Truyện:Hộ Tâm - Chương 044

Hộ Tâm
Trọn bộ 56 chương
Chương 044
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng hôm sau, Quốc chủ Thanh Khâu triệu Thiên Diệu tới Vương cung, lúc sau Chúc Ly tới truyền lời rằng Quốc chủ gọi Nhạn Hồi đi cùng.

Nhạn Hồi nghe vậy sửng sốt, "Ta?" Hiện giờ tuy nàng đã vào Yêu đạo, nhưng thuật pháp chưa tu luyện tinh thâm, Quốc chủ Thanh Khâu gọi nàng tới gặp là có ý gì, lẽ nào Thanh Khâu thật sự thiếu người đến mức ngay cả nàng cũng không bỏ qua sao...

Thiên Diệu nghe vậy cũng chau mày, "Vết thương của cô ấy chưa khỏi."

Chúc Ly gật đầu, "Quốc chủ biết, bởi vậy lệnh cho phu hồ tới đón rồi." Nó vừa dứt lời, một luồng sáng lướt qua, một con bạch hồ năm đuôi đáp bên giường Nhạn Hồi, nó co chân trước, phủ phục dưới đất, chờ Nhạn Hồi ngồi lên lưng nó.

Nhạn Hồi thấy vậy liền im lặng ngồi lên.

Mấy người đi tới Vương cung Thanh Khâu, duy chỉ Nhạn Hồi và Thiên Diệu vào cung điện trong cây đại thụ, ngay cả Chúc Ly cũng ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.

Quốc chủ Thanh Khâu vẫn ngồi sau đại điện như lúc trước, một tay chống cằm, im lặng cụp mắt, không biết đang trầm tư hay đang nghĩ ngợi, khiến Nhạn Hồi nhất thời không biết có nên lên tiếng hay không.

Trước mặt một đại yêu quái lạnh lùng thanh cao như tiên nhân này, không chỉ Nhạn Hồi, e là hiếm có ai không thấy gượng gạo.

Còn Thiên Diệu có lẽ là một trong số những người hiếm hoi đó, "Quốc chủ." Hắn lên tiếng chào, tuy gọi hai chữ này, song chẳng khác gì so với chào hỏi người bình thường.

Quốc chủ Thanh Khâu mở mắt, ánh mắt đảo qua Thiên Diệu, tiếp đó dừng trên người Nhạn Hồi, quan sát nàng một lúc. Ánh mắt này khiến Nhạn Hồi rất lấy làm lạ, rõ ràng trước đó nàng cùng Thiên Diệu tới, Quốc chủ không hề quan sát "người nhàn rỗi" như nàng.

"Yêu phú Chúc Ly giao cho cô đã tu luyện được mấy tầng rồi?"

Quốc chủ lên tiếng hỏi Nhạn Hồi trước, Nhạn Hồi không rõ nguồn cơn nhưng vẫn đáp: "Đã đến tầng thứ hai, chăm chỉ tu luyện có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến tầng thứ ba."

"Cô tiến triển rất nhanh, là nhân tài hiếm có."

Nghe Quốc chủ khen mình, Nhạn Hồi vừa mừng lại vừa lo, đã nói đến đây rồi nên Nhạn Hồi tiến thêm một bước: "Xin hỏi Quốc chủ, nghe Chúc Ly nói Yêu phú kia được phát hiện trong Tàng thư các của Vương cung, tuy nhiên Yêu phú chỉ tới tầng thứ chín là ngừng, công pháp chưa hoàn chỉnh phía sau Quốc chủ có biết đang để ở đâu không?"

Quốc chủ thoáng im lặng, "Yêu phú tu luyện đến tầng thứ chín là đủ. Thêm nữa đối với cô không phải là chuyện tốt.

Nhạn Hồi ngây người, ý tứ của Quốc chủ đã rõ ràng là biết mấy tầng công pháp tiếp theo của Yêu phú, hơn nữa còn biết rõ nội dung cụ thể, chỉ là Quốc chủ nói vậy...

