Ch.2 → |
Xin chào.
Tôi là Đường Bách Ngọc.
Năm nay tôi đã là sinh viên năm ba của trường đại học y danh giá nhất thành phố. Nói ra thì cũng có chút tự hào vì bản thân đó giờ không nghĩ là sẽ vào được chỗ này, dù gì thì đây cũng là trường đại học y duy nhất ở thành phố này mà.
Bản thân tôi tự nhận mình là người ngại phiền phức, rất lười rất rất lười.
Tự nhớ hồi tôi còn đang là cô học sinh năm cuối cấp ba, mụ mụ nghiêm túc ngồi nhìn đối diện tôi, tôi cũng rất ngoan ngồi yên lặng nhìn bà.
Tầm được năm phút, mụ mụ bắt đầu ngồi không yên có lẽ do thái độ của tôi, chỉ thấy bà hai mắt rực lửa mở miệng nói.
"Bách Ngọc, đứa trẻ đẹp trai Lương Viên ở nhà đối diện đậu đại học y duy nhất ở thành phố rồi."
Tôi nghiêng đầu rồi lại gật đầu.
Mụ mụ lại càng sốt ruột hơn ban đầu, âm thanh cũng tăng lên vài nốt.
"Bách Ngọc, mẹ không muốn nhà mình thua nhà bên đó! Bách Ngọc con cũng thi vào đại học đó đi!"
Tôi tính tình đó giờ rất ngại những chuyện phiền phức và đặc biệt tôi chính là người thuộc thể loại nuông chiều người nhà. Nghe mụ mụ nói muốn tôi vào đại học y, tôi liền rất ngoan ngoãn cầm hồ sơ đi nộp vào trường đại học, cắm đầu ngày đêm ôn bài rốt cuộc cũng đậu vào với số điểm sát nút.
Thật may mắn.
Mụ mụ nhà tôi lúc ấy chính là bộ dạng kinh hỉ vui vẻ đến mức trên mặt lúc nào cũng treo lên nụ cười rực rỡ như hoa.
Thậm chí bà còn tự hào đi khoe khắp xóm là tôi đậu vào đại học danh giá, nhận lấy hàng chục con mắt ganh ghét rồi vui vẻ như vậy suốt mấy tháng trời.
Tôi vốn chỉ nghĩ rằng vào đại học rồi thì sẽ tiếp tục an nhàn yên lặng học tập, cũng không thèm mơ mộng tình yêu đại học như vạn cô gái khác. Chỉ muốn yên yên lặng lặng học và học.
Nhưng có lẽ ông trời muốn trừng phạt tội lỗi đi khoe chiến tích của mụ mụ tôi lên người tôi đây.
Tôi lúc ấy vốn không hề nhớ đến Lương Viên ở đối diện nhà cũng vô học ở chỗ này. Cái ngày gặp anh chính là lúc tôi vẫn đang ngơ ngác đứng xếp hàng giữa sân trường rộng lớn. Thị lực của tôi vốn rất kém nhưng lại giấu mụ mụ không đeo kính nên không nhận ra cái vị học trưởng đang phát biểu trên khán đài là Lương Viên. Mắt nhìn không rõ nên tôi cũng chẳng ngước lên nhìn nữa chỉ chán chán nhìn xung quanh các bạn học bên cạnh.
Lại thấy người nào cũng là bộ dạng hoa si mơ mộng phát tình nhìn lên vị học trưởng vẫn đang phát biểu trên kia.
Lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ rằng thật tiếc khi không được nhìn dung nhan đẹp trai đến thế nào của học trưởng mà thôi. Con người mà, ai chẳng yêu cái đẹp?
Khi màn phát biểu kết thúc chính là lúc mọi người ai nấy về lại lớp học.
Tôi ù ù cạc cạc chỉ biết nhìn vào sơ đồ trường học rồi nheo hai mắt lại kiếm đường đi.
Đi được vài ba bước thì vô tình đụng vào người khác. Chỗ đụng lại là lòng ngực cứng rắn của người ta hại đầu tôi ong lên hai mắt cũng muốn rớm nước vì hoa mắt.
"Thật xin lỗi."
Tôi chính là rất ngoan ngoãn xin lỗi rồi định vòng qua đi tiếp, nhưng cái vị này cũng quá ngộ đi?
Tôi bước qua trái cũng bị chặn, qua phải càng bị chặn.
Ôi chao ôi chao?
Đây chính là cảnh muốn bắt nạt trong mấy bộ phim truyền hình tám tập phát vào buổi tối lấy nước mắt lời mắng của mụ mụ nhà tôi sao?
Tôi như vậy may mắn đụng độ vào ngày thứ ba đi học sao?
"Đường Bánh Ngọt, không ngờ lại gặp em ở đây."
Giọng nói mang đậm ý vị đàn ông quyến rũ, dịu dàng mà ấm áp truyền vào lỗ tai nhạy cảm của tôi.
Trên thế giới này người dám chế nhạo tên tôi cũng chỉ có duy nhất cái tên mặt đẹp miệng sói đối diện nhà mà thôi.
Ngước mặt lên, gương mặt đẹp trai chết người đang tươi cười rạng rỡ như hoa của Lương Viên đập vào hai mắt đang trợn to của tôi.
Cái cười này quả thật chói mắt tới mức tôi chỉ muốn đập vài cái mà thôi.
Lương Viên khóe miệng tươi cười suất chúng nhìn tôi im lặng không nói, bàn tay thon dài đẹp đẽ có lực của anh khẽ nghịch vài sợi tóc mai của tôi, trêu ngươi nói.
"Đường Bánh Ngọt, em đây là bị tôi hút hồn sao?"
Tôi lúc ấy cảm nhận được hàng ngàn ánh nhìn bén như dao ganh tị đâm đến. Nếu có thể giết người bằng ánh mắt có lẽ tôi đã chết thê thảm vô cùng rồi.
Vốn ngại phiền phức sẽ tìm đến lại còn gặp bản mặt chói mắt của Lương Viên, tôi trở nên rất soái mà lạnh lùng lùi một bước thoát khỏi ma trảo của anh, hai mắt vô tội chớp chớp, ngây thơ nói.
"Học trưởng, chúng ta có quen biết sao?"
Quả thật vẻ mặt cứng ngắc của Lương Viên lúc ấy khiến lòng tôi cảm thấy vô cùng hả dạ, mắt thấy đáy mắt học trưởng phát ra ánh sắc kì dị, đáy lòng tôi vang lên âm thanh như chuông kêu cháy báo hiệu nguy hiểm. Tôi rất thức thời khẽ cúi gập người rất ngoan ngoãn nói.
"Học trưởng tên tôi không phải Đường Bánh Ngọt, chào anh."
Dứt lời liền nhanh nhẹn chạy trối chết, liếc mắt khẽ thấy khóe miệng khẽ nhếch của Lương Viên lúc ấy tôi liền hiểu cuộc sống ở đại học nhất định không như tôi mong đợi rồi.
Dứt khỏi suy nghĩ, tôi quay lại với hiện tại, khẽ thở dài hối hận vì ngày xưa nghe lời mụ mụ bước vào đây, không ngày nào là tôi không bị phiền phức do Lương Viên tạo ra gây tổn hại tinh thần nhỏ bé của mình.
Hôm thì bị đám fan não tàn của anh đe dọa.
