Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp) - Chương 142

Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp)
Trọn bộ 312 chương
Chương 142
Chuyện tôi muốn làm, nào có là gì
0.00
(0 votes)


Chương (1-312)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Từ bệnh viện Diệu Tinh liền trực tiếp chạy thẳng đến công ty. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể làm ra cái chuyện như thế, làm sao anh có thể lấy tánh mạng con người ra để đùa giỡn như vậy chứ.

"Diệu Tinh!" , Nhìn Diệu Tinh nổi giận đùng đùng, Joe liền chạy vượt lên phía trước.

"Tiêu Lăng Phong đâu?" Diệu Tinh thở phì phò hỏi.

"Ách... " Joe sửng sốt, nhìn bộ dạng của Diệu Tinh. anh biết chuyện này có gì không ổn. "Tổng Giám đốc không có ở công ty! Hiện tại Dạ Khuynh Thành thật vất vả có thể buôn bán được. Có rất nhiều chuyện phải bận rộn. "

Nghe lời Joe nói... diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Diệu Tinh xoay người lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Diệu Tinh!" Joe đuổi theo ở phía sau. Nhưng cửa thang máy lại khép lại trước anh một bước. Anh liếc mắt nhìn thời gian. Nhanh chóng ấn nút vào một thang máy khác.

Diệu Tinh, có một số việc mặc dù mắt nhìn thấy, nhưng chưa chắc nhất định là sự thật. Đến khi Joe đuổi theo ra đến bên ngoài, thì Diệu Tinh đã vẫy gọi một chiếc xe ta xi ngồi vào trong đó, chạy đi.

"Diệu Tinh!" Joe kêu lên, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn định đuổi theo. Nhưng có cánh tay của người nào đó ngăn lại đường đi của anh. "Part!" Nhìn người đứng trước mặt mình, Joe rõ ràng giật mình.

"Lãnh đường chủ, nơi này không có người khác. Tôi nghĩ anh có thể trực tiếp gọi thẳng tên tôi là Lệ Viêm sẽ tốt hơn!"

Gương mặt Lãnh Liệt từ từ nổi lên vẻ giá lạnh. "Tại sao anh lại tới đây?"

"Thiếu chủ muốn gặp anh!" Lệ Viêm làm động tác xin mời. Nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, chân mày Lãnh Liệt liền thoáng chau lại một chút, sau đó đi tới trước.

Ngồi vào trong xe, tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ kêu rầm một cái, lập tức ngăn cản hết tất cả mọi ồn ào náo động ở phía ngoài.

"Thiếu chủ!" Lãnh Liệt cung kính kêu lên, "Sao ngài lại tới đây!"

Chậm rãi lấy mặt nạ ở trên mặt xuống, Mộ Sở xoay mặt lại nhìn Lãnh Liệt. "Tôi bảo Viêm mời anh mấy lần, nhưng anh cũng không muốn trở về. Hôm nay tôi chỉ có cách phải tới tận nơi để mời!" Mộ Sở chậm rãi nói. "Thế nào. Làm trợ lý Tổng Giám đốc rất thoải mái phải không? Quen dùng máy vi tính và bút viết rồi, không còn thói quen cướp đoạt lạnh như băng nữa phải không?"

"Tôi sẽ trở về theo sự phân phó của ngài, chỉ có điều là không phải lúc này. " Lãnh Liệt tĩnh táo mà nghiêm túc nói.

"Thế nào? Cảm thấy hiện tại Tiêu Lăng Phong đang cần anh sao?" Mộ Sở nhíu mi, "Liệt, hoặc giả anh đã ra ngoài quá lâu, đã quên mất là mình phải làm cái gì rồi. ๖ۣۜ dien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Quả thật thế giới bên ngoài thực muôn màu muôn vẻ, cũng thật nhẹ nhõm! Nhưng mà... Chúng ta chuyến đi này, một khi đã làm, thì sẽ không có đường quay về! Tôi đã sắp xếp để anh sớm mau chóng trở về tổng bộ. "

"Vậy còn thiếu chủ?" Lãnh Liệt hỏi.

