Truyện:Hộc Châu Phu Nhân - Chương 06

Hộc Châu Phu Nhân
Trọn bộ 18 chương
Chương 06
Cỏ xanh sương phủ trắng I (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)

tay A Ma Lam, họ đều nhận ra, đó là của Trọng Húc.

“Một giờ trước, điện hạ trúng tên lạc, vật này bị đầu mũi tên xuyên thủng. Để ngừa lòng quân tan rã, điện hạ nhịn đau chém thân tên xuống, chỉ để đầu mũi tên trước 𝖓🌀_ự_𝖈, mãi đến khi đại cuộc đã định mới chịu để tôi đưa ngài về đại trướng. Y quan nói…” A Ma Lam chợt dừng bặt, như thể có một số lời nói ra rồi sẽ trở thành sự thật. Gã lặng lẽ đặt con rối vụn khuyết nửa vào tay Giám Minh, ngoảnh đầu khe khẽ huýt sáo, người cầm cờ lập tức giương soái kỳ nền đen thêu rồng cuộn chỉ vàng của Trọng Húc đi tới, theo A Ma Lam đi sâu vào bình nguyên đầy rẫy xác 𝒸h-ế-†. Thu nhận tù binh, quét dọn chiến trường, chỉnh đốn đội hình, gã còn rất nhiều chuyện cần làm.

Áo giáp trên vai bỗng trĩu nặng không sao chịu thấu. Thiếu niên áo đen giáp bạc mở tay, cúi đầu nhìn những mảnh gỗ vụn nhầy nhụa máu trong lòng bàn tay rồi mới ngẩng lên, đá mạnh một cước vào bụng ngựa, ngựa ô hí dài, tung vó phóng về phía đại trướng phía tây trung quân.

Binh lính canh phòng chưa kịp ngăn cản, tuấn mã đã phi qua chướng ngại vật sừng hươu dựng ngoài doanh, người cưỡi ngựa rút đao khỏi vỏ, liên tiếp đánh bay mấy chuôi kim đao của cận vệ trước trướng, cả người cả ngựa cơ hồ vọt vào doanh trướng mới đột ngột thu cương ghìm ngựa. Ngựa ô giận dữ hí vang, lính cận vệ vừa định giương cung nhất tề bắn, người cưỡi ngựa đã lanh lẹ nhảy xuống, cuốn vù vào đại trướng như gió bão. Rốt cuộc cũng có người mắt sắc nhận ra, vội hô: “Gượm đã! Đó là phó soái!”

Bội đao trong tay phải đã ném ở ngoài lều, gỗ vụn nắm chặt trong tay trái hãy còn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đầy tay bùn đất và vết máu, chỗ bị dằm đâm đọng một chấm đỏ tươi đẹp kỳ dị.

Bên ngoài trướng không một bóng người, bên trong trướng lửa bốc hừng hực, tay chân tê cóng như ngâm vào nước ấm, ngưa ngứa sinh đau. Thiếu niên đứng lặng tại chỗ, mắt không chớp, trân trân nhìn một chuỗi vết máu nhỏ giọt to bằng đồng tiền vòng qua lều vải, đi vào trong trướng. Trong trướng thắp đèn, chiếu mấy bóng người lộn xộn lên lều bạt.

Chóp mũi y quan trưởng đậu hạt mồ hôi cỡ hạt đậu, lắc đầu quầy quậy, nhỏ giọng nói gì đó với bóng người đang nằm.

Giọng nói mát lạnh của Trọng Húc cất cao, tuy yếu ớt nhưng rất cố chấp: “Ta phải nói bao nhiêu lần nữa? Lấy ra cho ta. ”

Y quan trưởng cuống đến độ cũng cất cao giọng: “Điện hạ, rút ra bây giờ không được đâu! Đầu mũi tên đang ở giữa phế phủ, nếu rút ra, máu sẽ không cầm ngay được, như vậy…”

“Bây giờ không rút chẳng lẽ để mai sau, ” Trọng Húc khàn giọng phì phò, tiếng nói thều thào vụn nát, “Rút ra ngay đi. ”

Y quan trưởng không đáp, chỉ xoa tay trăn trở.

Trong lều có người thò đầu ra ngó rồi bẩm vào trong: “Điện hạ, Thanh Hải công tới. ”

Như định mở miệng nói gì mà lại bị sặc, Trọng Húc ho dữ dội, qua mỗi một cơn ho, tiếng hít hơi càng thêm dằng dặc khản đặc, là phổi thụ thương bị lọt khí. Người trong trướng phát hoảng, mấy giọng liền kêu to: “Điện hạ, điện hạ!” Giữa tiếng người ồn ào đến thế, Giám Minh vẫn nghe rõ được hai ba tiếng “phốc phốc” rất khẽ trên bạt lều, tựa như mấy giọt mưa rơi lên vải dầu. Mọi người bỗng nín thinh. Từ bên trong bạt lều dày nặng, dần dần có tia đào rất nhỏ thẩm thấu, men theo sợi vải ngang dọc lan rộng, thấm ra ngoài.

Trong lòng Giám Minh cả kinh, cao giọng gọi: “Húc ca!” Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều đã vén màn che bước thẳng vào trướng.

Chư y quan đang dùng từng chồng vải bố to kềnh ấn chặt 𝐧g_ự_c Trọng Húc, người gần năm mươi tuổi rồi mà cuống run cả tay chân, đã sớm bất chấp lễ pháp, miệng không ngớt hô: “Điện hạ, ngài không muốn sống nữa đấy à!” Phương Giám Minh lùi ra sau một bước.

Toàn thân Chử Trọng Húc tái mét, thân hình tựa hồ gầy xọp đi so với thường ngày, từ cổ xuống rốn chỉ toàn máu là máu, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, trên vảy máu đã chuyển thâm đen phủ một lớp máu mới đỏ tươi, là máu vừa phun ra mới rồi. Y mấp máy môi, nhưng những người đứng hơi xa đã không còn nghe thấy lời y nữa.

Giám Minh sà vào trước giường, hoảng loạn nói không nên lời.

Trọng Húc cười nhẹ, mắt ra hiệu bảo chàng lại gần hơn. Giám Minh làm theo, thấy Trọng Húc như định cất lời, bèn ghé tai sát tới. Chỉ nghe Trọng Húc khó nhọc nói như thều thào: “Đệ xem… Dẫu 𝒸●𝒽●ế●🌴 đi cũng không thể mang theo thứ này chứ. ” Giám Minh kinh hãi, cạy bàn tay phải của Trọng Húc ra, quả nhiên thấy một đầu mũi tên thép ròng đầm đìa máu, chỉ gắn với hơn một tấc thân tên.