Hôm thì lại nghe bạn học trêu chọc bản thân có mờ ám với vị học trưởng nổi tiếng Lương Viên.
Còn có lúc tôi không hiểu một số chỗ trong bài giảng, tôi liền ham học mà chạy tới phòng giáo viên hỏi giáo sư, đổi lại câu nói của ông làm tôi cảm thấy thật bi thương.
"Trò có thể đi hỏi học trưởng Viên của mình mà, giờ tôi bận lắm phải viết giáo án đây này."
Dứt lời còn mờ ám nhìn tôi rồi phủi tay ý vị đuổi người.
Tôi cảm thấy bản thân thật oan ức mà.
Một tấm thân trong sạch tinh khiết bị hiểu nhầm có gian tình thật khiến tôi buồn bã suốt mấy tháng.
Càng nghĩ tôi càng thấy hối hận khi trêu vào anh ta. Nhưng cũng thật xui xẻo quá đi? Đi vài bước lại đụng mặt vị học trưởng đáng chém ngàn đao kia.
"Đường Bánh Ngọt, lại gặp nhau rồi."
Nhìn anh ta bộ dạng vui vẻ vô cùng khiến tôi hận đến ngứa răng.
"Học trưởng, tên tôi là Đường Bách Ngọc!"
"Rồi rồi Bánh Ngọt, Bánh Ngọt."
Lương Viên bàn tay to vỗ nhẹ hai má phúng phính của tôi, đầu gật nhưng miệng lại chế nhạo tên tôi. Riết rồi tôi dần quen với cái danh hiệu này tự bao giờ, cũng không thấy chán ghét bàn tay làm loạn trên mặt tôi của anh ta. Nên biết tôi trước giờ rất ghét bị người khác đụng chạm cơ thể.
Vẫn đang ngơ ngác suy nghĩ chợt cổ tay bị kéo đi. Tôi nhíu nhíu mày hỏi.
"Học trưởng, anh muốn gì?"
Lương Viên cũng không vì tôi khó chịu mà buông tay vẫn nắm chặt, đầu cũng không thèm quay lại chỉ nhàn nhạt nói.
"Đi ăn trưa. Bụng em chả phải đang rất đói mà kêu ầm sao?"
Tôi lúc này mới nhận ra âm thanh réo rắt từ bụng tôi, ngẫm nghĩ bản thân hình như chưa ăn sáng mà giờ cũng đã sắp trưa rồi nên rất ngoan ngoãn để anh ta kéo đi tới phòng ăn của trường.
Phòng ăn ở trường rất rộng, có thể chứa tới mấy trăm sinh viên ở lại như tôi. Lúc tôi vẫn mơ màng ngồi trên ghế, bàn tay chống cằm hai mắt đảo loạn nhìn xung quanh, khi thấy bóng lưng học trưởng đứng ở đằng xa lấy đồ ăn.
Tôi không khỏi thất thần nhìn.
Lương Viên quả thật rất đẹp trai. Anh ta cao ráo thân hình chữ V tiêu chuẩn rắn chắc. Thời tiết bắt đầu trở nên lạnh nên anh mặc trên người áo len màu đen càng khiến anh trông thật khí phách, hai chân dài cao ráo. Gương mặt nhìn nghiêng quả thật đẹp như điêu khắc. Chỉ thấy anh hai tay cầm hai phần đồ ăn, ánh mắt khẽ nhếch lên vui vẻ trêu người nhìn tôi, ấm áp mà cười một cái.
Tim tôi lúc đó thật không có tiền đồ mà đánh trống liên hồi.
"Tôi đẹp trai đến mức khiến em bị mất hồn sao?"
Lương Viên nếu không mở miệng quả thật sẽ khiến người khác yêu mến hơn khi anh ta mở miệng đấy.
Tôi gạt bỏ cảm xúc lạ trong lòng, mắt khẽ liếc cảnh cáo anh ta đổi lấy âm thanh cười khẽ giòn tan dễ nghe của anh.
Không thèm quan tâm anh ta nữa, tôi chăm chú nhìn vào khay đồ ăn.
Thịt rán tẩm bột, rau xà lách, cơm trắng, chén canh bí nóng hổi còn có vài quả nho tươi ngọt trông vô cùng ngon miệng.
Đây toàn là những món ăn mà tôi thích. Cho nên rất nhanh tôi liền cầm muỗng cắm cúi mà ăn.
Trái với cách ăn hoang dã của tôi thì Lương Viên quả thật rất nho nhã ăn từng chút từng chút. Không hề khiến người khác thấy anh yểu điệu mà thấy anh rất... ừ thì quý tộc?
Chưa để tôi kịp suy nghĩ chợt chỗ đối diên xuất hiện hai bóng người. Tôi mơ màng ngẩng đầu lên liền nhận ra hai người này.
"Bách Ngọc, chào cậu."
Người con trai đối diện khóe miệng cười có lúm đồng tiền chào tôi, đẹp trai chói lóa ngời ngợi này là bạn học cùng lớp cùng dãy bàn của tôi.
Tôi cũng rất khách khí giơ hai ngón tay vui vẻ chào lại.
"Lý Mẫn, chào."
Lý Mẫn một tay chống cằm, đẹp trai cười cười nói chuyện với tôi, tôi cũng rất vui vẻ đáp trả cậu. Lý Mẫn đích thị đã giúp tôi rất nhiều trong việc học. Cậu ta chính là người bạn tốt.
"Bánh Ngọt lo ăn đi."
Đột nhiên giọng nói của người bên cạnh tôi vang lên, tôi khẽ liếc qua liền thấy vẻ mặt đen thui của học trưởng, tuy rất khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn yên lặng ăn hết chỗ cơm trong khay.
"Viên, kế hoạch lớp chiều nay cậu đi cùng tôi nhé?"
Bây giờ tôi mới chợt nhớ ra bên cạnh Lý Mẫn còn có thêm một người nữa. Vị này có thể xem là một đại mĩ nữ trong trường. Chị ta là hoa khôi năm tư, cùng khóa cùng lớp với Lương Viên.
Tên là Hoa Tư Lệ.
Người cũng như tên, hoa hoa lệ lệ đẹp đẽ.
Nghĩ đến chị ta vốn cũng được xem thân thiết với Lương Viên, từng có thời gian có tin đồn hai người này mờ ám với nhau, lúc đó tôi không hề được buông tha thậm chí còn bị lôi ra chế nhạo. Nói người ta là kim đồng ngọc nữ còn tôi chỉ là đóa hoa cúc nhỏ bên đường. Còn nói tôi đáng thương bị đá bay xa vạn dăm.
Mẹ kiếp lúc đó tôi quả thật muốn chửi tục!
Thật sự oan ức nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa sạch nỗi oan đâu.
Vừa suy nghĩ mắt thấy hai người đó còn vui vẻ tình chàng ý thiếp ngồi thảo luận, đầu tôi liền như muốn bốc hỏa.
Dám kêu tôi im lặng không được nói chuyện khi ăn trong khi bản thân lại vui vẻ cười cười nói nói với người khác giới.
Vì không vui nên tôi liền xem miếng thịt cuối cùng là anh ta, cầm nĩa đâm rồi lại đâm phát tiết cuối cùng quăng vào họng nhai rồi lại nhai ngấu nghiến cho hả dạ.
Lý Mẫn vẫn chống cằm ngồi nhìn tôi nãy giờ, cậu ta còn rất tốt bụng đưa cho tôi ly nước.
Tôi biết ơn nhìn cậu ta, uống cạn rồi đứng lên vỗ vỗ bụng ý chỉ đã no.
"Ăn no rồi muốn đi dạo sao?"
Lương Viên đột ngột lên tiếng, tôi khẽ liếc nhìn qua thấy anh ta với bà chị xinh đẹp, lòng lại nổi lửa vô cớ.
Tôi không hiểu liền bĩu môi, mắt thấy Lý Mẫn đối diện tôi liền có chút bốc đồng kéo tay cậu ta đi. Mở miệng bỏ lại anh ta.
"Tôi đi với Lý Mẫn."
Xong liền cảm thấy hả dạ bỏ lại anh ta mà đi.
Cùng với Lý Mẫn đi dạo khuôn viên trường cho tiêu hóa đồ ăn trong bụng. Tôi lại rất đau đầu suy nghĩ vì sao bản thân lại nổi lửa như vậy? Phong cách này thật không giống tôi chút nào.
Vẫn đang ngơ ngác suy nghĩ thì giọng nói của Lý Mẫn đột ngột kéo tôi về thực tại.
"Bách Ngọc, chúng ta đã đi bốn vòng khuôn viên trường rồi."
Tôi không tin trợn to mắt nhìn cậu. Bốn vòng? Nhanh như vậy sao?
Lý Mẫn hình như có thể hiểu được tôi nghĩ gì chỉ thấy cậu khẽ cười, bàn tay nhẹ nhàng lấy xuống chiếc lá rụng trên đỉnh đầu tôi. Tôi có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác. Dù gì bản thân tôi cũng là đứa con gái ngây thơ đối với hành động ân cần của người khác giới liền khiến tôi thấy hơi lúng túng một chút.
Không khí giữa hai chúng tôi liền vì thế mà trở nên im ắng đến kì dị. Chưa kịp để tôi suy nghĩ phải mở miệng như thế nào thì cái người bên cạnh liền mạnh mẽ hai tay nắm lấy hai bên vai tôi. Cảm giác bị cậu siết mạnh gây ra sự khó chịu cho tôi nhưng liếc thấy vẻ mặt có tâm sự của cậu ta tôi liền rất nhịn nhục xuống suy nghĩ muốn đẩy cậu ta ra. Dù gì cậu ta cũng đã giúp tôi rất nhiều trong việc học. Không thể trở mặt được.
Tôi tự hào bản thân mình là đứa rất biết suy nghĩ nặng nhẹ.
"Bách Ngọc, tôi và cậu xem như cũng quen biết gần nhau được gần ba năm rồi."
Nghe Lý Mẫn nói vậy tôi rất nghiêm túc gật đầu. Cậu ta nói không sai, chúng tôi là bạn học được ba năm rồi.
Tôi hai mắt mở to nhìn thẳng cậu ý muốn cỗ vũ Lý Mẫn nói ra tâm sự. An tâm an tâm tôi có thể bỏ chút thời gian tư vấn an ủi cậu. Tôi chính là đang theo đuổi khoa tâm lí học đấy.
Chỉ thấy cậu ta nhìn tôi rất lâu rất lâu rất rất lâu đến nỗi tôi còn mường tưởng rằng cậu ta đang ngủ rồi thì đột ngột câu ta bóp mạnh vai tôi khiến tôi khó chịu đến muốn cắn chết cậu ta. Chưa kịp để tôi suy nghĩ tiếp, Lý Mẫn tự nhiên gầm giọng nói với tôi.
"Bách Ngọc, tôi thích em. Chúng ta hẹn hò đi!"
Cảm giác lần đầu được tỏ tình của tôi là gì nhỉ?
Tôi chỉ cảm thấy đại não tôi trống rỗng, vạn tế bào trong cơ thể tôi như ngừng hoạt động vậy. Tôi quả thật chính là hóa đá đứng như tượng hai mắt trợn to trừng trừng Lý Mẫn. Bộ dạng có vẻ không khác bị sốc tinh thần là bao.
Lý Mẫn có vẻ bị tôi nhìn chằm chằm khiến cậu xấu hổ, cậu ta buông vai tôi ra, gò má ửng đỏ trên gương mặt điển trai nhìn có chút lóa mắt. Chỉ thấy cậu ta vội vã bỏ chạy để lại mình tôi hóa tượng giữa sân trường.
"Bách Ngọc.. mình đi trước. Cậu có thể suy nghĩ.."
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy thế giới thật ngộ nghĩnh.
Nam sinh được nhiều bạn nữ mến mộ nhất khóa học của tôi lại đi tỏ tình với bông hoa cúc bên đường không đáng chú ý là tôi đây, tin này truyền ra không biết có bao nhiêu trái tim tan vỡ đây?
Lý Mẫn lần này quả thật quăng cho tôi một vấn đề gian nải thật nhức đầu. Tôi phải suy nghĩ câu văn từ chối như thế nào để không làm tổn thương cậu ta quá sâu cùng với lời nói giúp cậu ta thức tỉnh việc đi thích một nhân vật phụ nhỏ bé như tôi.
Nếu không tôi nhất định bị dìm chết trong biển nước mắt đau khổ của các bạn nữ mất.
Bình thường trong phim thì diễn viên nữ sẽ trốn chạy nam nhân tỏ tình với mình nhưng trong trường hợp của tôi thì có lẽ khác một chút.
Lý Mẫn chính là đang trốn tránh tôi.
Hễ tôi ở đâu là cậu ta liền đi đường vòng tránh mặt tôi. Nhìn thấy tôi liền đỏ mặt quay đầu chạy đi. Tôi thử chạm vào cậu ta thì như thể cậu ta bị điện chích giật nảy lên rồi hoa hoa lệ lệ chạy đi.
Cứ thế cậu ta tránh tôi suốt hai ngày nay. Muốn nói chuyện khuyên giải cậu ta cũng không được.
Tôi tính để chuyện này cứ thế trôi đi, để cậu ta tự nhận ra lời từ chối trong thầm lặng của tôi. Rồi hai chúng tôi sẽ quay lại ngày tháng bạn học bình thường.
Kế hoạch của tôi chính là như vậy.
Nhưng có lẽ ông trời cũng thích đối nghịch với tôi. Đến ngày thứ năm Lý Mẫn vẫn tránh tôi nhưng tôi không muốn quan tâm cậu ta vì tôi bị tin tức mới gây chấn động không nhẹ.
Bạn học Mễ Mễ vốn ngồi cùng bàn với tôi bình thường là một cô gái dịu dàng lúc nào bắt chuyện với tôi cũng là bộ dạng tươi cười xinh xắn nhưng hôm nay lại vác gương mặt đau đớn đến hoa dung thất sắc, lệ rơi vẫn vương trên khóe mắt chạy đến trước mặt tôi. Tôi vẫn chưa kịp nói được gì liền bị Mễ Mễ hai tay nắm chặt vai tôi lắc điên cuồng, miệng mở quát.
"Bách Ngọc, cậu đang hẹn hò với Lý Mẫn sao?!"
Tôi ban đầu bị lắc đến muốn chóng mặt nhưng lời nói của Mễ Mễ liền khiến tôi khá bàng hoàng.
"Cái gì?"
Mễ Mễ chính là không thèm để ý đến vẻ mặt sửng sốt của tôi, vẫn điên cuồng lắc tôi đến chóng mặt còn không quên khóc lóc tố cáo tôi không tốt.
"Bách Ngọc cậu biết tôi thích Lý Mẫn như vậy hu hu cậu còn đi cướp mất. Bách Ngọc cậu thật xấu hu hu uổng công tôi tin tưởng cậu!"
Này này thật oan cho tôi quá! Tôi chính là bản thân vô tội trong sạch đến không thể sạch hơn! Tôi nào có hẹn hò cùng ai? Tôi vẫn là một bà cô ế già đấy!
"Mễ Mễ có phải cậu hiểu lầm gì không? Mình với Lý Mẫn làm sao có thể?"
Tôi bị lắc đến chóng mặt nhưng vẫn rất tốt bụng giải thích cẩn trọng. Việc này có liên lụy đến danh dự của tôi.
"Cậu nói dối cậu nói dối hu hu.."
"Mễ Mễ cậu tin mình. Mình không có!"
Mễ Mễ nghe đến đấy vẫn lắc tôi điên cuồng nhưng hai mắt ngập nước bắt đầu mơ màng nhìn tôi nghi ngờ. Nắm bắt được sự dao động của đối tượng tôi liền nhanh nhẹn khẳng định thật chắc!
"Mễ Mễ, mình không có hẹn hò với cậu ta!"
"Thật sao.." Mễ Mễ đáng thương nhìn tôi.
"Thật! Mễ Mễ cậu đừng lắc.. chóng mặt.."
Mễ Mễ chính là một cô gái rất ngoan, nghe tôi kêu chóng mặt liền yên lặng bỏ vai tôi ra. Tôi xoa xoa hai mắt của mình, tai nghe thấy tiếng thút thít đáng thương của Mễ Mễ, lại nhớ đến câu nói vừa nãy hại tôi bị hiểu lầm. Tôi liền lạnh lùng hỏi.
"Mễ Mễ tin tức mình hẹn hò cậu nghe từ đâu?"
"Chị Tư Lệ nói cho đám con gái còn.. còn nói cậu thất thất thân..."
Mễ Mễ thút thít lau nước mắt kể lể cho tôi nghe. Nghe đến đó tôi chính là cảm thấy vô cùng tức giận, lòng ngực nóng đến khó chịu, rất khó khăn để không chửi tục trước mặt Mễ Mễ.
Chị ta chính là khinh người quá đáng! Lại dám tung tin đồn hại thanh danh của tôi như vậy? Tôi tức giận rồi!
Tôi liền mặt mày lạnh lẽo quay người bỏ đi, cả đầu nóng đến muốn bốc khói, lửa giận trong lòng ngực dâng càng lúc càng cao.
Mễ Mễ thấy tôi giận đùng đùng bỏ đi liền ngớ ngẩng hỏi.
"Bách Ngọc cậu định đi đâu?"
Tôi nhếch cao khóe miệng, hai mắt ngập lửa nếu có thể đoán bộ dạng tôi bây giờ như thế nào thì tôi có thể nói là dọa người đi?
Đi đâu sao?
"Đi đánh người."
Dứt lời tôi cũng không thèm ngó đến Mễ Mễ một cái, cả người giận đùng đùng đi về phía khu khóa trên.
Dọc đường đi đều bị mọi người xung quanh dòm ngó bàn tán, tôi liền giận đến gan cũng muốn nóng lên.
Mắt thấy đã tới lớp của Hoa Tư Lệ, tôi điên máu đạp mạnh cửa, cánh cửa vốn đang yên lành bị một đứa học võ thuật từ nhỏ đến lớn đá cho nát đến thê thảm.
Từ chân có truyền tới một chút cơn tê nhưng liếc thấy bản mặt đẹp đẽ của Hoa Tư Lệ biến sắc, tôi liền lạnh lẽo bước tới trước mặt chị ta. Đứng từ trên cao tôi nhìn xuống chị ta, lạnh lùng hỏi.
"Tư Lệ là chị tung tin đồn sao?"
Hoa Tư Lệ chính là bộ dạng bị tôi dọa đến hoa dung thất sắc, run rẩy co người lắp bắp cãi lại.
"Tin gì? Tôi tôi không có.."
Mắt thấy chị ta còn dám làm nhưng không dám nhận, tôi mạnh mẽ đá gãy bàn của chị ta.
Hoa Tư Lệ bị dọa đến la hét thất thanh, bạn bè của chị ta liền sợ hãi lùi ra sau. Có người tính mở miệng ngăn tôi nhưng bị tôi liếc đến run rẩy im miệng.
"Chị Tư Lệ, tôi chỉ muốn yên yên lặng lặng mà sống. Lần này chị phá thanh danh của tôi đến thê thảm còn dám chối? Tôi hỏi chị lần cuối là chị tung tin đồn đúng không!"
Câu cuối tôi tức giận đến nghiến răng muốn đau nú. Tôi tuy ghét phiền phức nhưng đụng đến lòng tự trọng của tôi thì phiền phức này tôi tiếp đến cùng!
Hoa Tư Lệ cả người co rúm lùi ra sau ý muốn chạy, tôi nào để chị ta được ý như vậy. Tôi liền không khách khí, nắm lấy cổ áo của chị ta chợt chị ta tự nắm lấy tay tôi, tôi vẫn đang ngơ ngác liền thấy chị ta dùng tay tôi đánh lên má phải của chị ta. Lực đạo mạnh vô cùng khiến khóe miệng chị ta chảy ra cả máu tươi.
Tôi hai mắt trợn to quả thật bị chị ta làm chuyện khó hiểu mà hơi chết đứng. Tôi chỉ thấy chị ta ôm má phải sưng lên, hai mắt đẹp rơi nước gào thảm khốc.
"Á! Đau quá! Hu hu Viên cứu mình! Đau quá!"
Lương Viên?
Tôi hoàn toàn ngơ ngác nhìn cảnh tượng Hoa Tư Lệ nằm trong tay của Lương Viên khóc đến đau lòng.
Lương Viên mặt âm trầm lạnh lẽo nhìn lại tôi. Chỉ thấy anh ta không ấm áp chế nhạo tên tôi nữa, anh dùng âm thanh lạnh lùng nhất nói với tôi.
"Đường Bách Ngọc! Đủ rồi!"
Tim tôi đau vô cùng. Đại não ong ong lên nhức nhối. Tôi cảm thấy mũi và mắt cay xè như bị trát ớt. Tôi có thể cảm nhận được hàng vạn tế bào trong tôi run rẩy không ngừng.
Khó chịu rất rất khó chịu!
Tôi trở nên cứng đầu, cao ngạo nhìn anh.
"Học trưởng tôi không sai."
Lương Viên nhíu lại hai mày anh tuấn, anh không thèm nhìn tôi nữa, chỉ thấy anh ta lôi từ trong ngực ra tấm khăn tay trắng sạch đưa cho Hoa Tư Lệ. Hình ảnh này lọt vào mắt tôi khiến tôi thấy hai mắt đều đau.
Cái thứ nằm trong lòng ngực trái càng đau nhức dữ dội.
Lương Viên sau đó đứng lên nhìn tôi. Chỉ thấy anh nghiêm túc khẽ nói.
"Đường Bách Ngọc, xin lỗi đi."
Câu nói đó như chiếc búa nặng trĩu đập nát trái tim nhỏ bé của tôi. Tai tôi thậm chí có thể nghe thấy âm thanh vỡ nát âm ỉ. Tôi như chết lặng, hai mắt mở to oan ức trừng nhìn Lương Viên. Chỉ hy vọng một điều gì đó khác ấm áp nhưng trái lại, anh ta lại dùng một cây búa khác đập nát hy vọng nhỏ còn sót lại của tôi.
"Hãy mau xin lỗi đi."
Tôi quả thật chẳng nhớ lúc đó xung quanh có những ai và tôi trông như thế nào. Chỉ biết lòng tôi tê dại đến đau lòng. Vì thế tôi khẽ nhếch môi cười ra tiếng, đau đớn nhìn anh nói.
"Lương Viên, tôi không sai. Cho nên anh đừng mong tôi xin lỗi chị ta!"
Lời cuối cùng tôi dùng sức mà gầm, răng nghiến cũng muốn đau hàm. Tôi hai mắt nhắm thật chặt, lúc mở ra thì thấy giám thị chạy vô. Ông ta nói gì tôi cũng không nghe thấy, bên tai tôi như ù đi. Không nghe được gì cả.
Cứ thế tôi ngơ ngác đến khi bình tĩnh lại thì phát hiện ra bản thân đang ngồi trong phòng giám thị. À không phải ngồi mà là quỳ.
Hình như tôi đang bị phạt.
Thật tức cười.
Thanh danh bị bôi xấu còn phải chịu quỳ. Thế giới này có phải trở thành đế quốc của người xấu rồi không? Sao người tốt như tôi lại chịu cảnh tượng này mà không phải Hoa Tư Lệ?
Chậc chậc xem ra mấy cảnh trong phim toàn là lừa người. Nếu có thể về nhà tôi nhất định dặn mụ mụ không được xem phim nữa.
Tôi cứ thế chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng rất bất ngờ với thái độ lạc quan của bản thân. Được một lúc thì cánh cửa phòng giám thị được mở ra. Tôi bất ngờ nhìn người bước vào lại là cái người luôn trốn tôi suốt năm ngày nay, Lý Mẫn vẻ mặt hối hận buồn bã đứng đó nhìn tôi làm tôi cảm thấy có chút buồn cười. Người nên buồn bã và hối hận giờ này đáng lẽ phải là tôi mới đúng chứ.
Tâm trạng dần trở nên tốt lên một chút, lấy lại tinh thần giơ hai ngón tay tạo chữ V khẽ cười với cậu ta.
Lý Mẫn bỗng nhiên bước tới kéo tôi vào lòng cậu ta rồi ôm chặt. Tôi hoàn toàn bất ngờ đến khiếp sợ, hai tay tôi chống cự muốn dùng sức đẩy cậu ta ra. Nhưng chết tiệt tên nhóc này không ngờ khí lực lại mạnh hơn tôi mấy lần!
"Ở đây không có ai cả. Tôi cũng sẽ không nhìn."
Tôi thử dùng sức đẩy cậu ta lần nữa, khẽ cười một cái rồi trêu cậu ta.
"Lý Mẫn, cậu không tỉnh táo sao? Lại nói chuyện hồ đồ như vậy."
Chỉ thấy thân người cậu ta khẽ run rồi lại ôm tôi chặt hơn. Tôi khó chịu nhíu mày, định nghiêm túc kêu cậu ta buông ra nhưng Lý Mẫn nhanh nhẹn nói trước tôi, câu nói này thật không hiểu vì sao tôi lại đứng im không nhúc nhích nữa.
"Bách Ngọc, không cần phải chịu đựng một mình."
Tôi lúc đó nghĩ rằng bản thân mình điên rồi, có thể là do cậu ta ôm tôi làm tôi khó chịu nên tôi mới nhu nhược mà khóc ầm lên trong vòng tay của cậu ta.
Tiếng khóc của tôi thật ầm ĩ mà vang khắp phòng. Tôi cứ thế buông thả bản thân một lần, khóc không biết ngày đêm.
Sau chuyện đó tôi liền khôi phục lại con người trước đây của tôi. Tôi liền yên yên lặng lặng ngoan ngoãn học tập, không muốn quan tâm mọi chuyện xảy ra xung quanh. Tôi chỉ tiếp xúc với Lý Mẫn và Mễ Mễ trong giờ học, học xong tôi liền như bình thường trở về kí túc xá mà ngủ thật ngon.
Có thể nói bây giờ tôi tiếp tục cuộc sống bình thường của tôi chỉ là giờ nó không có Lương Viên nữa thôi. Tôi tận lực né tránh anh ta, kể cả những chuyện bát quái của anh ta mà mọi người hay bàn tán.
"Bách Ngọc, cậu không đói sao?"
Mễ Mễ huơ huơ bàn tay trước mặt tôi, tôi đột nhiên nhớ đến bản thân đang ở trong phòng ăn cùng Mễ Mễ với Lý Mẫn. Tôi liền nói nói cười cười một chút với Mễ Mễ.
"Ăn đây ăn đây. Cậu với Lý Mẫn cũng mau ăn đi."
Hai người thấy tôi chuyên tâm ăn cũng rất ngoan ngoãn cúi đầu vào khay đồ ăn của mình. Tôi không chú ý hai người nọ nữa, nhìn lại một chút khay thức ăn do Lý Mẫn lấy cho tôi. Đồ ăn tuy rất ngon nhưng lại có đày ắp những miếng dưa leo thái mà tôi vốn không thích nằm bên trong. Khẩu vị của tôi liền như thế mà tụt xuống không phanh, tôi chán ghét đẩy đẩy đám dưa này qua một góc, hành động này lọt vào mắt Mễ Mễ liền khiến cô ấy khó chịu mắng tôi.
"Bách Ngọc! Dưa leo rất tốt cậu không nên bỏ sang một bên như vậy."
Lý Mẫn hai mắt khẽ sáng nhìn qua tôi, tôi khó xử cười trừ. Dù gì cũng là do cậu ta lấy cho tôi, không ăn hết thì quả thật thiếu lịch sự rồi.
Tôi liền trở nên bối rối. Tôi quả thật rất ghét dưa leo.
Mễ Mễ hình như nhìn ra tâm trạng của tôi, hiếm khi thấy cô ấy thông minh ra một lần, Mễ Mễ cầm nĩa của cô ấy vét hết dưa leo qua khay của cô, còn không quên càm ràm phê bình tôi vài câu.
"Lần này mình xử lý giúp cậu, không có lần sau đâu. Phải biết dưa leo rất tốt, không ăn là thiệt thòi đấy!"
Tôi liền trở nên ngoan ngoãn gật đầu liên tục, thấy tôi có vẻ tiếp thu Mễ Mễ liền hài lòng im lặng tiếp tục ăn. Tôi khẽ thở phào trong lòng, Mễ Mễ rất tốt nhưng nếu bỏ tật hay càm ràm lẩm bẩm như bà già đi sẽ càng hoàn hảo hơn đấy.
Nhìn vào khay đồ ăn của tôi cũng không còn gì, bụng thì no mà hai người bên cạnh lại vẫn đang ăn. Tôi chợt nhớ đến Mễ Mễ từng nói là thích Lý Mẫn, đại não sáng lên, tôi rất thức thời đứng lên nói muốn đi tản bộ một mình, phải dùng hết công suất mới cản được hai vị tổ tông có ý muốn đi theo tôi. Trời ạ, tôi đã rất thức thời không muốn làm bóng đèn nhỏ của hai vị rồi, hai vị còn đòi đi thì tâm ý của tôi phải làm sao?
Sau khi trả lại khay vào bồn rửa bát, tôi liền kéo cao khăn choàng cổ, nhìn ra bên ngoài tuyết trắng đã phủ dày. Tôi bình tĩnh từng bước nhẹ nhàng đi dọc hành lang. Không khí dần lạnh, tôi đút hai tay vào túi áo khoác màu trắng cho ấm. Vừa đi vừa mơ màng ngắm cảnh tuyết rơi trắng xóa, lòng tôi có chút rộn ràng, thật muốn chạy ra đắp người tuyết.
Nhưng có lẽ ông trời không muốn tôi yên tĩnh được một chút hay sao đấy.
Đi được một đoạn tôi liền đụng mặt Hoa Tư Lệ. Cũng khá lâu tôi chưa chạm mặt chị ta, ừm nếu tính thì cũng đã gần một tháng trời rồi?
Nhưng Hoa Tư Lệ trong trí nhớ của tôi không có chật vật như lúc này. Hai mắt chị ta sưng đỏ có vẻ như mới khóc xong, mặt trắng bệch dọa người, lại còn thẫn thờ bước đi. Nhìn qua thì có vẻ bị suy nhược tinh thần rồi. Tôi có nên mở lòng nhân ái của bác sĩ chạy tới tư vấn tâm lí cho chị ta không?
Chưa để tôi trả lời câu hỏi của bản thân liền thấy chị ta hai mắt mở to nhìn tôi chằm chằm, nhìn được một lúc đến khi da gà da vịt tôi đều nổi lên thì Hoa Tư Lệ liền hùng hổ chạy tới.
Ôi chao? Chị ta là muốn xin tôi tư vấn sao?
Nhưng đáp án hình như không phải vì chị ta có lẽ muốn đánh tôi thì đúng hơn. Thật tức cười, nhào tới muốn tát tôi, chị ta nghĩ tôi là trái hồng mềm sao?
Một tháng trước tôi không đánh được chị ta không có nghĩa bây giờ tôi không thể!
Hoa Tư Lệ điên cuồng chạy tới, bộ dạng như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp là tôi đây. Chị ta giơ cao bàn tay ý muốn đánh xuống mặt tôi vô cùng rõ ràng. Tôi theo phản xạ bản năng lùi ra đằng sau khiến chị ta đánh hụt vào không khí. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoa Tư Lệ, tôi liền không khách khí gạt chân chị ta thật mạnh. Hoa Tư Lê hét lên một cái rồi ngã xuống, một lúc sau tôi liền nghe tiếng chị ta khóc lóc.
Quả thật tôi ra tay cũng độc, chân chị ta nếu không gãy cũng sẽ bị bầm. Lúc này tôi liền hả dạ, mắt cũng không thèm liếc chị ta một cái, tôi rất anh dũng quay người bỏ đi.
Đi được hai ba bước tôi liền bị tiếng gào thét của Hoa Tư Lệ làm cho dừng bước.
"Đường Bách Ngọc! Cô thật quá tàn nhẫn!"
Tôi cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên thế gian. Chị ta hại tôi thê thảm rồi còn kêu gào tôi tàn nhẫn? Ông trời ơi, đây là tạo hóa gì?
Tôi quay đầu lại nhìn Hoa Tư Lệ, không tự chủ được nhếch nhếch khóe miệng khinh bỉ nhìn chị ta.
"Tàn nhẫn? Tôi sao? Chị có bị điên không?"
Hoa Tư Lệ hai mắt đỏ ngập nước oán hận nhìn tôi, tôi cũng rất ngoan ngoãn nhìn chị ta. Mụ mụ thường dặn người ta nhìn mình mình không nhìn lại chính là vô lễ.
Tôi là một đứa con ngoan.
Hoa Tư Lệ cắn môi, hận thù nhìn tôi. Được một lúc lâu, tôi thấy trò mắt đối mắt thật quá nhàm chán liền quay người muốn bỏ đi.
Nhưng Hoa Tư Lệ quyết không để tôi được tịnh tâm thì phải. Chỉ thấy chị ta dùng giọng nói ai oán vô lực với tôi.
"Đường Bách Ngọc, cô không thấy bản thân tàn nhẫn với Viên sao?"
Hoa Tư Lệ nhắc đến cái tên mà cả đời này cũng có thể khiến tôi đau đớn đến hít thở không xong. Tôi hai mắt như có lửa liếc chị ta, tôi trêu tức nói.
"Tôi tàn nhẫn với anh ta? Hoa Tư Lệ, não cô có phải bị hỏng rồi đúng không?"
Hỏng rồi nên mới quên những gì xảy ra hôm đó.
Hỏng rồi nên nói tôi tàn nhẫn với Lương Viên?
Hỏng rồi nên mới quên đi anh ta tổn thương tôi đến dường nào!
Hoa Tư Lệ bộ dạng như mất hồn nhìn tôi. Có lẽ do bộ dạng tôi quá hung tợn nên chị ta đổi sang nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Tóc của chị ta khẽ đổ xuống che khuất mắt chị ta nên tôi không rõ bộ dạng chị ta bây giờ như thế nào. Một lúc sau, Hoa Tư Lệ mở giọng khàn khàn có chút yếu đuối nói với tôi.
"Lương Viên, cậu ấy yêu cô."
Tôi cả người cứng ngắc, đại não trống rỗng, tôi thậm chí còn không nhớ rằng mình có đang hít thở hay không. Chỉ thấy lòng ngực nóng lên rồi âm ỉ đau.
Hoa Tư Lệ vẫn bộ dạng vô lực ngồi đó, chị ta yếu ớt nói từng chút từng chút với tôi. Tôi không nhớ rõ, có vẻ chị ta nói rất nhiều.
"Viên, cậu ấy dạo này say rượu chỉ lẩm bẩm mỗi cái tên nghe thật tức cười, cậu ấy kêu 'Bánh Ngọt' hết lần này đến lần khác. Cả tháng trời đắm chìm bản thân trong cơn men của rượu rồi thuốc lá, ngã bệnh cũng chỉ gọi 'Bánh Ngọt', có lúc tôi nghĩ không lẽ cậu ấy thật sự thích ăn đồ ngọt sao? Hoa Tự Lệ tôi có gì không xứng với cậu ấy? Tôi vẫn luôn bên cạnh cậu ấy nhưng cái tên cậu ấy điên cuồng kêu chỉ độc mỗi hai từ 'Bánh Ngọt'! Tôi thua cô rồi Đường Bách Ngọc! Lương Viên yêu cô! Cậu ấy yêu cô đến điên dại! Đường Bách Ngọc, vì sao cô có thể tàn nhẫn bỏ mặc cậu ấy!"
Tôi nhìn Hoa Tư Lệ đau đớn gào thét, lòng ngực cảm xúc gì tôi không biết, tôi không biết gì cả. Tôi suy nghĩ, Hoa Tư Lệ có phải bị bệnh rồi không? Chuyện chị ta kể thật không hài hước tí nào.
Tôi nắm chặt bàn tay run rẩy của bản thân, không muốn để ý đến cơn đau âm ỉ trong ngực. Tôi không muốn cũng không dám suy nghĩ nữa.
Tôi lựa chọn trốn tránh, vì thế tôi xoay người bỏ đi.
Hoa Tư Lệ như bị điên lên, chị ta nhào tới túm chân tôi. Tôi hoảng hốt nhìn chị ta điên cuồng. Nói không sợ hãi là nói dối.
"Đương Bách Ngọc! Cậu ấy nhập viện rồi!"
Tôi lúc ấy chính là bộ dạng chết lặng. Hai tai tôi ù đi, tôi không thể nghe thấy gì cả. Não tôi đình trệ tôi cũng không thể suy nghĩ. Thậm chí lúc ấy tôi không dám chắc tim tôi còn đang hoạt động.
Tôi nhìn Hoa Tư Lệ, thấy chị ta bộ dạng gào thét nhưng sao tôi không thể nghe thấy gì. Tôi đặc biệt trở nên bình tĩnh. Bình tĩnh đến đáng sợ. Tôi hỏi Hoa Tư Lệ.
"Ở đâu?"
Hoa Tư Lệ hai mắt nhắm chặt, từng giọt lệ đổ như thác, chị ta yếu ớt nói với tôi.
"Bênh viện XX."
Tôi xoay người chạy thật nhanh, chạy như điên, lao ra bên ngoài màn tuyết trắng dày đặc.
Lòng ngực đau đến tê liệt.
Tôi hiểu. Và cũng thông suốt hết rồi.
Hóa ra bản thân tôi cũng là con gái đấy. Tôi nhận ra bản thân bị gì và muốn làm gì.
Tôi ngơ ngác trong bức màn đen của tâm hồn, đến khi tỉnh táo lại thì nhận ra bản thân đã ở trước cửa bệnh viện tư nhân XX.
Tôi mặc kệ bộ dạng của mình chật vật như thế nào, mặc kệ ánh nhìn của người qua đường, rồi tôi bước nhanh vào bên trong sảnh bệnh viện.
Tôi rất bình tĩnh đi tới quầy của y tá, nhẹ nhàng nói tên của anh ra. Có lẽ giọng tôi lúc đó rất kì dị nên cô y tá lại dùng ánh mắt e ngại nhìn tôi. Hình như cô nghĩ tôi bị bệnh đau họng thì phải?
Quãng thời gian tôi lấy số phòng rồi đi lên như thế nào tôi cũng không nhớ. Chỉ nhớ bản thân lúc tỉnh táo thì đã đứng trước phòng bệnh của anh rồi.
Đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra. Đối diện tôi là vị bác sĩ áo bloose trắng, ông khẽ đẩy gọng kính nhìn tôi một chút rồi mở miệng hỏi.
"Cô là người nhà bệnh nhân?"
Tôi gật đầu. Chúng tôi là hàng xóm từ nhỏ cũng được xem là thân đi?
"Theo tôi."
Tôi im lặng đi theo, trong lòng thầm nghĩ nếu ra ngoài nhỡ gặp người xấu kêu tôi đi theo họ, không biết tôi có ngoan ngoãn đi theo không nhỉ?
Tôi đi theo cái vị áo trắng này vào một căn phòng khác, nhìn sơ qua có lẽ phòng làm việc. Chỉ thấy ông ấy lục lọi trong ngăn kéo của bàn làm việc, vừa lục vừa nói với tôi.
"Cậu ta gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc, va chạm rất mạnh, lúc được đưa đến đây bộ dạng rất thê thảm. Còn có cậu ta hình như uống rượu rất nhiều lại bỏ bữa dẫn đến tình trạng bao tử bị loét. Có thể cứu sống cậu ta, quả thật là kì tích."
Tôi có thể cảm thấy cả người tôi đang run lên dữ dội. Tôi cúi đầu xuống, ý muốn điều chỉnh lại tâm trạng của mình nhưng cũng kì lạ, càng muốn chỉnh tôi lại cảm thấy càng bất ổn. Tôi thấy lạnh, đứng trong căn phòng điều hòa ấm áp tôi lại thấy lạnh. Không biết tôi có nên xin vị bác sĩ già này được khám bệnh không?
Tai tôi nghe tiếng lục lọi đồ vật của ông ấy một chút rồi không nghe thấy nữa. Có lẽ ông ấy đã kiếm thấy rồi.
Đúng như tôi dự đoán, ông ấy lôi ra một hộp gỗ nhung rất đẹp, một màu xanh thẫm, to bằng hai bàn tay của tôi. Ông ấy đưa cho tôi, tôi khẽ chừng chờ một chút rồi cũng giơ hai tay vẫn đang run của tôi nhận lấy. Ngón tay tôi chạm tới vải nhung liền cảm thấy nó rất mềm, quả thật là đồ xịn.
Vị bác sĩ già cũng không tiếp tục nhìn tôi nữa, ông cắm cúi vào xấp giấy trên bàn và phủi tay ra lệnh đuổi tôi khỏi phòng.
"Đồ của cậu ta tôi đưa cho cô. Cô có thể vào thăm cậu ta, cậu ta vừa mới tỉnh sau một tuần đấy."
Tôi ù ù cạc cạc bước chậm rãi ra khỏi phòng. Nhìn hành lang vắng tanh yên lặng, tôi cảm thấy lòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Nhìn hộp nhung trong tay, tôi tò mò mở ra. Người ta nói tò mò có thể giết chết một con mèo. Con mèo lần này là tôi đây. Một con mèo hơi bự.
Tôi như chết lặng nhìn sợi dây chuyền tinh xảo đẹp chết người trong cái hộp. Viên kim cương to cỡ một đốt ngón tay lấp lánh thứ ánh sáng bạc lung linh. Ngón tay nhỏ bé run rẩy của tôi sờ lên bề mặt kim cương, trông thật chói đến đau cả hai mắt của tôi.
Tôi biết sợi dây chuyền này.
Nhớ lại bản thân từng gặp nó ở trong quyển tạp chí thời trang của Italy. Lúc nhìn thấy nó qua tạp chí tôi chính là bộ dạng mất hồn, không ngờ trên đời này lại có người có thể làm ra sợi dây chuyền tinh xảo từng ngóc ngách đến vậy. Lúc tôi vẫn mơ màng nhìn quyển tạp chí thì có người lại dám dùng tay gõ đầu tôi. Lực đạo rất nhẹ nhưng cũng khiến tôi khó chịu khi bị phá. Tôi liếc mắt nhìn thì bị nụ cười chói mắt của Lương Viên làm cho hoa mắt. Anh vui vẻ nhìn tôi cười cười nói nói.
"Bánh Ngọt, em cũng đọc mấy quyển tạp chí này sao?"
Anh ta có vẻ bất ngờ khi thấy tôi đọc tạp chí, có lẽ anh ta xem tôi là người không có chút thẩm mĩ cùng hứng thú với mấy cái nữ tính như thế này. Anh ta xem tôi là đàn ông luôn rồi thì phải.
Tôi không thèm trả lời anh ta, chăm chú nhìn tiếp thứ óng ánh trong tạp chí. Lương Viên không hề khó chịu vì bị tôi lơ, anh ta đứng đằng sau tôi, cúi người xuống khiến cho khoảng cách giữa hai chúng tôi là con số không. Tôi cũng mặc kệ anh ta, anh ta lại không mặc kệ tôi, bàn tay của anh khẽ phá đám tóc mềm của tôi, trêu chọc nói.
"Em thích nó sao?"
"Không. Chỉ thấy nó đẹp thôi." Tôi trung thực trả lời.
