa khóa xe từ trong túi đưa cho người của đoàn làm phim, nói, "Đây là chìa khóa xe, mọi người xuống trước, sau đó chờ chúng tôi ở trên thuyền. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm Yên Lam, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, khi nào tìm được cô ấy rồi chúng tôi sẽ đến bến tàu." Sau đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Giả sử như, nếu thuyền phải rời bến mà chúng tôi vẫn chưa tới, vậy mọi người cứ đi trước hết đi, không cần chờ chúng tôi nữa, sau khi quay về hãy nghĩ biện pháp tới tìm chúng tôi, đã rõ chưa? Được rồi, bây giờ, mọi người đi mau đi." Cận Thế Phong thúc giục người của đoàn làm phim và đạo diễn, không cho họ nói tiếp, sau đó tự mình quay lại bắt đầu chạy.

"Lam Lam, em ở đâu vậy? Có nghe anh gọi em không, mau trả lời anh, em ở đâu?" Cận Thế Phong gọi lớn, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thế nhưng hắn không hề quản bất cứ gì, vẫn chạy về phía trước, chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau đớn.

Yên Lam cứ như vậy lê từng bước, nàng biết mình đã không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng, chân của nàng đau quá, nàng đi không nổi, hơn nữa mưa gió càng lúc càng lớn, quần áo của nàng cũng đã ướt sũng, gió quất vào người, có một chút cảm giác giá lạnh.

"Yên Lam, mày nhất định phải cố gắng lên! Nói không chừng Thế Phong đang đi tìm mày đó, mày nhất định không thể ngã xuống! Mày phải đi tiếp." Yên Lam vẫn luôn tự nói với chính mình, cổ vũ bản thân, chịu đựng sự đau nhức, từng bước từng bước một đi tiếp.

"Lam Lam, trả lời anh đi, em đang ở đâu?" Cận Thế Phong vừa chạy vừa tiếp tục gọi to.

Yên Lam đột nhiên dừng bước, dường như nghe thấy Cận Thế Phong đang gọi nàng, "Thế Phong, em ở đây, ở đây nè." Thật sự là Thế Phong, Thế Phong đi tìm nàng, nàng mỉm cười bước về hướng phát ra tiếng gọi. -

Cận Thế Phong nghe thấy có tiếng đáp lại, lập tức chạy về hướng đó, quả nhiên thấy Yên Lam toàn thân ướt đẫm, sắc mặt của nàng tái nhợt, chân lại còn đang khập khà khập khiễng, chân của nàng.....

Cận Thế Phong vội vàng chạy tới nắm lấy tay nàng, "Cuối cùng cũng đã tìm được em rồi, Lam Lam, em có biết anh lo lắng cho em đến mức nào không? Chân của em làm sao vậy?

Em có biết tất cả mọi người bọn anh đều rất lo lắng cho em hay không?"

"Chân của em bị trặc, lúc nhảy xuống từ trên mặt khối đá không cẩn thận...."Yên Lam nhìn quanh phía sau Cận Thế Phong, "Ack! Những người khác đâu?"

"Anh để bọn họ đến bến tàu trước rồi, chỉ còn lại duy nhất một chuyến tàu thôi, chúng ta cũng mau đi đi! Bão sắp tới rồi, nếu như không bắt kịp tàu, chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này qua đêm." Cận Thế Phong nói.

"Được, chúng ta đi ngay đi." Yên Lam vội vã sốt ruột nói.

Cận Thế Phong kéo Yên Lam lại, "Em như thế này thì làm sao đi được chứ, hơn nữa, em xem em kìa, cả người đều đã ướt sũng rồi, sẽ sinh bệnh đó." Cận Thế Phong chạy tới trước mặt Yên Lam, khom nửa người xuống nhìn nàng, Yên Lam cũng nhìn hắn, dường như không rõ ý của hắn."Em còn đang nhìn cái gì đó! Mau lên đây, anh cõng em, như vậy nhanh hơn."