Đúng lúc này, ngoài lều thông truyền có người từ quận Lưu Thương đưa tin đến cho Thanh Hải công. Nghe thấy ba chữ quận Lưu Thương, cổ họng Giám Minh thít lại. Trên danh nghĩa, chàng vẫn là lãnh chúa Lưu Thương quận, nhưng hôm nay cha và anh em trong tộc đã ⓒ·ⓗ·ế·t trận cả, Chử Phụng Nghi hạ lệnh diệt môn Phương thị, quận Lưu Thương thất thủ vào tay phản quân, là ai có thể đưa tin từ đó tới đây? Ngoài cửa doanh, người đưa tin khẩn cưỡi khoái mã chờ chàng mà đứng cũng không vững, thương tích quanh thân đều đã chuyển xấu, tỏa ra mùi tanh hôi. Trông thấy Phương Giám Minh đi ra khỏi trướng thì ⓡ⛎·n г·ẩ·𝐲 móc từ trong 𝓃𝖌ự●↪️ ra một phong bì, mềm oặt nhớp nhúa, hẳn là đã kinh qua mưa dầm mồ hôi ngâm. Mở phong bì ra, bên trong chỉ có một mảnh giấy rất mỏng, từ Lưu Thương đến Li Lan, đông bắc tới tây nam, đi hơn một tháng.

Giám Minh con ta: Huyết mạch Phương thị chỉ còn lại mình con, tự lo liệu ổn thỏa.

Bút tích của lão Thanh Hải công Phương Chi Dực nay đã tạ thế, có lẽ do viết trong vội vã nên con chữ xiêu vẹo, vẫn là thể đài các gia truyền đoan chính lẫm liệt.

Vốn tưởng là phong bì giấy son bị phai màu do quá trình vận chuyển trắc trở, thấy giấy viết thư bên trong cũng nhuốm đỏ một nửa kèm theo hai dấu vân tay, mới hiểu ra là máu.

Chàng biết cha đã mất rồi. Chàng là con em quý tộc, từ nhỏ đã vào cung bầu bạn đi học cùng thái tử, gặp ngày khánh điển vào triều, cha thường đến thăm chàng, chàng lại cảm thấy xa lạ. Cha cũng không giận, chỉ thản nhiên cười xòa, dúi cho chàng một, hai món đồ chơi, nếu chàng không né thì còn xoa đầu chàng. Mùa thu năm sáu tuổi, chàng bắt đầu tập bắn, cha cho chàng một chiếc phàn chỉ bằng vàng nạm lưu ly xanh nhạt, dùng lúc bắn cung để tránh dây cung cắt vào ngón tay làm bị thương. Kích cỡ phàn chỉ là dành cho đàn ông trưởng thành, mẹ dùng tơ xanh quấn nó lại, chàng đeo vừa vặn.

Trận chiến hôm nay, chàng tuy có ý muốn 𝐠.𝒾ế.ⓣ Chử Phụng Nghi báo thù song đáy lòng vẫn ôm tia cầu may. Cha chàng nom ôn hòa ấm áp nhưng nghe nói thuở thanh niên cũng từng là một người võ nghệ siêu quần, tộc Phương thị cành lá sum sê, sao có thể dễ dàng tuyệt diệt như thế? Nhưng đợi đến khi lá thư này tới được tay, tận mắt trông thấy máu phụ thân thấm ướt giấy viết, chàng mới xem như thật sự tỏ tường.

Họ đều không còn nữa. Dẫu chàng có đích thân chém đầu Chử Phụng Nghi tế trước linh cữu cũng sẽ chẳng có ai đến hồi đáp. Lời này đã chẳng thể trần tình với ai, chỉ có thể lặng lẽ cất tiếng trong đầu nói với chính mình, trống trải và thê lương không bút nào tả xiết.

Binh sĩ bị thương đã được đưa một nửa tới cạnh trung quân tạo điều kiện cho chư y quan thuận lợi cứu chữa, tiếng kêu đau bi thiết thay nhau nổi lên, có tiếng như sói con đi lạc, có tiếng như ống bễ, có tiếng có thể giống bất kì tiếng gì, chỉ không giống tiếng người. Chàng bảo anh lính đưa tin kia đi chữa trị, binh sĩ đỡ người đưa tin lầm bầm: “Người của mình còn chẳng cứu nổi nữa là. Nếu không phải đông quân bà cố nội nhà hắn tấn công sớm thì sao ↪️●𝖍●ế●🌴 nhiều người thế được. ”

Mặt trời còn chưa mọc, phương đông đã tờ mờ, xem từ xa tưởng như ngọn lửa trên Thông Bình Thành vẫn đang cháy hừng hực. Trên bình nguyên trước mắt, chàng nhìn thấy nhân mã của chàng không một ai không chịu thương, lùa tù binh đi đào hố chôn đồng bào họ. Chàng nhìn thấy trên cánh tay trái một binh sĩ phản quân trói dây thừng nối liền với tù binh bên cạnh, lê cánh tay phải đã gãy, dùng tay trái bới đất. Chàng nhìn thấy mấy vạn người này, trải qua một đêm quyết chiến, ai nấy đói rét đan xen, vẫn đang chảy máu, ngã xuống rồi thì có thể ngủ say. Chàng nhìn thấy kẻ địch chém ɢ●ı●ế●✝️ lúc còn sống, một lưỡi đao hãy còn đâm xuyên vào lồng ng. ực một người khác, lại được chôn chung một chỗ, vĩnh viễn làm hàng xóm dưới lòng đất. Ở quê nhà có lẽ họ còn có vợ con già trẻ, nhưng những người đó có tìm đến đây cũng chẳng tìm lại được thân nhân nữa. Nhiều xương khô như vậy, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị, Ma Tử, ai nhận ra ai.

Chàng chẳng hề thương xót. Tuy chàng còn trẻ nhưng đã nhập ngũ nhiều năm, trong lòng biết rất rõ, nếu người bại là họ, kẻ địch chưa chắc đã có thể đối xử với họ nhân từ hơn. Chỉ là, mặt trời mới mọc chiếu sông Li Lan thành một dòng máu, mấy vạn người đón ánh ban mai chói chang nheo mắt, mười dặm bình nguyên đỏ kệch một màu, không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thê lương.

Song, nếu không vì một ý nghĩ sai lầm của chàng, một số người đã chẳng phải c.hế.🌴. Nghĩ tới đây, chàng sực tỉnh ngộ, quay đầu rảo bước vào đại trướng, một tay nhét lá thư vào vạt áo. Lúc đi ngang qua chậu than sưởi ấm, chàng bỏ những mảnh vụn bách hề trong tay vào lửa, ngọn lửa tức khắc ***** lên rồi hạ thấp, nhấm nuốt những mảnh gỗ, không còn nhìn ra hình người.

Bên ngoài trời đã tảng sáng, trong trướng hãy còn như đêm khuya. Sắc mặt Trọng Húc tái nhợt đáng sợ, khăn vải trước 𝓃g_ự_c đã đổi mấy lượt, miễn cưỡng coi như cầm được máu, chỉ e là do trong người cũng chẳng còn bao nhiêu máu huyết để mà chảy nữa – Nếu không vì một ý nghĩ sai lầm của chàng, Trọng Húc đã không như vậy.

Thấy chàng đi vào, Trọng Húc hé mắt, khóe miệng khẽ nhếch gần như không nhìn ra.

Giám Minh nửa quỳ trước giường y, nắm ngón tay y, ngón tay thon dài lạnh như sắt đá, trong không gian tối om mơ hồ gợi lên những kí ức không lành khi còn bé.

Như vận hết sức lực khắp người, giọng Trọng Húc nhỏ nhẹ như thì thầm: “Giám Minh, đệ thống khoái hơn chưa?”

Phó soái thiếu niên chấn động, kinh ngạc ngước mắt, đụng phải ánh mắt Trọng Húc nhìn mình. Ánh mắt ấy suy nhược mơ màng, song lại ngậm cười.

Họ đều là những đứa trẻ mất cha, là người cuối cùng còn sót lại của gia tộc. Từ nhỏ đã kết bạn chơi chung, lớn lên thành đồng bào có thể giao phó tính mạng. Cõi đời này chỉ có y không cần mở miệng với chàng.

Hóa ra y hiểu cả.

Phương Giám Minh bỗng lã chã nước mắt, nức nở: “Húc ca…”

“… Sắp làm chủ soái rồi, khó coi quá đấy. ” Nói đoạn, Trọng Húc nhắm mắt lại, chừng như buồn ngủ khôn cầm. Y còn sống, chẳng qua cơ thể tiêu hao cực độ này sợ rằng cũng chẳng cầm cự được mấy ngày.

Rốt cuộc, thiếu niên khóc thành tiếng.

Lúc trời sáng bảnh, Thanh Hải công xua toàn bộ đám người y quan trưởng ra khỏi đại trướng, chỉ điểm hai mươi thân vệ luân phiên canh giữ trước cửa trướng, ngoài ra bảo người mang một vạc nước lạnh, nửa cân nam châm và mấy vị thuốc độc hoạt, ngân chu vào.

Qua nửa ngày, y quan trường cần phải vào xem xét thương thế của Húc vương, thân vệ gác cửa lại cản ông ta ở ngoài, nói là Thanh Hải công có lệnh, miễn là người ở trong không ra thì người bên ngoài có là vương phi đích thân tới cũng không được phép cho vào, ai vi phạm lập tức chém, trà thuốc các loại cũng nhất loạt không cần.

Y quan trưởng nổi giận, đương khi ồn ào tranh chấp, màn cửa doanh trướng xoạt một tiếng vén lên, Thanh Hải công đi từ bên trong ra. Y quan trưởng xoay người vừa định phát cáu, nhất thời lại không nói nên lời.

Thiếu niên trước mắt đã trở thành một người khác.

Dung mạo, vóc dáng, ăn bận, nói không đặng không giống chỗ nào, nhưng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, thần thái sáng láng của thiếu niên đã thu lại mất tăm, trong mắt có thêm khí phách và quyết tâm trầm chắc. Chàng đã trưởng thành thành một nam nhi trẻ tuổi.

Thanh Hải công Phương Giám Minh phái một đội ngũ nhỏ đưa y quan trưởng cùng tám vị y quan từng vào trướng chữa thương cho Húc vương về Sương Hoàn Thành, chọn một y quan trưởng khác tới thay thế chức vị, ba mươi lăm y quan cứu chữa thương binh thì có thể ở lại. Hành động này khiến tất thảy mọi người đều câm nín. Từ Hãn Châu đến Li Lan, tám vạn đại quân vương sư đi đường mất hơn một tháng, hiện giờ kể cả có áo nhẹ ngựa tốt, đi về một chuyến cũng phải chạy hăm lăm, hăm sáu ngày, đợi đến lúc y quan trưởng mới nhậm chức đến, Húc vương chỉ e đã sớm mất rồi. Có điều, nếu chủ soái đã không thể trông coi công việc thì vạn sự dĩ nhiên phải tuân theo lệnh của phó soái, mọi người chỉ đành âm thầm hồ nghi.

Phương Giám Minh bảo A Ma Lam chủ trì hành sự, A Ma Lam im lặng gật đầu, lúc xoay người chuẩn bị đi, không khỏi ngoái lại liếc thêm một lượt. Thanh Hải công trẻ tuổi đang vén màn cửa, bước vào đại trướng. Trên mặt bùn ráo nửa nơi chàng đứng có máu đọng thành một vũng con.

Đội ngũ đón y quan trưởng đi Hãn Châu gia roi ngựa chiến cả một đường, chạy ↪️ⓗ*ế*t hơn bốn mươi con tuấn mã, sau mười chín ngày đã đưa được y quan trưởng mới nhậm chức đến Thông Bình. Con rối bách hề mới vương phi Tử Trâm tự tay làm không thể đưa vào trướng, đành phải giao cho A Ma Lam tạm giữ.

Ngày thứ mười chín ấy, trong doanh trướng Húc vương chong đuốc suốt đêm, hồi đầu còn có tiếng nước chảy và dụng cụ va vào nhau, đến hai ba ngày cuối thì bên trong lại như không có một người sống nào, nếu không phải thỉnh thoảng binh lính thủ vệ nghe thấy một hai tiếng nói mớ sốt cao thì có lẽ đã thật sự cho rằng Húc vương điện hạ và Thanh Hải công đều đã qua đời. Mấy tay ngũ thiên kị nóng ruột muốn xông vào doanh trướng xem xét, A Ma Lam rút đao ngăn lại.

Y quan trưởng mới tới trong quân, hỏi thăm tình huống, có hơi đứng ngồi không yên, bèn quyết định đi chữa trị cho thương binh trước. Vừa định kê đơn thuốc bôi ngoài da khác cho quân sĩ bị lở loét vết thương thì chợt nghe bên ngoài rộ tiếng ồn ào. Vài lính bộ trẻ tuổi xông vào lều, chẳng nói chẳng rằng lôi phắt ông ta đi, kéo thẳng đến trước đại trướng.

Thì ra trong trướng có động tĩnh. Bọn binh sĩ ném đá mài đao và bát cơm xuống, ào đến tụ tập trước cửa đại trướng, mấy ngàn người chen chúc, tất cả cùng nín thở, dỏng tai lắng nghe. Tiếng nước sông Li Lan chảy từ ba bốn dặm cách đó loáng thoáng vọng tới.

Trong trướng, tiếng giáp trụ cài lại với nhau vang lách cách rõ rệt, bội đao keng một tiếng ra khỏi vỏ, phỏng chừng chủ nhân chỉ xem xét một lượt, rồi lại tra về vỏ. Tiếp đó, bước chân người nọ từ trong trướng đi ra, hướng đến màn cửa ngoài trướng. Là bước chân của một người đàn ông trẻ, mặc dù hơi yếu ớt nhưng vẫn nhẹ nhàng vững vàng – chỉ có một. Thanh Hải công không ăn không ngủ trong trướng mười chín ngày, thể lực không được tiếp hồi nên không sung túc cũng chẳng có gì lạ. Còn Húc vương, ai cũng biết, quá nửa là mất rồi.

Trong nháy mắt, nỗi khiếp sợ vốn gắng gượng đè nén trong lồng ng. ực y quan trưởng cuộn trào hết lên. Trước đó nghe Thanh Hải công sai đưa y quan trưởng tiền nhiệm về Hãn Châu, không cho người khác vào trông nom, trong lòng ông ta đã có suy đoán – Chuyến này đi Uyển Châu ắt lành ít dữ nhiều. Nhưng vợ con đều ở Sương Hoàn Thành, ông ta không thể không theo những quân sĩ này lên đường. Nếu Húc vương ⓒ𝒽ế*т thật, Thanh Hải công sẽ là nhân vật đứng đầu vương sư, ngày sau bình định thiên hạ rồi, sang Chú Liễn đón Sưởng vương về, bản thân thì làm một tướng quân giám quốc, làm ông vua ngầm, đó là chuyện nước chảy thành sông. Húc vương dòng dõi quý tộc thiên hoàng, †𝒽.ⓘ t.h.ể tất nhiên không thể không qua mắt y quan trưởng khám nghiệm. Ông ta muốn giữ cái đầu trên cổ thì buộc phải lá mặt lá trái, có điều, xem trận thế thế này, nếu ông ta nói một câu che lương tâm thì sợ là cũng chẳng thể sống sót ra khỏi quân doanh này. Ông ta lắng nghe tiếng bước chân kia dần lại gần, lòng phát run từng chặp.

Xoạt một tiếng, màn cửa đại trướng bị vén lên. Y quan trưởng rùng mình, lông tơ toàn thân như bị kéo dậy, da cũng căng lên.

Bốn phía bùng nổ tiếng gầm rú, vang rền như muốn ném thốc người ta lên trời. Thân đứng ở trung tâm vạn người, y quan trưởng đã chẳng thể phân biệt được sóng âm ấy là tức giận, thất vọng hay vui mừng, ông ta chỉ đờ đẫn nhìn người thanh niên đi ra khỏi đại trướng.

Sắc mặt người thanh niên trắng bệch như không phải người mà là một cái bóng ánh nắng hắt xuống trong thời tiết âm u, gió thổi là tan. Dẫu bàn tay vén màn cửa đang run, lông mày vẫn nhướng lên kiêu ngạo, sắc bén bức người.

Y cất tiếng.

“Ông là y quan?” Giọng nói từng sáng sủa như lưỡi đao, nay khản đặc do nhiều ngày chưa nói.

Y quan trưởng nghe thấy tiếng răng trên răng dưới của mình va vào nhau cầm cập. Ông ta vốn nên thở phào, nhưng chuyện này thật không thể tin nổi, ông ta làm nghề y suốt ba mươi năm qua chưa từng chứng kiến trường hợp nào như thế, . Trọng thương như vậy, sau mười chín ngày, sao còn có thể xuống giường đi lại? Một tay Húc vương vẫn nắm màn cửa, nheo mắt, nhìn chòng chọc ông ta, nhấn từng chữ: “Ông vào xem thử đi. ” Vừa nói vừa nghiêng đầu vào trong, ánh mắt lạnh lùng trước sau vẫn không rời khỏi gương mặt y quan trưởng.

Y quan trưởng lật đật đáp “Tuân lệnh” rồi lách mình qua bên cạnh Húc vương, đi vào trong trướng, một bên nghe A Ma Lam bước lên bẩm báo, ngày đó kiểm tra, sau khi trên Thông Bình Thành đốt lửa hiệu, thì ra tiếm vương Chử Phụng Nghi không hề đích thân quay lại cứu viện mà chỉ đi sang hướng đông mấy dặm rồi bảo người nắm giữ soái kỳ, giả làm chủ soái đi vào thành, mình thì lĩnh mấy chục tùy tùng đi thẳng lên hướng bắc. Đi gấp mấy dặm đến bờ nước, tìm được thuyền ngược dòng đi xuống, trốn tới thành Bạch Thủy thì lên bờ, hiện đã lẩn về Thiên Khải.

Y quan trưởng ngoái đầu ngó lại, A Ma Lam đang trình một con rối nho nhỏ lên Húc vương. Húc vương nhận lấy món đồ, ngắm nghía hồi lâu rồi lẳng lặng cởi mảnh giáp ռⓖự_ⓒ xuống, cất vào trong.

Thanh Hải công Phương Giám Minh một mình trông nom Húc vương, không ngủ không nghỉ trọn mười chín ngày, cuối cùng tinh lực đứt đoạn, thân mắc ác tật, không thể cử động, nằm liệt giường ở Thông Bình Thành ba tháng rồi về Hãn Châu nghỉ ngơi, mãi đến tháng Giêng năm sau mới quay lại mặt trận.

