Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp) - Chương 236

Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp)
Trọn bộ 312 chương
Chương 236
Con của cô tôi không lạ gì
0.00
(0 votes)


Chương (1-312)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Biệt thự của nhà họ Tiêu.

Lúc Diệu Tinh xuất hiện ở đó, Tiêu Lăng Phong có chút kinh ngạc. Anh nhớ không rõ mình đã bao nhiêu lâu rồi chưa từng nhìn thấy Diệu Tinh. Một tháng? Hai tháng? Hay là dài hơn nữa. Gặp mặt cô rồi anh mới biết, hóa ra so với những gì anh đã suy nghĩ, so với trong tưởng tượng của anh... Cô còn gầy hơn rất nhiều.

Thân thể nho nhỏ của cô được bao gọn ở trong chiếc váy bầu rộng thùng thình, nhìn có vẻ càng thêm gầy yếu. Lúc ban đầu, anh còn cho là mình quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác. Nhưng thời điểm Tiêu Lăng Phong đi tới bên người Diệu Tinh, thì anh mới biết đây đúng thật là Diệu Tinh. Tại sao cô lại đi tới đây vậy... Không phải là cô nên ở trong bệnh viện để nghỉ ngơi an thai đó sao?

"Làm sao cô lại đến nơi này như vậy?" Cố đè xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, Tiêu Lăng Phong tiến lên hỏi một câu. Trên mặt anh vẫn bộ dạng không thèm để ý chút nào như vậy, khiến cho Diệu Tinh cảm thấy đau lòng.

"Tới tìm anh!" Diệu Tinh cố khắc chế giọng nói run rẩy khàn khàn khạc ra mấy chữ. Trời còn chưa có mưa, nhưng mà sợi tóc của cô đã ướt nhẹp, dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn qua cảm thấy thật đáng thương. Diệu Tinh nhìn người đàn ông trước mặt. Anh thế nhưng lại phái người đến bệnh viện nghĩ muốn hại chết đứa bé của cô. Thân thể nhỏ bé của cô hơi run rẩy. Dieenndkdan/leeequhydonnn Không, trong lòng cô có một giọng nói phản đối lại ý nghĩ kia của cô. Có lẽ là chuyện không phải như là cô đã tưởng tượng...

Tiêu Lăng Phong nhìn sắc mặt Diệu Tinh trắng bệch, trong lòng có chút phát run. Hiện tại động tĩnh bên phía nhà họ Mộ cũng huyên náo không nhỏ. Diệu Tinh thế nhưng lại tự mình chạy đến đây như vậy! Anh siết quả đấm thật chặt...

"Tới tìm tôi?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi."Thế nào. Nhiều ngày không gặp, lại nhớ tới tôi rồi hả?" Tiêu Lăng Phong cười đến ác liệt."Trình tiểu thư, tôi nghĩ rằng ngày đó chúng ta đã nói rõ với nhau rồi!" Anh cao ngạo trần thuật, "Tôi đã nói, về sau này chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì nữa. Hay là... cô hối hận rồi?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi."Nhưng mà... muộn rồi! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Lần trước ở bệnh viện, tôi dường như đã từng hỏi cô, không phải là cô vẫn rất thanh cao đó sao? Hiện tại thế nào? Trình Diệu Tinh lại vẫn sẽ hướng người khác cúi đầu hay sao?"

"Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi!" Diệu Tinh thở phì phò nói: "Tiêu Lăng Phong, không tự luyến thì anh sẽ chết sao?" Cô cắn răng.

Diệu Tinh kiên quyết phủ định. Tất cả đều nằm trong dự liệu, chẳng qua là cô vẫn còn cảm thấy trong lòng đau đớn triệt để như vậy.

"Vậy thì cô tới nơi này làm cái gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Mộ Sở không muốn đứa bé này nữa rồi, cho nên lại tới nói đây là đứa bé của tôi sao?" Tiêu Lăng Phong nói chế nhạo.

