Truyện:Hộ Tâm - Chương 054

Hộ Tâm
Trọn bộ 56 chương
Chương 054
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tuy Nhạn Hồi đã quyết định như vậy, có điều trên thực tế, muốn trả nội đan cho Thiên Diệu vẫn có đôi chút khó khăn.

Thái độ của Thiên Diệu rất rõ ràng, hắn sẽ không lấy lại nội đan này, bởi vậy trước khi nội đan này vào cơ thể Thiên Diệu, tuyệt đối không thể cho hắn biết chuyện này. Quốc chủ Thanh Khâu cho Nhạn Hồi một chú thuật, có thể khiến Thiên Diệu hôn mê ba canh giờ, chuyện Nhạn Hồi cần làm là trong ba canh giờ Thiên Diệu hôn mê là phải móc nội đan trong tim mình ra, sau đó đặt vào ngực Thiên Diệu.

"Chỗ ta còn có một viên linh châu." Quốc chủ Thanh Khâu vừa dứt lời, một viên châu nhỏ phát ra ánh sáng le lói từ chỗ ông ta chầm chậm bay tới trước mặt Nhạn Hồi, "Viên châu này chứa đầy linh lực, có thể thay thế sức mạnh nội đan của Thiên Diệu, duy trì mạng sống cho cô trong một tháng, để tránh sau khi lấy lại nội đan, Thiên Diệu biết cô chết, lòng sinh bi phẫn, sẽ làm ra những chuyện sai lầm."

Ngay cả tâm trạng của Thiên Diệu mà ông cũng nghĩ tới...

Nhạn Hồi bật cười, nụ cười trên khóe môi đượm phần cay đắng.

Để Yêu tộc có thể tiếp tục tồn tại, Quốc chủ Thanh Khâu thân là quốc vương một nước, đương nhiên không cho phép Thiên Diệu xảy ra bất kỳ chuyện gì trước khi Thanh Quảng chết. Song đối với Nhạn Hồi, suy nghĩ chu toàn như vậy lại có chút vô tình.

Nhưng hiển nhiên là phải vậy.

Nhạn Hồi cúi đầu, nhìn viên châu kia chầm chậm đi sâu vào ngực mình.

"Chờ sau khi cô lấy nội đan ra, linh châu này sẽ tự phát huy tác dụng của nó."

Nhạn Hồi sờ ngực, "Chỉ có một tháng thôi sao..."

Quốc chủ Thanh Khâu thoáng im lặng, sau đó mới lên tiếng: "Viên linh châu này hấp thụ linh khí của trời đất ngày này qua tháng khác mà hình thành. Vốn dĩ nó nằm trên người Lục Mộ Sinh."

Nhạn Hồi nghe vậy thì ngây người, linh châu... Lẽ nào đây chính là linh châu mà Tố Ảnh dùng để giúp Lục Mộ Sinh tìm lại ký ức kiếp trước? "Nhưng... chẳng phải linh châu đó đã vỡ rồi sao?" Trong trận chiến với Tố Ảnh, Nhạn Hồi đã đập vỡ nó.

"Đúng vậy, vì thế đây cũng không phải là vật gốc, linh châu này hấp thụ linh khí của trời đất, cũng ghi chép chuyện trong thiên hạ, có thể giúp người ta tìm lại ký ức kiếp trước, trời đất bao la, có lẽ chỉ có một viên đó thôi. Trước đó khi Lục Mộ Sinh vào Thanh Khâu, ta đã tìm Linh châu trên người hắn, mô phỏng theo. Chuyện này cũng đã hao tổn hết yêu lực còn lại của đời ta."

Nhạn Hồi nghe vậy im lặng một lúc mới nói: "Ngài luyện linh châu... là vì muốn tìm lại Quốc chủ phu nhân sao?"

Quốc chủ Thanh Khâu tựa như bị câu này của Nhạn Hồi trêu cười, ông khẽ cong khóe môi, nhìn ánh trăng xa xa trong không trung, "Ta nằm mơ cũng muốn tìm được nàng."