Số mệnh cầm cân tiểu ly, một đầu đặt ⓛ❗𝐧.h ♓ồ.n nhân loại, đầu còn lại trên bàn cân trong tay nó đặt quả cân gì hay quả cân trí mạng nhất nhất đó sẽ rơi vào đĩa cân, theo đó là lời tuyên án t●ử vo●ⓝ●🌀 hạ xuống vào lúc nào, những thứ này đều là cái loài người đui mù không thể biết. Cái gọi là tai họa ngập đầu, trong lòng bàn tay đấng ⓣh*ầ*ⓝ ⅼℹ️𝐧*𝐡 Khư và Hoang, có lẽ chỉ là một trong ngàn vạn hạt cát vô tình chảy giữa ngón tay.

Một năm sau, buổi tối trước trận hỗn chiến Hồng Dược Nguyên tháng Hai năm Lân Thái thứ ba mươi tư, từ Sương Hoàn truyền tới tin tức, tử sĩ bí đảng của Chử Phụng Nghi lẻn vào thành, ♓.ạ đ.ộ.𝖈 mạn tính vào nguồn nước, gần một vạn người tử nạn, Tử Trâm và cái thai trong bụng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Lúc tin 🌜●𝒽ế●𝖙 truyền đến, chàng đang ở cạnh Chử Trọng Húc, nhìn Trọng Húc há miệng song chẳng cất thành lời, chỉ siết nắm tay lẳng lặng đặt lên giáp n🌀ự.𝐜, tựa như còn có thể chạm vào một đôi bàn tay thuần khiết khác đã từng vu. ốt ve tấm kim loại lạnh băng này. Dưới giáp ⓝℊ●ự●↪️ cất con rối gỗ bách nhỏ bé. Trọng Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời đùn mây nặng trịch, đó là ánh mắt mãnh thú phản công.

“Mi cho rằng như vậy là thắng được ta ư?” Trong màn tuyết nhẹ tựa lông ngỗng trên Hồng Dược Nguyên, Giám Minh như nghe thấy tiếng của Trọng Húc, nhưng chàng ngờ rằng đó chỉ là phỏng đoán nhất thời của chính chàng.

Phản nghịch toàn diệt trong trận hỗn chiến Hồng Dược Nguyên, Trọng Húc dẫn hai mươi vạn quân vương sư trở về Thiên Khải. Từ năm y mười bảy tuổi trốn khỏi đế đô tới nay, thời gian đã trôi qua tám năm ròng.

Đá văng cửa Tử Thần Điện khóa chặt mấy năm trời, bụi bặm sặc người. Hương tàn dính bụi còn sót lại khi xưa như một u hồn không chịu tiêu tan, bị gió dài đêm hè xé nát ném tản. Sâu trong đại điện u ám, châu ngọc hoàng kim tiêu điều trên ngai vàng mơ hồ loe lóe ánh sáng nhạt. Trọng Húc đi lên trước, nhịp bước rất chậm, như thể ngai vàng ấy cách y một con sông hư không, muốn lội nước đi qua, lại sợ bước chân đạp hẫng. Trên con đường này, bao nhiêu người đã c♓_ế_† vì ngăn cản y, bao nhiêu người đã ⓒ♓●ế●† vì bảo vệ y, lại có bao nhiêu người tay không tấc sắt, dìu già dắt trẻ, bị loạn quân như trận gió – phản quân, hoặc quân dẹp phản – quét mất tính mạng. Tiếng chân trống rỗng vọng về. Nhân sinh hai mươi lăm năm, mười bảy năm trước là cái bóng ngược phù phiếm lấp loáng ly hợp trên sóng nước, tám năm sau là vết đao nanh ác chồng chéo, từng đao từng đao, chém nát toàn bộ trái tim y. Ngày trở lại Tử Thần Điện, khóe mắt đã khắc hằn nếp nhăn, tóc mai hai mươi lăm tuổi cũng loang lổ sương giá.

Trọng Húc vươn tay, quệt bụi bặm trên ngai vàng lên nhìn ngắm hồi lâu, tiếp đó xoay người, tay áo phất rộng, ngồi xuống. Trên ngai vàng bốc lên bụi mù.

Đoàn người phủ phục bái lạy như thủy triều, từ trên đại điện xuống thềm son trùng trùng, lại kéo dài đến mỗi một ngóc ngách trong cấm thành, tiếng hô vạn tuế vang rền như sấm dậy, chấn động bầu trời đêm đế đô. Kể từ hôm nay, Húc vương Chử Trọng Húc chính thức đăng cơ, xưng Đế Húc, niên hiệu đổi thành Thiên Hưởng.

Tử Trâm thăng làm hoàng hậu. Hôm ấy, trên vị trí thuộc về hoàng hậu bên cạnh ngai vàng, bọc trong huy y thêu phượng chỉ là một bài vị, kim ngọc cẩm tú quây muôn cụm.

Phương Giám Minh đứng ở hàng đầu quần thần, ngẩng lên nhìn vị hoàng đế trẻ.

Dưới làn sóng huyên náo gột rửa, vị hoàng đế trẻ bỗng nảy sinh một nỗi mỏi mệt sâu nặng từ tứ chi bách hài. Y nhìn những người thân cận nhất từng kề vai sát cánh với mình, chẳng ừ chằng hử. Lúc này, cung nhân chăm nom đèn đuốc rốt cuộc cũng chen được qua đám người, từng ngọn từng ngọn châm sáng toàn bộ đèn đóm. Cung thất cao rộng hoa lệ như một viên minh châu toàn thân sáng rỡ, khảm nạm chính giữa cấm thành, trên đỉnh đế đô, mà chẳng một ai hay, tại đây khi trước, vị hoàng đế mới trên ngai vàng từng im lặng thút thít trong bóng tối.

