Rất bẩn
← Ch.080 | Ch.082 → |
Đêm khuya thanh tĩnh, nhưng ở một ngôi biệt thự, các ngọn đèn vẫn sáng rực rỡ. Trong phòng ngủ rộng lớn xa hoa, máy điều hòa mở rất thấp, đủ làm cho người ta lạnh run. Trên giường lớn, cô gái đang bị thương chồng chất, khổ sở chau mày lại.
Trước cửa sổ sát đất, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang đứng đó, anh nhìn chăm chú vào ngọn đèn ngoài cửa sổ, môi mỏng mím chặt, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Bầu trời đêm không có một gợn mây nhưng lại đen tối đến đáng sợ. Đưa tay đóng cửa sổ, Alex trở lại bên giường, anh từ từ nâng tay Diệu Tinh lên, trên tay đầy rẫy vết thương, Alex nhìn vết thương thật sâu do dây trói để lại trên cổ tay mà dựng cả tóc gáy. Anh cắn chặt răng.
Trước mắt thoáng hiện lên từng hình ảnh mấy gã đàn ông giở trò với Diệu Tinh khi cô đã mất đi ý thức, anh siết chặt nắm đấm, anh thanh răng rắc vang ra từ lòng bàn tay.
Thận trọng băng bó vết thương cho Diệu Tinh, Alex kìm nén lửa giận. Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng Diệu Tinh không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại. Tránh vết thương trên trán Diệu Tinh, anh đặt túi chườm đá lên trán cô. Thân nhiệt của cô vẫn không giảm xuống. Nhiệt độ căn phòng đã gần xuống dưới không độ rồi, nhưng nhiệt độ của Diệu Tinh vẫn cao đến dọa người. Tác dụng của thuốc này quá kinh khủng.
Diệu Tinh lo lắng cau mày, đau đớn và tác dụng thuốc hành hạ cô đến sống không bằng chết, mặc dù đang ngủ, nhưng vẫn cảm thấy rất đau, rất nóng. Giống như mình lại bị cột vào giường, lại bị Tiêu Lăng Phong ngược đãi, cảm giác như vậy hành hạ các tế bào và dây thần kinh của cô, ngón tay cô không còn sức để cử động. Hàm răng cắn vào môi, nhưng cũng không đủ sức để cắn cho chảy máu nữa.
"Ha ha... Roẹt roẹt..." Tiếng cười kinh khủng và âm thanh quần áo bị xé rách cứ quanh quẩn đâu đây."Hôm nay, ông đây nhất định phải hưởng thụ cho thật tốt!"
"Mỹ nhân như thế này, dù đã chết vẫn rất đáng giá!" Gã đàn ông cười dâm ô."Chỉ nhìn thôi, cũng đã chịu không nổi rồi..."
"Đừng!" Diệu Tinh lắc đầu."Đừng tới đây, cứu mạng... Cứu cứu tôi..." Giọng nói của cô vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức nếu không cẩn thận nghe sẽ hoàn toàn không thể nghe được giọng cô.
"Diệu Tinh!" Alex khẽ gọi.
"Mộ Thần, Mộ Thần..." Diệu Tinh đau khổ rên rỉ, nước mắt chảy ra."Mộ Thần, cứu em... Đau quá... Cứu em..."
"Diệu Tinh, Diệu Tinh tỉnh lại..." Tay Diệu Tinh nắm chặt khăn trải giường, trong mơ hồ, cô nghe có người đang gọi mình, giọng nói rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, lòng bàn tay cũng rất ấm, hình như là trong bóng tối mịt mù, cuối cùng đã nhìn thấy một điểm sáng, cô liều mạng đuổi theo, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể đuổi kịp nó.
"Mộ Thần..." Diệu Tinh thì thầm, lông mi của cô run nhẹ, từ từ mở mắt ra. Ánh sáng trắng toát là mắt Diệu Tinh đau nhói, cô xoay mặt né tránh, một động tác nhỏ như thế, lại làm cho cả người đau đớn."Ừm!" Cô khẽ rên một tiếng.
Đây là đâu, mình đã chết rồi sao? Cô mệt mỏi nhìn trần nhà. Lạnh quá...
"Diệu Tinh, cuối cùng cô cũng đã tỉnh, cô làm tôi sợ muốn chết!" Alex khẩn trương nhìn Diệu Tinh."Cô nhìn tôi này, Diệu Tinh." Diệu Tinh chớp mắt một cái. Cô nghe như có người đang gọi mình. Nhưng là ai... Là Mộ Thần sao?
"Diệu Tinh?"