"Dĩ nhiên là tôi còn phải làm những chuyện mà tôi nên làm!" Mộ Sở cũng không chút giấu giếm. "Bất quá, tôi nghĩ, việc tôi trở về chắc cũng sẽ không quá lâu nữa đâu. " Mộ Sở hơi híp mắt lại đầy vẻ.

"Thiếu chủ làm như vậy đã nghĩ tới hậu quả chưa?" Lãnh Liệt hỏi. "Sau khi Diệu Tinh biết được những chuyện này, cô ấy sẽ phải làm sao, cô ấy sẽ phải đối mặt như thế nào đây! Cho dù thiếu chủ đối với cô không có chút thương hại. Nhưng lúc đầu cô ấy đã thật sự quan tâm đến thiếu chủ... Thôi được, tôi sẽ lui thêm một bước nữa, hoặc giả thiếu chủ cảm thấy những chuyện này làm cho thiếu chủ cũng không chút động lòng. Nhưng mà bất kể như thế nào, cô ấy cũng đã từng là người con gái mà anh trai của ngài yêu thích. Ngài thật sự nhẫn tâm gây tổn thương cho cô ấy sao?"

"Nếu anh không đề cập tới anh trai của tôi. Có lẽ tôi còn có một chút không đành lòng. Lãnh Liệt. Mỗi ngày anh ở bên cạnh Tiêu Lăng Phong như vậy, anh cảm thấy cô gái Diệu Tinh kia thực quan tâm đến anh trai của tôi sao?" Mộ Sở lạnh lùng nói xong câu kia, lại nhớ tới những vết đỏ in trên cổ Diệu Tinh làm người ta phải chói mắt. Phải là một loại kịch liệt như thế nào... Ngay cả khi cô đã dùng tấm khăn mỏng để che đi cũng không thể che dấu được. "Những chuyện này, đều là những chuyện anh không cần phải quan tâm đến. Sứ mạng của anh đã hoàn thành. Hiện tại anh đã có thể công thành lui thân rồi. Anh cũng đã đi được ba năm, các huynh đệ cũng rất nhớ anh đó!"

"Thiếu chủ, xin người không nên làm khó tôi. " Lãnh Liệt cũng không chút chịu nhượng bộ. "Tôi đã nói là tôi sẽ trở về, nhưng không phải là hiện tại. Nếu như ngài cảm thấy tôi đã cãi lại mệnh lệnh của ngài, vậy xin ngài cứ việc chiếu theo như quyđịnh của bang hội để xử trí. Tôi đây không một câu oán hận. "

"Lãnh Liệt, có phải là anh cảm thấy tôi còn luyến tiếc đúng không?" Mộ Sở nổi giận hỏi.

"Cho tới bây giờ Lãnh Liệt cũng không dám nghĩ như vậy!" Lãnh Liệt bình tĩnh nói, "Nếu như không phải tôi đã được tổ chức thu nạp nuôi dưỡng, chắc chắn tôi cũng không thể sống được tới hôm nay. Cho nên, chỉ cần tổ chức cần. Lãnh Liệt này cho dù phải chết, cũng sẽ không có nửa câu oán hận!"

"Nếu đã biết, tại sao anh còn cãi lại mệnh lệnh của tôi!" Mộ Sở nổi giận.

"Tôi đây chỉ muốn làm một chuyện phải cần làm, cũng là lần đầu tiên tôi tự mình muốn làm!" Lãnh Liệt nói rất đúng mực, không chút kiêu ngạo. "Chờ đến khi tôi hoàn thành chuyện này, đương nhiên sẽ trở về xin chịu tội. " Joe nói xong liếc mắt đau thương vào Mộ Sở. "Việc ngụy trang của thiếu chủ cũng thật tinh xảo kỹ càng. Chẳng qua là... Có lúc việc trả thù cũng không cần thiết phải lấy chính mình ra để mà đùa giõn như vậy! Nếu thật sự có chuyện, không phải là cái được không bù lại nổi cái đã mất sao! Thiếu chủ bảo trọng... " Anh nói xong xuống xe.