Rất nhanh sau đó, người Chú Liễn đã đưa một công chúa tới, bưng kín mặt mũi dáng người suốt một đường, đến ngự tiền mới vén mười tám lớp sa đen lên, khắp điện rộ tiếng kêu kinh hãi. Vị công chúa kia mặc váy lam thêu khổng tước đỏ vàng, trên cổ rủ xuống mặt dây chuyền hoa văn thần đuôi rồng giao nhân của vương thất Chú Liễn, mắt mày thần thái rõ ràng là Tử Trâm tái sinh. Đó chính là Đề Lan, cháu gái của Tử Trâm. Đế Húc gặp Đề Lan lần đầu, nhất thời không nói nên lời, nhưng cũng chẳng quá sủng ái, đối xử với ả còn lạnh nhạt hơn phi tần bên cạnh, hậu vị cũng một mực giữ nguyên cho Tử Trâm. Chung đường trở về từ Chú Liễn cùng Đề Lan là Sưởng vương năm nay đã hai mươi mốt tuổi, Chử Quý Sưởng.

Mà vết đao trên khóe miệng Phương Giám Minh, kể từ năm Lân Thái thứ hai mươi bảy đến giờ vẫn chưa từng biến mất, khiến gương mặt trước sau đều như cười như không. Chàng thiếu niên hào hứng hớn hở như mặt trời chói lọi tháng Ba năm xưa nay tuy đã đổi về hoa phục vương công, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc tỉnh ngộ tĩnh lặng không thể biến mất – “Vừa nhìn đã biết từng g●❗●ế●𝐭 người. ” Đó là nhận xét của Đề Lan. Đế Húc nghe xong chỉ cười cười, bản thân y thì lại chẳng từng.

Sau đó, chuỗi sự kiện mà sử sách gọi là “Tự đoạn Lục Dực” khai màn.

Thanh niên quý tộc nhà Trưng không còn lại bao nhiêu. Trong loạn thế lênh đênh ròng rã tám năm, ai 𝐜-♓-ế-† đã 🌜h-ế-𝐭, ai lạc đã lạc, đến mùa xuân năm Thiên Hưởng thứ hai, Đế Húc hạ chỉ lệnh thiên hạ dò la tìm hoàng thân quốc thích, người tới nhận phần lớn chỉ toàn là giả mạo.

Không lâu sau khi ý chỉ dò la tìm hoàng thân được hạ xuống, một cặp thanh niên nam nữ xuất hiện ở nha môn quận Bách Nhạn cách đó ngàn dặm, tự xưng là Yên Lăng đế cơ Chử Lâm Lang và phò mã đô úy Trương Anh Niên. Năm xưa khi bị loạn quân cuốn đi ở cung điện mùa hạ tại đất phong, Yên Lăng đế cơ gần mười ba tuổi, phò mã đô úy hai mươi tuổi. Tám năm sau, trong cung đã chẳng tìm được cung nhân thiếp thân nào từng hầu hạ họ. Hẳn trong tám năm này, đế cơ trưởng thành, lại chịu đủ phong sương khốn khó, tất nhiên không còn dung nhan năm xưa; mà người nhà phò mã đô úy Trương Anh Niên thì gặp phải giặc cướp trên đường xuống nam tị nạn, bị hại toàn bộ. Giữa giống và không giống, không ai dám kết luận, đành phải để Đế Húc đích thân định đoạt.

Đế Húc và Sưởng vương triệu kiến họ ở Kim Thành Cung. Đôi bóng người ấy chậm rãi đi lên chính điện từ con đường lát gạch, bởi chưa xác định thân phận, để tránh vượt quyền, chỉ ăn mặc bình dân, song dáng đi và phong thái thì rất cao nhã. Lúc này đang là cuối xuân đầu hè, thời tiết ấm áp, gió lướt qua dưới mái hiên, thổi chuông gió kêu lanh canh, phảng phất như trông thấy đế cơ còn thơ mới hạ giáng Trương gia, hồi cung lại mặt, bận chín lớp gấm sa của con gái hoàng gia đã xuất giá, xách theo một giỏ mẫu đơn ngọc bản cắt cành, ngọc bội đinh đang bước về phía họ. Khi đó, bao nhiêu người vật đổi thay, khốn cùng gian nguy cũng chưa từng chia tách họ nơi chân trời, trên khuôn trăng trắng nõn của đứa bé ấy cũng hãy còn chưa mang dấu vết phong sương của ngày hôm nay.

Sưởng vương đứng bật dậy, gọi nhũ danh của cô “Mẫu Đơn tỷ tỷ”, chỉ một tiếng, lệ đã rơi đẫm mặt, nhào tới như một đứa trẻ.

Chử Lâm Lang vừa khóc vừa cười, nói: “Tiểu Thất Nhi, đệ đã là người lớn rồi. ”

Đế Húc đứng xa xa trên điện cười bảo: “Mẫu Đơn, năm xưa đánh cược chơi cờ còn nợ muội một cây trâm, nhiều năm như vậy, lời chồng thêm lãi, trả sạch một lượt cho muội đây. ”

Tin tức đón Yên Lăng đế cơ Chử Lâm Lang trở về được bố cáo thiên hạ vào hôm sau. Tiên đế có năm cô công chúa, đến nay chỉ còn lại mình Lâm Lang sống sót, thế nên Đế Húc cưng chiều cô hết mực, ban Phượng Ngô Cung trong cấm thành làm chỗ ở, bổng lộc một trăm tám mươi vạn thạch, nô bộc năm trăm, ngoài ra còn thường bảo vật quý hiếm khác, đếm không xuể.

Khi đó, Đế Húc đã dần phớt lờ quốc sự. Ban đầu còn ngày ngày lâm triều lấy lệ, về sau dứt khoát đến triều cũng không lên, nhưng cũng chẳng đặc biệt sủng ái một phi tử hay yêu thích một món đồ chơi nào, chúng quan văn muôn khuyên can cũng không có gì để phê phán. Chỉ có các võ quan nắm trọng binh lần lượt ⓒ𝖍.ế.✝️ đi, Thiên Hưởng năm thứ hai, trong Lục Dực Tướng đã có ba người liên tiếp 𝐜-𝖍-ế-ⓣ vì ngựa lồng, khó sinh, hoạch tội.

Mồng bảy tháng Giêng năm Thiên Hưởng thứ ba, mới tinh mơ Thanh Hải công Phương Giám Minh đã yết kiến Đế Húc, lúc hoạn quan thay mặt vào thông báo, Đế Húc đang ở Dũ An Cung của Thục Dung phi Đề Lan.

“Có chuyện gì cũng chờ trẫm dậy rồi lại nói, mặc kệ hắn muốn… Ngươi vừa nói gì, ai ở bên ngoài?”