"Uhm, ra vậy." Thì ra là ý này à, Yên Lam chậm rãi leo lên lưng Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong cõng Yên Lam đi về phía trước, mới nhận ra lúc nàng mất tích, trong lòng hắn dường như có lưả đốt, nhìn thấy nàng như vậy, lại đau lòng không nói nên lời, xem ra nàng thật sự rất thường không quan tâm đến chính mình. Thường ngày chăm sóc cho em trai cẩn thận như vậy, thật không ngờ đối với chăm sóc bản thân mình thì lại biến thành một kẻ khờ dại.

Yên Lam nhìn bóng lưng cuả Cận Thế Phong, nước mưa từ gò má hắn chậm rãi rơi xuống.

Hắn dường như đang nghĩ đến nỗi băn khoăn nào đó, cau mày, là đang lo lắng không bắt kịp tàu sao. Hiện tại nàng cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì hắn đi tìm nàng, cũng là hắn đã tìm thấy nàng, mà hiện tại lại còn cõng nàng trên lưng. Không thể không nói hiện tại, bọn họ cũng đủ chật vật, nhưng lại khiến khiến nàng cảm nhận được cảm giác yêu đương, có một chút lãng mạn, khoé môi nàng bất giác cong lên.

"Lúc này mà em vẫn còn cười được? Thời tiết xấu như vậy, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này không còn chưa biết, em lại còn cười được?" Cận Thế Phong quay đầu lại, quái lạ nhìn Yên Lam một chút, tiếp tục nói, "Chân của em còn đau không? Sau này phải cẩn thận một chút, đừng khiến anh phải luôn lo lắng."

"Vâng." Yên Lam buột miệng trả lời, trong lòng tràn đầy hạnh phúc! Trước đây mỗi lần nàng bị thương hay gì đó, sau khi về đến nhà chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì sợ em trai lo lắng, cho nên chưa từng có ai biết. Nhưng Cận Thế Phong nói hắn sẽ lo lắng, điều này khiến cho Yên Lam cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Sắp đến bến tàu rồi, em kiên trì thêm một chút nữa, đợi đến lúc trở về nhất định phải nhớ để bác sĩ kiểm tra mau mau một chút." Cận Thế Phong vừa nói vừa tăng nhanh bước chân.

"A, Thế Phong, anh nhìn kìa, đã đến bến tàu rồi, nhanh lên một chút." Yên Lam cũng không màng đến cơn mưa, nhìn thấy bến tàu liền bắt đầu cất tiếng hô to, "Anh nhìn kìa, a! Thuyền sắp rời bến rồi, anh nhanh lên một chút nữa......"

Cận Thế Phong nhíu chặt mày, nhanh chân chạy đến, tiếp đó, hắn thấy thuyền càng ngày càng xa, hắn biết bọn họ đã không bắt kịp thuyền, hắn từ từ thả chậm bước chân, "Lam Lam, đừng bám trên lưng anh nữa, anh mệt chết đi được rồi nè!" Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Yên Lam, ngồi xổm người, thả nàng xuống.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ chứ? Chỉ còn lại duy nhất chuyến tàu đó thôi!" Yên Lam lo lắng nhìn Cận Thế Phong nói.

Lúc này, di động của Cận Thế Phong vang lên, "Alo, đúng vậy, tôi có thấy, được, đành phải như vậy thôi, các anh về trước đi vậy, ngày mai các anh bắt tàu quay lại. Uhm, được rồi, mang theo hai bộ quần áo sạch nữa, đúng, được, uhm, cứ như vậy đi, bye bye."

Cận Thế Phong dường như không hề có vẻ lo lắng chút nào, nhìn Yên Lam mỉm cười, "Bọn họ ở trên thuyền, đi về trước rồi, hôm nay sẽ không có tàu nữa, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ quay lại đây." Hắn nhìn bốn phía xung quanh, "Về phần chúng ta, đương nhiên là qua đêm ở chỗ này rồi, đi thôi." Nói rồi, Cận Thế Phong kéo tay Yên Lam quay lại.

"Vậy, Thế Phong, bây giờ chúng ta đi đâu chứ?" Yên Lam vừa đi bên cạnh vừa hỏi, chân của nàng đau quá đi, hiện tại muốn đi đâu chứ?

Cận Thế Phong quay đầu lại nhìn Yên Lam, đột nhiên dừng bước, nói, "Hay là để anh cõng em đi." Yên Lam cũng không cự tuyệt hắn, bởi vì nàng thật sự đi không nổi nữa rồi."Vừa nãy, lúc đi tìm em, anh thấy phía miếu hải thần có một khách sạn, anh nghĩ tối nay chúng ta có thể ở đó, trước mắt, chúng ta phải đi nhanh một chút, mưa dường như càng lúc càng lớn." Hắn giải thích.

*****

Yên Lam cũng không nói thêm gì nữa, Cận Thế Phong nói rất đúng, họ đúng là phải tìm một chỗ để ở, trời cũng sắp tối, mà chân của nàng cũng cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Trên người họ đều ướt đẫm, phải rửa mặt chải đầu tươm tất một chút.

Cận Thế Phong bước từng bước, Yên Lam chậm rãi tựa đầu trên bờ vai của hắn, dựa vào như vậy thật thoải mái. Tuy rằng mưa lạnh táp vào người, nhưng bờ vai của hắn lại ấm áp.

Cận Thế Phong ngoảnh lại nhìn gương mặt nàng, hơi ngạc nhiên, vẫn tiếp tục đi về phía trước, không muốn phả hỏng sự yên bình như vậy.

Khách sạn Cận Thế Phong cõng Yên Lam bước vào khách sạn, cũng không hề thả Yên Lam xuống, nhìn nhân viên phục vụ vừa cười vừa nói, "Xin chào, xin hỏi có còn phòng trống không?"

"Xin chờ một chút, tôi sẽ giúp ngài kiểm tra lại." Sau mấy phút, "Tiên sinh, vẫn còn phòng, xin hỏi ngài..." Nhân viên phục vụ chú ý tới trên lưng Cận Thế Phong vẫn còn một người nữa, liền hỏi, "Việc này, tiên sinh, hiện tại chúng tôi chỉ còn một honeymoon suite (phòng dành cho tuần trăng mật), xin hỏi hai vị có muốn hay không?"

"Muốn."

Nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn họ, họ hẳn là một đôi tình nhân bị kẹt ở nơi này, "Được, tiên sinh, tiểu thư, xin chờ một chút."

Cận Thế Phong thả Yên Lam xuống, chuẩn bị Check-in.

Lúc Thế Phong đang làm thủ tục, Yên Lam thuận tay nhoài sang chiếc giá bày những quyển sổ tay hướng dẫn du lịch, bên trên là bức ảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp.

"Xin hỏi, tiểu thư, bức ảnh mặt trời mọc này là chụp ở mặt trên khối nham thạch phải không?" Yên Lam hỏi.

"Đúng vậy, chính là ở miếu hải thần bên này, đằng sau miếu hải thần có một khối cự thạch, đó là địa điểm có điều kiện tốt nhất để ngắm mặt trời mọc ở đây đó, hàng năm đều có rất nhiều đôi tình nhân cùng nhau đến đây ngắm mặt trời mọc." Nhân viên phục vụ thấy Yên Lam lắng nghe say mê như vậy, lại tiếp tục nói, "Đến đây ngắm mặt trời mọc đều là theo lời kể lại ở đây, trong truyền thuyết, chỉ cần là tình nhân cùng nhau đến nơi đây ngắm mặt trời mọc sẽ cả đời không xa rời nhau." Nói xong cô ta còn nhìn Cận Thế Phong, vẻ mặt ước ao, "Hai người cũng đến ngắm mặt trời mọc sao?"

Yên Lam hơi đỏ mặt, xấu hổ nói, "Cám ơn."