Bùm! Mộ Sở nắm thật chặt quả đấm. Trong con ngươi lạnh như băng giá kia, tựa như đã khiến cho nhiệt độ trong buồng xe cũng bị thấp thêm vài phần.

"Lãnh Liệt, anh đứng lại!" Lệ Viêm bước mấy bước đuổi theo Joe. "Cùng trở về nhà với tôi đi!"

"Lệ đường chủ, tôi cũng đã nói rồi. Chờ đến khi tôi hoàn thành chuyện mà mình cần phải làm, đương nhiên tôi sẽ trở về để chịu tội. Anh cũng coi như đã được nhìn thấy tôi lớn lên, cá tính của tôi như thế nào, anh cũng rất rõ ràng rồi!

"Lãnh Liệt. " Lệ Viêm tức giận níu anh lại "Con mẹ nó chứ! Thứ anh muốn là phụ nữ còn chưa tính, vì một người đàn ông, thì có đáng giá không!" Mộ Sở quát lên.

"Chuyện này không chút liên quan đến quan hệ nam nữ. " Lãnh Liệt xoay mặt nhìn Lệ Viêm, "Thiếu chủ còn trẻ, tính khí nóng nảy, có một số việc, anh cũng nên ngăn cản thiếu chủ một chút. Nếu không, sớm muộn gì thiếu chủ cũng phải chịu thiệt thòi!" Nói xong câu nói kia, anh liếc mắt nhìn Mộ Sở đang ở trong xe. "Còn nữa, tôi không hy vọng mấy người lại xuất hiện tại nơi này nữa. Diệu Tinh... Cũng hi vọng mấy người hãy suy nghĩ thật kỹ. Chuyện của thiếu chủ và Tiêu Lăng Phong, không nên để liên lụy đến cô ấy. " Nói xong câu này, Lãnh Liệt rời đi, chỉ để lại Lệ Viêm mặt xám như tro tàn.

Còn trẻ... tính khí nóng nảy? Hả, còn trẻ mà tính khí nóng nảy như vậy là người nào đây? Đường đường là một kẻ ma quỷ, Lãnh Liệt là sát thủ giết người mặt lạnh, thế nhưng đến như này lại chọn cách xử trí theo cảm tính.

"Thiếu chủ, ngài không nên nổi cáu, có lẽ Liệt chẳng qua là... "

"Tôi không sao!" Mộ Sở tay giơ lên cắt đứt lời của Lệ Viêm. Đương nhiên là anh ta biết Lãnh Liệt sẽ không phản bội tổ chức. Nhưng mà, tại sao, đột nhiên anh ta lại có thái độ đối biến chuyển với Tiêu Lăng Phong như vậy, chẳng lẽ bọn họ có chuyện gì mà anh không biết hay sao!"

"Thiếu chủ, chúng ta có cần phải về bệnh viện trước hay không, ngộ nhớ nếu như Trình Diệu Tinh trở lại thì... "

"Không cần phải gấp gáp. Hiện tại cô ấy còn đang tức giận đùng đùng muốn đi tìm Tiêu Lăng Phong, không cần phải mau chóng đi bệnh viện!" Anh ta nói xong, lấy khăn tay xoa một chút lên gương mặt. Phía trên gò má vốn có vết thương máu tụ bầm đen, chỉ trong nháy mắt tất cả đều biến mất hết sạch không còn thấy gì nữa.

Tiêu Lăng Phong. Tôi lại muốn nhìn anh một chút, anh sẽ giải thích chuyện này thế nào đây...

Diệu Tinh một đường xông về nhà trọ, ngoài ý muốn. Tiêu Lăng Phong thật sự đang ở đây. Nhìn thấy Diệu Tinh trở lại, rõ ràng Tiêu Lăng Phong liền giật mình.

"Cả ngày đi đâu vậy? Thế nào bây giờ mới trở về?"Tiêu Lăng Phong hỏi cô tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy. Anh bỏ những đồ đã mua được ở siêu thị cất vào vào trong tủ lạnh. Vốn dĩ anh cũng rất bận, nhưng mà khi đi ngang qua siêu thị thì anh chợt nghĩ đến cái tủ lạnh trống trơn của Diệu Tinh, quỷ thần liền xui khiến anh đi vào. "Tôi nói rồi, một người phụ nữ như em, làm sao có thể so sánh được với tôi, em còn không hiểu chính mình phải tự chăm sóc cho mình hay sao!"

