Ngay cả tư cách ghen tuông cũng không có
← Ch.198 | Ch.200 → |
Diệu Tinh vẫn nghĩ ngợi về cú điện thoại gọi đến đêm qua. Cái người phụ nữ xa lạ đó nói, Tiêu Lăng Phong hiện đang ở chung một chỗ với người phụ nữ khác. Nhưng mà... Làm sao có thể. Diệu Tinh ngồi ở nơi đó trong lòng đầy bất an. Diệu Tinh nắm thật chặc điện thoại di động. Hi vọng một giây kế tiếp Tiêu Lăng Phong sẽ gọi điện thoại tới đây. Nhưng là... Sự thật chứng minh, anh không hề gọi điện thoại, ngay cả ở công ty cũng không có...
"Trình Diệu Tinh, mày không nên suy nghĩ bậy bạ, mày phải tin tưởng ở anh ấy. Không...
Sau khi bị ý nghĩ của chính mình hù dọa, lập tức ngay sau đó cô liền tự cải chính. Tiêu Lăng Phong đang ở chung một chỗ với người nào là quyền tự do của anh ấy. Một suy nghĩ thoáng qua như vậy trong cô, khiến trong lòng của cô thấy hung hăng đau đớn một hồi, đưa tay ngăn chận trên ngực. Diệu Tinh nhắm mắt lại, Trình Diệu Tinh, mày thật hết thuốc chữa...
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong một mực trong phòng bệnh chờ Đường Nhã Đình tỉnh lại, đã qua cấp cứu khoảng năm sáu giờ rồi, nhưng mà Đường Nhã Đình vẫn luôn hôn mê như vậy.
"Nhã Đình, cô hãy tỉnh lại đi!" Tiêu Lăng Phong nói một câu vẻ đầy bất an, cầm lấy bàn tay tái nhợt của Đường Nhã Đình: " Làm sao mà cô lại ngu như vậy kia chứ! Nhã Đình, tôi căn bản không đáng giá để cô vì tôi mà làm như vậy!"
Trong lòng Đường Nhã Đình chợt run lên một cái. Tiêu Lăng Phong thật sự áy náy, trong lòng đau đớn. Xem ra lời của Dương Nhược Thi không phải là không có đạo lý, không có ai có thể tuyệt tình đối với người đã liều lĩnh vì mình! Lăng Phong, như thế này có phải là anh đang quan tâm đến em đúng không...
Ngón tay Đường Nhã Đình bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích. Cô mở mắt ra. Nhìn thấy Đường Nhã Đình đã tỉnh lại, Tiêu Lăng Phong rốt cục thở phào nhẹ nhõm: " Nhã Đình, rốt cục cô cũng đã tỉnh, cô làm tôi sợ muốn chết. Có biết hay không?" Anh nói xong liền thò người ra ôm lấy cô: "Về sau cô không cần phải ngu ngốc như vậy, có biết hay không? Không có gì quan trọng hơn danh tiếng của mình!" Tiêu Lăng Phong nói xong, trong lòng run lên mãnh liệt. DiễễnđàànLêêQuýýĐôô Diệu Tinh cũng đã từng nói những lời như vậy. Một đêm nay anh không trở về nhà, không biết cô có lo lắng hay không...
"Lăng Phong, em không hối hận!" Đường Nhã Đình yếu ớt nói: "Nếu như thời gian có thể đảo ngược lại, em cũng vẫn vậy, sẽ làm như cũ, không..." Cô nói xong lắc đầu một cái: "Lăng Phong, nếu như thời gian có thể đảo ngược lại, em sẽ vẫn làm một cô gái biết điều như vậy!"
Bởi vì lời nói này của Đường Nhã Đình mà trái tim của Tiêu Lăng Phong chợt run rẩy."Nhã Đình, cô không nên suy nghĩ bậy bạ nữa. Trên người cô còn đang bị thương. Hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình thấy Tiêu Lăng Phong đứng dậy liền đưa tay kéo anh lại: "Anh muốn đi sao?" Đường Nhã Đình hỏi vẻ đáng thương.