Từ từ quay mặt sang, nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông bên giường."Mộ Thần!" Diệu Tinh tủi thân kêu một tiếng."Mộ Thần cứu Diệu Diệu." Nhìn bóng dáng mơ mơ hồ hồ trước mắt, Diệu Tinh khóc như một đứa bé, cô không ngừng vươn bàn tay nhỏ bé trắng bệch ra."Đừng bỏ lại Diệu Diệu. Diệu Diệu rất sợ..."
Đầu tiên, Alex rất sững sờ, nhưng rất nhanh nắm lấy tay Diệu Tinh. Cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Diệu Tinh."Anh sẽ không bỏ em lại đâu." Alex khẽ nói."Diệu Tinh không sao rồi, đừng sợ!"
Oa oa... Diệu Tinh khóc nức nở, cố gắng giơ tay ôm lấy Alex."Em cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa!" Cô vừa khóc vừa nói, ngay sau đó, giống như nghĩ đến chuyện gì, cô nổi điên đẩy Alex ra, Alex không có đề phòng, bị ngã trên mặt đất.
"Diệu Tinh?" Alex không hiểu nổi. Chuyện này là sao.
"Anh đừng đụng em, em rất bẩn, rất bẩn..." Diệu Tinh hét lên, nghĩ đến việc mà những người kia đã làm với mình, Diệu Tinh dùng sức lau những dấu vết trên cơ thể mệt mỏi của mình."Mộ Thần, Diệu Diệu rất bẩn..." Cô khóc "Em không còn xứng với anh nữa, Mộ Thần, phải làm sao đây, làm sao đây..." Cô gào khóc, giãy giụa, lăn khỏi giường, ngã xuống đất, nhưng cô không để ý đau đớn, vẫn ôm lấy mình.
Alex ngồi dưới đất, nhìn những vết cào mới mẻ trên cánh tay Diệu Tinh, anh đứng dậy, túm lấy cánh tay cô, tránh không cho cô tự làm mình bị thương."Diệu Tinh, em bình tĩnh một chút!" Anh nói to, hi vọng có thể làm cô tỉnh táo lại."Em nhìn anh, Diệu Tinh, không có việc gì cả, không sao cả." Giọng của anh run run.
"Không sao?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên, vô hồn nhìn Alex, làm sao lại không có việc gì được."Mộ Thần, Diệu Diệu rất bẩn, rất bẩn..." Cô nói xong, giọt nước nơi khóe mắt, nhanh chóng lăn xuống."Em rất bẩn..." Cô cúi đầu, thân thể gầy yếu run rẩy, tiếng cười của những người đó văng vẳng bên tai, tiếng cười của bọn họ, tay của bọn họ... Còn có những câu nói khó nghe kia nữa... Cô bịt chặt tai."Đừng để bọn họ cười, Mộ Thần, đầu em rất đau, đau quá!"
"Được!" Alex gật đầu, dịu dàng che kín lỗ tai Diệu Tinh."Anh không để bọn họ cười, bọn họ đã đi rồi, Diệu Tinh, em nghe đi, bọn họ không có ở đây!"
"Bọn họ, là có mấy người?" Đột nhiên Diệu Tinh ngẩng đầu lên."Bốn. Hay là năm?" Diệu Tinh hỏi, đột nhiên như phát điên thét lên."Tại sao cứu em, tại sao anh không để em chết đi? Tại sao?" Cô điên cuồng giãy giụa."Anh buông em ra, để em chết cho xong chuyện! Rất bẩn, rất ghê tởm..."
"Diệu Tinh, em bình tĩnh một chút được không!" Alex nắm bả vai Diệu Tinh."Diệu Tinh, tất cả đều là quá khứ rồi!"
"Quá khứ?" Diệu Tinh hỏi, sau đó nở nụ cười thê lương."Làm sao sống tiếp đây? Bọn họ đã được như ý, đây gọi là quá khứ sao?" Cô hỏi."Em không nên còn sống, em không nên còn sống mà!" Diệu Tinh khóc lớn, Alex ôm cô vào ngực, vuốt nhẹ lưng cô.
"Diệu Tinh, sẽ không bao giờ có người nào làm tổn thương em nữa, sẽ không đâu!" Alex nói xong, nhìn dáng vẻ của cô thì chắc tác dụng thuốc đã hết, anh tắt máy điều hòa, lấy chăn bao bọc thân thể cô."Diệu Tinh, em không có bẩn, sao em biết mình bẩn được." Anh nói khẽ, ôm lấy người đang run rẩy này, tim của anh lại có từng cơn đau đớn.