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Thái độ của anh vẫn tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy, liền nắm thật chặc lấy chéo quần. Tại sao anh lại có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh ra vậy.

"Em đã làm cái gì vậy?" Thấy Diệu Tinh không lên tiếng Tiêu Lăng Phong hỏi lại.

"Tại sao anh làm như vậy?"

"... " Tiêu Lăng Phong thực sự không hiểu rõ ràng vấn đề Diệu Tinh đang hỏi mình. Cái gì gọi mà gọi là tại sao lại làm như vậy. Anh suy nghĩ, lại nhìn mấy thứ gì đó ở trong tay, sau đó lại cười một tiếng. "Chuyện tôi muốn làm, nào có là gì!" Anh tiếp tục động tác trong tay.

Diệu Tinh cứng đờ. Quả nhiên, Tiêu Lăng Phong, thật sự là anh đã làm...

*****

"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong cười."Chẳng qua là tôi mua một vài món đồ cho em, không phải là tôi đã làm cho em cảm động đấy chứ..." Anh nhìn Diệu Tinh, ý cười tràn ngập trong ánh mắt hỏi lại cô.

"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh hét lên một tiếng tiến lên phía trước. Nụ cười lập tức cứng lại ở trên khóe miệng Tiêu Lăng Phong.

"Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy. Đó là một mạng ng mà! Tại sao anh có thể nói về chuyện đó nhẹ nhõm như vậy chứ. Làm sao anh có thể mang tánh mạng con người ra để nói giỡn!" Giọng nói của cô run rẩy, trong mắt đã ngập tràn hơi nước.

Tiêu Lăng Phong hoàn toàn không hiểu Diệu Tinh đang nói cái gì. Cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Joe nói, cô vừa nhận điện thoại một cái liền chạy đi, chẳng lẽ là...

"Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là... Ba ba của em..." Tiêu Lăng Phong có một chút lo lắng.

"Anh đừng có nói gì về chuyện của ba ba tôi!" Diệu Tinh kích động kêu lên. Cô đẩy Tiêu Lăng Phong ra, cự tuyệt việc anh tiến đến gần cô.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn bộ dạng Diệu Tinh nước mắt lưng tròng, tim của anh đau nhói lên từng trận, bàn tay từ từ giơ lên, định lau nước mắt đang đọng trên khóe mắt Diệu Tinh.

"Anh hại chết Mộ thần còn chưa đủ sao?" Diệu Tinh nói xong, nước mắt rớt xuống."Hiện tại anh còn muốn hại chết cả Alex!" Diệu Tinh kích động kêu lên. Hình ảnh Alex với bộ dáng thê thảm vẫn một mực thấp thoáng hiện ra trước mắt cô. Thân thể của Diệu Tinh run rẩy. Gương mặt của Mộ thần và Alex như đan vào nhau thành một người ở trong đầu một cô. Hình ảnh Mộ Thần chết đi như thế nào cũng chầm chậm hiện ra rõ ràng. Cô đè ép lên ngực, thật là đau, đau không cách nào thở nổi, nơi này giống như sắp nổ tung lên vậy...

Cánh tay Tiêu Lăng Phong đang đưa lên chợt cứng đờ. Sau đó từ từ thả xuống. Dáng vẻ thống khổ Diệu Tinh của giống như một bàn tay vô hình, nắm thật chặt tim của anh, lôi kéo ra nhiều phương hướng khác nhau. Diệu Tinh. Tại sao mỗi lần nhắc tới Mộ Thần em đều cũng thống khổ như vậy? Vì sao?

Vì sao... em luôn mang cái chết của Mộ Thần ra để đỗ lỗi cho tôi? Đối với sự kiện kia, anh không phải là không áy náy. Nếu như chuyện có thể được làm lại lần nữa, anh sẽ không làm như vậy, không biết...