Đêm tĩnh mịch, Nhạn Hồi không nói gì nữa, mãi đến khi Quốc chủ Thanh Khâu lên tiếng lần nữa phá vỡ im lặng: "Đời này không thế chờ được nàng tức là duyên phận đã hết ý trời khó trái, không thể cưỡng cầu, chỉ mong đường xuống suối vàng có thể gặp lại cố nhân."

Nhạn Hồi cúi đầu, "Quốc chủ phu nhân nhất định cũng đang chờ ngài."

"Chỉ là, vừa nghĩ tới việc nàng phải chờ bao nhiêu năm nay, ta lại hi vọng nàng có thể sớm được giải thoát." Quốc chủ Thanh Khâu quay đầu nhìn Nhạn Hồi nói, "Có thể tặng linh châu này cho cô xem như đã tận chút sức cuối cùng của ta, Nhạn Hồi cô nương, trận này Yêu tộc nợ cô rất nhiều."

"Không có gì nợ nần ở đây hết." Nhạn Hồi cụp mắt, "Đây cũng vốn là tâm nguyện tiên sư của tôi muốn hoàn thành."

Nếu nói trong chuyện này ai thật sự có lỗi với ai, thì chỉ có nàng có lỗi với Thiên Diệu, vô cùng có lỗi.

Phải lừa gạt hắn, phải bỏ rơi hắn, phải để hắn một mình gánh chịu đau thương buồn bã trong những tháng ngày sau này, khi đã vỡ lẽ ra tất cả... Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thôi Nhạn Hồi đã cảm thấy rằng...

Nàng thật sự quá có lỗi với hắn.

Không nói thêm lời nào, Nhạn Hồi tập xong chú thuật Quốc chủ dạy rồi rời khỏi Vương cung Thanh Khâu.

Một ngày sau đó, Nhạn Hồi ở trong tiểu viện của mình nhìn trời suốt cả ngày. Thời gian một ngày này, trong đầu nàng có rất nhiều suy nghĩ, nàng nghĩ hôm trả nội đan cho Thiên Diệu cũng là lúc phải bắt đầu đếm ngược cuộc đời mình, trong một tháng cuối cùng này, dường như nàng không có thời gian để nhớ về quá khứ.

Nàng đột nhiên phát hiện thật ra còn có rất nhiều phong cảnh mình chưa ngắm hết, rất nhiều chuyện chưa làm hết và nhiều lời chưa nói hết.

Suy nghĩ bần thần đến chiều, lại thấy Huyễn Tiểu Yên cưỡi trên cổ Chúc Ly đi vò trong viện, nó vui vẻ chào Nhạn Hồi: "Chủ nhân, chủ nhân, cô xem đi, có phải em đang rất oai phong lẫm liệt đúng không."

Huyễn Tiểu Yên kéo tóc Chúc Ly, thật sự coi tiểu Thế tử Thanh Khâu này là ngựa để cưỡi.

Nhạn Hồi nhìn thấy thế liền ngẩn ra, sau đó hỏi Chúc Ly: "Ngươi đã làm chuyện gì thông thương hại lý mà cam lòng để con nhóc xấu xa này ăn hiếp vậy?"

Chúc Ly không có phản ứng gì.

Huyễn Tiểu Yên nhảy từ trên cổ nó xuống, ngửa đầu nói: "Hiện giờ ngài ấy không nghe thấy đâu, ngài ấy đang trúng Huyễn thuật rất rất rất lợi hại của em, người khác nói gì ngài ấy đều không hiểu, chỉ nghe lời em thôi."

Nhạn Hồi sửng sốt: "Ngươi..." Nàng đột nhiên nhớ lại trước đó lúc nàng vội vã đi tìm Thiên Diệu, hình như Huyễn Tiểu Yên đã nói bên tai nàng như vậy, nó đã học được pháp thuật rất lợi hại. Nó đã giác ngộ ra được bí mật trong trận pháp của Tố Ảnh.