"Tiêu Lăng Phong, anh thật hèn hạ!." Diệu Tinh cắn hàm răng thật chặc: "Làm nhục tôi như vậy, anh sẽ cảm thấy trong lòng rất thoải mái sao?"

Thoải mái ư? Làm nhục em thì anh làm sao sẽ thoải mái được chứ! Diệu Tinh, em có biết là lúc này anh đang có bao nhiêu đau đớn hay không? "Không phải là cô đã sớm biết tôi là người hèn hạ, vô sỉ hay sao. Sau này lại còn nhiều hơn, tăng thêm thành hạ lưu..." Anh đè xuống nỗi đau trong lòng, cười trào phúng.

"Trời ạ! Tức chết đi được, cô tới đây muốn tìm tôi để ôn chuyện cũ sao?" Tiêu Lăng Phong giơ tay lên sờ sờ gương mặt Diệu Tinh lạnh như băng."Ừ nhỉ! Suy nghĩ một chút, có vô số đêm mưa, chúng ta thật sự là đã cực kỳ chăm sóc nhau...

"Anh đừng đụng vào tôi." Diệu Tinh chán ghét đưa tay gạt cánh tay Tiêu Lăng Phong ra.

"Nếu nhìn thấy tôi mà cảm thấy đáng ghét như vậy, thì còn tới tìm tôi làm gì? Muốn nhìn một chút xem tôi sống có được hạnh phúc hay không hả?" Tiêu Lăng Phong cười nói."Yên tâm đi, chờ thời điểm đến, tự tôi sẽ đưa thiệp mời tới cho cô! Dầu gì, chúng ta cũng đã từng có một thời gian sống với nhau đầy phong hoa tuyết nguyệt kia mà."

Phong hoa tuyết nguyệt. Những hồi ức đầy trân quý của cô chỉ dùng những gì tốt đẹp để miêu tả, lại bị anh dùng bốn chữ như vậy để tàn phá. Nước mắt rơi xuống, Diệu Tinh khẽ cười lên một tiếng. Đối với một người đàn ông như vậy, mày còn có thể ôm ấp hy vọng gì nữa đây! Hít sâu một hơi, Diệu Tinh xoay mặt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong.

"Tiêu Lăng Phong, anh đã nói. Chúng ta đã không còn có quan hệ gì nữa rồi, tại sao anh còn muốn gây sự với tôi?" Diệu Tinh hỏi."Chẳng lẽ anh lại hẹp hòi như vậy, chính mình sống cuộc sống tốt như vậy rồi, sao vẫn còn ghi hận tôi?"

"Lời nói này của cô căn cứ từ đâu vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Diệu Tinh, đồ có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được!" Anh tiến lên một bước.

"Tôi biết, anh đã tìm được hạnh phúc của mình rồi. Anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng đã không xuất hiện ở trước mặt của anh. Tiêu Lăng Phon, anh còn muốn muốn thế nào nữa đây?" Diệu Tinh cắn răng nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong, vẻ mặt của cô lúc này giống như hận không thể xé nát anh ra được vậy.

"Cô từ nơi xa chạy tới đây, không phải chính là chỉ để hung tợn nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ! Chẳng lẽ bệnh viện cũng không chuyện đi tìm cô sao?"

Bệnh viện, trái tim Diệu Tinh như bị bóp chặt đau xót, có phải những người kia thật sự là do anh chỉ điểm hay không?

"Anh khốn kiếp!" Diệu Tinh mắng to giơ tay lên dùng sức quăng một cái tát vào Tiêu Lăng Phong. Bốp! Theo tiếng vang chát chúa, một một tia sấm chớp phóng qua phá vỡ phía chân trời."Tiêu Lăng Phong, anh còn có tính người nữa không? Anh đã đoạt đi hết thảy mọi thứ của nhà ta vẫn không đủ, bây giờ còn tới muốn làm tổn thương đứa bé này nữa sao? Anh cho rằng anh là ai, anh có tư cách gì mà đối với tôi như vậy?"

"Tôi không phải ai, nhưng mà... Tôi muốn làm chuyện gì thì sẽ không có người nào có thể ngăn cản được tôi!" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Cô đang nói cái gì vậy, anh lúc nào nghĩ muốn làm thương tổn đến đứa bé của cô kia chứ!

"Tiêu Lăng Phong, anh ngoại trừ gây tổn thương cho người khác, còn có thể làm cái gì nữa chứ! Anh ngoại trừ bắt nạt phụ nữ ra, anh còn có bản lãnh nào khác nữa không?" Diệu Tinh rống to."Có giỏi sao anh không đấu cùng với ông nội Mộ Sở đi!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên."Đúng thôi! Anh cũng tự biết rõ, anh không đấu lại với bọn họ được, cho nên anh chỉ biết ức hiếp những người nhỏ yếu mà thôi! Tiêu Lăng Phong, anh có phải là đàn ông hay không vậy?" Trong cơn thịnh nộ Diệu Tinh nói mà không lựa lời.

"Diệu Tinh, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, tôi có phải là đàn ông hay không, chẳng phải cô là người rõ ràng nhất hay sao?" So sánh với Diệu Tinh đang kích động, Tiêu Lăng Phong ngược lại, lại tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh nhìn Diệu Tinh nói năng lỗ mãng thiếu suy nghĩ, ánh mắt thoáng vẻ coi thường, giống như đang quan sát một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng được."Có muốn tôi dùng hành động để nói cho cô biết một lần nữa, tôi là đàn ông hay không?"

"Anh..."

"Ngoan ngoãn trở về đi thôi! Không nên chạy loạn khắp nơi, nếu không... Tôi thật lo lắng cô sẽ có chuyện gì đó xảy ra!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng, anh vẹt tóc mai của Diệu Tinh ra. Diệu Tinh, hãy cho anh một chút thời gian, chờ anh giải quyết hết thảy nơi này, anh sẽ giải thích rõ ràng hết thảy với em! Cho nên, hãy chờ anh...

Chính là uy hiếp. Diệu Tinh tuyệt vọng nhìn Tiêu Lăng Phong.

"Anh cho rằng tôi là gì của anh chứ?" Diệu Tinh dùng sức vẹt tay của Tiêu Lăng Phong ra: "Tại sao tôi lại phải lời định đoạt của anh chứ! Tiêu Lăng Phong, anh có tư cách gì mà quyết định thay tôi đây? Tôi sẽ không bao giờ để cho anh định đoạt mình nữa, tôi chịu bị sự uy hiếp của anh đủ rồi!"

"Nói lâu như vậy rốt cuộc là em đang nói cái gì vậy hả?" Trong lời nói của Tiêu Lăng Phong mang theo ba phần nghiêm túc, bảy phần hài hước.

"Tiêu Lăng Phong, anh dám làm, lại không dám thừa nhận sao? Tại sao anh nhất định cứ phải gây khó khăn cho tôi như vậy?" Diệu Tinh hỏi."Anh làm cho tôi bị tổn thương vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới nguyện ý bỏ qua cho tôi đây!"

Bỏ qua cho cô? Cái gì gọi là bỏ qua cho cô? Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh.

"Cô đã làm cho tôi phải chịu sự khuất nhục lớn như vậy, tại sao cô cảm thấy tôi phải bỏ qua cho cô chứ?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi hỏi."Giống như thời điểm tôi năm tuổi, nhìn mẹ buồn bực không vui bởi vì bị ba ba phản bội, tôi đã tự nói với mình, tôi sẽ khiến cho người đã phản bội lại tôi phải trả giá thật lớn!"

*****

Cho nên, anh thực sự vẫn còn ghi hận đứa bé này, cho nên anh muốn muốn giết nó... Trong lòng của anh đã nhận định chính là cô phản bội lại anh.

"Tiêu Lăng Phong, đó là do anh tự rước lấy nhục. Tôi đã nói bao nhiêu lần, tôi không có phản bội anh. Tôi không có." Diệu Tinh kích động kêu lên, "Anh nói ra lời như vậy, sao anh lại không cảm thấy là chính anh đang tự đánh vào mặt của mình hay sao? Mỗi lần anh cũng đều dùng những lời nói qua loa tắc trách như vậy để nói tôi, nhưng là kết quả... chẳng phải là anh vẫn còn dây dưa cùng với Đường Nhã Đình đó sao! Tiêu Lăng Phong, tại sao anh đối xử không công bình với tôi như vậy?"

"Tôi cho là cô sống cùng tôi lâu như vậy, cô đã sớm hiểu, ở trong cái thế giới này vốn chính là không công bình. Bằng không, cô sẽ không chịu uất ức ở bên cạnh tôi lâu như vậy. Lisa cũng không trở thành xác chết mà cũng không có cách nào bày tỏ của mình cho người khác, không lấy được sự trừng phạt đối với người đã làm hại đến cô ấy." Anh cũng sẽ không bị sự uy hiếp mà phải rời khỏi người phụ nữ mà mình yêu thích.

Một tia chớp rạch qua phá vỡ bầu trời. Ánh sáng miễn cưỡng chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh. Rầm rầm... trong nháy mắt tiếng sấm lại nổ vang. Cả người Diệu Tinh liền run lên một cái.

"Cho nên, Tiêu Lăng Phong, anh nhất định bắt tôi phải trả giá thật lớn, có phải hay không!"

"Đúng thế!" Tiêu Lăng Phong gật đầu."Tôi muốn những người đã làm tổn hại tôi cùng làm thương tổn đến người tôi yêu đều phải trả giá thật lớn!" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói xong, thế nhưng câu nói này khi Diệu Tinh nghe được lại hiểu sang một ý nghĩa khác.

Mưa trong nháy mắt đã trút nghiêng xuống. Diệu Tinh cắn môi thật chặc. Anh đã thừa nhận...

"Tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?" Diệu Tinh lạnh run lẩy bẩy."Vì Đường Nhã Đình, anh thật sự có thể không để ý tới gì khác thật sao?" Diệu Tinh hỏi."Tiêu Lăng Phong, nếu như anh làm nhiều như vậy, thực sự chỉ vì muốn trừng phạt sự phản bội, vậy thì tôi nói lại lần nữa cho anh biết, đây là đứa bé của anh! Nó chính là đứa con của anh!" Diệu Tinh khóc nói ra một câu: "Tiêu Lăng Phong, tại sao tôi nói cái gì anh cũng không chịu tin tôi, tại sao ngay cả thời gian hai tháng nữa thôi mà anh cũng không muốn cho tôi! Tổn thương đến đứa bé, rồi sau này anh sẽ phải hối hận, anh sẽ phải hối hận..."

"Tôi, Tiêu Lăng Phong này cho tới bây giờ đều không làm những chuyện hối hận! Cho nên, cô đừng nên làm lãng phí thời gian nữa, hãy nhanh đi về đi, không nên ở tại nơi này để tự rước lấy nhục nữa..." diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay lại nói.

"Tiêu Lăng Phong, anh muốn tôi phải nói thế nào thì anh mới có thể tin tôi được một lần đây?" Diệu Tinh kéo tay Tiêu Lăng Phong."Đứa bé cũng đã sắp ra đời rồi, tại sao anh nhất định phải bắt nó chết. Nó cũng là con của anh mà..." Diệu Tinh gào thét nghe thật thê lương: "Tôi cầu xin anh bỏ qua cho đứa bé có được hay không?"

