Có một chương không tên… (2)
← Ch.49 | Ch.51 → |
"Nếu có thể buông tay làm sao tôi phải đau khổ tìm em một ngàn năm." Lam Dực buồn bã.
Đản Hoàng Tô: "..."
"Sao nói mãi mà ngươi nghe không thủng vậy!" Đản Hoàng Tô rối rắm.
"Được rồi, chúng ta không nói chuyện kiếp trước, chúng ta nói kiếp này." Đản Hoàng Tô đổi cách thuyết phục: "Kiếp này không phải ngươi vẫn còn lưu luyến mà không buông xuống được, ví dụ như việc ngươi ném ta vào dục vọng chi uyên chẳng hạn, nếu ngươi thực sự đặt ta trong lòng như ngươi nói thì làm sao có thể ném ta vào nơi nguy hiểm như vậy chứ?"
"Tôi..." Lam Dực mở miệng.
"Ngươi không cần tìm lý do." Đản Hoàng Tô khoác tay cắt ngang lời biện bạch của Lam Dực: "Ta biết, lúc nãy ngươi đã nói rồi, chẳng qua ngươi không muốn để Tử Phủ Đế Quân dẫn ta đi, cũng không có ý muốn hãm hại gì ta, nhưng chẳng qua tình cảm của ngươi dành cho ta cũng chỉ là không có ý giết hại mà thôi. Còn chuyện ta bị lợi dụng như thế nào, hay trong dục vọng chi uyên có tình huống nguy hiểm nào phát sinh hay không cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của ngươi."
Đản Hoàng Tô cảm thán: "Lam Dực, có bao giờ ngươi nghĩ, nếu bây giờ không phải là thích Tử Phủ Đế Quân mà là thích ngươi thì những chuyện ngươi làm đã khiến ta tổn thương bao nhiêu?"
"Tôi..." Lam Dực muốn nói.
Đản Hoàng Tô lại khoác tay: "Có lẽ ngươi cũng đã nghĩ tới, nhưng lúc cân nhắc thiệt hơn ngươi vẫn lựa chọn làm vậy, vì thế mới nói, kiếp này tình cảm của ngươi dành cho ta vẫn là chuyện cân nhắc, lựa chọn trước sau. Cho nên..."
Đản Hoàng Tô thành khẩn nói tiếp: "Ngươi thật sự không thích ta như ngươi tưởng tượng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chúng ta là hai người lạ, cả đời không liên quan gì tới nhau!"
"Nếu..." Lam Dực chua chát nói: "Tôi nói là nếu, Tô Tô, nếu lần trước tôi không đẩy em vào dục vọng chi uyên, có thể em lại cho tôi một cơ hội khác không?"
"Không giống." Đản Hoàng Tô lắc đầu: "Ngươi thấy ta sợ ngươi như vậy thì giữa chúng ta còn nếu cái gì."
Nói tới đây Đản Hoàng Tô khụ khụ: "Ta không sợ bị sét đánh nên nói cho ngươi một câu, một khi dây tơ hồng đã đứt thì không thể nối lại được nữa."
Bên ngoài sơn động đột nhiên vang lên tiếng sấm ì ùng.
Đản Hoàng Tô run run, không phải chứ, mới lôi sấm sét ra nói thì sấm sét đã tới đánh nàng, sao không thấy đánh Lam Dực đi?
"Quá chậm." Lam Dực hừ mũi.
À? Là Tử Phủ Đế Quân? Đản Hoàng Tô nhìn ra cửa động.
Còn chuyện rời khỏi sơn động này ra sao...Lúc vào sơn động Đản Hoàng Tô đã thấy sơn động này có kết giới rất mạnh bao bọc, bằng một ngàn năm tu vi của nàng mà ra ngoài, đó chính là chuyện con mèo mơ tưởng cá muối. Ầy, mơ tưởng đó, là mơ tưởng đó!
"Hắn vẫn chưa tìm được chỗ này đâu." Lam Dực thản nhiên nói.
"Ồ." Đản Hoàng Tô hơi mắc cỡ, đành thôi không nhìn nữa.
"Một khi dây tơ hồng đã đứt thì không thể nối lại được nữa." Lam Dực bình thản lập lại: "Trong 'Khuyển dạ xoa', Kikyo."
Nói xong, hắn nở nụ cười mất mát: "Mỗi cuốn sách em đọc tôi cũng đọc một lần, cho dù đó là truyện tranh của thiếu nữ. Em nói xem, dù là vậy tôi cũng không thích em như tôi nghĩ sao?"
Đản Hoàng Tô không còn lời nào để nói.
Ngay sau đó, ngoài cửa sơn động vang lên tiếng rào rào của đá đổ như thể có ai đó tấn công, khiến cho toàn bộ sơn động đều rung lên. Đản Hoàng Tô không nhịn được lại nhìn ra ngoài.
Ngay lúc nàng quay đầu lại nhìn, đột nhiên Lam Dực đẩy nàng ngã xuống, ngay sau đó hắn kéo mũ phượng quăng ra, xé rách khăn choàng, lại nhéo mấy cái thật mạnh trên dưới xương quai xanh nàng.
...Vì thế, rốt cuộc hắn muốn gì? Đản Hoàng Tô ứa nước mắt, rất đau!
Tử Phủ Đế Quân vừa mới phá nát kết giới bước vào đã thấy tình huống như thế này —— quần áo Đản Hoàng Tô bị xé rách, dấu hôn khả nghi, nước mắt nhục nhã, rõ ràng đây chính là một hiện trường cưỡng hiếp!
Bởi vì tìm không thấy Đản Hoàng Tô mà lửa giận hừng hực trong người Tử Phủ Đế Quân đã dâng đến cực hạn, hắn vung tay lên, trong nháy mắt, Lam Dực bị PIA đến vách động, tạo ra một cái hố sâu hoắm hình người, một bàn tay khác chụp tới, Đản Hoàng Tô được hắn kéo vào trong lòng, soạt soạt thêm mấy tiếng, bộ đồ Hán trên người hắn đã bọc kín Đản Hoàng Tô từ đầu tới chân.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong tình trạng lửa xẹt điện giật, thậm chí Lam Dực còn chưa kịp trượt từ vách sơn động xuống, mà Đản Hoàng Tô được Tử Phủ Đế Quân cuốn lại cũng chưa kịp phản ứng sao lại thế này.
Nhưng mà tại sao Lam Dực lại phải làm như thế? Đản Hoàng Tô không hiểu.
Đản Hoàng Tô nhìn về phía Lam Dực.
Lam Dực từ từ trượt xuống, hắn gian nan đứng vững, sau đó mỉm cười nhìn Tử Phủ Đế Quân, khóe môi còn rịn máu: "Nàng đã là người của ta."
Đản Hoàng Tô 囧: "Ngươi ngây thơ vừa thôi!"
Lam Dực mặc kệ Đản Hoàng Tô, khiêu khích lập lại một lần nữa: "Nàng đã là người của ta."
Có Đản Hoàng Tô trong ngực, Tử Phủ Đế Quân đã tỉnh táo lại, hắn sắc bén vạch trần: "Làm như ta dễ lừa? Ngươi chưa cởi quần.."
Lam Dực...Lam Dực cứng đờ, sắc mặt hết sức đè nén.
"Cảm ơn." Đột nhiên Tử Phủ Đế Quân nói.
Câu cảm ơn này vừa nói ra khiến Lam Dực ngây ngẩn cả người, ngay cả Đản Hoàng Tô cũng thấy khó hiểu.
"Ta muốn cảm ơn ngươi đã cứu Đản Hoàng Tô, Long Ngũ thực sự rất mạnh, nếu nó động đến nàng mà không có người đỡ, chỉ sợ Đản Hoàng Tô không chịu nổi." Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Tử Phủ Đế Quân đi tìm từng chỗ một, tất nhiên cũng chạy tới Tây Hải long cung, nghe Ngao Bại nói xong hắn cũng hiểu được tình hình như thế nào.
Đản Hoàng Tô nghe như vậy cũng vội vàng nói câu cảm ơn: "Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng cảm ơn ngươi."
Sau đó Lam Dực cảm thấy hắn không đáng mặt làm kẻ phản diện, quả thực không đáng.
"Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, ngươi cứu Đản Hoàng Tô là một chuyện, giấu nàng ở đây lại là một chuyện khác, ta nhất định phải đem nàng về." Từ trước đến nay Tử Phủ Đế Quân luôn rõ ràng mọi chuyện.
Lam Dực nhíu mày: "Sao, ngươi muốn đánh nhau?"
"Ta có thể chờ ngươi dưỡng thương xong." Tử Phủ Đế Quân có phong độ đáp.
"Không cần thiết!" Lam Dực khó chịu, hắn biến thành ảo ảnh, đột nhiên vòng ra sau Tử Phủ Đế Quân tập kích.
Tử Phủ Đế Quân nhẹ nhàng né, cũng không lập tức đánh trả, hai tay biến hóa hàng loạt động tác thành một kết giới hình tròn, thả Đản Hoàng Tô vào.
Kế tiếp là một hồi sắc màu hoa lệ, âm thanh sống động như phim, đại chiến PK hệt game online, duy chỉ có một chuyện hơi bất ngờ là không phải Tử Phủ Đế Quân đánh Lam Dực tơi bời hoa lá, Lam Dực đen tình đỏ bạc kiểu gì lại có thể đánh ngang tay với Tử Phủ Đế Quân.
Ngay cả chính Lam Dực cũng cảm thấy bất ngờ.
"Gần đây ngươi đã mất bao nhiêu tu vi?" Lam Dực hỏi.
"Sáu ngàn năm mà thôi, sẽ tu luyện trở về." Tử Phủ Đế Quân trả lời không đâu vào đâu.
Đản Hoàng Tô hơi ngạc nhiên, rõ ràng cái thảm tặng Ngao Ngưng Vận chỉ có ba ngàn năm tu vi, ngay sau đó nàng chợt nhớ tới, ba ngàn năm còn lại có lẽ bị lửa trong dục vọng chi uyên thiêu đốt.
Trong lúc nói chuyện đã qua lại mấy chiêu, đột nhiên Lam Dực nảy nở hy vọng: "Nếu đánh bại ngươi ta có thể mang nàng đi?"
"Ngươi không thể thắng." Tử Phủ Đế Quân tự tin.
Đản Hoàng Tô vừa nghe Lam Dực nói xong phản ứng đầu tiên là 囧, rồi nghe câu tiếp theo Tử Phủ Đế Quân nói lại bật cười. Không biết vì sao nàng vẫn rất tin tưởng Tử Phủ Đế Quân.
Lam Dực nghe hai người vừa đáp vừa cười xong bị kích thích càng thêm khó chịu, hắn tăng công lực thêm mấy chiêu, nhưng làm cách nào đi chăng nữa Tử Phủ Đế Quân vẫn có thể cản lại được. Đến lúc này ngay cả Đản Hoàng Tô cũng đã nhìn ra, chẳng qua Tử Phủ Đế Quân lấy Lam Dực để thử nghiệm thuật pháp phòng ngự mới của hắn, bao gồm kết giới đang bao bọc nàng đây, đều là thuật pháp phòng ngự mới của Tử Phủ Đế Quân.
"Ngươi dám!" Lam Dực phẫn nộ, vung tay tung chiêu, lấy từ trong không gian giới tử ra một vật màu đen to bằng cúc áo.
Người như bọn họ tất nhiên phải có vài món pháp bảo phòng thân.
Lam Dực không giới thiệu pháp bảo này tên gì, Đản Hoàng Tô cũng không biết. Pháp bảo kia được tung lên không trung biến thành mây đen, trong mây đen nhanh chóng xuất hiện một bộ đầu lâu xương cốt, gió tà nổi lên từng trận, trong miệng đầu lâu đột ngột nhả ra máu loãng, giống như trút trận mưa xối xả xuống, trong sơn động chợt dính đầy máu.
"Máu đen đó thật sự bẩn thỉu! Ngươi rất giống với lão tử nhà ngươi, luôn dùng những vật âm tà như vậy!" Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, thêm một lớp kết giới cho Đản Hoàng Tô, thoắt một cái, Đản Hoàng Tô như bị bỏ vào thùng đựng hàng, không nhìn thấy gì nữa.
Lam Dực nghe hắn nói lại bật cười: "Chúng ta là ma tộc, ngươi muốn ma tộc dùng cái gì? Thần chú đại từ đại bi?"
"Trời sinh ngươi là ma tộc, cho nên không có chuyện mất khống chế mà đọa ma, chẳng qua khác với thần tiên ở khí tức mà thôi." Tử Phủ Đế Quân nhếch môi: "Cho nên ngươi đừng lấy cớ."
"Nhưng nếu ngươi muốn nói gần mực thì đen ta có thể hiểu được." Tử Phủ Đế Quân vừa nói vừa không ngừng tung ra tử khí, dần dần vây bọc toàn bộ máu đen, chầm chậm ép lại thành một hình cầu lơ lửng, cuối cùng lại trở thành trạng thái cúc áo như ban đầu, rơi xuống lòng bàn tay Tử Phủ Đế Quân.
"Thứ này vẫn nên hủy đi thì hơn!" Tử Phủ Đế Quân dùng sức bóp nát.
Lam Dực nở nụ cười quỷ dị, chợt nghe "soạt" một tiếng, cúc áo nổ tung, Tử Phủ Đế Quân bị...xối ướt đẫm.
"Không đánh nữa, ta nhận thua." Lam Dực gian giảo dừng tay.
Tử Phủ Đế Quân bị xối đến giận dữ, đang chuẩn bị đánh Lam Dực một trận cho ra trò thì đối phương lại cố ý nhận thua, mà đánh một người đã chủ động nhận thua...Tử Phủ Đế Quân không thể mất mặt làm vậy được.
"Đi thôi!" Tử Phủ Đế Quân nổi giận đùng đùng bỏ kết giới, nắm tay Đản Hoàng Tô muốn đi.
"Khoan..." Đản Hoàng Tô níu Tử Phủ Đế Quân lại nhìn nhìn Lam Dực: "Nếu ngươi muốn chúng ta vẫn có thể làm bạn, ta sẽ cố gắng không sợ ngươi nữa, chỉ là..."
Đản Hoàng Tô nhấn mạnh: "Ta đã có Tử Phủ Đế Quân rồi, cho nên xin ngươi đừng bao giờ nhắc tới loại quan hệ đó nữa."
"Đây là thứ em bố thí sao?" Lam Dực nở nụ cười chua chát: "Tôi còn chưa đến mức đáng thương như vậy."
Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy thật ra hắn cũng không xấu xa như nàng nghĩ, có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành đã bóp méo cuộc sống của hắn mà thôi. Đản Hoàng Tô muốn giải thích, những nghĩ nghĩ một chút nàng lại không nói nữa.
Nếu hắn đã không muốn, như vậy thì cả đời đừng qua lại gì với nhau tốt hơn.
Nhớ tới câu "những quyển sách em đã đọc tôi đều đọc qua một lần, cho dù đó là truyện tranh thiếu nữ đi chăng nữa. Em nói xem, dù là vậy tôi cũng không thích em như tôi nghĩ sao?", Đản Hoàng Tô cảm khái vô hạn.
Hoặc là hắn thực sự thích nàng, nhưng có lẽ trong tim có kiêng kị, nàng không thể nhận được.
← Ch. 49 | Ch. 51 → |