Nhạn Hồi lập tức phấn chấn, nàng đứng dậy, đi quanh Chúc Ly mấy vòng, thấy Chúc Ly thật sự không có phản ứng nào, Nhạn Hồi nói: "Ngươi kêu nó quỳ xuống đi."

Huyễn Tiểu Yên nói: "Quỳ xuống."

Chúc Ly liền quỳ xuống.

Nhạn Hồi càng trợn to mắt; "Ngươi kêu nó xoạc chân đi!"

"Xoạc chân!"

Vậy là Chúc Ly cúi xuống xoạc chân!

Nhạn Hồi "Ồ" lên một tiếng, Huyễn Tiểu Yên cũng "Ồ" theo, dây chằng của tiểu tử này thật sự tốt nhỉ!

Trong viện có người hầu đi ngang, Huyễn Tiểu Yên vẫn giữ thể diện cho Chúc Ly, vội kêu mấy tiếng: "Đứng lên, đứng lên." Chúc Ly lập tức đứng lên. Huyễn Tiểu Yên nhìn sắc trời, "Ôi chao, không thể đùa với ngài ấy nữa rồi, tôi nhớ hôm nay hình như ngài ấy còn có chuyện rất quan trọng cần làm."

Nói xong bèn búng tay, ánh sáng trong mắt Chúc Ly tức thì phục hồi trở lại, nó thấy Nhạn Hồi thì ngây người, sau đó xoay đầu thấy Huyễn Tiểu Yên lại sững sốt: "Sao..." "Ối..." Chúc Ly khẽ cong eo, "Sao chân ta lại đau quá vậy... đã xảy ra chuyện gì..."

"Hôm nay là cuối tháng rồi đó, lúc trước chẳng phải ngài nói hôm nay có việc phải làm sao?" Huyễn Tiểu Yên không trả lời câu hỏi của Chúc Ly, ngược lại còn chen vào một câu. Chúc Ly sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Hôm nay là cuối tháng rồi sao?"

Nhạn Hồi gật đầu.

Thế là Chúc Ly phẩy áo, khập khiễng vội vàng chạy ra ngoài, không kịp nói câu nào.

Chờ nó đi xa, Huyễn Tiểu Yên mới cười ha ha mấy tiếng, ngoái đầu thè lưỡi với Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi chỉ nói: "Mấy hôm nay ngươi đưa hắn đi làm chuyện gì kì lạ phải không, sau này nến hắn nghe được những chuyện này từ miệng người khác, muốn lột da ngươi thì đừng trách ta không bảo vệ ngươi nhé."

"Không sao, ngài ấy muốn lột da em thì em lại dùng Huyễn thuật với ngài ấy là xong mà."

Huyễn Tiểu Yên hùng hổ nói, Nhạn Hồi bĩu môi vốn không định đếm xỉa tới nó, nhưng cợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nàng lập tức chăm chú nhìn Huyễn Tiểu Yên.

"Chủ nhân, em đi trước đây, cứ dùng Huyễn thuật điều khiển người khác mãi cũng mệt lắm, tối nay em phải vào mộng cảnh của người ta ăn bồi bổ lại."

"Đứng lại."

Nhạn Hồi gọi nó lại, Huyễn Tiểu Yên ngây người xoay đầu nhìn Nhạn Hồi, không hiểu tại sao vẻ mặt nàng lại đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

Nhạn Hồi nhìn Huyễn Tiểu Yên, trầm tư suy nghĩ. Tuy Quốc chủ Thanh Khâu đã nghĩ tới việc cho Nhạn Hồi sống thêm một tháng, gắng gượng tới lúc Thiên Dệu đấu với Thanh Quảng, nhưng nếu nàng trả nội đan cho Thiên Diêu, lúc Thiên Diệu tu luyện lẽ nào không hề cảm nhận được? Còn nàng mất đi nội đan, nhất định sức khỏe cũng tổn hại nặng nề, Thiên Diệu nhìn thấy nàng lẽ nào lại không phát hiện ra ngọn nguồn?