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Sau khi hoàn tất thủ tục, Cận Thế Phong đỡ Yên Lam đi về hướng thang máy.

Trong phòng được bài trí rất đẹp, bên ngoài là miếu hải thần cùng biển cả đang hoà trong màn mưa, chiếc giường lớn đối diện với cửa sổ sát sàn nhìn ra biển rộng, bên cạnh là phòng khách, bên trong còn có ghế sofa tình nhân, ngay cả trong toilet cũng có bồn tắm lớn dành cho tình nhân. Thật không hỗ là honeymoon suite nha!

Cận Thế Phong đỡ Yên Lam đến phòng khách ngồi lên sofa, "Mau mau, cởi giày ra, để anh xem chân của em, nhanh lên một chút."

"Không cần, không có chuyện gì đâu, em có thể tự mình..."

Cận Thế Phong không quan tâm Yên Lam nói gì, tự mình ngồi xổm xuống, cởi giày của nàng ra, cổ chân nàng đã hơi sưng lên, ửng đỏ, xem ra hẳn là rất đau.

"Em đừng cử động, anh giúp em bôi thuốc." Cận Thế Phong đã tìm được túi thuốc, vừa cầm thuốc đã chạy tới ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa thuốc cho Yên Lam.

Yên Lam nhìn thấy Cận Thế Phong như vậy, nhớ tới một đêm nọ, cũng là như thế này, hắn rất ôn nhu xoa thuốc cho nàng. Nàng không kìm được, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cận Thế Phong, "Anh đối xử với em rất tốt nha!"

Tay Cận Thế Phong ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Yên Lam, mỉm cười hạnh phúc, "Anh không đối đãi tốt với em thì tốt với ai chứ?" Kề sát mặt mình đến trước mặt Yên Lam, họ cứ như vậy lại có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, hắn cười xấu xa, "Anh còn có thể đối đãi em tốt hơn một chút, có muốn hay không? Anh nghĩ chân của em hẳn là không tiện để tự mình tắm đâu, nếu không thì để anh giúp em tắm..."

Yên Lam nghe lời hắn nói thì mặt đỏ bừng bừng, nghe xong, cuối cùng nở nụ cười rạng rỡ nhất, cầm lấy áo choàng tắm, "Em sẽ tự mình tắm." Nói rồi chạy vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, Yên Lam nhìn gương mặt ửng đỏ như sắp bật máu của mình. Nhớ đến những lời Cận Thế Phong nói, bất giác bật cười.

Yên Lam vỗ vỗ mặt mình, "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, tắm rửa sạch sẽ trước rồi ngủ một giấc thật ngon thôi!"

Cận Thế Phong cứ đứng như vậy bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, đốt một điếu thuốc, ngây ngẩn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Nơi này, lại là nơi này, hắn lại trở lại đây. Năm đó, hắn chính là muốn cầu hôn Triệu Ngọc Vân ở nơi này, khi đó hắn tựa như đã nắm được hạnh phúc khắp thiên hạ, nhưng, sau này mới nhận ra, đó là nỗi thống khổ tột cùng.

Lúc này, Cận Thế Phong cởi chiếc áo ướt sũng đang mặc trên người đặt sang bên cạnh, cứ để trần phần thân trên như vậy mà hút thuốc, nhớ lại Ngọc Vân từng nói cô ấy muốn đến đảo Bali ngắm cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp. Mà lúc làm thủ tục, hắn cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Yên Lam và nhân viên phục vụ, đúng là hắn tìm thấy Yên Lam tại nơi đó, thì ra nàng đã đi đến chỗ ngắm mặt trời mọc, thì ra nàng cũng muốn ngắm mặt trời mọc...

Có một số việc người ta vĩnh viễn cũng không quên được, có một số người con người ta vĩnh viễn cũng sẽ luôn nhớ đến; có một vài tình yêu sau khi đã không còn nữa sẽ lại trở thành oán hận sâu sắc. Tại nơi đã từng đến, những con đường đã từng đi qua, tâm tình này cũng sẽ một lần nữa bị khơi dậy.

