Truyện:Hộ Tâm - Chương 015

Hộ Tâm
Trọn bộ 56 chương
Chương 015
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhạn Hồi cảm thấy hồn phách của Tam Vĩ Hồ trở thành như hôm nay có chỗ nào đó không thích hợp.

Nàng không dám chủ quan, cố tình chọn giờ Chính Ngọ, tìm một rừng liễu vắng người trong trấn rồi mới bày pháp trận.

Nàng ngồi giữa trận pháp, xoa tay nói: "Huynh đứng đè lên bờ trận pháp, nếu thấy Hồ yêu kia muốn nhập vào ta thì hãy lập tức đá hòn đá bên cạnh ra xa một chút. Động tác phải nhanh đấy, nếu không ta bị Hồ Yêu như lệ quỷ này nhập vào thì cả ta và huynh đều sẽ chẳng yên nổi đâu."

"Ta đâu có đần như cô đâu." Thiên Diệu hẳn đã mất kiên nhẫn với những lời dặn dò nhắc đi nhắc lại của Nhạn Hồi, "Làm việc của cô đi."

Nhạn Hồi bĩu môi, nhưng cũng không đấu khẩu với hắn nữa, chỉ nhắm mắt bấm tay niệm quyết, chẳng mấy chốc, bên cạnh Nhạn Hồi đã có khí đen bốc lên, tựa như mặt đất nổi lên một ngọn lửa từ địa ngục.

Thiên Diệu không nhìn thấy khí đen, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được độ ấm chung quanh bỗng nhiên hạ xuống.

Nhạn Hồi bị khí đen này dọa đến mức chẳng muốn làm nữa. Lệ khí này... e là đã sắp thành ác quỷ rồi.

Nhưng một khắc trước khi Nhạn Hồi run sợ muốn từ bỏ, Tam Vĩ Hồ bỗng xuất hiện trước mặt nàng.

Hồn phách hơi mờ mờ của nàng ta lơ lửng trong không trung, khắp người toát ra sắc đỏ thẫm mờ mờ, tóc tai nàng ta bù xù, khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng trong đôi mắt lóe ánh đỏ kia lại tỏa ra sát khí âm lệ, khiến Nhạn Hồi vô thức nuốt nước miếng.

Thiên đạo trên thế gian tự do luân hồi, trăm ngàn hồn phách mới có một hồn phách có chấp niệm lớn tới nhường vậy, mà hồn phách có thể biến thành ác quỷ thế này lại càng là vạn hồn mới có một. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Nhạn Hồi đã từng gặp không ít tiểu quỷ lão quỷ, có kẻ suốt ngày buồn bã lê thê, có kẻ thích trêu cợt người sống, nhưng chưa bao giờ gặp phải ác quỷ nào chưa nói gì đã có thể khiến người ta sợ hãi lạnh run tới vậy.

Nàng liếc Thiên Diệu, ra hiệu cho Thiên Diệu chuẩn bị đá hòn đá mắt trận bất cứ lúc nào.

Thiên Diệu đương nhiên không cần nàng nhắc nhở, kể từ khoảnh khắc Tam Vĩ Hồ hiện thân, chân hắn đã đặt bên hòn đá.

Đừng nói đến ác quỷ, ngay cả quỷ Thiên Diệu cũng chưa từng thấy bao giờ, một khắc Tam Vĩ Hồ hiện thân, Thiên Diệu chỉ cảm thấy có điều không hay, khí tức cả người cô ta rất không thiện ý.

Tam Vĩ Hồ vốn không để tâm tới Thiên Diệu đứng bên cạnh, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn Nhạn Hồi, không nói cũng không động đậy.

Nhạn Hồi ho khẽ mấy tiếng, cẩn thận hỏi dò một câu thăm dò: "Hay cô... ngồi xuống trước đi?"

Không có động tĩnh.

Nhạn Hồi mất mặt sờ mũi: "Chuyện là, hôm nay ta gọi cô ra, thật ra là muốn bàn với cô chuyện con gái..."

Nhạn Hồi chưa dứt lời, bỗng nhiên một luồng gió lạnh phả vào mặt, Hồ yêu kia lướt tới trước mặt Nhạn Hồi trong phút chốc, trừng đôi mắt đen lóe ánh đỏ vô cùng hung ác nhìn Nhạn Hồi, đôi môi đã biến thâm đen thổi ra ba chữ âm u: "Đi cứu nó."