"Cơ thể của ngươi đã tìm lại hoàn chỉnh chưa?" Quốc chủ dời mắt sang Thiên Diệu, đồng thời cũng chuyển sang vấn đề khác.

Nhạn Hồi nghĩ đáp án của câu này hiển nhiên đã rất rõ ràng rồi, nhưng nàng lấy làm lạ là tại sao Quốc chủ lại không nhìn ra cơ thể Thiên Diệu đã hoàn chỉnh chưa, càng kỳ lạ hơn là Thiên Diệu cũng im lặng.

"Đã hoàn chỉnh rồi." Thiên Diệu đáp như vậy.

Quốc chủ nghe xong liền đứng dậy, chậm rãi bước về phía Thiên Diệu, "Trung Nguyên truyền tới tin tức, nói ngươi tắm máu Quảng Hàn môn?"

Nhạn Hồi nghe vậy thì kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, Nhạn Hồi không biết lúc đó Quảng Hàn môn cụ thể đã xảy ra chuyện gì, từ cảnh Quảng Hàn môn tĩnh lặng chết chóc lúc nàng được Thiên Diệu bới ra từ đống bùn đất là có thể đoán được, Quảng Hàn môn nhất định đã xảy ra động tĩnh rất lớn.

Nhưng nàng không ngờ là hai chữ... tắm máu?

"Ha." Thiên Diệu nghe vậy cong môi cười lạnh, "Đó là tắm máu? Chỉ giết ít người mà Tiên nhân Trung Nguyên đã thổi phồng lên như vậy sao." Thiên Diệu hờ hững nói, "Họ chẳng chết bao nhiêu người đâu."

Ánh mắt Quốc chủ Thanh Khâu tựa như trời sinh đã có hào quang, lúc này hàn quang trong đôi mắt ông thoáng ngưng tụ, cho dù Quốc chủ không nhìn Nhạn Hồi nhưng cũng khiến nàng run người, tay chân đều lạnh, giọng Quốc chủ lạnh lẽo nói: "Sức mạnh của Yêu long ngàn năm chỉ có vậy thôi sao?"

Nhạn Hồi sửng sốt, Quốc chủ nói vậy có ý gì?

Thiên Diệu vừa tìm được tim rồng, dùng sức một mình hắn áp chế tất cả Tiên nhân canh giữ Quảng Hàn môn, đây vốn đã là một hành động kinh hãi thế tục, thế mà trong mắt Quốc chủ lại là... chỉ có vậy thôi sao?

Bị chất vấn như vậy nhưng Thiên Diệu không đáp.

Hai người một hỏi một đáp khiến đầu óc Nhạn Hồi mờ mịt, nàng bất giác nói với Quốc chủ: "Thiên Diệu vừa tìm lại được tim rồng, pháp lực trong cơ thể chưa hồi phục..."

"Nhạn Hồi." Thiên Diệu ngắt lời nàng, quay đầu nhìn nàng nói, "Cô ra ngoài chờ ta trước đi."

Đây là... lần đầu tiên Thiên Diệu yêu cầu nàng như vậy. Xưa nay giữa hai người luôn chia sẻ tin tức, chuyện nàng biết Thiên Diệu nhất định biết, còn chuyện Thiên Diệu biết, nàng cũng chắc chắn sẽ biết, đây là lý do tại sao họ hiểu nhau đến vậy, và tại sao nàng tin tưởng Thiên Diệu đến vậy.

Song hôm nay, Nhạn Hồi chợt phát hiện, thì ra Thiên Diệu còn có chuyện giấu nàng.

Một bí mật không thể cho nàng biết...

Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, cũng không dùng dằng quá lâu đã đáp một tiếng "Được", rồi quay đầu ra khỏi cửa.

Ra khỏi Vương cung, Chúc Ly không biết đã đi làm việc gì không chờ ở cửa nữa. Nhạn Hồi đứng một lúc thấy buồn chán liền nhàn nhả tản bộ trên những con đường đan xen nhau trong Vương cung.