Tay của Tiêu Lăng Phong khẽ run lên một cái. Tay của Diệu Tinh lạnh quá."Đứa bé của tôi sao?" Trình Diệu Tinh, chính cô cũng nói rồi đó. Đứa bé có phải là của tôi hay không, có lẽ mấy tháng sau cũng sẽ có thể chứng minh được, nhưng mà sự phản bội của cô... Trình Diệu Tinh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn điều mà tôi căm ghét nhất trên cuộc đời này chính là, chia xẻ đồ cùng với người khác, nhất là phụ nữ!"

Tiêu Lăng Phong chậm rãi tiến tới gần Diệu Tinh. Anh không để lại dấu vết, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Diệu Tinh, muốn cho cô được ấm áp hơn một chút, đồng thời cũng cố gắng không muốn kích động tổn thương cô, chỉ muốn lúc này cô rời đi thôi.

"Tiêu Lăng Phong, anh cứ luôn mồm luôn miệng nói đứa bé này không phải là của anh, vậy thì anh có tư cách gì để giết nó đây?" Diệu Tinh rưng rưng hỏi

"Nhưng đây cũng không phải là câu mà cô cũng đã luôn mồm luôn miệng nói ra hay sao. Nếu cô đã nói như vậy, thì tôi liền có tư cách rồi nhỉ, có phải hay không..."

Ha ha... Diệu Tinh cười lên một tiếng thê thảm."Hay lắm, không phải là anh vẫn luôn hoài nghi đó sao?" Cô gật đầu."Vậy thì hiện tại tôi nói cho anh biết một câu nói thật, đứa bé này cũng không có một chút quan hệ nào với anh hết!"

"Cho nên, lúc này là cô thừa nhận cô đã phản bội tôi?" Nghe lời Diệu Tinh vừa nói... , Tiêu Lăng Phong đưa tay kéo Diệu Tinh tới gần: "Cô mạo hiểm mưa to để chạy tới nơi này chính là vì muốn nói cho tôi nghe chuyện này, có phải không?"

"Tiêu Lăng Phong." Diệu Tinh nghẹn ngào."Anh có nhớ không? Mấy tháng trước anh cũng đã nói, nếu đứa bé đúng là con của anh, vì thế anh có quyền quyết định sự sống chết của nó. Vậy thi bây giờ tôi cho anh biết, nó không phải là con của anh, không phải..." Diệu Tinh thống khổ nói một câu, "...cho nên anh không thể đụng vào nó. Không thể!" Diệu Tinh kích động kêu to.

"Không phải của tôi..." Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non."Trình Diệu Tinh, rốt cuộc câu nói kia của cô là thật sao?" Anh hỏi."Trước một khắc cô còn nói đứa bé là của tôi, hiện tại, tại sao đột nhiên cô lại đổi lời nói như vậy hả?" Anh nắm lấy hai gò má của Diệu Tinh.

"Tiêu Lăng Phong, là anh đã ép tôi." Diệu Tinh vô lực nói."Tôi đã nói, đây là đứa bé của anh, nhưng mà anh không tin, còn muốn giết nó. Hiện tại... Tôi cho anh biết, đứa bé không phải là con anh, không phải..."

Nghe lời nói này của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong giận đến phát run người. Giờ phút này anh không có tâm tình để phân tích lại ý tứ trong lời nói kia của Diệu Tinh, đến tột cùng là như thế nào nữa.

"Rốt cục cô đã thừa nhận rồi sao?" Tiêu Lăng Phong cười lạnh."Tốt lắm, nếu như nó đã không phải là đứa bé của tôi, vậy thì... nó lại càng đáng phải chết hơn!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ. Hơi thở lạnh như băng phun ở trên mặt Diệu Tinh.

"Cho nên, vô luận như thế nào, anh cũng muốn đứa bé này chết!" Diệu Tinh trần thuật."Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?" Diệu Tinh thất thần hỏi."Tại sao anh lại có thể làm như vậy chứ?" Trong mưa to, Diệu Tinh nỉ non, người như bị rã rời ra. Cô mệt mỏi từ từ ngồi xuống."Rốt cuộc tôi đã thiếu anh cái gì, tại sao anh lại muốn giết chết đứa bé của tôi."