“Bẩm bệ hạ, Thanh Hải công thỉnh tấu bệ hạ, đúng là tấu chương của ngài ấy. ” Hoạn quan trực đêm hạ giọng điệu the thé xuống, quỳ mọp thấp hơn.

Ngoài Dũ An Cung lặng bặt một chốc.

“Tuyên đệ ấy vào đi. ”

Lúc đi vào nội điện Dũ An Cung, Phương Giám Minh có một ảo giác: Trên chiếc giường kiểu Chú Liễn to lớn lộng lẫy kia thực ra không có ai, chỉ có tầng tầng gối đệm và chăn mỏng gấm vóc, nhiều đến trượt xuống khỏi giường.

“Giám Minh, đệ cũng cảm thấy ta sai rồi?” Trong gấm vóc chồng chất, Đế Húc chậm rãi ngồi dậy, thân khoác áo bào trắng trơn.

Phương Giám Minh nhất thời dùng cách xưng hô cũ, đáp: “Húc ca, thời cuộc không yên, một mình huynh ở trong cung, đệ không an tâm. ”

Đế Húc nhìn chàng một lúc lâu, khẽ nói: “Thằng bé ngốc, người ta tin nhất chính là đệ. Binh quyền thiên hạ, ngoài bản thân ta ra thì là của đệ, đệ chỉ việc yên lòng làm Thanh Hải công của đệ là được. Đừng quên, nếu đệ 𝖈-𝖍-ế-𝐭, ta cũng chẳng sống được lâu. ”

Võ tướng thanh niên dưới điện tiến lên đón ánh mắt y, vết đao khóe miệng như cười như không, thần sắc quang đãng khoáng đạt. “Thần chỉ muốn khiến hoàng thượng yên lòng. ”

Đế Húc nhắm mắt, tựa như hốt nhiên không tài nào nhìn thẳng được khuôn mặt thân quen tột độ ấy. Một lúc lâu sau, y lẩm bẩm: “Đề Lan, nàng dậy đi. ”

Tà áo gấm sau lưng Đế Húc nhúc nhích, tấm lưng trần và mái tóc dài đen nhánh của cô gái thanh nhã mỹ lệ dần lộ ra khỏi chăn. Ả xây lưng ra ngoài màn trướng, bối rối nghi hoặc quay đầu nhìn quân vương của mình.

“Đứng dậy, sang bên kia, đứng dậy. ” Đế Húc chỉ vào Phương Giám Minh. Đề Lan do dự, trở mình đứng dậy, áo gấm lướt qua cẳng chân mịn màng nõn nà của nàng, rơi xuống đất.

Tầm mắt Phương Giám Minh không mảy may tránh né.

Đế Húc nói: “Đệ nhìn nàng ta cho kĩ đi. Ta thưởng nàng ta cho đệ, hoặc thưởng nữ tử xinh đẹp hơn nàng ta cũng được – Chỉ cần đệ muốn, chỉ cần thiên hạ có, ta đều cho đệ. Đệ thật sự không lưu luyến ư? Huống hồ đệ mới chỉ hăm tư, còn chưa có con nối dõi. ”

Phương Giám Minh mỉm cười: “Nhà họ Phương đời đời làm trọng thần, chưa từng nghe có nam nhi nào được 𝒸_hế_ⓣ yên lành, không phải ↪️𝐡ế_ⓣ trên sa trường thì cũng ⓒ♓ế*✝️ tại quan trường. Tội gì phải để trẻ con đời sau nối tiếp chịu khổ sở đấu đá giế·т hại như thế?”

Đế Húc giận quá hóa cười: “Được, được. Trẫm ân chuẩn, khanh muốn đi thì đi đi. ”

Hoạn quan đứng trực ngoài cửa thấy Thanh Hải công ra khỏi Dũ An Cung, khom lưng thi lễ. Mãi mà không thấy Thanh Hải công rời đi, trộm ngó, Thanh Hải công trẻ tuổi đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời đông mây giăng khi mù khi hửng.

“Tiểu Lạc Tử. ”

“Dạ?” Tiểu hoạn quan nhướng hàng mày thưa nhạt đặc thù của thiến hoạn lên.

“Ngươi một lòng trung thành với hoàng thượng, như vậy tốt thật. ”

Tiểu Lạc Tử cúi người, cười hì hì đáp: “Đương nhiên rồi ạ, thiến hoạn chúng tôi vào cung làm tôi tớ, không thể mang binh đánh giặc, cũng chẳng thể chia sẻ vì hoàng thượng như trạng nguyên lang, chỉ có thể hết lòng hầu hạ mà thôi. ”

“Phải… Không cầm binh quyền, không làm triều chính, coi như không mưu đồ quyền vị nhất rồi. ” Thanh Hải công khe khẽ hé cười, sắc mặt chừng rất vui vẻ.

Sau đó Phương Giám Minh về Lưu Thương một chuyến, xử lí điền sản nhà cửa, quay trở lại Thiên Khải rồi không hề tới yết kiến Đế Húc nữa.

Mồng bốn tháng Hai nhuận năm Thiên Hưởng thứ ba, Thanh Hải công Phương Giám Minh đau tim cấp tính từ trần, ban quốc tính, nhu đức an huề viết Tĩnh, cương khắc vi phạt viết Dực, truy phong thụy hiệu Tĩnh Dực vương.

Lại qua nửa tháng, vào ngày âm u lạnh lẽo nhất mùa đông, nội vụ giám tới báo, Phương Chư đã tịnh thân vào cung. Đế Húc lên bộ liễn đi gặp chàng, trong cung viện rộng lớn chỉ có gió bấc từng trận cuốn bay vụn tuyết.

Trong tàm phòng (*) mờ tối, chẳng biết đốt bao nhiêu chậu than mà cửa phòng đẩy ra, chỉ cảm thấy hơi nóng hầm hập phả vào mặt. Đế Húc lập tức vừa cởi lớp áo lông giao cho nội thị tùy thân ôm, vừa đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng chỉ có một chiếc sập lùn, không có vật gì khác. Ánh đỏ mông lung của lửa than rọi lên một bàn tay buông thõng trên giường, ánh ra màu xanh ⓒⓗế·𝐭 chóc. Đế Húc rảo chân lên trước, vén phắt màn giường ra, nhất thời lùi xuống một bước. Thái giám quản sự vội dấn nửa bước tới sát bên cạnh, trông sắc mặt y lại không dám mở miệng bừa.