"Nghỉ đi cho khỏe. Tôi về công ty xem một chút, tối muộn một chút tôi sẽ lại tới thăm cô!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ, , "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt!" Sau đó Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Đường Nhã Đình rồi đi ra ngoài.
Đường Nhã Đình nằm ở trên giường bệnh, nhìn bóng dáng của Tiêu Lăng Phong biến mất ở cửa, cô cắn cắn đôi môi. Lăng Phong, anh thực sự vẫn không có cách nào tuyệt tình hoàn toàn đối với em được đâu! Nếu anh đã cho em hi vọng, vậy thì cũng đừng để cho em phải thất vọng, có được hay không...
Tiêu Lăng Phong nhìn vào điện thoại di động, trên đó báo các cuộc gọi nhỡ gần như kín cả màn hình điện thoại, thời gian kéo dài đến rạng sáng. Trong lòng anh hung hăng co rút đau đớn một hồi. Đã trễ như vậy, Diệu Tinh vẫn còn đang chờ anh sao! Tiêu Lăng Phong nắm thật chặt tay lái. Anh cho xe chạy thật nhanh về nhà. Về đến nhà, anh tắm rửa trong trong ngoài ngoài một hồi thật sạch sẽ, vứt bỏ áo khoác đã nhuốm máu.
Thời điểm trở lại công ty, Diệu Tinh đang nằm bất động ở trên bàn, anh từ từ đi tới mới phát hiện ra là cô đã ngủ rồi.
"Cô gái ngốc này, đến tột cùng là em đã đợi bao nhiêu lâu rồi." Anh đau lòng nỉ non, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên mặt Diệu Tinh. Đột nhiên Tiêu Lăng Phong có chút không biết mình nên giải thích như thế nào với Diệu Tinh, chẳng lẽ anh hướng về phía Diệu Tinh mà nói rằng mình đã ở cùng với Nhã Đình? Không thể nói như vậy được, không thể. Anh hít sâu một hơi, vẫn có ý định trước ôm Diệu Tinh vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng mà anh vừa mới ôm lấy Diệu Tinh thì cô liền tỉnh lại.."Sao thế? Giờ làm việc lại lười biếng như vậy!" Tiêu Lăng Phong cười đầy vẻ cưng chìu.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, anh một thân nhẹ nhàng khoan khoái, trên người anh tỏa ra mùi sữa tắm, đó là loại sữa tắm mà anh đã lựa chọn. Khẳng định không sai là anh đi từ trong nhà đến đây. Sau khi anh đi ra ngoài cả đêm đã về tắm rửa qua và đã thay đổi quần áo...
"Thả em xuống!"
"Sợ cái gì, lại không có ai nhìn thấy!" Tiêu Lăng Phong không thuận theo."Chắc là do không có anh ở bên cạnh nên em không ngủ được, đúng không?" Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh đi vào trong phòng nghỉ ngơi."Mệt mỏi thì phải vào bên trong để ngủ chứ, nằm ngủ bên ngoài bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ! Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói với cô.
Diệu Tinh nắm chăn thật chặt, cố khắc chế không để cho bản thân mình hướng anh mà hỏi một câu. Dĩ nhiên là cô sợ lấy được đáp án kia sẽ là lừa gạt, hoặc là... nếu như đáp án làm cho cô đau lòng.
Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh từ phía sau lưng. Vốn dĩ anh tính toán để cô xuống để đi làm việc, nhưng mà bây giờ... Anh cọ sát vào mái tóc của Diệu Tinh, cách sợi tóc thổi một hơi hướng vào cổ của cô, bàn tay cũng chậm rãi trượt vào bên trong quần áo của cô.
"Đừng!" Diệu Tinh đè lại tay của anh ở bên trong quần áo."Em... em thấy không thoải mái!" Cô tìm lý do từ chối. Hiện tại cô đang mang thai, chuyện quan trọng là thực cẩn thận mới được.
