Đêm trước phong hậu, nguy cơ ám (1)
← Ch.04 | Ch.06 → |
Nguyệt Lạc điện, Tuyết Ninh cho lui tất cả cung nữ, một người ngồi ở đây xanh vàng rực rỡ trong cung điện, từ giờ trở đi nàng là một con tơ vàng điểu trong cung điện xa hoa, nàng sẽ là hoàng hậu Nguyệt Lạc quốc, tất cả cũng nằm ngoài dự đoán của chính mình, tất cả tất cả cũng đều biến thành không biết, mà nàng chỉ có thể mặc cho người định đoạt sao?
Tuyết Ninh vẫn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, cho đến khi có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Ngay sau đó là kèm theo lời nói của tiểu nha đầu Châu nhi vội vàng "Tiểu thư, thái hậu nương nương cùng Thừa Tướng đại nhân đến."
Tuyết Ninh hơi sững sờ, đứng dậy chỉnh sửa một chút y phục, đi ra, chỉ thấy một phụ nhân duyên dáng sang trọng, mang theo một đám nô tài hướng trong điện, Tuyết Ninh đoán không ra mình vào cung ngày thứ nhất thì Thái hậu tới chơi là ý gì, suy tư giữa Thái hậu đã đi qua rồi.
Tuyết Ninh cứ như vậy nhìn, nếu nói Thái hậu, dùng cao cao tại thượng bất tiết nhất cố ánh mắt nhìn mình, bốn mươi năm mươi tuổi niên kỷ, như cũ có thể nhìn cho ra lúc còn trẻ tuyệt đối là một giai nhân tuyệt sắc, Tuyết Ninh cứ như vậy nhìn thẳng Thái hậu, không có hành lễ, không có nịnh hót, thủy chung trên mặt mang theo lạnh lùng lại xa cách, bên cạnh Châu nhi nhắc nhở Tuyết Ninh hành lễ.
Thái hậu lại mở miệng nói "Không cần." Sau đó đi vào trong điện, Tuyết Ninh cũng đi theo vào.
Đứng ở một bên, Thái hậu mở miệng nói "Ninh nhi, không cần phải khách khí, ngươi ngồi xuống đi."
Nói xong lại cho lui tất cả người làm, Tuyết Ninh thật sự không biết đây là ý gì, đứng ở một bên, Khôn Thừa Tướng mở miệng nói "Ninh nhi, ta là ca ca ngươi, chúng ta mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng là huynh muội cùng phụ mẫu, thái hậu nương nương là cô cô của chúng ta, ngươi không phải cần phải thận trọng như thế."
Tuyết Ninh giờ mới hiểu được, thì ra là giữa bọn họ còn có cái tầng quan hệ này.
Thái hậu thay đổi nét mặt, vừa lạnh lùng, vừa cười, từ phượng tọa đi xuống, kéo tay Tuyết Ninh. Tuyết Ninh theo phản xạ rút tay ra, lại bị Thái hậu nắm chặt, Thái hậu nói "Thật không nghĩ người bị Khương gia chúng ta nói là yêu nữ, lại có một ngày trở thành hoàng hậu Nguyệt Lạc quốc.
Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng là người Khương gia, đây không phải là trời cao giúp chúng ta sao?"
Khương Khôn cũng mở miệng nói "Cô cô, Tuyết Ninh ít năm như vậy chưa từng cùng chúng ta gặp nhau, rất nhiều chuyện cũng cần phải từ từ, ngài cũng không cần hù dọa nàng."
Thái hậu che miệng "Ta đây già rồi nên hồ đồ, thế nào mà lại quên được chứ. Chuyện gì cũng không cần biết, chỉ cần biết rằng mình là người Khương gia là tốt rồi."
Tuyết Ninh nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu, thì ra là đều là người một nhà, chắc hẳn bọn họ tới cũng không phải vì xem là nhớ người thân, mà chỉ vì muốn lôi kéo, trục lợi.
Tuyết Ninh thản nhiên cười một tiếng, nói "Thái hậu nương nương muốn ta giúp gì?"
Lời này vừa nói ra Thái hậu lập tức đổi sắc mặt, nắm Tuyết Ninh tay không tự chủ chặt mấy phần, Tuyết Ninh tay vừa lộn, dễ dàng từ trong lòng bàn tay Thái hậu rút ra ngoài. Khôn Thừa Tướng nhìn không khí không đúng vội vàng nói "Tiểu muội, tại sao lại nói giúp chúng ta a, là giúp Khương gia mới phải, chúng ta đều là người Khương gia."
Tuyết Ninh cười khẽ một tiếng "Ta có thể giúp các ngươi, nhưng là có một điều kiện."
Thái hậu nói "Ngươi vẫn còn cùng chúng ta nói điều kiện, ngươi tin hay không ai gia có thể lập tức đưa ngươi đi xử tử."
Tuyết Ninh nhìn Thái hậu, môi son khẽ mở "Ngươi nếu như có thể giết chết ta, thì hôm nay cũng sẽ không tới nơi này, ta mặc kệ giữa chúng ta là quan hệ như thế nào, ta cũng vậy mặc kệ các ngươi nghĩ muốn cái gì, ta chỉ nghĩ tại tất cả đều sau khi kết thúc, thả ta rời đi hoàng cung này."
Thái hậu Khương Hòa sửng sốt, nàng nghĩ chẳng qua là lúc này rời đi sẽ có một cuộc sống yên tĩnh.
Thái hậu nói "Ai gia đồng ý với ngươi, sau khi chuyện thành công sẽ thả ngươi đi."
Tuyết Ninh nói "Muốn ta làm gì?"
Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng "Rất đơn giản, mị hoặc hoàng thượng, ngươi là một mỹ nữ tuyệt sắc, cho nên điểm này không làm khó được ngươi, lấy sự thông minh của ngươi, ngươi nên biết phải làm như thế nào."
Tuyết Ninh cười khẽ "Được, ta đồng ý."
Thái hậu nói thêm vài câu nữa, rồi rời đi, khi đi tới cửa điện, thì lạnh lùng nói "Nữ nhân thật đẹp mà quá thông minh chưa chắc là chuyện tốt."
Tuyết Ninh lại nói " Quá ngu ngốc, chỉ sợ cũng sống không lâu." Sau khi nghe xong, Thái hậu phất tay áo rời đi, Tuyết Ninh mình rót ly trà, trên bộ mặt tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười lạnh lẽo!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |