Truyện:Hợp Đồng Phúc Hắc – Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi - Chương 051

Hợp Đồng Phúc Hắc – Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Trọn bộ 155 chương
Chương 051
Để mặc cho
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Bởi vì cử động của anh khiến Thanh Thần sửng sốt, nhưng sững sờ kinh hoảng này chỉ giằng co ngắn ngủn một giây.

Cũng kháng cự cũng giãy giụa nhưng bị anh đè ở trên vách tường cô chỉ nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt của mình lại.

Người đàn ông môi lưỡi tràn đầy bá đạo cố ý dây dưa với cô, cô hút vào tất cả đều là hơi thở của anh.

Động tác gần như điên cuồng đòi lấy khiến cho cô không thể chống đỡ lực. Giờ phút này Thanh Thần chỉ biết hô hấp của cô rối loạn, cả người cũng say, chân mềm nhũn, tâm cũng có chút động!

Tay nhỏ bé không biết làm sao rụt rè kéo cổ của người đàn ông cùng anh điên cuồng 𝐪·⛎·ấ·𝖓 ⓠ𝖚ý·ⓣ say mê.

Không ai biết chuyện xảy ra thế nào cô chỉ theo cảm giác tự nhiên nhất, ở trong lòng anh mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Bàn tay xoa nhẹ nơi ɱề*𝐦 ɱ*ạ*ï trước ռ𝖌*ự*↪️ cô, Thanh Thần vội vàng ⓣ●𝖍●ở 𝒽●ổ●ⓝ 𝖍ể●п cả ⓣ𝒽â●𝐧 ✝️●♓●ể cũng ngã xuống trong n.🌀.ự.𝖈 anh.

Nút áo ngủ màu hồng bị anh vội vàng cởi ra, nụ ⓗ·ô·n chạy dài không ngừng rơi vào cần cổ mịn màng của cô.

Đang lúc áo ngủ bị xé rách rơi xuống đất cùng tây trang màu đậm mập mờ quấn lấy.

Đôi mắt tĩnh mịch bởi vì chính mình mà mặt nhuộm màu hồng, ánh mắt Thanh Thần tựa như mộng ảo cũng không có ngăn cản.

Trên người cơ hồ trần trụi, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt áo sơ mi trước 𝓃🌀ự·↪️ anh.

Bàn tay thật dầy ấm áp ✅⛎_ố_ⓣ ✔️_𝖊 sau lưng cô, chỉ khẽ đẩy một cái váy đã rơi trên mặt đất.

Cô không có ngăn cản chỉ nhắm hai mắt ôm chặt lấy cổ của anh.

Bàn tay tinh tế vỗ về qua lại chơi đùa sau lưng cô, môi của anh nhẹ nhàng gặm xương quai xanh của cô từ từ dời xuống từng chút.

Nụ 𝒽-ô-ⓝ của anh giống như 𝖒·𝐚 lự·𝖈 khiến cho cô không cách nào suy nghĩ. Tay г⛎●ⓝ 𝓇●ẩ●ⓨ bị anh dẫn dắt không lưu loát cởi nút áo sơ mi của anh, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đặt ở trên lồng 𝐧*🌀*ự*🌜 của anh.

Lửa nóng trên người anh dường như muốn đốt cháy cô.

Anh ôm lấy ngang hông cô, cô nhu thuận tựa vào trong п●🌀ự●𝐜 của anh.

Lý trí còn xót lại nhắc nhở cô không nên như thế. Cô và anh không nên có bất cứ chuyện gì xảy ra nhưng là vì sao thời khắc này cô lại không muốn cho anh rời đi như thế?

Ngã xuống ghế sa lon ɱ_ề_𝖒 ɱ_ạ_ï anh cả cổ tay cũng không buông ra, ⓣ♓â·𝐧 t·h·ể cao lớn cứ như vậy bao phủ trên người cô dịu dàng ⓥ.⛎.ố.✝️ 𝖛.3.

Môi lưỡi Ⓜ️ú_т lấy cổ của cô, bàn tay đặt lên nơi mề●m ⓜ●ạ●ℹ️ của cô dịu dàng thật sâu yêu thương.

Thanh Thần khẽ cau mày, tình hình xa lạ này lan tràn ra tứ chi, cô có chút sợ có chút khẩn trương.

Môi lưỡi ngậm lỗ tai nhạy cảm làm cho cô thở khẽ: "Umh... tôi... hắt xì!"

Đang đắm chìm trong trong sự kích tình 𝖙·♓â·ռ т·h·ể người đàn ông đột nhiên cứng đờ chống ⓣ*♓*â*ⓝ t*𝐡*ể lên nhìn đôi mắt to đầy sương mù của cô.

Tỉnh táo dừng lại tất cả Mạc Lãnh Tiêu cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô.

Xấu hổ nhìn anh thở ra một hơi, tay nhỏ bé lại không tự chủ đưa lên khuôn mặt anh tuấn, ✝️𝒽·â·𝐧 𝐭·𝒽·ể khẽ chống lên môi đặt lên cánh môi mỏng của anh.

"Mạc Lãnh Tiêu! Tôi.... tôi... tôi.... là tôi tự nguyện!"

Cô có thể cự tuyệt có thể kêu ngừng lại nhưng hiện tại cô không phản đối cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Cô thừa nhận mới vừa rồi là tự bản thân cô.

Mạc Lãnh Tiêu há to miệng ⓣ.ⓗ.ở 𝐝.ố.ⓒ tay để sẵn ở eo cô càng tăng thêm sức lực, một chút xíu lý trí cũng không còn.

Cúi người lần nữa đè cô ngã ở trên ghế sa lon, ♓-ô-п cuồng nhiệt lần nữa đánh tới cánh môi của cô.

Bàn tay người đàn ông từ từ đưa xuống dưới váy của cô tìm kiếm, cô vịn bả vai rộng rãi của anh sắp không cách nào hô hấp.

Chương (1-155)