Được Alex ôm lấy, Diệu Tinh dần dần bình tĩnh trở lại. Cô dựa vào ngực Alex. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo anh."Có thật không?" Diệu Tinh giống như một đứa bé ngây thơ.
"Đương nhiên là thật!" Alex cười."Diệu Tinh, chuyện gì cũng không có xảy ra, cũng sẽ không có chuyện gì cả!" Alex bảo đảm."Trước khi những gã kia ức hiếp em, anh đã đuổi bọn họ đi rồi, tin tưởng anh!" Anh nâng gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của Diệu Tinh lên.
A~ Diệu Tinh cười thê lương. Không có chuyện gì? Diệu Tinh nhìn Alex, thật lâu sao, đột nhiên cô tỉnh táo lại, thật sự rất tương phản với cảm xúc kích động trước đó. Làm sao có thể không xảy ra chuyện gì. Cô cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi có thể sử dụng phòng tắm của anh một lát được không?" Cô đáng thương nhìn Alex."Tôi muốn tắm."
"Diệu Tinh, trên người cô có vết thương, không thể tắm được." Alex nắm lấy bả vai Diệu Tinh."Ngoan ngoãn nằm xuống, có được không?" Alex dịu dàng nói, anh đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với Diệu Tinh gào khóc, nhưng không ngờ Diệu Tinh lại ngoan ngoãn gật đầu, tự mình nằm xuống giường."Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, Mộ Thần sẽ trở lại. Anh ấy nói anh ấy thích tôi ngoan ngoãn nghe lời."
Trong lòng Alex càng lo lắng hơn, Diệu Tinh lúc thì gào khóc, lúc thì yên tĩnh. Vén nhẹ tóc Diệu Tinh, vẻ mặt Alex càng lúc càng phức tạp.
Trước cửa phòng cấp cứu.
Tiêu Lăng Phong luống cuống tay chân, nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng anh đang ngóng trông một giây sau điện thoại sẽ vang lên. Dù là Hạ Cẩm Trình hay là Joe đều được cả. Anh nóng lòng muốn nghe: Tìm được Diệu Tinh rồi, không xảy ra chuyện gì cả.
Bàn tay anh run rẩy cầm chặt điện thoại. Tiêu Lăng Phong, ngươi đúng là điên rồi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy. Anh kéo mạnh tóc mình, những sợi tóc màu đen len lỏi qua từng kẽ tay anh. Tiếng cầu xin của Diệu Tinh vẫn luôn vang vọng bên tai: đừng bỏ tôi lại.
"Diệu Tinh, đừng gặp chuyện xấu, cầu xin cô." Không biết từ khi nào mà nắm tay đã nhét vào giữa hai hàm răng, thậm chí bị cắn đến chảy máu, nhưng anh vẫn không hề phát hiện được. Nếu như, nếu như anh quay lại sớm một chút, có phải mọi chuyện đã không thế này."A!" Anh kìm nén, gầm nhẹ một tiếng, đánh một quyền vào cái ghế anh đang ngồi.
Rắc...! Cái ghế xuất hiện một vết nứt. Đã lâu như vậy, tại sao vẫn không có tin tức gì.
"Tiên sinh, tiên sinh?" Không biết ca cấp cứu đã kết thúc lúc nào, bác sĩ gọi anh mấy lần cũng không thấy đáp lại.
"À?" Cảm thấy có người vỗ lên người mình, Tiêu Lăng Phong hồi phục tinh thần, nhìn thấy là bác sĩ, Đường Nhã Đình cũng đã được đẩy ra, anh vội vàng đứng dậy: "Tình hình cô ấy thế nào rồi?"
"Yên tâm đi, tình hình đã ổn định rồi!" Bác sĩ vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Phong."Nếu như không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh có thể đưa qua phòng bệnh thường."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Nhã Đình, anh xoay người chạy đi thật nhanh.
Trời cũng đã sáng, Tiêu Lăng Phong mệt mỏi ngồi vào xe, nhìn chỗ ngồi bên cạnh, trái tim Tiêu Lăng Phong đau buốt. Diệu Tinh, Diệu Tinh đã giãy giụa, đã cầu xin như vậy, nhưng mình lại nhẫn tâm bỏ cô ấy lại. Dường như trong xe vẫn còn mùi hương trên người Diệu Tinh. Tiếng khóc nỉ non lại vang lên bên tai anh. Tiêu Lăng Phong gấp gáp nắm chặt tay lái. Khẩn cấp quay đầu xe, âm thanh chói tai xé rách bầu không khí sáng sớm. Diệu Tinh, cô là người của tôi, tôi không cho phép cô xảy ra chuyện, không cho phép...
← Ch. 080 | Ch. 082 → |