Yên Lam mặc áo choàng tắm từ trong toilet đi ra, mái tóc vẫn còn rỏ nước để xõa bên tai, đèn trong phòng khách vẫn chưa bật, lúc nàng bước ra thì thấy Cận Thế Phong đang quay lưng về phía nàng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hình bóng như vậy khiến nàng cảm thấy có chút đơn độc. Điều này khiến cho Yên Lam không tự chủ được mà bước đến ôm lấy Cận Thế Phong từ phía sau.

Cận Thế Phong quay đầu lại, dập tắt điếu thuốc lá, vươn tay ôm lấy Yên Lam. Trầm mặc một lúc, Yên Lam cất tiếng nói, "Phong, anh đi tắm đi."

Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, thế nhưng lần này đã đổi thành Cận Thế Phong, hắn ngâm mình trong nước, nhắm mắt lại, trên gương mặt hoàn toàn không có biểu hiện gì, sau đó khẽ nhíu mày, không biết bỗng nhiên đã nhớ tới điều gì đó, hai hàng lông mày giãn ra, khóe miệng cũng hơi nhếch lên...

Yên Lam chậm rãi đi tới phòng khách, bước đến vị trí hắn đã đứng, nhìn phong cảnh hắn vừa ngắm, hắn nghĩ đến ai?

Cận Thế Phong mặc áo choàng tắm từ trong toilet đi ra thì đã thấy Yên Lam đang ngủ trên giường, ngày hôm nay nàng nhất định là đã rất mệt mỏi. Nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng, cầm lấy bàn chân của nàng, xem một chút, lại để xuống, lên giường từ hướng bên kia.

"Anh đã tắm xong rồi à?" .

"Thì ra em vẫn chưa ngủ." Cận Thế Phong tắt đèn, cúi người xuống, hôn lên gò má Yên Lam, trên cơ thể nàng vẫn còn lưu lại một mùi hương quyến rũ sau khi tắm. Ôm lấy Yên Lam từ phía sau, cảm giác được nàng có chút cứng nhắc, vòng ôm của hắn lại càng thêm chặt, vùi đầu vào trong hõm cổ nàng, "Đừng cử động, chân của em đang bị thương, hôm nay anh sẽ không chạm vào em, em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"

*****

Yên Lam lắc đầu. Cận Thế Phong có chút yếu đuối nói."Lam Lam, đừng rời xa anh, anh chỉ là muốn ôm em như vậy, Lam...Đừng lại đối xử với anh..."

Lúc Yên Lam nghe được lời nói cuối cùng cuả cơ thể đang siết chặt lấy mình, liền xoay người lại ôm lấy Cận Thế Phong, "Phong, em sẽ không rời xa anh!" Cứ như vậy, một lúc sau nàng chợt nghe thấy hơi thở cuả Cận Thế Phong như đều đặn trở lại, xác định được rằng hắn đã ngủ. Nghĩ hắn đêm nay lại làm sao trở nên yếu đuối đa cảm như vậy, Yên Lam cũng chập chờn tiến vào mộng đẹp.

Yên Lam tỉnh dậy thì trời đã hừng đông, bụng nàng cồn cào, thật sự là rất đói. Nàng chậm rãi đưa tay, kéo tay Cận Thế Phong đặt xuống bên cạnh, xuống giường, lặng lẽ bước ra ngoài, còn định chạy đến phòng bếp xem có cái gì ăn không.

"A, " nàng không cẩn thận đá vào thành ghế sofa, chân đau buốt đến nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

Cận Thế Phong vung tay lên, hai bên trái phải đều không có người, hắn vội vàng mở mắt, nhìn thấy Yên Lam ngồi bệt trên mặt đất trong phòng khách.

"Lam Lam, em làm sao vậy? Sao lại khóc?" Cận Thế Phong ngay cả dép cũng không mang chạy đến trước mặt nàng.