Bởi vậy sau khi trả nội đan lại cho Thiên Diệu, còn sống xuất hiện trước mặt hắn thôi vẫn chưa đủ, nàng phải xuất hiện trước mặt hắn một cách bình an. Hơn nữa không thể để cho Thiên Diệu phát hiện ra nàng có điều gì không ổn, càng không thể để hắn phát hiện cơ thể mình có gì khác trước.

Muốn làm được như vậy có lẽ chỉ có thể khiến hắn nảy sinh ảo giác thôi, khiến hắn cho rằng mình không lấy lại nội đan, cũng cho rằng Nhạn Hồi hắn nhìn thấy vẫn còn khỏe mạnh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể toàn tâm toàn ý không có gì kiêng dè mà đấu với Thanh Quảng.

"Huyễn Tiểu Yên." Nhạn Hồi gọi tên nó, Huyễn Tiểu Yên hơi sửng sốt, hơi hoảng sợ đáp một tiếng: "Chủ nhân... cô sao vậy?" Dường như chưa bao giờ nó thấy Nhạn Hồi nói chuyện với nó như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, "Cô... có tin gì xấu muốn cho em biết sao?"

"Ta muốn cho ngươi biết một chuyện, dù có vui hay không." Nhạn Hồi nói, "Ngươi phải hứa với ta, lúc nghe ta nói chuyên này..." Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Huyễn Tiểu Yên, giọng nói nghiêm túc của Nhạn Hồi bèn dịu lại, nàng xoa đầu Huyễn Tiểu Yên, "Ngươi phải hứa với ta, không được khóc."

Cơ mà ngay lúc này Huyễn Tiểu Yên đã bắt đầu muốn khóc rồi.

Nhạn Hồi đưa nó về phòng, đến khi nghe Nhạn Hồi nói hết toàn bộ sự việc, Huyễn Tiểu Yên ngây ra, sửng sốt nhìn nàng,

Nhạn Hồi mấp máy môi, chưa kịp an ủi, nước mắt Huyễn Tiểu Yên đã lộp bộp rơi xuống

Nhạn Hồi thở dài, "Chẳng phải đã nói là không được khóc rồi sao?"

Huyễn Tiểu Yên vội che miệng, song nước mắt vẫn không kiềm được mà tuôn rơi, khe khẽ khóc nấc lên: "Nhưng mà... chủ nhân, chuyện lớn như vậy... cô... cô..."

"Không lớn lắm đâu." Nhạn Hồi nói, "Ngươi suy nghĩ một cách lý trí đi, nếu so vói cả Yêu tộc, chuyện của ta vốn chẳng được coi là chuyện gì lớn lao, ngươi phải ngoan, phải phối hợp..."

Nàng còn chưa dứt lời, Huyễn Tiểu Yên đã buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn Nhạn Hồi: "Nhưng cô sắp chết rồi." Nó khóc như một đứa trẻ, "Nếu làm chuyện này thì cô sẽ chết. Hu hu... Đây là chuyện rất lớn, em mặc kệ, mặc kệ nếu so với cả Yêu tộc thì thế nào, em chỉ biết cô sẽ chết, cô sẽ chết..."

Huyễn Tiểu Yên khóc rất đau lòng, Nhạn Hồi không khuyên được, lời nàng nói bị vùi lấp trong tiếng khóc của Huyễn Tiểu Yên, nàng đành phải bịt miệng nó, sau đó ôm nó vào lòng. Nàng sợ lúc này Thiên Diệu đi ngang qua bên ngoài sẽ nghe được sự tình, vội nói bên tai Huyễn Tiểu Yên; "Đừng khóc... đừng khóc... Không sao đâu, không sao đâu."

Nhạn Hồi an ủi nó nhè nhẹ, cuối cùng Huyễn Tiểu Yên cũng thôi khóc. Lúc này Nhạn Hồi mới buông Huyễn Tiểu Yên ra khỏi lòng mình: "Ngươi hãy kiên cường lên, vứt bỏ hết tất cả tình cảm đi, nhìn vào mắt ta, chuyện này ngươi có giúp ta được không?"

Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng đỏ mắt gật đầu.

Nhạn Hồi là chủ nhân của nó, tuy nhiên nàng chưa bao giờ bắt nó phải làm chuyện gì cho nàng, đây là chuyện duy nhất nàng yêu cầu, cũng là chuyện cuối cùng trong đời nàng.

*****

Đối với việc cho Huyễn Tiểu Yên dùng huyễn thuật mê hoặc Thiên Diệu, Nhạn Hồi vẫn không yên tâm lắm. Vì thế nàng tìm cơ hội thử năng lục của Huyễn Tiểu Yên trước.

Sau khi biết được chân tướng, Huyễn Tiểu Yên khóc suốt đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy mắt hơi sưng, nhưng vẫn phối hợp tiến hành thử nghiệm của Nhạn Hồi. Vì nó cũng không chắc chắn mình có thể thi triển Huyễn thuật trên người Thiên Diệu sâu đến mức độ nào, đặc biệt là sau khi Thiên Diệu lấy lại được nội đan, sức mạnh của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Lúc đó Huyễn thuật của nó cũng đã phải ẩn thật sâu trong người Thiên Diệu mới được.

Đã quyết định làm chuyện này thì phải làm cho thật tốt. Nhân cơ hội này đưa mầm Huyễn thuật vào người Thiên Diệu, để mầm Huyễn thuật di chuyển khắp cơ thể Thiên Diệu khi hắn vận công, cắm rễ thật sâu, sau đó đến lúc làm thật sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Huyễn Tiểu Yên xác định thời gian với Nhạn Hồi, hôm sau Nhạn Hồi hẹn Thiên Diệu tới phòng mình, nói rằng trong "Yêu phú" có nhiều chỗ nàng không hiểu, muốn hắn chỉ dẫn nàng.

Tuy mới trước đó không lâu Nhạn Hồi vừa dùng cớ này trêu chọc Thiên Diệu, nhưng hắn vẫn nhận lời. Ở trước mặt Nhạn Hồi vẫn cầm "Yêu phú" ra vẻ như rất nghiêm túc chỉ dạy cho nàng.

Nhạn Hồi nhìn mặt Thiên Diệu, khẽ ngẩn ra.

Thiên Diệu chờ một lúc, không thấy Nhạn Hồi lên tiếng, xoay đầu nhìn nàng cười nói: "Lại muốn trêu chọc ta sao?"

Nhạn Hồi im lặng một đoạn, cười đáp: "Sừng chàng biến mất rồi."

"Mấy hôm nay dung hợp nội đan Cửu đầu xà cũng có chút tiến triển."

Nhạn Hồi gật đầu, sau đó chỉ một chỗ trong sách trước đó nàng thật sự không hiểu lám: "Ở đây, chàng xem giúp ta đi." Vậy là Thiên Diệu cũng không trêu chọc nàng nữa, cúi đầu nghiên cứu nội dung trong sách, môi hắn mấp máy, lẩm bẩm đọc câu trong sách, vẻ mặt chăm chú, ở bên cạnh Nhạn Hồi hắn không hề đề phòng.

Nghe hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, Nhạn Hồi hiểu ra tại sao hai mươi năm trước Thiên Diệu lại dễ dàng bị Tố Ảnh và Thanh Quảng liên thủ tinh kế hãm hạ. Vì trước mặt người mình yêu, hắn thật chẳng chút đề phòng, những nơi yếu nhất trên người đều để lộ ra ngoài, nơi yếu nhất cũng đối diện với nàng.

Nàng muốn ra tay hại hắn thật sự rất dễ dàng.