(*) Vốn là danh từ chỉ phòng ấm nuôi tằm, ở đây chỉ nơi thực hiện thiến hoạn, người sau khi bị thiến rất dễ trúng gió, cần vào buồng kín ấm áp, không ra gió không gặp nắng một trăm ngày vết thương mới khép lại được, bởi vậy nên gọi là tàm phòng.

Nhất thời, trong phòng lặng ngắt, chỉ nghe tiếng lửa cháy lách tách.

Thái giám quản sự suýt nữa cho rằng Đế Húc sẽ không nói thêm câu gì.

Người máu me bừa bộn trên sập lùn nhíu chặt mày, khẽ cựa mình, nhưng vì tác dụng của thuốc nên chưa thể tỉnh lại, chỉ có vết đao nơi khóe miệng vẫn bướng bỉnh như cười như không. Tấm đệm vải bông thuần trắng dưới thân bị trùng trùng máu huyết thấm ướt đông lại, cơ hồ biến thành màu đỏ tối. Máu tươi chảy xuống đệm không loang thấm cũng chẳng đông lại, đỏ thẫm chói mắt đọng thành vũng ở đó.

“Giám Minh… Đệ, tội gì?” Giọng nhỏ đến gần như hư vô, luẩn quẩn thở than.

Thái giám quản sự len lén ngó qua, trong con ngươi Đế Húc như có ánh sáng nứt tách hiển lộ, lưu chuyển muốn ra. Ánh mắt ấy khiến người ta rùng mình nhớ đến Húc vương thiếu niên giương cung ngược gió trên Thừa Tắc Môn mười một năm trước, nhưng sắc mặt lại yên ắng tao nhã như một bức tượng.

Một khắc nữa trôi qua, Đế Húc quay đầu trở ra, nói với đám người hầu hạ sau lưng: “Bãi giá, hồi cung thôi. ” Y của thời khắc này như mang trên mặt thần sắc lên triều mấy năm gần đây, hờ hững dõi xuống, không nhìn cái gì, cũng chẳng để mắt cái gì. Ánh sáng trong con ngươi một chớp mắt mới rồi đã hóa thành tro – thậm chí là trước nay chưa từng cháy.

Sau đó nổi lên một truyền thuyết, trong cung có một nhánh Vũ Lâm áo đen, chuyên làm chuyện bí mật thay hoàng thượng, chấp chưởng nhánh Vũ Lâm áo đen này là một hoạn quan. Trong Cận Kỳ Doanh và các đại doanh khác cũng có thế lực của Vũ Lâm áo đen. Cố Đại Thành trong Lục Dực Tướng dung túng cho bộ hạ cướp bóc, bị hiệp khách đánh c·♓ế·†, nhưng trong dân gian thì lại có lời đồn rằng người 🌀-ℹ️ế-† Cố Đại Thành là nhánh Vũ Lâm áo đen kia.

Ngày ba mươi tháng Mười năm Thiên Hưởng thứ ba, Yên Lăng đế cơ mưu toan ♓*ạ độ*↪️ hại Đế Húc không thành, bỏ trốn. Vũ Lâm quân đuổi theo đến chòi canh ngoài thành, đế cơ trúng hai mũi tên, la to: “Ta vốn là thứ nữ Phần Dương quận vương, tiếm đế 🌀_i_ế_𝖙 cha mẹ anh em ta, sống không thể tự tay đâm tiếm đế, tình nguyện không được siêu sinh, vĩnh viễn làm ác զ⛎-ỷ, dây dưa đời đời!” Đoạn tự rút mũi tên xuyên ⓝg·ự·c ra, ngửa mặt gieo mình từ chòi canh năm trượng xuống, ngã ↪️.𝒽.ế.𝐭 trên đường Vĩnh Lạc phồn hoa. Phần Dương quận vương Nhiếp Kính Vấn theo Chử Phụng Nghi nổi loạn năm xưa là em trai của Nhiếp phi thời tiên đế, cậu của Yên Lăng đế cơ và Sưởng vương, con gái lão và Yên Lăng đế cơ là chị em họ ngoại, tướng mạo giống nhau cũng chẳng quá lạ kỳ. Mà phò mã đô úy Trương Anh Niên thì tham phú quý, giúp cô ả này giả mạo đế cơ, ngày kế thẩm vấn kết thúc, lập tức bị ngũ mã phân thây trước công chúng. Dân gian lại đồn rằng Yên Lăng đế cơ kia là thật, vì muốn trợ giúp Sưởng vương soán vị nên đích thân h*ạ đ*ộ*c 𝐠ℹ️●ế●t Đế Húc, nhưng để xảy ra sơ suất, vì mong bảo toàn Sưởng vương mà không tiếc bịa xằng mình là thứ nữ Phần Dương quận vương, nhảy lầu tự sát. Người đời nhiều lúc chỉ coi lời đồn ấy là chuyện tiếu lâm, Sưởng vương phóng túng chí đoản, dẫu ở dân gian cũng nổi danh, ai có bản lĩnh trát thứ bùn loãng ấy lên tường chứ.

Ngày mười một tháng Tư năm Thiên Hưởng thứ tư, người cuối cùng sống sót trong Lục Dực Tướng Tô Minh đi sứ Thương Châu, còn chưa ra khỏi biên cương đã gặp phải bão cát, mất tích trong sa mạc giữa Cư Từ và Mục Lan. Ngày tin tức truyền tới, mười lăm tháng Sáu, chính là ngày các nơi cống ngọc trai mới.

Đế Húc đặt chậu gừa trên tay xuống, cau mày nhìn hồi lâu. Cành lá cây gừa đã bị ngắt cho không còn ra hình thù gì, bèn tiện tay nhấc ấm trà mới pha trên bàn lên, nhắm chuẩn vào rễ cây trong chậu giội xuống, vừa giội vừa hỏi: “Hôm nay là tháng năm nào?”

Nội thị kính cẩn thưa: “Bẩm bệ hạ, hôm nay là mười lăm tháng Sáu, buổi sáng bệ hạ vừa xem ngọc cống năm nay đấy ạ. ”

“Ta hỏi ngươi, hôm nay là năm nào. ”

“… Thiên Hưởng… à… năm thứ mười bốn ạ. ” Nội thị nghĩ thầm trong bụng, hình như hoàng thượng hồ đồ thật rồi.

Chương (1-18)