Nghe lời nói này của Diệu Tinh... , Tiêu Lăng Phong có chút thất vọng, nhưng anh vẫn rút tay ra ngoài, chuyển qua thân thể Diệu Tinh, hôn đi hôn lại một lúc rồi mới chịu bỏ qua."Ngủ đi, anh cũng có một chút mệt mỏi!"
Diệu Tinh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiêu Lăng Phong.
"Tối hôm qua em nhận được một cú điện thoại!" Cô nói xong, liếc tròng mắt quan sát Tiêu Lăng Phong thật chặc.
Điện thoại sao? Đột nhiên Tiêu Lăng Phong mở mắt, trong lòng có chút bất an. Tiêu Lăng Phong, mày là có tật giật mình sao?
"Giọng nói của người phụ nữ kia nghe là lạ, em có chút sợ!" Diệu Tinh nói xong nắm lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong thật chặc. Thể hiện lời nói vừa rồi của cô là sự thật.
"Được rồi, cô bé ngốc ạ, đừng sợ! Ngày hôm qua anh có một số việc làm bị muộn, về sau anh sẽ không thể như vậy nữa!" Tiêu Lăng Phong bảo đảm, cánh tay siết lại thật chặc, để cho Diệu Tinh áp sát vào thân thể của mình.
"Ừ, em không sao. Là tại em quá nhát gan!" Diệu Tinh dán sát vào ngực Tiêu Lăng Phong: "Anh đừng bao giờ ném em lại ở trong một gian phòng lớn như thế này nữa, có được hay không. Lăng Phong, em sợ phải ở một mình!"
Cánh tay của Tiêu Lăng Phong chợt cứng ngắc một hồi bởi lời nói kia của Diệu Tinh.
"Được rồi, ngủ đi!" Tiêu Lăng Phong dỗ dành: "Hôm nay anh sẽ trở về nhà sớm thôi!" Anh nhẹ nhàng bảo đảm, trong đôi mắt của anh tràn đầy sự áy náy đối với Diệu Tinh. Trải qua một khoảng thời gian nữa là tốt, vì anh nên Nhã Đình mới bị thương, hiện tại co ấy lại chỉ có một mình, anh không thể không đếm xỉa gì tới cô ấy được...
Rất nhanh đã đến giờ tan sở. Diệu Tinh cố ý xoa xoa cái bụng đói một hồi lâu mà cũng vẫn không trông thấy Tiêu Lăng Phong đi ra ngoài. Cuối cùng cô vẫn là buông tha cho suy nghĩ ngây ngốc kia, đanh tự đi ra ngoài một mình.
Trình Diệu Tinh, hoặc giả, cái này mới chính là cuộc sống mà mày nên có...
Trong biệt thự, Diệu Tinh cứ theo lẽ thường chuẩn bị bữa ăn tối, sau đó đi giặt giũ quần áo của hai người đã thay ra. Khi cầm lên áo sơ mi của Tiêu Lăng Phong, tay Diệu Tinh chợt cứng đờ, mùi vị của nước hoa....
Quả nhiên, Tiêu Lăng Phong đang nói láo. Diệu Tinh chậm rãi siết chặt cái áo sơ mi trong tay. Từ trong tròng mắt, những giọt nước mắt từ từ trào ra. Cô chậm rãi ngồi xuống. Diệu Tinh cười khổ một tiếng, đột nhiên cô phát hiện ra mình thật đáng buồn, thậm chí ngay cả quyền được ghen và chất vấn anh cô cũng không có. Bất quá giữa hai người bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp đồng, hiện tại coi như Tiêu Lăng Phong có mang người kia về nhà, cô cũng không thể có cơ hội mở miệng ra nói. Cái gì mà nói là yêu cô kia chứ, bất quá đó chỉ là do Tiêu Lăng Phong thuận miệng nói ra một chút mà thôi! Trình Diệu Tinh, chỉ có mày, cái đồ ngu ngốc này, lại vẫn tưởng là thật.
Ha ha... Diệu Tinh cười cười nghe đầy chua xót, nhưng mà cô vẫn chưa từ bỏ ý định lấy điện thoại di động ra, bấm lên một dãy mã số...
← Ch. 198 | Ch. 200 → |