"Thiên Diệu." Nhạn Hồi đột nhiên gọi hắn, khoảnh khắc hắn quay đầu lại, chiếc nhẫn của Huyễn Tiểu Yên trên tay Nhạn Hồi lóe sáng, Huyễn Tiểu Yên từ trong nhẫn hóa thành một làn khói, xuyên qua ngực Thiên Diệu.

"Tối nay quay về ngươi không nhìn thấy Nhạn Hồi."

Câu này của Huyễn Tiểu Yên lơ lửng trong không trung, rồi dần dần biến mất.

Đôi mắt Thiên Diệu thoáng dại đi, sau đó khôi phục lại rất nhanh. Hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, dường như không biết vừa rồi Huyễn Tiểu Yên đã xuất hiện giữa họ: "Nàng sao vậy?"

Nhạn Hồi ngước mặt, bất ngờ hôn nhẹ lên má Thiên Diệu: "Chỉ đột nhiên muốn hôn chàng thôi." Nàng nhìn hắn cười, "Có được không?"

Thiên Diệu thoáng ngơ ngẩn, sau khi má ửng hồng trong thoáng chốc, hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt sâu thẳm: "Lần sau phải cho ta biết trước một tiếng. Cứ như vậy..." Hắn nói xong, chầm chậm kề môi mình lên môi Nhạn Hồi, "Ta sẽ muốn hôn nàng."

Hắn nói vậy nhưng lại không cho Nhạn Hồi cơ hội đáp lại đã mạnh mẽ hôn nàng.

Môi lưỡi quấn quít một hồi.

Nhạn Hồi nghĩ tới Huyễn Tiểu Yên có lẽ vẫn còn ở một góc nào trong phòng nhìn họ, mất tự nhiên ho mấy tiếng, sau đó tìm cớ đuổi Thiên Diệu đi.

Tóm lại không để hắn phát hiện mình đã trúng Huyễn thuật là được rồi.

Một lát sau khi Thiên Diệu đi, Nhạn Hồi chắc chắn thần thức của hắn không cảm nhận được tiếng động ở đây, mới cất tiếng gọi: "Huyễn Tiểu Yên."

Huyễn Tiểu Yên nhanh chóng xuất hiện bên giường, đứng ngay bên cạnh Nhạn Hồi hệt như một bóng ma, khiến nàng giật mình. Song lúc này đôi mắt "bóng ma" lại long lanh nước, vẻ mặt đầy buồn bã.

Nhạn Hồi nhìn nó thở dài, "Lại sao nữa?"

"Chủ nhân à, vừa rồi lúc Thiên Diệu hôn côm hắn cảm thấy rất hạnh phúc."

Tim Nhạn Hồi thắt lại, tựa như vừa chịu một đòn nặng nề. Một cảm giác vừa cay đắng vừa đau xót lại pha lẫn ngọt ngào không nén nổi trong tim nàng lan tỏa.

"Chủ nhân, cô cũng rất hạnh phúc."

Phải, nàng cũng rất hạnh phúc.

Nhạn Hồi im lặng, nước mắt Huyễn Tiểu Yên lại dâng đầy hơn, "Không còn cách nào khác sao? Quốc chủ Thanh Khâu lợi hại như vậy, chúng ta nói với ngài ấy nghi cách khác được không, cách để chủ nhân có thể sống tiếp..."

Nhạn Hồi xoa đầu nó không nói.

Đến tối, Thiên Diệu từ suối băng trở về, Huyễn Tiểu Yên bạo gan cản đường Thiên Diệu, tuy nhiên đứng trước mặt Thiên Diệu chưa nói được câu nào, mắt Huyễn Tiểu Yên đã đỏ lên.

Thiên Diệu thấy vậy lập tức chau mày.

Nhạn Hồi đang đứng sau lưng Huyễn Tiểu Yên, nàng véo vào eo nó một cái, Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, lúc này mới hỏi: "Ngươi có nhìn thấy chủ nhân ta không?"

Thấy vẻ mặt Huyễn Tiểu Yên, lại nghe nó hỏi câu này. Thiên Diệu nhíu mày: "Nhạn Hồi không ở trong phòng sao?"

Phải, lúc này nàng không ở trong phòng, nàng đang đứng sau lưng Huyễn Tiểu Yên. Có điều hiển nhiên Thiên Diệu không nhìn thấy nàng, hắn nói: "Hỏi những người khác chưa? Không ai thấy nàng đi đâu sao?"

Diễn xuất của Huyễn Tiểu Yên dường như đã dùng hết, nó cúi xuống lắc đầu.

Vẻ mặt nó khiến Thiên Diệu càng nhíu chặt mày hơn. Hắn bước qua Huyễn Tiểu Yên, lướt qua va Nhạn Hồi, không hề ngoái đầu lại. Nhạn Hồi nhìn theo bóng hắn, thở phào một hơi, đôi mắt nhìn trăng trên trời khen Huyễn Tiểu Yên: "Làm tốt lắm."

Huyễn Tiểu Yên không hề thấy vui vì được khen.

Tối đó Thiên Diệu hỏi Chúc Ly, sau đó tìm khắp nơi vẫn không thấy Nhạn Hồi. Đang lúc lòng như lửa đốt, người trong phủ đưa cho Thiên Diệu một mảnh giấy Nhạn Hồi để lại tong phòng. Trên giấy viết nàng đi tìm Quốc chủ Thanh Khâu thỉnh giáo về "Yêu phú", sáng mai sẽ về.

Sau đó Thiên Diệu cưỡi mây một mạch đến Vương cung Thanh Khâu.

Nhạn Hồi đã báo với Quốc chủ, Quốc chủ bèn tùy tiện chỉ cho Thiên Diệu một căn nhà trong gốc cây, hắn chờ trước cửa, không bỏ đi cũng không làm ồn.

Hắn tưởng Nhạn Hồi đang luyện công bên trong.

Nhạn Hồi nằm trên cành cây đan xen chằng chịt của Vương cung nhìn Thiên Diệu từ xa, rồi theo sự dẫn đường của tiểu Hồ yêu, vào căn nhà kia từ một cửa khác.

Đến khi trời sáng nàng đẩy cửa, bước từ trong ra.

Nhìn thấy Nhạn Hồi, vẻ mặt Thiên Diệu không thay đổi nhiêu, tiến lên dịu dàng hỏi: "Tu luyện tiến triển thuận lợi không?" Không hề nhắc đến chuyện tối qua tìm không được nàng khiến lòng hắn như lửa đốt.

Nhạn Hôi nhoẻn miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh sáng bóng, dường như tâm trạng rất tốt. Thấy nàng cười vui vẻ, Thiên Diệu như được ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi, hắn khẽ cong khóe môi, "Công pháp thăng tiến nhanh lắm sao?"

"Đúng vậy." Nhạn Hồi nắm tay Thiên Diệu, đưa hắn đi xuống Vương cung Huyễn yên, "Yêu phú này không hổ là do Quốc chủ phu nhân viết. Mà Quốc chủ quả nhiên tâm linh tương thông với phu nhân, chỉ bằng vì câu ngài ấy nói, ta đã hiểu được rất nhiều." Giọng điệu Nhạn Hồi cao vút, dường như thật sự rất vui vẻ, không hề có chút sầu não. Nàng diễn rất hay, hay đến mức sắp lừa được cả bản thân mình.

Hay đến mức dường như nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Thiên Diệu, cứ như toại nguyện cho hy vọng chờ đợi suốt đêm của hắn vậy.

Hay đến mức dường như ngày mai nàng không cần phải làm Thiên Diệu ngất đi, sau đó nói dối để lừa hắn nữa...

Đêm khuya, qua giờ Tý, Thiên Diệu đang ngủ trong phòng. Nhạn Hồi ngồi bên giường hắn, người đứng bên cạnh là Quốc chủ Thanh Khâu đã lâu chưa từng rời khỏi Vương cung.