Yên Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Không có gì, em không khóc, em...chân em va vào ghê sofa, cái đó...Em đói bụng...Em không khóc." Nói năng có chút lộn xộn.

Cận Thế Phong đau lòng nói, "em làm sao lại không cẩn thận như vậy chứ! Để anh đi xem có cái gì ăn được không, em giờ ngồi lên ghế sofa đi." Hắn bước đến tủ lạnh, tìm thấy bên trong có quả trứng gà, còn tìm được cả mì sợi bên trong tủ bếp, trong phòng bếp, Cận Thế Phong bắt đầu bật bếp nấu mì.

Yên Lam kinh ngạc nhìn hắn, hoá ra hắn vẫn có thể làm được đồ ăn sao."Cái này, Thế Phong, anh còn có thể tự mình nấu ăn sao?"

"Đúng vậy, không có gì kỳ quái cả." Cận Thế Phong nhìn nàng một chút, "Lúc trước anh đi học, đều là tự mình nấu ăn lấy, ở ký túc xá mọi người đều phải luân phiên nấu ăn mà. Thời gian đó, mọi người cùng nhau ăn, rất vui."

"Anh nấu rất ngon..." Yên Lam vưà ăn vưà nói nói..

Cận Thế Phong cũng cùng ăn, "Đó là bởi vì em đói bụng, cho nên ăn mới thấy ngon! Em ăn chậm một chút đi! Coi chừng nghẹn đó."

"Anh làm cho em rất kinh ngạc nha! Thế Phong, lúc trước anh lạnh lùng, bề ngoài là hoa hoa công tử nhưng bên trong lại là như thế này, ôn nhu, dịu dàng, hơn nưã lại cứ ở nhà như trạch nam, ôi chao!" Yên Lam thốt lên.

"Đúng vậy sao, hoá ra anh tốt như vậy hả!" Cận Thế Phong buông đuã trên tay, đi tới bên giường, "Lam Lam, có đúng là em muốn đi ngắm mặt trời mọc?"Hắn quay đầu lại nhìn Yên Lam.

"Ùh." Yên Lam cũng không phủ nhận, sau đó tiếp tục nói, "bởi vì ngắm mặt trời mọc chính là mong ước cuả em, từ trước, em vẫn luôn bỏ qua cơ hội ngắm nhìn mặt trời mọc, mà mặt trời mọc ở đây lại đẹp như vậy, cho nên em nghĩ..."

"Vậy chúng ta cùng đi nhìn xem, bây giờ chúng ta cùng đi xem có được không? Em xem, bầu trời bên ngoài dường như đã tốt hơn rồi đó, thuyền sáng sớm lại không ngừng ra khơi, bây giờ chúng ta đi ngắm mặt trời mọc quả là không sai" Cận Thế Phong bước về phiá Yên Lam, "Lam Lam, em đã bao lần bỏ qua rồi, bây giờ chúng ta cũng không nên bỏ lỡ nưã, được không?"

Yên Lam buông đôi đuã trên tay, đôi mắt nhìn thẳng Cận Thế Phong, lần này chúng ta không nên lại bỏ qua, chính là mặt trời mọc, cũng chính là chúng ta? Yên Lam nưả phần hoảng hốt, sau đó lại mỉm cười hạnh phúc gật đầu.

Cả hai thay y phục, đi ra cưả.

Lại một lần nưã sải bước trên con đường đó, bên cạnh không ít những đôi tình nhân lướt qua bọn họ, đều bất giác quay đầu lại ngắm nhìn họ vài lần, có lẽ bởi vì bọn họ đều là trai tài gái sắc, trông rất xứng đôi.

"Nhanh lên đi, chính là tảng đá đó, leo lên trên ngắm mặt trời mọc chính là điều kiện tốt nhất." Yên Lam chỉ vào tảng đá phiá trước như hành động cuả một hướng dẫn viên du lịch.

Cận Thế Phong ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi cùng nàng đi về phiá trước. Dọc theo đường đi, cũng có những đôi tình nhân giống như họ, nắm tay, chậm rãi bước đi.