Mưa ào ào rơi xuống dưới đất, hắt lên trên thân hai người. Ngón tay Diệu Tinh nắm lấy mặt đất thật chặc, đầu ngón tay cô bị mài rách nát đến chảy máu.

Ở phía xa nhìn hồi lâu, Đường Nhã Đình từ từ tiến lại gần. Tại sao Trình Diệu Tinh lại ở chỗ này, ở bệnh viện bên kia đã xảy ra vấn đề gì rồi sao? Thật là một lũ phế vật...

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình khẽ gọi một tiếng."Sao vậy?"

Tiêu Lăng Phong xoay người lại, nhìn thấy Đường Nhã Đình, một khắc kia, anh tự tay kéo cô ta đến bên cạnh mình, cố ý thân mật ôm lấy cô ta.

"Tại sao tôi không thể làm như vậy chứ?" Tiêu Lăng Phong đắc ý nhìn Diệu Tinh."Sự phản bội của cô chính là sự sỉ nhục cả đời này của tôi. Trình Diệu Tinh, tôi đã nói rồi, tất cả những người phản bội tôi, tôi đều muốn bọn họ phải trả giá thật lớn."

"Muốn tôi phải nói thế nào thì anh mới chịu bỏ qua cho đứa bé đây!" Diệu Tinh ngẩng lên đầu vẻ đầy vô lực."Nó thật sự chính là con của anh, tại sao anh nhất định phải bắt nó chết..." Diệu Tinh run rẩy, những giọt nước mắt tràn ngập tuyệt vọng tràn đầy trong khóe mắt cô: "Ngay cả cốt nhục của mình mà anh cũng không chịu buông tha. Anh cũng không sợ sẽ gặp báo ứng sao?" Diệu Tinh gào thét, tiếng gào của cô bị tiếng sấm ù ù che lấp đi...

Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười, "Rốt cuộc thì tôi nên tin tưởng câu nói nào của cô đây? Vậy thì thế nào, đứa bé... cũng có thể có lại. Con của cô, cho tới bây giờ tôi cũng không lạ gì!" Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm và sắc mặt trắng bệch của Diệu Tinh, vẻ mặt khinh bỉ.

Bả vai Diệu Tinh rũ xuống vô lực.

"Không phải là cô đã nói tôi nghĩ muốn giết đứa bé của cô đó sao? Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi nói cho cô biết, đúng thế, tôi chính là muốn giết nó! Bất kể nó là con của Mộ Sở, hay là con của ai, nó đều... phải chết!" Tiêu Lăng Phong tàn nhẫn nói ra một câu: "Cô cũng đã nhìn thấy rồi đó, hiện tại Nhã Đình đã mang thai. Cho nên, hợp đồng của chúng ta hiện tại bắt đầu có thể huỷ bỏ được rồi! Tôi giờ đã sắp làm ba ba. Hiện tại. Tôi đã không còn cần đến cô nữa!" Tiêu Lăng Phong đỏ mắt nhìn chằm chằm thật chặc vào cái bụng của Diệu Tinh đang nổi lên cao cao.

"Bởi vì cô ta mang thai!" Diệu Tinh thất thần nỉ non."Đứa bé của tôi thì sao, đứa bé của tôi phải làm sao bây giờ... Nó được coi là cái gì?"

"Cô đã không biết bây giờ phải làm sao, vậy thì để tôi giúp cô. Hãy giết nó đi, sau đó để cho nó được chôn theo đứa bé của Nhã Đình đã bị cô hại chết!" Lời nói lạnh như băng của Tiêu Lăng Phong vang lên, hòa cùng với tiếng sấm nổ vang...

Crypto.com Exchange

Chương (1-312)