Vết thương trên ngực chưa lành, nàng vừa đi vừa nghĩ ngợi, kệ mình đi bao xa, nàng cũng không nhớ đường, cứ lang thang không mục đích như vậy. Đôi lúc có tiểu Hồ yêu chạy ngang chân nàng, lòng Nhạn Hồi vẫn bất giác nghĩ, Thiên Diệu đang giấu nàng chuyện gì đó.

Từ những lời ban nãy, ý của Quốc chủ Thanh Khâu rõ ràng là nói Thiên Diệu thật sự chưa tìm được cơ thể hoàn chỉnh, ngoài vảy Hộ Tâm trong ngực nàng ra thì còn thiếu bộ phận nào nữa?

Lẽ nào tấm vảy Hộ Tâm trong tim nàng là một vật không thể thiếu trong cơ thể Thiên Diệu sao? Quan trọng đến mức ảnh hưởng tới việc phát huy năng lực của hắn?

Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc nhưng không có kết quả, chuyện liên quan đến cơ thể Thiên Diệu, hắn đã muốn giấu nàng, vậy nàng sẽ rất khó biết được.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, đoán thì đoán, Nhạn Hồi vẫn luôn tin tưởng Thiên Diệu sẽ không hại nàng.

Ít ra ban nãy Quốc chủ hỏi cơ thể Thiên Diệu đã hoàn chỉnh chưa, hắn đáp đã hoàn chỉnh rồi.

Hắn không muốn lấy lại vảy Hộ Tâm trong cơ thể nàng.

Vừa đi vừa nghĩ, Nhạn Hồi bất tri bất giác đi tới trước một ngôi nhà nhỏ.

Nhạn Hồi ngây người nhìn tòa nhà ở sâu trong rừng cây của Vương cung, nàng nhìn trái nhìn phải, tất cả các yêu quái trên núi của Vương cung Thanh Khâu đều ở trên cây, ngay cả Quốc chủ, Nhạn Hồi cũng chưa từng thấy đi đến nơi khác, ở đây tại sao lại có một ngôi nhà, lẽ nào... là nơi Quốc chủ ở?

"Đừng qua đó." Nhạn Hồi đang thầm suy đoán, bỗng nhiên có một tiểu Hồ yêu màu trắng chạy tới bên chân nàng, có Hồ yêu không biết nói cắn lấy vạt áo nàng, có Hồ yêu chặn trước mặt nàng, cất giọng non nớt: "Phía trước là tiểu viện của Công chúa Vân HI, Quốc chủ không thích người khác vào tiểu viện của Công chúa đâu."

Nhạn Hồi sửng sốt, đây chính là tiểu viện của Công chúa Cửu Vĩ Hồ bị Tố Ảnh sát hại?

Xem ra Quốc chủ thật sự rất yêu thương cô con gái này, những Vương gia khác đều bị đuổi xuống núi, chỉ giữ lại con gái trên núi bầu bạn với mình, kết quả...

Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn tiểu viện, thấy bóng một cố nhân lướt qua cửa viện.

Nhìn kĩ lại, đó là Lục Mộ Sinh được Chúc Ly đưa đi hôm qua.

"Sao ngươi lại ở đây?" Nhạn Hồi buột miệng hỏi.

Lục Mộ Sinh đang cầm chổi quét lá rụng trước cửa nghe vậy ngẩng đầu, trông thấy Nhạn Hồi bèn ngây người, "Cô nương?" Ánh mắt y nghi hoặc lướt qua ngực nàng, "Vết thương của cô khỏi chưa?"

"Không có gì đáng ngại nữa."

Lục Mộ Sinh gật đầu cười, "Vậy thì tốt, cơ thể của người Yêu tộc các cô bị thương sẽ khỏi rất nhanh."

"Ta không phải người Yêu tộc." Nhạn Hồi khựng lại, nghiêm túc nhìn Lục Mộ Sinh, "Mấy tháng trước ta vẫn còn là người tu tiên."

Lục Mộ Sinh nghe vậy sửng sốt, y nhìn Nhạn Hồi chờ nàng nói tiếp, Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, "Những chuyện này không quan trọng nữa, bây giờ ta đã là Yêu, cũng như ngươi, so với Trung Nguyên, ta muốn ở Thanh Khâu hơn." Nhạn Hồi chỉ ngôi nhà sau lưng Lục Mộ Sinh, "Quốc chủ cho ngươi ở đây sao?"

"Là tôi xin Quốc chủ cho tôi ở đây." Lục Mộ Sinh quay đầu nhìn tiểu viện, khóe môi treo nụ cười hờ hững, "Đây là nơi Vân Hi ở trước kia, nghĩ rằng nàng từng cười, từng khóc ở đây, tôi không muốn rời khỏi nơi này nữa. Trước đây nàng từng nói với tôi, nếu sau này có thể quay về Thanh Khâu, nàng sẽ trồng hoa trồng cỏ trong tiểu viện, vì trước đây nàng quá ham chơi, không có thời gian coi sóc tiểu viện của mình, bây giờ cuối cùng tôi có thể thay nàng làm rồi."

Nhạn Hồi nhận ra được thư sinh này thật sự rất yêu Công chúa Cửu Vĩ Hồ đó, vì lúc y nhắc tới hai chữ Vân Hi, ánh mắt luôn lấp lánh rạng ngời.

Chỉ là, nhìn vào đôi mắt sáng của y, Nhạn Hồi có thể tưởng tượng ra, Lục Mộ Sinh ở Quảng Hàn môn thê lương dường nào.

Nhạn Hồi bỗng dưng nghĩ tới lúc nàng và Thiên Diệu cùng tới Thiên Hương phường lấy sừng rồng, nàng dùng pháp thuật Thiên Diệu dạy nhìn trộm hành tung của Tố Ảnh, bị Tố Ảnh phát hiện, lúc đó có người đến báo với Tố Ảnh là Lục Mộ Sinh tự sát, nên Tố Ảnh mới bỏ đi.

Thiết nghĩ cũng coi như y đã dùng mạng sống gián tiếp cứu nàng và Thiên Diệu một mạng.

Vì lúc đó, nếu Thiên Diệu bị Tố Ảnh phát hiện, những chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa.

Còn Lục Mộ Sinh bị Tố Ảnh khống chế rõ ràng sống không bằng chết, nhưng muốn chết lại không xong, thiết nghĩ hắn cũng là một người tội nghiệp.

"Thật sự phải cảm tạ Quốc chủ khoan hậu." Lục Mộ Sinh nói, "Tôi vốn đã chuẩn bị đời này sẽ không nhìn thấy bất cứ vật gì liên quan tới Vân Hi nữa." Hắn cười nhẹ, "Đa tạ cô và vị công tử kia đã đưa tôi từ Trung Nguyên đến đây."

Nhạn Hồi chỉ im lặng. Một lúc sau, nàng mới nói: "Ngươi là một nhân tố quan trọng để kìm hãm Tố Ảnh... Thanh Khâu sẽ không cho ngươi ở đây quét sân cho Công chúa Vân Hi mãi đâu."

"Tôi biết." Lục Mộ Sinh xoay người tiếp tục quét lá khô trong góc tường, "Làm con cờ của Thanh Khâu đối phó với Tố Ảnh, tôi cầu còn không được. Từ khi biết tin Vân Hi bị hại một cách tàn nhẫn như vậy..." Y là một thư sinh, chưa từng biết đến đao thương, ngón tay trắng trẻo, vậy mà lúc này nắm chổi lại dùng sức đến mức khớp tay trắng bệch, "Lúc đó Lục Mộ Sinh đã chết rồi, từ đó về sau đều sống những ngày không phải con người, bây giờ có thể đến Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ cũng cảm thấy mạng được trộm về."

"Thanh Khâu muốn lợi dụng tôi thì cứ việc lợi dụng, mạng của tôi cho dù bỏ lại Thanh Khâu cũng chẳng sao." Trong giọng y là hận ý không thể hòa giải, "Tôi chỉ mong Tố Ảnh... chết không được tử tế."