"Ngắm mặt trời mọc chính là ở đây?" Cận Thế Phong chỉ vào khối cự thạch phiá trước hỏi Yên Lam.

Yên Lam ngẩng đầu nhìn về phiá trước, gật đầu."Đúng rồi, tảng đá phiá trước kià, đi nhanh đi, bằng không thì sẽ không nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp đâu."

Chân Yên Lam ngaỳ hôm nay đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nàng kiên trì muốn tự mình leo lên khối đá ngày hôm qua đã làm mình bị thương.

"Thế Phong, chúng ta leo lên trên đi thôi, chỉ có trên tảng đá này mới có thể thấy rõ nhất mặt trời mọc, chúng ta nhanh lên một chút đi." Vưà nói, nàng chuẩn bị bắt đầu tự mình leo lên.

"Em không nên lên đó trước, ở chỗ này chờ anh. Anh sẽ lên rồi kéo em lên."Cận Thế Phong dễ dàng leo lên trên tảng đá, xoay ngươì."Nắm lấy tay anh đi, từ từ thôi, cẩn thận chân đó."

Dưới sự trợ giúp cuả Cận Thế Phong, Yên Lam rốt cuộc cũng bò được lên trên đỉnh cuả tảng đá lớn, trên tảng đá to ấy đã có mấy cặp tình nhân ngồi cùng nhau, cả hai chọn một chỗ còn trống trên tảng đá ấy rồi ngồi xuống.

Họ ngồi song song nhau, lại là một màn trầm mặc, dường như ngày hôm nay cả hai người đều có một cái gì đó rất bình thản.

Cận Thế Phong nhìn về phiá xa xăm, "Ngày hôm qua em chính là muốn tới nơi này mới lạc mọi người sao? Không phaỉ là muốn ngắm mặt trời mọc sao? Vì sao lại đến đây khi mặt trời lặn?"

"Đúng vậy, ngày hôm qua chính là ở nơi này, em rất muốn nhìn thấy mặt trơì mọc, thế nhưng sợ không có thời gian, không muốn làm lỡ lịch trình quay phim hàng ngày cuả mọi người, cho nên đã nghĩ tự một mình mình lên đây chụp ảnh lưu niệm một chút, không thể thấy mặt trời mọc thì thấy mặt trời lặn cũng tốt rồi!" Yên Lam quay đầu nhìn thoáng qua Cận Thế Phong đang ngồi bên cạnh, "Nghe nói ở đây mặt trời mọc đúng là xinh đẹp nhất, ngày hôm nay chúng ta thật có phúc nha."

Cận Thế Phong không nói tiếp, nhìn về biển lớn, châm điếu thuốc lá, "Vì sao lại nghĩ chọn mỹ nhân ngư làm chủ đề cuả quảng cáo điện thoại di động? Còn có cả khái niệm cuả hạnh phúc."

"Hút thuốc đối với sức khoẻ không tốt đâu, " Yên Lam nghiêm túc nói, "Hơn nưã, không phải là em đã nói với anh rồi sao? Mỹ nhân ngư là câu chuyện đồng thoại mà em cho rằng rất hay, cũng giống như câu chuyện về cô bé lọ lem, tuy rằng kết thúc là một bi kịch, nhưng nó nói cho chúng ta biết, bất luận ở đâu, có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nỗ lực cố gắng, dũng cảm, hoàng tử vẫn sẽ tìm được, rồi hạnh phúc lại trở về, hạnh phúc cuả bọn họ không lẽ không khiến cho người khác ao ước sao? Hơn nưã, hạnh phúc thường thường là do chính con người tìm kiếm, chẳng phải sao?"

Cận Thế Phong lạnh lùng cười, "Cố gắng? Dũng cảm? Thế nhưng nếu như cố gắng nỗ lực cũng không tìm được hạnh phúc thì sao?" Hắn quay đầu nhìn nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)