Hiểu lầm chí mạng
← Ch.030 | Ch.032 → |
Lời nói của Diệu Tinh, đã hoàn toàn chọc giận Tiêu Lăng Phong, anh ta thô lỗ đẩy Diệu Tinh ngã trên giường.
"Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ để cô biết cái gì gọi là bẩn..." Tiêu Lăng Phong nói xong, tay đưa về phía Diệu Tinh, thời điểm Diệu Tinh cảm thấy tiêu rồi, thì đột nhiên Tiêu Lăng Phong bị kéo ra. Rầm! Anh ta đụng lưng vào cạnh bàn. Cơn đau dữ dội làm anh ta cau mày.
"Tiêu Lăng Phong anh cũng chỉ biết bắt nạt người khác thôi sao?" Hạ Cẩm Trình nhíu mày.
"Anh tới đây làm gì?" Tiêu Lăng Phong trợn mắt.
"Chuyện này không có liên quan đến anh!" Hạ Cẩm Trình nói."Tiêu Lăng Phong, tôi nói rồi, sẽ có báo ứng! Nhưng... Tôi không ngờ, báo ứng lại đến nhanh như thế!" Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lăng Phong bị đụng đến thê thảm, anh mỉm cười nói. Sau đó xoay mặt qua nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệu Tinh.
"Cô làm sao vậy?"
"Tôi không sao!" Diệu Tinh lắc đầu một cái."Cẩm Trình, hôm qua cảm ơn anh!" Diệu Tinh yếu ớt cười. Cô không biết, nếu như không có Hạ Cẩm Trình, hiện tại không biết có phải mình sẽ nằm trong nhà tang lễ hay không.
Hạ Cẩm Trình khiêu khích một lần nữa lại hoàn toàn bị xem nhẹ, cuối cùng, Tiêu Lăng Phong cũng bộc phát.
"Hạ Cẩm Trình, anh tự đâm đầu vào chỗ chết!" Tiêu Lăng Phong nói xong, đánh một quyền tới.
"Tiêu Lăng Phong, anh làm gì đấy!"Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong xông qua, Diệu Tinh ôm lấy Hạ Cẩm Trình cản một quyền kia. Tiêu Lăng Phong không kịp dừng lại, một quyền này, đành phải rơi vào người Diệu Tinh. Diệu Tinh đau đến run rẩy.
"Diệu Tinh, cô có sao không?" Hạ Cẩm Trình hét lên."Tiêu Lăng Phong, anh điên rồi!"
"Ơ, Diệu Tinh, cô sao lại che chở cho anh ta!" Tiêu Lăng Phong châm chọc."Thế nào, lúc tôi không có mặt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiêu Lăng Phong, anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đó!" Hạ Cẩm Trình đỡ lấy Diệu Tinh, giận đến mức rống to lên.
"Thế nào? Đau lòng sao?" Tiêu Lăng Phong cay nghiệt hỏi."Cẩm Trình, tôi chưa bao giờ biết, anh lại có hứng thú với giày cũ của người khác!"
"Anh nói cái gì?"Hạ Cẩm Trình nghiến răng.
"Tôi nói là cô ấy đã ngủ với tôi rồi, là tôi chơi còn sót lại, tôi chơi chán cô ta, nếu như anh thích, tôi sẽ đưa cho anh, các người không cần lén lén lút lút." Tiêu Lăng Phong mỉm cười.
Diệu Tinh giận đến phát run, đang muốn cho Tiêu Lăng Phong một cái tát, đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Đường Nhã Đình run rẩy đứng trước cửa, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
"...Nhã Đình!" Một lúc lâu sau, Tiêu Lăng Phong mới phát ra tiếng nói."Nhã Đình, sao em lại ở đây..."
"Lăng Phong, anh vừa mới nói gì?" Đường Nhã Đình khóc lóc hỏi."Anh nói là sự thật sao?"
"Không phải! Tiêu Lăng Phong lắc đầu."Nhã Đình, em nghe anh giải thích!"
"Em đều nghe hết, anh còn chối!" Đường Nhã Đình hét to."Tiêu Lăng Phong, nếu không phải hôm nay em nghe được, anh còn muốn lừa gạt em bao lâu!"
"Nhã Đình, em phải nghe anh giải thích, bọn anh thật sự không có gì cả!"
"Đủ rồi!" Đường Nhã Đình quát lên."Tiêu Lăng Phong, cuối cùng tôi đã biết, tai sao anh lại không lạnh không nóng với tôi, thì ra, anh đã chán tôi rồi!"
"Thật sự anh không có!" Tiêu Lăng Phong giải thích, anh quay mặt qua nhìn chằm chằm Diệu Tinh và Hạ Cẩm Trình. Trong lòng anh đã nhận định, đây là do bọn họ thông đồng với nhau, Trình Diệu Tinh, dám bày kế với tôi, cô tự đâm đầu vào chỗ chết.
"Tiêu Lăng Phong!" Vào lúc này, Tiêu Lăng Phong vẫn còn nhìn Diệu Tinh, Đường Nhã Đình càng cảm thấy tức giận."Anh đã chán tôi, tôi cũng không làm chậm trễ hai người, chúng ta kết thúc rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!" Đường Nhã Đình hét xong, xoay người chạy đi.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |