← Ch.58 | Ch.60 → |
Đầu ngón tay Trọng Túc lộ ra băng hàn đặc biệt, lúc mơn trớn mi tâm nhíu chặt của Ly Ương thì lộ ra một tia dịu dàng và đau lòng khó được. Hắn quay đầu, nhàn nhạt nhìn qua, nói: "Nhân nhi sợ là muốn khôi phục trí nhớ."
Lời này vừa nói ra, trong lòng hai người khác ở đây đều chấn động.
Hai mắt vốn hơi sẫm của Phượng Hề tóe ra một tia sáng kỳ dị chói mắt, tình cảm vui mừng và kích động mà không lời nào có thể miêu tả được. Bạch Nhiễm chắp tay đứng ở bên giường, nhíu lông mày nhìn chằm chằm Ly Ương vẫn chưa tỉnh, môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
"Thần hồn của Nhân nhi cho tới bây giờ cũng không hoàn toàn dung hợp, nếu không xử lý thích đáng tương lai sợ rằng sẽ lưu lại tai họa ngầm." Trọng Túc nhìn phản ứng của hai người ở trong mắt, tiếp tục nói: "Ta sẽ dẫn Nhân nhi vào lòng Thiên Sơn tĩnh dưỡng hơn tháng, có thể là lâu hơn."
"Không bằng nhị vị trở về trước, đợi đến khi Nhân nhi tỉnh lại, ta lại thông báo cho các ngươi." Dứt lời, Trọng Túc liền đứng lên, tay phải ngăn lại, hoàn toàn một bộ dáng tiễn khách.
Trọng Túc là tính tình gì, Phượng Hề và Bạch Nhiễm đều quá rõ ràng. Hắn nói như vậy ngày xuất quan sợ là thật không có định trước, hơn nữa hắn đã rõ ràng có ý tiễn khách, hai người cũng không tiện tiếp tục lưu lại, rối rít cáo từ rời đi.
Đợi đến khi hai người rời đi, Trọng Túc đứng ở đầu giường nhìn Ly Ương nằm ở trên giường nhíu chặt hai hàng lông mày, thở dài thật sâu. Kháng cự như vậy, là không nguyện ý khôi phục trí nhớ ban đầu sao? Con ngươi nhạt chợt co rút nhanh, cả căn phòng thoáng chốc bị một mảnh ánh trắng bao phủ. Ánh trắng biến mất, trong nhà đã không có bóng dáng của hai người.
Cách Thiên Sơn, Phượng Hề và Bạch Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, không nói một câu, xoay về hướng khác bước đi.
Nếu đều là tình thế bắt buộc, như vậy cũng chỉ có ngày sau gặp lại thôi.
***
Đảo mắt đã qua ba tháng, Thiên Sơn vẫn không có bất kỳ động tĩnh.
Bạch Nhiễm lười biếng nằm ở trên giường, cầm một ly rượu Dao Quang Thiên trong tay, bên người còn để ít mâm đựng trái cây, bộ dạng tiêu diêu tự tại kia rơi vào trong mắt Lương Thanh Trì vội vàng phê duyệt công văn bên cạnh, thật là hận đến răng cắn cắn, lại viết mạnh vài phần.
"Chủ nhân, đây là công văn tháng trước lưu lại." Còn chưa chờ Lương Thanh Trì bình phục tâm tình, Lương Nhạc lại bưng một xấp công văn số lượng cực kỳ khổng lồ từ bên ngoài đi vào.
"Bốp!" Bút trong tay không chịu nổi sức nặng gãy thành hai đoạn.
"Cây thứ hai mươi bảy trong tháng." Nghe được tiếng vang, Bạch Nhiễm nhướng lông mày, không có tâm tình gì nói.
Lương Thanh Trì phẫn hận trừng mắt nhìn hắn một cái, nhận lấy bút mới do Lương Nhạc đưa tới, chịu nhục tiếp tục chui đầu vào trong công văn đếm không hết. Người không nhân tính này, không phải chỉ ngăn cản ít vài ngày cho hắn, lại hành hạ hắn như thế!
Lương Nhạc đứng ở một bên không khỏi đồng tình nhìn chủ nhân mình một cái, hắn đã sớm biết sẽ là kết quả này. Vô số lần giao chiến trong mấy vạn năm qua, khi nào hắn thắng được Đế quân một lần? Đáng tiếc gia chủ hắn cố tình cố chấp về việc này, luôn biết rõ không thể làm nhưng vẫn làm, mỗi lần đều chỉ có thể rơi vào kết quả thê thảm.
Thêm một đống công văn lớn tích lũy chồng chất, Lương Thanh Trì phê được hơn phân nửa rốt cuộc không chịu đựng được té ở trên bàn bắt đầu giả chết.
"Thanh Trì, tuổi ngươi cũng không nhỏ, có muốn ta cho ngươi một hôn sự hay không?" Nhấp hớp rượu Dao Quang Thiên, Bạch Nhiễm liếc nhìn Lương Thanh Trì giả chết, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Lương Thanh Trì giật mình một cái, lập tức thẳng người, hai mắt sáng tỏ, thần thái sáng láng, cầm lên bút mới vừa tiện tay ném ở trên bàn lại bắt đầu cần cù chăm chỉ phê duyệt công văn.
Bạch Nhiễm thấy thế, khóe miệng khó được tràn ra một nụ cười cực mỏng, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng trước kia, duy chỉ có cặp con ngươi như ngọc dâng lên vài tia mờ mịt. Ba tháng thời gian, sự chịu đựng của hắn cũng sắp bị tiêu cạn sạch. Huống chi, nếu khôi phục trí nhớ, vậy còn là Tiểu Bạch của hắn sao? Ly ngọc bị nắm chặt ở trong tay, sắc mặt của Bạch Nhiễm đã không tự chủ trầm xuống.
"Sự chịu đựng của ngươi lại càng ngày càng tốt rồi. Nếu như là ta, đã sớm ngồi không yên đến Thiên Sơn." Đầu Lương Thanh Trì bị một tầng công văn cực cao cản trở, thanh âm của hắn truyền ra từ sau công văn trùng điệp kia.
Bạch Nhiễm khẽ hừ một tiếng, sắc mặt không tốt, "Ngươi làm như Thiên Sơn là hậu hoa viên nhà ngươi?"
Lòng Thiên Sơn là trong lòng núi Thiên Sơn, là ngọn nguồn của tất cả hàn khí và linh khí trong Thiên Sơn. Trừ Trọng Túc thân là sơn thần Thiên Sơn có thể tự do ra vào, người khác tuyệt đối không có khả năng xông vào. Trừ phi, ngươi có thể đánh sụp cả tòa Thiên Sơn.
Thật ra thì Lương Thanh Trì cũng chỉ muốn nói cho sướng miệng, nào biết Bạch Nhiễm nóng đến thời tùy chỗ đều bộc phát, nên không còn ý định tiếp tục làm hắn phát bực, ngậm miệng tiếp tục phê công văn đàng hoàng.
"Thanh Trì." An tĩnh không bao lâu, Bạch Nhiễm lại chủ động kêu hắn một tiếng.
"Ừ?" Lương Thanh Trì hơi ngẩng đầu, nhìn về hắn.
Một hồi lâu, Bạch Nhiễm cong khóe môi, đứng lên nói: "Không có gì, ngươi tiếp tục."
Nói xong, liền ra khỏi thư phòng.
Thấy Bạch Nhiễm nói một câu như vậy liền rời đi, Lương Thanh Trì để cây viết trong tay xuống, khẽ thở dài một cái. Ngay cả Lương Nhạc đứng ở bên cạnh hắn hầu hạ cũng lo âu nhìn cửa.
"Chủ nhân, Đế quân như vậy..."
"Đều nói thế gian vạn vật này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hồ ly giảo hoạt thông minh hơn cũng chạy không khỏi."
".... ." Lương Nhạc im lặng, tại sao cảm thấy chủ nhân mình nhìn có chút hả hê. Đế quân đều như vậy rồi, thậm chí ngay cả chút lòng đồng tình cũng không có, thật là quá đáng.
Lương Thanh Trì giương mắt quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Hắn muốn, có bao giờ thất thủ?"
Bị Lương Thanh Trì nói như thế, Lương Nhạc đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình thật là có chút dư thừa. Trên người của Hồ đế Bạch Nhiễm có bao nhiêu hào quang chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng đếm không được, người kinh tài tuyệt diễm như vậy, sao lại thất thủ? Bất quá như đã nói, rõ ràng là chính chủ nhân hắn lo lắng muốn chết, quay đầu lại còn chọc người khác...
***
"Ca."
Nghe tiếng gọi khẽ đã lâu chưa nghe thấy này, hai mắt nhắm chặt của Trọng Túc chợt mở ra, sau khi hai mắt nhạt nhẽo nhìn thấy người trước tỉnh lại rốt cuộc có vẻ vui mừng. Xem ra cố gắng ba tháng này của hắn, cuối cùng không có uổng phí.
"Đây là?" Cặp mắt Ly Ương vừa tỉnh lại còn có chút tan rã, khi quét mắt một vòng mới phát hiện ra mình đang ở lòng Thiên Sơn. Đợi đến khi thấy rõ ràng dung nhan xa lạ trên băng, hai mắt Ly Ương thoáng chốc co rút nhanh, rồi sau đó không dám tin trừng thẳng mắt, càng không ngừng vuốt hai gò má của mình, lẩm bẩm nói: "Làm sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy? Đây không phải là ta, sao ta biến thành như vậy?"
Lòng của Trọng Túc chợt thu lại, tia hớn hở trước kia bị những lời này hoàn toàn nuốt hết.
Hắn biết Ly Ương sẽ khôi phục trí nhớ của Nhân Phi, nhưng hắn không nghĩ tới, lại thành ra như vậy. Mắt thấy Ly Ương không biết làm sao lôi kéo tay của hắn, Trọng Túc thu lại ý định, hỏi: "Nhân nhi, không nên gấp. Nói cho ta biết, ngươi còn nhớ rõ những thứ gì?"
"Ta nhớ được, ta nhớ được..." Ly Ương bất an nháy mắt, chợt kinh hô, "Phượng Hề! Phượng Hề như thế nào?!"
Một câu nói như vậy, Trọng Túc đã hiểu, trí nhớ của Ly Ương đại khái chỉ dừng lại ở kết thúc kiếp trước.
"Nhân nhi, ngươi quên sao? Ngươi cứu Phượng Hề." Trọng Túc vừa an ủi tâm tình của nàng, vừa nhắc nhở.
Ly Ương lôi kéo tay Trọng Túc thật chặt, giống như là lôi kéo bè gỗ cứu mạng.
"Ta nhớ được, sau đó..." Ly Ương che miệng, sau đó giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, chán nản nói, "Ta chết."
Lấy được ánh mắt xác định của Trọng Túc, Ly Ương nhìn dung nhan trên băng, hỏi: "Cho nên đây là bộ dạng kiếp này của ta sao?"
Trọng Túc gật đầu một cái, thở dài nói: "Về kiếp này, ngươi còn nhớ rõ những thứ gì?"
"Cái gì ta cũng không nhớ." Nhận thấy được thất vọng và than thở lóe lên trong mắt Trọng Túc, Ly Ương mở trừng hai mắt, quay đầu không hiểu hỏi: "Ca, ta nên nhớ cái gì sao?"
"Rất nhiều." Trọng Túc nhìn Ly Ương quên lãng tất cả đời này trước mặt, đáy mắt tràn đầy tâm tình khó hiểu.
Thấy Trọng Túc thở dài, Ly Ương bất an hỏi: "Phượng Hề đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không, hắn rất tốt." Trọng Túc vỗ vỗ đầu của nàng, coi như là an ủi, "Ta đi thông báo hắn tới đây, thân thể của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏe, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt ở nơi này."
"Ừ." Nghe được Phượng Hề không có việc gì, Ly Ương cong cong mắt, cười lên tiếng.
Thu tay lại, Trọng Túc không nói gì nữa, trầm mặc ra lòng Thiên Sơn. Nhìn hai con linh tước bay về hai hướng khác nhau, Trọng Túc không khỏi thở dài. Việc đời khó đoán, coi như người kia tính đến tất cả, cũng không thể tính đến cái kết quả hôm nay.
***
Thanh Khâu.
Liên tục bận rộn mấy buổi tối, Lương Thanh Trì cuối cùng phê xong toàn bộ công văn tồn đọng trong mấy tháng, coi như là lấy được giải phóng. Duỗi lưng một cái, Lương Thanh Trì đứng lên, bước ra cửa có chút tập tễnh, giống như là uống rượu say. Vừa ra cửa, hắn liền nhìn đến Bạch Nhiễm ngồi ở trong sân cầm một bầu rượu đánh cờ một mình.
"Hừ, vứt hết chuyện cho ta, còn ngươi rất thanh nhàn." Lương Thanh Trì tức giận đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhiễm, đoạt lấy bầu rượu trên tay hắn, hung hăng ực một hớp.
Thả cờ đen trong tay ra, Bạch Nhiễm nghiêng đầu liếc Lương Thanh Trì mặt mệt mỏi, có chút buồn cười mà lắc lắc đầu.
Lương Thanh Trì trừng mắt liếc hắn một cái, ngược lại kêu Lương Nhạc: "Tiểu Nhạc, lo lắng làm gì? Còn không mau bảo người ta đem đồ ăn thức uống lên? Ngươi muốn tức chết ta sao?"
"Vâng." Lương Nhạc biết lúc này Lương Thanh Trì cần một chỗ phát tiết oán khí, thừa dịp có cơ hội, lập tức chạy trốn như bàn chân bôi dầu.
"Tiểu tử này!" Lương Thanh Trì cũng ý thức được điểm này, cười mắng.
Lại uống một hớp rượu, thấy Bạch Nhiễm lại phối hợp đánh cờ không để ý tới hắn, Lương Thanh Trì hỏi: "Trọng Túc còn chưa có tin tức?"
Tay đang muốn thả cờ của Bạch Nhiễm dừng lại, "Ừ."
Lương Thanh Trì biết Bạch Nhiễm đang lo lắng trong lòng, nhưng hắn cố tình không biết làm sao mới có thể an ủi hắn. Bạch Nhiễm là ai?
Chỉ sợ hắn an ủi một câu, cũng sẽ bị hắn phản lại chế nhạo mấy câu. Nghĩ tới đây, Lương Thanh Trì không khỏi lắc đầu một cái, người này cũng không cần người khác lo lắng. Bởi vì bất kể là chuyện gì, chỉ cần hắn muốn, hắn tóm lại sẽ thắng.
Lương Thanh Trì đang suy nghĩ, liền thấy một con linh tước từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên tay Bạch Nhiễm.
Đợi đến khi mở thư ra xem, ánh mắt Bạch Nhiễm trầm xuống, hơi thở toàn thân vào giờ khắc này không bị khống chế bộc phát hết, bàn ghế bên cạnh và giấy viết thư trong tay đều hóa thành bụi bặm ở trong khoảnh khắc. Hồ ly cả Thanh Khâu đều cảm nhận được tức giận ngập trời của Đế quân bọn họ trong khoảnh khắc này. Ngăn trở hơi thở cường đại đập vào mặt, Lương Thanh Trì rét trong lòng, đã biết việc lớn không ổn.
Bộc phát như vậy chỉ duy trì một cái chớp mắt, đợi đến khi hơi thở biến mất, Lương Thanh Trì phản ứng kịp, Bạch Nhiễm đã không thấy.
← Ch. 58 | Ch. 60 → |