*****

Thiên Diệu lấy lại tim rồng ở Quảng Hàn môn, nhưng Yêu tộc ở tiền tuyến và tiên nhân do Tố Ảnh cầm đầu vẫn tiếp tục chiến đấu. Tố Ảnh đã thu được rất nhiều nội đan.

Một buổi chiều nọ, phía bên đó rốt cục cũng truyền về tin tức, Tố Ảnh nhận được tin từ Trung Nguyên truyền đến, Quảng Hàn môn bị đánh lén, bà ta mới thu tay rút lui, quay về Quảng Hàn môn trong đêm.

Cùng với tin tức này, còn có một tin tức khác được sứ giả đưa về...

Huyền Ca con gái của Thái tử Cửu Vĩ Hồ được phái ra tiền tuyến, đã bị Tố Ảnh bắt đi trên chiến trường.

Sau đó thì không có tin tức của Huyền Ca nữa, không ai biết Tố Ảnh có giết Huyền Ca không, có móc nội đan của Huyền Ca không, vì không ai nhìn thấy thi thể của Huyền Ca. Tố Ảnh cũng tạm thời không tung ra tin tức nào liên quan tới Huyền Ca, bà ta chỉ âm thầm bắt Huyền Ca như vậy.

Khoảnh khắc nghe được tin tức này, Nhạn Hồi liền nghĩ, Tố Ảnh nhất định biết Thiên Diệu đã đưa Lục Mộ Sinh tới Thanh Khâu, bởi vậy mới làm việc này để chế ngự Thanh Khâu.

Mấy vị Vương gia Cửu Vĩ Hồ quá lợi hại không bắt nổi, vậy nên mới bắt Huyền Ca, tộc Cửu Vĩ Hồ cực kỳ coi trọng huyết thống nhất định không bỏ mặc Huyền Ca.

Bước này của Tố Ảnh có thể nói là thông minh.

Lúc Nhạn Hồi nghe Chúc Ly nói, Thiên Diệu cũng ở bên cạnh, hắn nghiêng mắt nhìn nàng, "Cô có muốn đi cứu Huyền Ca không?"

"Muốn." Nhạn Hồi kiên định đáp, tiếp đó lại lắc đầu, "Nhưng ta không thể đi." Nàng ngoảnh đầu nhìn Thiên Diệu, "Hiện giờ chưa chắc ngươi thắng được Tố Ảnh, đúng không?"

Thiên Diệu im lặng xem như ngầm thừa nhận.

Nhạn Hồi lại nhìn Chúc Ly đang im lặng chau mày bên cạnh: "Tộc Cửu Vĩ Hồ cũng chưa có hành động gì đúng không?"

Chúc Ly nghe vậy lập tức nói: "Ta đương nhiên là muốn bất chấp tất cả cứu Hoàng tỷ về, có điều..." Chúc Ly khựng lại, mắt khẽ cụp xuống, "Quốc chủ chưa có chỉ thị gì?"

Nói đến cùng, tình hình cũng như Nhạn Hồi nói, tộc Cửu Vĩ Hồ đang giữ im lặng.

Nhạn Hồi nói: "Chỉ cần Lục Mộ Sinh ở trong tay chúng ta, Tố Ảnh sẽ không làm gì Huyền Ca." Nàng cụp mi mắt, "Kế sách bây giờ chỉ có chờ, xem thử Tố Ảnh muốn chơi trò gì, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động thôi."

Thiên Diệu vẫn lặng thinh suốt từ khi Nhạn Hồi nói, mãi đến lúc này mới gõ nhẹ xuống bàn mấy cái: "Cô đã trưởng thành hơn nhiều. Không bồng bột như trước nữa."

Nhạn Hồi cong môi, nụ cười có chút cay đắng: "Nếu đây là trưởng thành, ta thà rằng cả đời ông trời không cho ta cơ hội trưởng thành."

Thiên Diệu không nói nữa, Nhạn Hồi nhìn xa xăm, lòng thầm nói, Tố Ảnh đã bắt được Huyền Ca, vậy khả năng rất cao là muốn dùng Huyền Ca để đổi Lục Mộ Sinh. Còn đối với Thanh Khâu, Lục Mộ Sinh có thể chế ngự Tố Ảnh, song có lẽ không quan trọng bằng con cháu mình, có lẽ Huyền Ca sẽ bình yên trở về...