"Ối ông bà cha mẹ ơi!" Nhạn Hồi bị dọa giật mình ôm ngực lui về phía sau.

Thiên Diệu thấy thế thì định đá hòn đá, nhưng Nhạn Hồi lại ôm ngực vội vàng đưa tay cản lại: "Khoan, khoan, khoan."

Hồ yêu thừa dịp này nhập thân nàng, hẳn là cũng muốn nói chuyện tử tế với nàng, Nhạn Hồi định cố gắng thử đả thông.

Nàng dịch mông trên mặt đất mấy lần, cố hết sức để mình cách xa Tam Vĩ Hồ một chút, sau đó mới ổn định tinh thần nói: "Đại tỷ." Nàng xưng hô với Hồ yêu như vậy, "Tỷ xem, lúc trước tỷ kêu ta đi cứu con gái tỷ, ta đã cứu rồi mà? Sau đó ta bị Lăng Phi điều tra ra, trong nhà lao đó, tỷ cũng tận mắt nhìn thấy mà, ta cũng cố gắng cứu con gái tỷ rồi, nhưng kết quả tỷ cũng biết mà..."

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi nói đạo lý với Hồ yêu như thể đang tám chuyện nhà, dáng vẻ quả thực chẳng khác gì mấy ông bà trong thôn nhỏ của núi Đồng La tán chuyện...

Xem ra, đối phó với ma quỷ lợi hại, nàng cũng tự có cách của mình...

"Bản lĩnh của ta chỉ có nhiêu đó thôi à, chuyện tỷ nhờ cậy thật sự ta cũng khó xử lắm cơ, hơn nữa bây giờ ta đã không còn là người của núi Thần Tinh nữa rồi, muốn cứu con gái của tỷ cũng chẳng có cách nào..."

"Không ở núi Thần Tinh." Giọng Hồ yêu khàn khàn, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn lúc nãy một chút. Khí đen trên người cũng hơi lắng xuống.

Nhạn Hồi giật mình: "Thế thì ở đâu?"

"Thành Vĩnh Châu."

Thành Vĩnh Châu... Đó chẳng phải là tòa thành cách phía trước chỗ này không xa sao...

Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, sau đó sờ cằm nói: "Bởi vậy tỷ vẫn luôn đi theo con gái mình tới thành Vĩnh Châu sao?"

Hồ yêu gật đầu.

Chẳng trách. Nhạn Hồi thầm nghĩ, trước đó lúc ở núi Đồng La nàng không bị đè, thì ra là vì Hồ yêu này không tìm thấy nàng, bây giờ tự nàng đưa Thiên Diệu đến đây, gần thành Vĩnh Châu tới vậy, bởi vậy Tam Vĩ Hồ này mới tìm tới.

Âu cũng là duyên phận...

Nhạn Hồi thầm cảm thán, chỉ trách mình đúng năm hạn tháng hạn, năm hạn tháng hạn mà...

"Hiểu Lộ... rất không ổn." Hồ yêu nói, vẻ mặt đau lòng, trong đôi mắt vừa nhìn đã hốt hoảng dần dần ẩm ướt, sau đó một giọt nước mắt như máu lăn xuống má nàng ta, "Ta không bảo vệ được nó, cô giúp ta cứu nó lần nữa đi. Nó còn nhỏ như vậy..."

Nhạn Hồi thoáng im lặng, sau đó hỏi: "Sao lại đến thành Vĩnh Châu? Người của núi Thần Tinh thả Bạch Hiểu lộ sau đó lại bị môn phái tu tiên khác bắt à?"

"Người của núi Thần Tinh..." Hồ yêu nói đến đây như thể nhớ lại điều gì đáng sợ, nàng ta ôm mặt, toàn thân run rẩy như phẫn như hận, "Họ... họ bán Hiểu Lộ cho thương nhân của thành Vĩnh Châu."

Nhạn Hồi khẽ ngây người, nàng biết vì duy trì chi tiêu cho môn phái, tất cả các tiên môn trên thế gian đều có kinh doanh đôi chút. Có những mối kinh doanh quang minh chính đại, nhưng cũng có những mối kinh doanh mờ ám. Lúc nàng ở núi Thần Tinh cũng chỉ là một đệ tử nhỏ, chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực mà có mấy sư thúc tiền bối mới biết này, vậy nên nàng chưa từng biết núi Thần Tinh lại...

Buôn bán yêu quái.

Thiên Diệu ở bên cạnh nhíu mày, nói chen vào: "Người bình thường tại sao phải mua yêu quái?"

Nhạn Hồi cũng cảm thấy kỳ lạ, thường nếu ngươi không tu tiên đều sẽ trốn yêu quái còn không kịp, tại sao lại làm việc mua bán nguy hiểm như vậy?

Cả người Hồ yêu run rẩy, im lặng hồi lâu, bàn tay đen sì khẽ trượt xuống khỏi mặt, nàng ta trợn đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng: "Họ lấy máu hồ yêu nấu thành mê hương, bôi mê hương này lên người có thể khiến người khác si mê người đó."

Nhạn Hồi và Thiên Diệu đều ngẩn ra. Nhưng khác ở chỗ Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, còn Thiên Diệu chìm vào suy tư.

"Khoan đã..." Nhạn Hồi vuốt huyệt Thái Dương, không dám tin hỏi lại lần nữa, "Ta nghe chưa hiểu lắm, họ lấy máu Hồ yêu nấu cái gì?"

"Mê hương." Hồ yêu nói, "Nữ nhân bôi lên người có thể khiến đàn ông si mê, đàn ông cũng vậy." Ngón tay của Hồ yêu đã như muốn cào rách mặt mình, "Máu của chín hồ yêu thì mới có thể nấu thành một bình mê hương nhỏ, thương nhân bán với giá trên trời, nhưng đám vương tôn quý tộc lại tranh nhau mua hương này."

Nhạn Hồi chớp mắt suy nghĩ một lúc: "Tỷ có nhầm không thế? Thế gian này làm gì có cách đó, máu yêu hay máu người cũng đều là máu thôi mà, đun sôi nước, bỏ vào nồi nấu cũng chỉ nổi bọt thôi mà, ấy... có khi nấu thành tiết canh, ăn vào miệng mềm mềm cũng ngon ghê lắm..."

"Không nhầm đâu." Hồ yêu lắc đầu, "Ta đã bị rút khô máu như thế rồi chết ở thành Vĩnh Châu. Ta đã chết ở đó như thế..."

Nhạn Hồi lặng người.

"Những Hồ yêu bị tiên môn bắt, trước khi đưa đi sẽ bị lấy nội đan để không còn năng lực phản kháng. Sau khi các thương nhân nhận được sẽ dùng bảo vật bí mật ngày ngày hút linh khí trong cơ thể bọn ta, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ hút cạn linh khí, lúc đó họ sẽ giết lấy máu, thêm linh khí để luyện thành hương." Hồ yêu nói đến đây, cảm xúc lại bắt đầu kích động, khí đen toàn thân tăng vọt lên, mái tóc trôi bồng bềnh, đôi mắt bắt đầu trở nên đỏ rực, giọng căm hận nói: "Mỗi một bình hương đều là vật sống, đều là mạng của Hồ yêu, họ lấy máu bọn ta bôi lên người để hấp dẫn người khác, để bọn họ mê mẩn tinh thần, họ còn lấy làm tự hào, khoe khoang mình đã tước đoạt sinh mạng của bọn ta, người tu tiên tu đạo các người đều nói yêu quái là ác, nhưng nếu chúng ta ác một thì các người, đám tu tiên tu đạo các người ác mười!"

Móng tay Hồ yêu dài ra: "Các người, tất cả các người đều đáng phải xuống địa ngục như ta!" Giọng nàng ta the thé, dáng vẻ như mất khống chế.

Nhạn Hồi sợ run, lập tức hét lên với Thiên Diệu: "Đá!"

Thiên Diệu cũng không do dự, lập tức đá văng hòn đá trên mắt trận.

Thân hình Tam Vĩ Hồ lập tức biến mất. Nhạn Hồi lộn nhào chạy ra khỏi trận pháp, khoảnh khắc nàng vừa rời khỏi, vùng đất bên trong như bị nổ tung, bụi đất nổ tung, bay mù mịt một chốc mới chậm rãi lắng xuống.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đang ngẩn người bên cạnh, hỏi: "Nàng ta đi rồi à?"

Nhạn Hồi thất thần nói: "Chắc là về thành Vĩnh Châu rồi." Nàng dùng chân chùi trận pháp đã vẽ đi, sau đó nói, "Chúng ta về chợ đi. Âm khí trong rừng liễu này nặng quá."

Nàng nói xong liền hốt hoảng đi về phía chợ đông người.

Thiên Diệu cũng không nói một lời theo sau nàng.

Thật ra Nhạn Hồi cũng không dám tin chuyện mình vừa nghe, hay nói đúng hơn là... không muốn tin.

Tiên môn mà lại làm chuyện buôn bán thế này, không ngờ các Chưởng môn của Tiên môn lại cho phép kiểu kinh doanh này tồn tại, Lăng Tiêu...vậy mà cũng cho phép...

Nhạn Hồi nhớ lại rất lâu về trước, lúc nàng còn nhỏ, vừa mới gặp Lăng Tiêu, trên đường theo Lăng Tiêu về núi Thần Tinh, Lăng Tiêu chém chết một yêu quái tấn công thôn trang. Lúc đó trông thấy dáng vẻ áo trắng tung bay như tiên giáng trần, Nhạn Hồi quả thực chỉ muốn bái tạ. Nàng sùng bái Lăng Tiêu, ngưỡng mộ Lăng Tiêu, nàng muốn có sức mạnh chém yêu quái khắp thiên hạ như Lăng Tiêu, nhưng lúc đó Lăng Tiêu nói với nàng: "Có thể có sát tâm, nhưng sát tâm không được nặng. Cho dù yêu quái là ác, nhưng lúc giết yêu quái vẫn phải có lòng từ bi."

Cho dù giết chóc cũng phải có lòng từ bi, Nhạn Hồi vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này.

Nhưng giờ đây, Lăng Tiêu lại cho phép việc kinh doanh tàn nhẫn không chút từ bi này diễn ra ngay trước mắt mình.

Thì ra nàng đã nghĩ lầm về sư phụ mình bao nhiêu năm nay, hay bao nhiêu năm nay sư phụ nàng đã từ từ thay đổi...

Giữa trưa, trời nắng gắt, bước đi trên con đường ồn ào hối hả của trấn nhỏ, Nhạn Hồi lại chỉ thấy cả người lạnh toát.

Một đường yên lặng về khách điếm, Nhạn Hồi lại ngồi bên bàn im lặng thêm một canh giờ, sau đó mới đập bàn nói: "Ta phải đi cứu Bạch Hiểu Lộ. Ta phải điều tra cho ra rốt cuộc là tiên môn nào lại làm chuyện ác cỡ này, ta muốn biết..."

Nàng muốn biết có phải Lăng Tiêu đã cho phép chuyện này hay không.

Thiên Diệu nghe vậy thì nhìn nàng: "Được lắm, ta cũng rất hứng thú với chuyện này."

Nhạn Hồi quay đầu nhìn hắn, thấy Thiên Diệu đã gói gém hành lý đâu vào đấy, dáng vẻ như định đi ngay lập tức. Nhạn Hồi hỏi: "Huynh muốn gánh trách nhiệm của một yêu quái trên lưng, đi giải cứu đồng loại sao?" Nhạn Hồi gật đầu, "Huynh cũng là một yêu quái có nhiệt huyết đấy."

Thiên Diệu liếc nàng: "Không, ta chỉ đi tìm đồ của mình thôi."

Nhạn Hồi ngẩn ra: "Đồ gì?"

"Vừa rồi Hồ yêu nói, đám thương nhân có một bảo vật bí mật có thể hút linh khí của Hồ yêu." Ánh mắt Thiên Diệu lóe ánh lạnh, "Bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể hút sạch linh khí của mấy chục Hồ yêu, ngoài sừng rồng ra, ta không nghĩ ra pháp bảo nào có bản lĩnh bực này."

Nhạn Hồi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, trong truyền thuyết, sừng rồng chính là pháp bảo chí cao hấp thu tinh khí của trời đất.

Nếu... đám thương nhân kia có sừng của Thiên Diệu...

Vậy thì chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi...

*****

Vì đề phòng trên đường tới Vĩnh Châu lại bị yêu quái tập kích, Nhạn Hồi và Thiên Diệu thừa lúc ban ngày để lên đường cùng với một đoàn thương nhân, thấy đông người mà lại có hộ vệ, yêu quái bình thường cũng không dễ dàng ra tay vào ban ngày.

Cuối cùng Nhạn Hồi và Thiên Diệu cũng tới được thành Vĩnh Châu trước khi cửa thành đóng cửa.

Vĩnh Châu là một thành lớn của Trung nguyên, rất nhiều hàng hóa được đưa tới Tây Vực hoặc phía Nam đều tập trung và phân phối ở đây, dân cư đông đúc, vàng thau lẫn lộn.

Lúc vào được thành thì trời cũng đã dần ngả tối, Nhạn Hồi tạm biệt ông chủ đoàn thương nhân, sau đó đưa Thiên Diệu quen thuộc đi về phía Tây. Thiên Diệu thấy thế thì hỏi: "Cô quanh năm tu đạo trên núi, sao lại quen thuộc thành Vĩnh Châu như vậy?"

"Trước đây ta từng theo sư phụ đến thành Vĩnh Châu thu phục yêu quái, quen biết được một người bạn tốt, sau đó chỉ cần xuống núi là ta chạy tới đây, lúc trước bị đuổi ra khỏi núi Thần Tinh, ta cũng chỉ đành tới đây ở mấy ngày. Thành Vĩnh Châu rộng lớn, những nơi khác ta không rành, nhưng đường nào tới chỗ cô ấy thì ta tìm được." Nàng đang nói thì bỗng thấy phía trước có mấy người mặc quan phục đang đi tới.

Bước chân Nhạn Hồi chựng lại, Thiên Diệu chỉ nghe Nhạn Hồi lẩm bẩm: "Quên mất chuyện này..." Sau đó hắn cảm thấy tay áo bị túm lấy, Nhạn Hồi không nói hai lời đã kéo hắn chui tọt vào con hẻm nhỏ bên cạnh, ngoằn ngoèo một lát đã đi ra tới đường khác.

Thấy Nhạn Hồi không định giải thích hành vi vừa rồi, Thiên Diệu nhìn nàng nói: "Cô còn đắc tội với quan phủ nữa sao?"

Nhạn Hồi xua tay: "Ta đâu rảnh rỗi mà chọc vào quan phủ, nhưng trong thành Vĩnh Châu này có mấy chuyện không mấy hay nhưng cũng chẳng đáng nhắc tới, không cản trở được chúng ta đâu, huynh cứ đi theo ta là được rồi."

Thiên Diệu liền không hỏi lại nữa.

Vòng vèo thêm mấy đường nữa, một tòa hoa lâu ba tầng đã xuất hiện trước mặt họ.

"Bạn ta ở trong này."

Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn, giữa tòa lầu treo một tấm biển cực lớn có khắc ba chữ vàng lấp lánh "Vong Ngữ lâu". Lầu hai có một ban công vươn ra ngoài, bên trên có hai cô nương ăn mặc hoa lệ hở hang đang ngồi.

Bạn cô ở chốn thế này sao...

Bước chân Thiên Diệu khựng lại, hắn khẽ cau mày.

Nhạn Hồi chẳng buồn nhìn hắn, chỉ một mình bước tới phía trước, đến dưới lầu, nàng vẫy tay với người bên trên: "Liễu tỷ tỷ, Hạnh tỷ tỷ!"

Vào thời gian này, chỗ này có rất ít khách. vì thế hai cô nương kia đang ngồi tám nhảm, nghe tiếng gọ, hai cô nương quay đầu nhìn, một người đứng lên, cười híp mắt nói: "Ta còn tưởng là ai mới giờ này đã vội tới đây, thì ra là Nhạn công tử tài hoa kinh người của chúng ta tới."

Nghe thấy xưng hô này, Thiên Diệu quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi đón ánh mắt của Thiên Diệu, cũng không vội giải thích mà chỉ cười nói với hai cô nương: "Lâu ngày không gặp, hai vị tỷ tỷ có nhớ ta không?"

Lời còn chưa dứt, cô nương kia đã nằm sấp lên lan can, lười biếng nhìn Nhạn Hồi cười: "Ồ, còn dẫn theo người khác nữa kìa, lại là công tử nhà ai bị Nhạn công tử mê hoặc trở thành đoạn tụ thế này?"

Ánh mắt của Thiên Diệu càng trở nên phức tạp hơn.

Nhạn Hồi quay đầu nhìn Thiên Diệu, cũng thuận theo lời hai cô nương kia nói: "Ừa, tiểu ca này đã trao trái tim cho ta rồi, cứ sống chết quấn lấy ta không buông, có giãy sao cũng chẳng thoát được, phiền chết rồi nè. Aiz, chỉ trách mị lực của ta quá lớn."

Mày Thiên Diệu càng nhíu chặt hơn: "Không biết xấu hổ, nói xằng nói xiên."

Nhạn Hồi liếc hắn: "Hôm trước còn kéo tay ta nói bất luận thế nào cũng không thả đi mà, hôm nay sao lại thành nói xằng nói xiên. Huynh thay lòng còn nhanh hơn tiết trời tháng tư nữa."

"..."

Hai cô nương trên lầu che miệng cười một chốc, Nhạn Hồi cũng không chọc Thiên Diệu nữa mà nói với họ: "Hai vị tỷ tỷ, ta có chút chuyện tìm Huyền Ca, cô ấy có ở trong lâu không?"

"Đang ngồi trong hậu viện ất. Đi tìm cô ấy đi."

Nhạn Hồi đáp lời rồi bước vào cửa Vong Ngữ lâu, sau đó đi thẳng tới hậu viện.

Trên đường, Nhạn Hồi nghe được Thiên Diệu sau lưng nói: "Cô đúng là khắp người đều là nợ đào hoa."

"Khoang hẵng nói huynh nói đúng hay không..." Nhạn Hồi liếc hắn: "Coi như huynh nói đúng, ta đầy nợ đào hoa thì đã sao, đâu bảo huynh trả nợ giúp ta đâu?"

Thiên Diệu nghẹn, sau đó chỉ trầm mặc ngậm miệng.

Nhạn Hồi tìm được đến hậu viện, phàm là cô nương nào gặp trên đường cũng cười hì hì chào hỏi nàng. Thật ra thì nếu không phải thể chất nàng có thể nhìn thấy ma quỷ, khiến lúc trước hành vi của nàng kỳ lạ, cử chỉ quái dị thì chắc quan hệ giữa nàng với các sư huynh sư tỷ núi Thần Tinh cũng không tệ đến mức này mới phải.

Trước đây, có đôi khi, Nhạn Hồi cũng oán trách đôi mắt này của mình tại sao lại nhìn thấy được những thứ bẩn thỉu kia, sau khi biết tác dụng của vảy hộ tâm, đôi khi nàng cũng từng có ý nghĩ này. Nhưng nghĩ lại, vảy hộ tâm này lại đang giữ mạng cho nàng...

Vì thế quan hệ với các sư huynh đều đứng sang một bên.

Sống mới là chuyện đáng quý nhất trên thế đời này.

Nhạn Hồi nghĩ vu vơ một lát, chẳng mấy chốc đã tới tầng hai của một gác lầu khác ở hậu viện.

Nàng gõ cửa, bên trong có tiếng đáp: "Vào đi."

Nhạn Hồi mở cửa vào, vừa vào đã vui vẻ gọi: "Huyền Ca đại mỹ nhân." Giọng nàng kéo đến là dài, có vẻ cà lơ phất phơ như khách làng chơi dạo hoa lâu.

Chủ nhân căn phòng đang mặc áo đỏ, ngồi đoan chính sau tấm bình phong, nghe thấy giọng này, nàng ấy chẳng buồn ngẩng đầu lên đã vừa uống trà vừa hỏi: "Gọi sung sướng thế chắc là lấy được tiền thưởng xé bảng rồi nhỉ?" Giọng nói êm ai như tiếng suối trong róc rách.

Vòng qua bình phong thấy cô gái này, cho dù là Thiên Diệu cũng bất giác giật mình, người này quả thực đẹp đến mức chỉ nhìn thoáng cũng khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Giữa chân mày, từng cử động, cho dù là nhẹ đảo mắt, khẽ cong ngón tay cũng vô cùng gợi cảm quyến rũ.

Nhạn Hồi xách váy hớn hở chạy đến bên cạnh Huyền Ca, nàng đặt mông ngồi xuống, không khách sáo nâng chum trà trên bàn Huyền Ca mà uống: "Đừng nói nữa, con đường này quả thực lắm gian truân."

"Vậy cô tới tìm ta là vì thiếu tiền hay thiếu chỗ ở?" Tuy mở miệng nói có vẻ ghét bỏ nhưng giữa đôi mày lại mang vẻ trêu chọc.

"Nào có!" Nhạn Hồi vội nói, "Nói cứ như lần nào ta tới tìm cô cũng là ăn nhờ ở đậu không bằng ấy."

"Thế không phải à?"

"Phải." Nhạn Hồi vươn đầu tới trước mặt Huyền Ca, mặt dày giả tội nghiệp, "Có ăn nhờ ở đậu được nữa không?"

Huyền Ca nghe vậy thì cong môi bật cười, đảo mắt lấy ngón trỏ đẩy trán Nhạn Hồi sang một bên nói: "Không biết học được bản lĩnh trêu ghẹo cô nương này ở đâu nữa, tránh ra nào, đừng cản ta châm trà."

Nhạn Hồi vội xun xoe: "Để ta châm để ta châm." Nàng bày ra ba chiếc ly trên bàn, sau đó lần lượt rót trà.

Ánh mắt Huyền Ca đảo một vòng quanh mấy chiếc ly, lúc này mới dừng trên người Thiên Diệu đứng bên cạnh, nhìn một lần rồi thu lại ánh mắt, nâng chum trà Nhạn Hồi rót, nhấp một ngụm rồi nói: "Lần đầu tiên thấy cô đưa người tới chỗ ta đấy, lại còn gấp gáp xun xoe như vậy, nói đi, vị tiểu ca này có thân phận gì, cô mang phiền phức gì tới cho ta nữa đây?"

"Không phải một phiền phức." Nhạn Hồi nhếch môi cười, chìa ra hai ngón tay, "Mà là hai."

Đôi chân mày của Huyền Ca khẽ nhướn lên, đặt ly trà xuống, cũng không vội hỏi mà mời Thiên Diệu ngồi xuống trước, sau đó nói: "Cô nói đi, rốt cuộc là hai phiền phức thế nào đây?"

Nhạn Hồi thu lại vẻ mặt tí tửng: "Một là liên quan tới tiểu tử này, thân phận của hắn... ta không thể nói. Chắc cô cũng cảm giác được, mùi trên người hắn không bình thường."

"Ừ, mùi mê hoặc trên người hắn hình như có giấu bảo vật bí mật gì đó." Huyền Ca nói, "Đường đến thành Vĩnh Châu, chắc cô đi không dễ đâu nhỉ. Chuyện đầu tiên cô nói phiền ta có phải là giúp che lấp mùi của hắn không?"

Thiên Diệu híp mắt, đây là một nữ nhân đẹp đến mức nguy hiểm, cũng thông minh đến mức nguy hiểm. Người có thể phát hiện được mùi trên người hắn thì nhất định không phải là người bình thường. Vừa rồi hắn bước vào đây đã có để ý bố cục đường lối ở đây, trong "Vong Ngữ lâu" này, khắp nơi khắp chốn đều có trận pháp mơ hồ kông rõ, cũng không phải là một nơi đơn giản.

"Đúng đúng đúng, chính là muốn nhờ cô giúp ta chuyện này đó." Nhạn Hồi khen Huyền Ca đến là khoa trương, "Tiểu Huyền Ca của ta quả thực là tiểu công chúa trú ngụ trong lòng ta mà!"

Huyền Ca nghe Nhạn Hồi ca ngợi tới như vậy thì chỉ cười mắng: "Dẻo mồm!"

"Vậy cô có cách nào giúp ta việc này không?"

Huyền Ca suy nghĩ một chốc: "Ta biết có một bảo bối tên Vô tức, là một túi thơm không mùi không vị."

Nhạn Hồi ngẩn người: "Túi thơm không mùi không vị?"

"Đúng, mùi thơm của nó chính là không mùi không vị, có thể che giấu tất cả khí tức, hay nói đúng hơn là, nó có thể hấp thu tất cả khí tức."

Mắt Nhạn Hồi và Thiên Diệu đồng thời sáng lên. Lần này Nhạn Hồi còn chưa kịp lên tiếng, Thiên Diệu đã vội hỏi: "Có thể tìm được túi thơm đó ở đâu?"

"Vừa khéo mấy ngày trước ta có làm một cái, nếu huynh cần thì chút nữa ta cho người mang tới cho huynh."

Thiên Diệu chân thành cảm tạ: "Làm phiền cô nương."

"Không cần cảm ơn ta, cảm ơn Nhạn Hồi là được rồi. Chẳng mấy khi ta thấy cô ấy giúp đỡ ai nhiệt tình tới vậy."

Thiên Diệu liếc Nhạn Hồi, nhưng thấy dáng vẻ nàng như đang sắp vểnh đuôi lên trời, hai chữ "cảm ơn" vốn có thể dễ dàng nói ra lại như biến thành gai mắc lại nơi yết hầu, khiến hắn có làm thế nào cũng không nói ra được, chỉ đành im lặng nhìn Nhạn Hồi một chốc, sau đó đảo mắt, quay đầu đi.

Nhạn Hồi: "..."

Huyền Ca thu hành động của hai người lại nơi khóe mắt, khóe môi khẽ nở nụ cười, tiếp đó hỏi: "Chuyện thứ hai thì sao?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nhạn Hồi nghiêm túc lại, nàng cân nhắc một lát rồi mới nói: "Huyền Ca có biết gần đây, trong thành Vĩnh Châu này có người của Tiên Môn buôn bán yêu quái không?"

Huyền Ca lại nhấp ngụm trà, trầm mặc nghe nhưng không đáp lời.

"Gần đây ta vô tình biết được trong thành Vĩnh Châu có người chuyên buôn bán Hồ yêu từ tay tiên môn, sau đó lấy máu Hồ yêu luyện thành mê hương, bán cho vương tôn quý tộc hòng kiếm món hời lớn. Huyền Ca, cô có biết bây giờ trong thành này rốt cuộc là có ai đang làm chuyện buôn bán kiểu này không?"

Huyền Ca khẽ gõ tay lên chum trà, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, một lúc lâu sau mới nói: "Chuyện thứ hai của cô là muốn ta điều tra xem ai đứng đằng sau trò buôn bán yêu quái này đúng không?"

Nhạn Hồi gật đầu.

Huyền Ca yên lặng một lúc: "Chuyện này khiến ta hơi khó xử." Huyền Ca đứng dậy, quần lụa mỏng đỏ rực quét đất, nàng ấy chậm rãi bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn thành Vĩnh Châu bên ngoài.

"Theo như cô nói, việc này liên quan đến tiên môn và vương tôn quý tộc, mọi chuyện ở Trung Nguyên, tất cả đều do hai thế lực này định đoạt. Nếu họ cảm thấy chuyện này có thể, ngầm cho phép chuyện này, vậy thì..." Huyền Ca quay đầu nhìn Nhạn Hồi, sắc mắt nghiêm túc hơn vừa rồi mấy phần, "Cho dù chuyện này có là tội ác tày trời thì cũng vẫn có thể được. Cho dù ta muốn giúp cô, chỉ e... cũng là lực bất tòng tâm."

Thiên Diệu nghe vậy thì đôi mắt khẽ trầm xuống, lời của Huyền Ca vừa thẳng thắn lại vừa tàn khốc, nhưng đây lại là sự thật.

Thói đời là vậy, "Chính nghĩa" và "Đạo nghĩa" cũng luôn phải nghe theo kẻ cầm quyền.

Nhạn Hồi im lặng một chốc rồi lắc đầu nói: "Không phải chuyện tội ác tày trời nào cũng có thể làm được." Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt lại sâu thêm, hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, nhưng nàng lại lập tức cười nói, "Nhưng cô nói cũng có lý." Vẻ mặt nàng đã nhẹ nhõm hơn đôi chút, "Chuyện này đích thực đã làm khó Huyền Ca rồi, vậy không điều tra nữa, chỉ cần có túi thơm kia đã là giúp ta rất nhiều rồi."

Nhạn Hồi nhấp một ngụm trà đã hơi lạnh trong ly, sau đó đứng dậy: "Tối nay ta vẫn phải ở nhờ chỗ cô rồi! Khách điếm bên ngoài đắt quá. Ngày nào túi ta cũng đau." Nhạn Hồi vừa nói vừa đưa Thiên Diệu ra ngoài, "Ta đi nhờ Liễu tỷ tỷ bố trí phòng đây."

Huyền Ca nghe vậy thì chỉ đứng yên lặng bên cửa sổ nhìn Nhạn Hồi, trước khi nàng ra khỏi cửa, Huyền Ca lại nói: "Nhạn Hồi, ta không biết ai cầu xin cô việc này, nhưng theo ta, chuyện này sẽ đẩy cô vào nguy hiểm, dù sao thì có lúc, con người ta cũng phải sống ích kỉ một chút."

Bước chân Nhạn Hồi hơi khựng lại, nàng vịn cửa, quay đầu nhìn Huyền Ca, nhếch môi cười: "Huyền Ca còn không biết sao, ta vốn là một người ích kỷ mà!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)