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại làm như vậy? Chỉ cần anh thích, anh sẽ có thể không cần để ý đến sự sống chết của người khác hay sao? Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy!" Diệu Tinh thống khổ hỏi."Vậy trong mắt anh, đến tột cùng tính mạng con người được anh coi là cái gì? Tiêu Lăng Phong, anh hãy nói cho tôi biết, ở trong lòng anh, mạng người mà nói, đến tột cùng anh coi là cái gì! Alex đã làm sai điều gì mà anh lại phải đối xử với anh ấy như vậy!"

Bàn tay Tiêu Lăng Phong từ từ nắm chặt lại. Siết thật chặc vào nhau. Hóa ra, cô tức giận, cô khó như thế, chẳng qua cũng đều bởi vì Alex. Nụ cười khổ sở ở trong mắt anh từ từ lan tràn ra. Tại sao bất kể là Mộ Thần hay là Alex mới chỉ quen biết không được bao lâu, cũng có thể làm cho cô cảm thấy động lòng. Còn anh, cho dù đã làm nhiều việc như vậy, đến một ánh mắt liếc nhìn qua thôi, cô cũng không hề có.

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại phải làm như vậy? Anh có biết hay không, anh làm vậy là đã hại chết anh ấy rồi đó, anh có biết hay không? Chỉ vì anh, mà anh ấy có thể sẽ không thể nào đụng đến việc đua xe nữa rồi!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu.

"Đủ rồi!" Tiêu Lăng Phong cũng không chịu được sự chất vấn cùng nước mắt của Diệu Tinh nữa, anh cũng la lớn."Trình Diệu Tinh, em vừa vào đến cửa cũng không hề giải thích mà đã nổi điên lên là sao chứ? Alex như thế nào, chnj đó có liên quan gì đến tôi!" Tiêu Lăng Phong tức giận hầm hừ, ngay cả con ngươi cũng đã nhuốm lên một tầng màu đỏ.

"Có liên quan gì tới anh hay không ư?" Diệu Tinh cười. Nước mắt cô lại trào ra rơi xuống."Tiêu Lăng Phong, tôi còn phải nói mấy lần nữa thì anh mới chịu tin tưởng đây. Hai chúng tôi không có chuyện gì cả. Tại sao anh lại muốn làm tổn thương anh ấy!"

"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong tức giận cổ túm lấy tay Diệu Tinh kéo qua: "Em nổi điên cái gì, tôi đã làm tổn thương hắn như thế nào, em hãy nói rõ cho tôi biết!" Tiêu Lăng Phong gào thét, hơi thở lạnh như băng phun trào ở trên mặt Diệu Tinh.

"Anh làm tổn thương anh ấy lúc nào sao?" Diệu Tinh hỏi."Tiêu Lăng Phong. Alex bị xảy ra tai nạn xe cộ. Có người của anh đã táy máy động tay chân ở xe của anh ấy! Anh có biết hay không, xe của anh ấy là xe đua, nếu phanh xe mà có vấn đề là muốn lấy mạng người đó!"

Alex xảy ra tai nạn xe cộ? Tiêu Lăng Phong nghi ngờ, thời điểm sáng sớm không phải hắn vẫn còn rất tốt đó sao. Lúc này thời gian mới cách bao lâu, làm sao lại lại đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi? Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, chuyện này có quan hệ gì với anh đây.

"Nói đến nói đi, cũng chỉ là chuyện hắn bị xảy ra tai nạn xe cộ. Trình Diệu Tinh, em định phát hỏa gì với tôi đây!" Nghe lời Diệu Tinh nói... , Tiêu Lăng Phong lại càng thêm tức giận. Ở trước mặt của anh, cô dám quan tâm những những người đàn ông khác còn chưa tính. Nhưng lại chỉ vì những thương thế của hắn mà cô trách cứ anh... vân vân... Tiêu Lăng Phong từ từ mới phản ứng kịp."Trình Diệu Tinh, em nói như vậy là có ý gì!"

"Tiêu Lăng Phong, tôi có ý gì, chẳng phải anh cũng đã rõ ràng lắm rồi hay sao? Nơi này chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì mà anh không muốn thừa nhận!" Cô hét to. Muốn hất tay Tiêu Lăng Phong ra. Nhưng mà cổ tay của cô bị anh nắm quá chặt, bất luận như thế nào cũng không thể kéo ra được."Anh buông tôi ra!"