Đêm về khuya, trăng sáng tỏ, Tố Ảnh đứng trên từ đường đã biến thành đống đổ nát dưới chân núi Quảng Hàn.

Thi thể Lăng Phi được bọc vải trắng đặt trước mặt bà ta, Tố Ảnh lật vải trắng trên mặt Lăng Phi, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy gương mặt muội muội mình từ khi về Quảng Hàn môn. Khi thấy vết sẹo trên mặt Lăng Phi, toàn thân thảm hại, ngực đầy vết máu, hơn nữa còn mở mắt, trong đôi mắt chưa nhắm kia, Tố Ảnh nhìn thấy rất nhiều thù hận và những nỗi không cam.

Mộng Vân tiên cô im lặng đứng bên cạnh Tố Ảnh, thấy ngón tay nắm vải của Tố Ảnh khẽ run, Mộng Vân cúi đầu xót xa nói: "... Lúc Lăng Phi chân nhân vào trong kết giới của từ đường, tôi vốn muốn đi theo giúp cô ấy một tay, khổ nỗi Yêu long canh giữ ở lối vào kết giới, chúng tôi không thể phân thân..." Vẻ mặt Mộng Vân buồn bã, "Chân nhân... đừng quá đau lòng."

"Ta rời Quảng Hàn môn chỉ có mấy ngày, vậy mà một nửa môn đồ bị tổn thương kinh mạch nặng nề, có người không thể tiếp tục tu tiên, Mộ Sinh bị Yêu long đưa đi, sống chết chưa rõ, còn muội muội ta chịu tai kiếp, chết không nhắm mắt!"

Giọng nói lạnh lẽo trời sinh hơi khàn khàn run rẩy, đáy mắt bà ta tích tụ gió tuyết, sát ý dày đặc: "Nhạn Hồi phản bội tiên môn, Yêu long tội ác chồng chất, còn có yêu quái của Thanh Khâu..." Bà ta nghiến răng căm hận, "Ta sẽ bắt chúng nợ máu trả bằng máu."

Lời vừa dứt, Mộng Vân đã cảm thấy một trận cuồng phong cuốn lấy Tố Ảnh, đưa Tố Ảnh về phía chân trời, hóa thành một luồng sáng trắng bay về phía Thanh Khâu.

Đoán được Tố Ảnh muốn làm gì trong cơn đau đớn phẫn nộ, Mộng Vân vội đuổi theo phía sau: "Chân nhân! Không thể kích động!" Nhưng Mộng Vân còn đang bị thương làm sao đuổi kịp Tố Ảnh, nhìn ánh sáng trắng của Tố Ảnh biến mắt trong tầm mắt, Mộng Vân quay về Quảng Hàn môn, lập tức truyền triệu đệ tử: "Mau! Mau tới núi Thần Tinh mời Lăng Tiêu đạo trưởng tới! Môn chủ đau thương quá độ đã một mình tới Thanh Khâu rồi!"

Nhạn Hồi ở Thanh Khâu đang vì chuyện Huyền Ca bị bắt mà đêm ngủ không yên, nàng theo thói quen đi tới suối băng, cũng đã quen với việc gặp Thiên Diệu đang hóa thành hình rồng tắm nước suối.

Thiên Diệu gác đầu lên bờ, nghe thấy tiếng bước chân Nhạn Hồi từ xa tiến lại gần, lúc nàng tới mới mở một mắt nhìn sang, sau đó nhắm mắt lại như thể đã thành thói quen.

Đầu rồng dịch sang bên cạnh, chỗ Thiên Diệu đặt đầu rồng được cằm hắn ủ ấm, Nhạn Hồi ngồi gần đầu hắn theo thói quen, nơi nàng ngồi chính là nơi Thiên Diệu vừa gác đầu, đêm thu hơi lạnh thầm vào người, nhưng Nhạn Hồi ngồi xuống cũng không cảm thấy lạnh.