"Bánh Ngọt, em muốn có không? Tôi tặng em."
Tôi hai mắt trợn to ngước lên nhìn anh ta, anh ta bị điên sao? Giá thị trường của cái vòng cổ này chính là hơn hai năm tiền làm thêm của tôi đấy. Lương Viên hai mắt cong cong đẹp trai nhìn lại tôi, không nói chỉ khẽ nhướng cao mày kiếm. Tôi bĩu môi khinh bỉ anh ta.
"Hừ, cái vòng cổ này chỉ bán duy nhất tại cửa hàng Y ở Italy, giá thị trường cao chết người. Lương Viên, anh tỉnh táo lại đi."
Lương Viên bị tôi mắng cũng chỉ khẽ cười một cái cảm thán.
"Bánh Ngọt à mồm miệng em rất không nể người khác." Dứt lời còn thổi khí vào tai tôi.
Tôi bị anh ta trêu chọc xấu hổ đến hai má cũng muốn đỏ bừng, nóng hầm hực. Tôi liếc mắt trừng anh ta, xấu hổ thành tức giận gầm.
"Lương Viên! Anh còn dám chế nhạo tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!"
Lương Viên nhẹ nhàng vén tóc mai tôi ra sau tai, vui vẻ hỏi.
"Vậy phải làm sao em mới tha thứ cho tôi?"
Tôi khẽ liếc mắt qua quyển tạp chí, đại não sáng lên. Tôi híp hai mắt, ngón tay chỉ chỉ vào quyển tạp chí, ngẩng cao đầu dọa anh ta.
"Nếu đưa tôi cái vòng này làm phí tổn thất, tôi sẽ tha thứ cho anh vô điều kiện."
Tôi lúc đó chỉ muốn giáo huấn anh ta nên mới đùa giỡn như vậy. Chuyện cũng đã trôi qua rất rất lâu rồi nhưng thật không ngờ anh ta lại nhớ đến. Lại còn ngu ngốc tin tưởng lái xe chạy đi mua cái thứ mắc chết người này về.
Tâm trạng tôi bây giờ chính là loạn như tơ vò. Rất loạn.
Trong đầu tôi cứ như một cuộn phim dài tập, tua đi tua lại những hình ảnh tôi ở cùng Lương Viên. Bây giờ phát giác ra thời gian tôi ở với anh ta lại còn nhiều hơn với mụ mụ của tôi. Mụ mụ tôi mà biết không chừng bà sẽ khóc lóc tố cáo tôi bất hiếu, rồi mắng tôi suốt một tuần.
Tôi suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. Tôi nhận ra bản thân mình lại rất bình tĩnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập loạn, không theo trật tự mà vang âm ỉ. Lúc tôi ngẩng đầu liền nhận ra bản thân lại vô thức đi tới trước cửa phòng bệnh của Lương Viên. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay run rẩy của mình cầm tay nắm cửa, tôi hít một hơi lấy can đảm, hít rồi lại hít và rồi cuối cùng tôi cũng tự tay mở cánh cửa nặng nề này ra.
Khoảng khắc tôi mở cánh cửa phòng bệnh giống như tôi vừa vén bức màn đen của tâm hồn tôi.
Phòng bệnh trắng đến chói mắt tôi. Tôi thấy Lương Viên yên lặng nhắm mắt nằm trên giường bệnh. Gương mặt điển trai của anh thật thần kì, trong hoàn cảnh nào vẫn có thể đẹp chết người. Đầu anh quấn thật dày băng trắng, băng trắng quấn lấy người anh rất nhiều. Anh ta không đăng kí làm xác ướp thì có vẻ rất uổng.
Tôi yên lặng ngồi xuống cạnh anh. Nhìn chăm chú vẻ mặt tái nhợt của anh. Rồi tôi lại nghĩ, ngày mai tôi sẽ mang thịt bò cho anh, ăn rồi bổ sung máu. Nhợt nhạt như vậy thì có ngày tôi bị anh dọa cho ngất mất.
Qua một hồi lâu, tôi nhận thấy hai mắt anh run lên rồi chậm rãi mở ra. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Tôi có thể thấy ánh mắt anh lóe lên thứ ánh sáng mừng rỡ, thân người anh run lên từng hồi. Tôi có thể thấy anh vui vẻ cười với tôi, giọng anh phát ra âm thanh khàn khàn truyền vào tai tôi, tôi kì lạ lại thấy âm thanh này rất dễ nghe.
"Bánh Ngọt."
"Học trưởng, tôi không phải tên Bánh Ngọt."
Lương Viên vẻ mặt ôn nhu nhìn tôi, bàn tay anh to lớn chạm đến bên mặt tôi. Cử chỉ anh rất nhẹ nhàng cứ như sợ tôi sẽ tan ra vậy. Anh đau đớn nhìn tôi nói.
"Bánh Ngọt, em đừng khóc."
Tôi cảm thấy tức cười, nghĩ rằng anh ta có vẻ bị điên rồi lại dám kêu tôi đừng khóc. Tôi mới không thèm khóc trước mặt anh ta. Rồi tôi thấy bàn tay anh chạm khóe mắt tôi dính đầy thứ nước trong suốt. Thị lực của tôi tự nhiên bị nhòe đi, hình ảnh của Lương Viên trong mắt tôi trở nên siêu siêu vẹo vẹo méo mó, nhưng tôi lại cảm thấy anh ta trông vẫn đẹp trai.
Tôi có lẽ nên đi khám mắt rồi.
Tôi hai mắt nhắm lại, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh, cảm nhận được sự ôn nhu anh chỉ dành cho mỗi tôi, cảm nhận được anh đau đớn thương yêu tôi. Tâm tôi liền run lên dữ dội. Tôi nghiêng đầu như một con mèo nhỏ dựa vào bàn tay vững chắc của anh. Lương Viên, anh ta quả thật là trùm phiền phức, lúc nào cũng mang phiền phức đến cho tôi. Tôi hơi tức giận cảm thán.
"Học trưởng, anh thật phiền."
Hai bên tai tôi nghe thấy tiếng anh cười giòn tan, tôi kì lạ cảm thấy cả người đều ngọt ngào. Lương Viên ôm tôi vào lòng, tôi liền ngoan ngoãn nằm yên. Một lúc sau, âm thanh như muỗi của tôi khẽ bật thốt, truyền vào tai anh.
"Lương Viên, em yêu anh."
▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪
Mễ Bối:"Trong truyện này Đường Bách Ngọc là một cô gái ngu ngốc, tính cách lười biếng ngại phiền phức nên mới trốn tránh suy nghĩ của bản thân. Trải qua nhiều chuyện cô mới có thể trưởng thành, rồi đối mặt với con người yếu đuối của mình. Mễ Bối viết truyện này nhưng nếu thấy lượt view cao và nhiều người ủng hộ, tôi sẽ viết tiếp chương về tâm trạng của Lương Viên. Phải có động lực tôi mới viết tiếp được ha ha. Bạn nào muốn mang truyện đi vui lòng ghi nguồn cùng tên tác giả là tôi đây. Xin cám ơn cám ơn.
Các tác phẩm của tôi:'Oan Ức Của Mỗ Tà'(đang viết), 'Lotus: Tình Yêu Hoa Sen'(full) và bộ mới này đây 'Học Trưởng, anh thật phiền. '
Mong nhận được nhiều sự ủng hộ của các bạn.
Ch. 2 → |