"Trình Diệu Tinh, ở trong lòng em, tôi là một người hèn hạ như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh lại gần hơn chút nữa."Tại sao tất cả chuyện xấu, người đầu tiên em nghĩ đến đúng là tôi chứ?!"

"Chẳng lẽ lại còn không phải là anh hay sao?" Diệu Tinh lớn tiếng hỏi."Tiêu Lăng Phong, là anh đã nói, nếu không muốn Alex có chuyện, thì tôi hãy cách anh ấy ra một chút. Chính anh đã nói như vậy, anh còn nói, anh sẽ không chừa thủ đoạn nào. Tiêu Lăng Phong, làm sao anh tàn nhẫn như vậy!"

"Tôi tàn nhẫn?" Tiêu Lăng Phong cắn răng hung hăng nắm chặt lấy cằm Diệu Tinh."Trình Diệu Tinh. Em đối xử với tôi thật đúng là rất đặc biệt đó!" Anh cười lạnh."Thế nào? Vậy Alex của em chưa chết phải không? Hả?" Tay của anh có chút run rẩy, tại sao Diệu Tinh lại cứ nghi ngờ anh chứ. Ở trong lòng của cô, chẳng lẽ anh thật sự không có chút tín nhiệm nào hay sao?

"Tiêu Lăng Phong, đến cùng anh có phải là người hay không vậy!" Diệu Tinh lớn tiếng kê lên, giọng nói gần như đã khản đặc: "Chẳng lẽ anh không có lấy một chút áy náy xấu hổ nào hay sao?"

"Tại sao tôi lại phải áy náy xấu hổ kia chứ!" Tiêu Lăng Phong giận đến nổi điên. Giờ phút này, anh đã không biết mình đang nói cái gì nữa rồi. Chỉ cảm thấy trong ngực đau quá. Diệu Tinh hoài nghi, ánh mắt phẫn hận, thực sự giống như dao găm. Cứng rắn khoét cắt ở trong lòng của anh."Trình Diệu Tinh, tôi thật sự chịu đủ rồi đấy! Tôi cũng thật hối hận, tại sao lại không trực tiếp giết chết hắn đi!"

"Khốn kiếp!" Diệu Tinh gào thét, dùng sức tát cho Tiêu Lăng Phong một cái thật mạnh.

Chát! Một âm thanh chát chúa vang lên đủ để phá tan tất cả bình tĩnh của mọi người. Lòng bàn tay Diệu Tinh tê dại. Nỗi đau đớn lập tức lan tràn khắp trong lòng cô. Mình... vừa rồi mình đã làm cái gì vậy...

Tiêu Lăng Phong bị cái tát mạnh mẽ giáng xuóng nghiêng mặt đi. Một lúc lâu, anh mới quay mặt lại. Cả cõi lòng anh cảm thấy vô cùng đau đớn, nỗi đau đó cứ từng chút một, ... Từ từ lan rộng ra khắp toàn thân...

"Trình Diệu Tinh, em lại có thể vì hắn mà động thủ với tôi sao?" Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng nghiến lợi. Vẻ mặt anh lúc này thật giống như hận không thể xé nát Diệu Tinh ra, nuốt vào trong bụng mình.

Diệu Tinh hoảng sợ sau lùi lại sau một bước. Một tát này, đánh xuống anh, cô cũng hối hận, nhìn đôi con ngươi đã đỏ rực của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh theo bản năng liền lui về phía sau.

"Trình Diệu Tinh. Có phải là tôi đã dễ dàng tha thứ cho em quá nhiều hay không?" Tiêu Lăng Phong cắn răng."Tôi cảnh cáo em lần thứ nhất, Trình Diệu Tinh, em còn dám càn rỡ ở trước mặt tôi. Tôi liền phế bỏ hắn!" Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng, trong con ngươi hiện rõ lên vẻ âm hiểm tàn độc...

Crypto.com Exchange

Chương (1-312)