"Thiên Diệu."

"Ừm."

"Nếu Thanh Khâu không muốn dùng Lục Mộ Sinh đổi Huyền Ca." Nhạn Hồi khựng lại, "Ngươi nói Tố Ảnh có giết Huyền Ca không?"

"Không biết."

"Ngươi nói ta trưởng thành." Nhạn Hồi nói, "Những lúc đầu óc trống rỗng, ta bèn không nén được suy nghĩ, chắc Tố Ảnh sẽ giết Huyền Ca như giết những yêu quái khác, sau đó móc lấy nội đan cô ấy... Nghĩ tới đây, ta sắp ngồi không yên nữa rồi." Nhạn Hồi hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn lên bầu trời đêm: "Dù ngồi không yên ta cũng không biết làm sao."

Thiên Diệu im lặng.

"Không nghĩ chuyện này nữa, có nghĩ cũng không nghĩ ra được kết quả." Nhạn Hồi vỗ đầu Thiên Diệu, im lặng nhìn bầu trời đêm một lúc, đột nhiên trong đầu nảy ra một vấn đề, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, "Thiên Diệu."

Giọng nàng nghiêm túc hơn thường ngày mấy phần, "Nội đan của ngươi đâu rồi nhỉ?"

Mắt Thiên Diệu đang nhắm lập tức mở ra, đầu rồng khẽ cử động, hắn nhìn Nhạn Hồi.

"Yêu quái đều có nội đan, ngươi cũng không ngoại lệ." Nhạn Hồi nhìn hắn, "Sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới nội đan vậy?"

Thiên Diệu không đáp.

Lúc hai người im lặng nhìn nhau, trên trời thình lình ập xuống một luồng hàn khí kinh người, nhiệt độ xung quanh hạ thấp, cây cỏ trong rừng lập tức kết sương tàn úa, tựa như mùa đông đã đến bất ngờ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, muôn thú trong rừng hoảng hốt chạy tứ tung, kêu gào inh ỏi.

Thiên Diệu trong suối băng liền hóa thành hình người.

Một luồng sáng trắng vạch qua bầu trời, Thiên Diệu nhíu mày, không kịp nói gì, hắn đưa tay kéo Nhạn Hồi tránh sang bên cạnh, một trận băng châm đột ngột rơi xuống như mưa, Thiên Diệu dựng quanh người một kết giới lửa nung chảy hết băng châm, tuy nhiên có lẽ do pháp lực không đủ, chẳng mấy chốc, kết giới lửa Thiên Diệu dựng lên bắt đầu trở nên mông manh trước màn công kích dày đặc.

Có nơi thậm chí xuất hiện lỗ thủng, kết giới sắp bị phá.

Thiên Diệu lắc người ôm Nhạn Hồi vào lòng, lấy thân làm khiên, dùng lưng chắn hết tất cả các mũi châm phóng tới.

Tay của Thiên Diệu không còn yếu ớt như trước đây, cánh tay hắn mạnh mẽ, vòm ngực to rộng, vòng tay ấm áp, Nhạn Hồi được bảo vệ trong lòng hắn nhất thời quên hết tất cả.

Không phải nàng không nhìn rõ tình thế, nàng biết châm băng này nhanh và mạnh dường nào, thế nên nàng cũng biết, cho dù Thiên Diệu đã tìm lại được tất cả các bộ phận của cơ thể, song lúc này đây cũng vẫn phải dùng tính mạng để bảo vệ nàng.

Tất cả châm băng cách sống lưng Thiên Diệu ba tấc đều tan chảy thành nước rơi xuống đất, không một cây nào đâm trúng lưng Thiên Diệu.

Ánh sáng trắng trên trời đã đáp xuống, đứng trên rừng cây rậm rạp, Tố Ảnh nhìn hai người ôm nhau, mặt lạnh như sương, thấy châm băng không tổn thương được hai người bên dưới, bà ta lại tiếp tục phóng một đạo pháp lực ném lên không trung, mây trên trời liền tụ lại, một đạo thiên lôi mang theo sức mạnh chấn động trời đất như từ Cửu trùng thiên giáng xuống.

Đập mạnh lên người Thiên Diệu và Nhạn Hồi.

Thiên Diệu tích tụ pháp lực, tất cả sức mạnh đều bảo vệ Nhạn Hồi, hắn không ngờ sau đạo thiên lôi đinh tai nhức óc này, chỉ trong tích tắc, một thanh hàn kiếm mang theo hào quang chói mắt đâm về phía hắn và Nhạn Hồi.

Thiên Diệu bị ép phải buông Nhạn Hồi ra.

Tố Ảnh không hề chớp mắt, xoay người nhắm thẳng vào Nhạn Hồi chém xuống, chuẩn bị bổ Nhạn Hồi thành hai mảnh.

Song trước khi lưỡi kiếm bổ xuống người Nhạn Hồi, một tiếng rồng gầm vang dội phát ra, đuôi rồng quật mạnh lên người Tố Ảnh, Tố Ảnh hứng trọn một đòn của Thiên Diệu đã hóa rồng, bị lực đạo này đánh bay vào trong rừng cây, không biết quật ngã bao nhiêu gốc cây mới dừng lại.

Thanh long khổng lồ che chắn trước mặt Nhạn Hồi.

Bụi đất trong rừng cây rơi xuống, Tố Ảnh không hề thương tổn, bước ra từ trong đống bừa bộn dưới ánh trăng, gương mặt phủ hàn sương, ánh mắt ngập tràn sát khí, tựa như thần tiên ở Thiên giới xuống trừ yêu diệt ma, lạnh lùng đến mức khiến lòng người rét buốt.

Hai bên đối mặt nhau.

Nhạn Hồi thầm hiểu rõ, đòn ban nãy đối với Tố Ảnh chẳng là gì cả, nhưng Thiên Diệu đã bị ép phải hiện nguyên hình.

Tình thế rõ ràng hơn bao giờ hết, Thiên Diệu quả nhiên vẫn không phải là đối thủ của Tố Ảnh.

"Yêu long Thiên Diệu." Tố Ảnh vung hàn kiếm ba thước trong tay, "Với sức ngươi hiện giờ, đừng hòng ngăn cả được ta giết kẻ đã sát hại muội muội."

Thiên Diệu không hề hoảng loạn, hắn dùng đuôi quấn lấy Nhạn Hồi, bảo vệ nàng bên trong, nhìn Tố Ảnh, cất giọng hùng hồn, "Trong biên giới Thanh Khâu, người là Quảng Hàn môn chủ thì đã sao?"

Hắn vừa dứt lời, Yêu hỏa rực sáng bốn phía, chẳng mấy chốc, tất cả Vương gia của tộc Cửu Vĩ Hồ đều có mặt, còn trên bầu trời, Yêu lực của Cửu Vĩ Hồ dốc xuống, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh sợ.

Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn lên, Quốc chủ Thanh Khâu đã đích thân xuất hiện.

Nàng nhìn Tố Ảnh một mình đối diện với quần yêu nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Nhạn Hồi bất chợt nghĩ rằng, người này rốt cuộc là người thế nào chứ. Nàng chưa bao giờ nghĩ Tố Ảnh sẽ vì cái chết của muội muội mình mà phẫn nộ đến mức một mình xông vào Thanh Khâu, nhưng nghĩ lại, Nhạn Hồi bèn hiểu ra.

Đây là người vì cứu người mình yêu mà ra sức dụ dỗ Thiên Diệu, sau đó phanh thây lóc gân hắn, là người vì có được trái tim người mình yêu mà bất chấp tất cả, là người trao hết mọi thứ tốt đẹp cho người mình yêu, mà bất chấp người đó nghĩ thế nào.

Tố Ảnh yêu đến mức ích kỷ cố chấp, bà ta tu pháp thuật băng tuyết, song trái tim lại là dung nham địa ngục, vì tình yêu của mình mà có thể hủy diệt mọi thứ.

Người như vậy là đáng sợ nhất, tuy nhiên cũng đáng thương nhất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)