"Phiền Quốc chủ ra tay." Nhạn Hồi nói.

Quốc chủ Thanh Khâu đón lấy chủy thủ trong tay nàng khẽ cụp mi, "Đắc tội." Mũi chủy thủ đâm vào ngực Nhạn Hồi, ánh mắt Quốc chủ chăm chú, không chớp lấy một lần, dùng chủy thủ nhẹ móc vào ngực nàng.

Toàn thân Nhạn Hồi run rẩy, sắc mặt lập tức mất đi vẻ hồng hào, nàng đau đến mức muốn siết chặt nắm tay, lại phát hiện ra tay mình không còn chút sứ lực. Nếu không phải Huyễn Tiểu Yên đang đỡ sau lưng, e rằng ngay cả ngồi nàng cũng ngồi không vững.

Một lát sau, một viên đan lấp lánh ánh lửa bị chủy thủ móc ra, ngược lại, Nhạn Hồi giống như một miếng vải bị tước đoạt hết màu sắc trong phút chốc, sắc mặt lập tức xám xì.

Nhiệt độ cả căn phòng nhanh chóng tăng lên không ít.

Nội đan Yêu long rời khỏi ngực Nhạn Hồi, bị long khí trên người Thiên Diêu thu hút, nó đập tới đập lui trong tay Quốc chủ, giống như một đứa trẻ nóng nảy, không chờ được muốn chạy về nơi thuộc về mình.

Quốc chủ buông tay, viên nội đan kia như một mũi tên, lao vào ngực Thiên Diệu, chốc lát sau đó chìm vào trong không còn vết tích.

Nhiệt độ trong phòng chẳng mấy chốc khôi phục như bình thường. Sắc mặt Thiên Diệu cũng thay đổi mấy lần, giống như sức mạnh nội đan vốn thuộc về hắn đang tranh đấu với nội đan Cửu đầu xà trong cơ thể hắn vậy. Kết quả cuối cùng đương nhiên không cần nói, sắc mặt hắn khôi phục như thường, là nội đan Yêu long thuộc về hắn đã chiến thắng mọi thứ khác trong cơ thể.

Yêu long ngàn năm Thiên Diệu cuối cùng đã hoàn chỉnh.

Cuối cùng đã trở lại là hắn của trước đây.

Còn lúc này vùng ngực đầy máu tươi của Nhạn Hồi cũng lóe lên ánh sáng, là linh châu Quốc chủ cho nàng phát huy tác dụng.

Bắt đầu từ bây giờ, sinh mạng của nàng sẽ chỉ còn một tháng mà thôi.

Duyên phận giữa nàng và Thiên Diệu cũng bắt đầu từ từ đếm ngược đến ngày kết thúc...

Trước khi Thiên Diệu tỉnh lại, Huyễn Tiểu Yên điểm nhẹ lên trán hắn nói: "Sau khi ngươi tỉnh lại sẽ không cảm thấy có gì khác biệt với ngày hôm qua."

Ánh mắt Nhạn Hồi vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt Thiên Diệu có lẽ là do ảo giác của nàng, dường như nàng nhìn thấy Thiên Diệu vẫn còn trong mơ chưa tỉnh, đầu mày khẽ nhíu.

Nhạn Hồi tựa như dùng hết sức lực toàn thân, đưa tay xoa xoa mi tâm hắn: "Nếu có thể gạt chàng suốt đời thì tốt."

Huyễn Tiểu Yên sau lưng nàng vẻ mặt đau khổ, "Chủ nhân, em không chống chọi được bao lâu đâu. Sức mạnh nội đan của hắn quá lớn... E là dù chỉ một tháng em cũng không chịu nổi đâu."

"Chẳng phải ngươi thích tạo mộng cảnh vui vẻ, sau đó ăn cảm xúc vui vẻ của người ta sao?" Nhạn Hồi nói, "Một tháng tới đây ta sẽ cho ngươi ăn no nê."

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)