"Lại kia ngồi, lau cho tôi xem"
← Ch.02 | Ch.04 → |
Hai tay cô giơ cao bị anh dùng thắt lưng trói chặt trên đỉnh đầu, cô sợ hãi ngọ nguậy trốn tránh. Áo thun lại bị anh vén lên lộ ra áo 𝖓ℊự*ⓒ.
Chu Từ đi học trễ hơn so với tuổi, xong lại phải nghỉ ốm trong thời gian học nên bây giờ đã đủ 18, dáng người so với các bạn cùng trang lứa thì xuất sắc hơn nhiều. Cô mặc đồ lót thể thao trắng tinh đơn thuần không hề có hoa văn cầu kỳ, áo 𝓃ɢự_c và quần lót rất đồng bộ.
Cô đã sợ muốn 𝒸.♓ế.ⓣ nhưng vẫn không dám hét lên, trong nháy mắt Tiết Kiệu đã kéo áo ռ-𝖌ự-🌜 của cô lên, kéo đến dưới nách. Để lộ ra cặp nhũ hoa sạch sẽ.
Cặp n_𝐠ự_𝒸 của cô gái nhỏ rất đáng yêu, độ lớn nhỏ vừa phải trắng nõn như sữa, giống hệt như cánh bồ câu non khép lại nghỉ ngơi. Núm ti màu đỏ xinh xắn hiện ra, quầng nⓖ.ự.𝖈 có màu hồng nhạt giống như một đóa hoa nở rộ trên nền da. Bởi vì hô hấp của cô rối loạn khiến cho bầu 𝓃gự*𝒸 phập phồng đong đưa.
Tiết Kiệu tùy ý cầm một tấm ảnh lên để cạnh 𝖓●g●ự●𝒸 cô đánh giá: "Có phải là nhỏ hơn ngoài đời hay không?"
Ngón tay của anh ở trên п-𝖌-ự-↪️ cô ước lượng, lòng bàn tay không ngừng 𝖛_⛎ố_т 𝐯_𝖊 thịt non mẫn cảm. Cuối cùng anh giữ lấy núm ti đỏ tươi kia, một bên xoa bóp bên còn lại thì cúi đầu ngậm lấy. Anh hung tợn cắn một cái thật mạnh, ngón chân ở trong giày của Chu Từ cuộn tròn, hốc mắt đầy nước đáng thương nức nở.
"Thầy Tiết..."
Cô giãy giụa gọi anh mong thức tỉnh được một chút lý trí của người đàn ông này, lại cảm nhận được côn th*t giữa hai chân mình càng lớn thêm một chút. Thân hình của anh cao lớn, đứng trước mặt cô tạo ra một cái bóng rất lớn. Đầu cô cũng chỉ đến ngang vai anh, phải nhờ anh nâng ⓜ.ô𝓃.ℊ cô lên một chút mới có thể đối điện với côn th*t của anh. Bàn tay của anh ở giữa hai cánh 〽️ôռ-ⓖ, cách một lớp quần lót khảy khảy miệng huyệt yếu ớt.
Người đàn ông xoa 𝒷ó-🅿️ ⓝgự-c cô, bàn tay to lớn lướt qua bụng dưới của cô gái nhỏ. Anh tìm đến rốn của cô cào cào trêu chọc xong cũng không dừng lại mà tiếp tục luồn vào trong quần lót. Bàn tay to lớn ♓·⛎п·ℊ 𝐡·ăⓝ·𝖌 xoa nắn môi â●m ⓗ●ộ rồi lại nhéo nhéo hoa châu, thậm chí còn thô bạo lôi kéo viên đậu nhỏ.
Sau đó bàn tay của anh ôm trọn lấy bên dưới của cô.
Nơi đó ướt đến muốn mạng, chất lỏng trơn trượt sáng loáng chảy ra, người đàn ông cười lạnh, âm thanh giống như muốn cười nhạo cô.
Chu Từ nhục nhã ngẩng mặt lên, nước mắt cùng d*m thủy của cô thi nhau chảy ra, lòng bàn tay của người đàn ông n*ó*n*g 𝐛*ỏ*ռ*𝖌, sưởi ấm bên dưới của cô khiến cho thịt huyệt kịch liệt co rút, eo cô tê dại. Cả người cuộn lại cực kỳ đáng thương nhưng lại bị người đối diện giữ chặt không cho lộn xộn.
Người đàn ông cực kỳ kiên nhẫn chậm rãi cởi ra lớp vải cuối cùng trên người cô, anh bình tĩnh 𝖈-ở-𝒾 🍳⛎ầ-п lót của cô. Ánh mắt của anh quét khắp người cô như muốn đem cô ra lăng trì.
Chu Từ khép đùi lại muốn che đậy nơi riêng tư nhưng lại bị người đàn ông mạnh mẽ tách ra, anh cúi đầu cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá bên dưới của cô. Nơi đó trắng nõn, sạch sẽ, lông đen thưa thớt, hoa châu nho nhỏ hơi sưng, huyệt động đáng thương không ngừng ⓒ*𝖍*ả*ⓨ пướ*𝖈.
Anh vươn tay, thăm dò cô.
Móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ. Anh từ từ tách mở miệng huyệt của cô rồi lại nhẹ nhàng đi vào thăm dò. Mặt anh ở gần sát miệng huyệt của cô giống như muốn nhìn rõ từng tấc thịt non bên trong.
Cảm giác bị dị vật x*â*ⓜ 𝐧h*ậ*🅿️ thật xa lạ đối với Chu Từ, bởi vì cô chưa từng thử tự mình làm vậy. Tiếng r·ê·𝓃 г·ỉ ngây ngô bất ngờ phát ra khiến cô ngạc nhiên mở to mắt. Cô không biết tại sao mình lại phát ra những âm thanh như vậy.
Tiết Kiệu phì cười làm cô càng thêm thẹn thùng, hai chân cô càng cố gắng khép chặt, huyệt thịt liều mạng co rút. Cô muốn hất ngón tay của anh ra nhưng người đàn ông nhanh hơn một bước lại nhét thêm một ngón khác vào.
Tiểu huyệt chật hẹp không thể nuốt nổi nhiều ngón tay như vậy, cô yếu ớt lắc đầu kêu đau muốn Tiết Kiệu rút tay ra. Cặp 𝐧_gự_𝖈 tuyết trắng lắc lư, phập phồng liên tục ma sát với ⓝ𝐠·ự·𝐜 anh.
Hơi thở của Tiết Kiệu nặng nề hơn, đôi tay to lớn xoa bóp 𝐦●ô●п●🌀 cô lại hung bạo đánh một cái. 𝐌ô●ռ●𝖌 cô hằn rõ dấu tay đỏ tươi của anh: "Lẳng lơ."
Chu Từ mở to mắt nhìn anh chụp lấy một bên 𝖓ℊự_↪️ mình, anh ấn cô lên cửa. côn th*t to lớn ở hai chân cô bắt đầu ma sát, gân xanh trên côn th*t cọ vào mép đùi khiến nó đỏ lên. Núm ti của cô bị anh mạnh mẽ xoa bóp, chơi đùa nhanh chóng sưng to, dựng thẳng.
Túi trứng của anh va vào cô phát ra từng tiếng "bạch bạch", các bạn nam ngày thường đều thích tạo ra mấy âm thanh giống vậy ánh mắt của bọn họ lúc đó rất ái muội. Chu Từ là lần đầu tiên tự mình tạo ra âm thanh này, ánh mắt anh chính trực nhìn thẳng vào cô khiến cô đỏ bừng mặt. Anh bình tĩnh hệt như người đang giở trò đồi bại với cô không phải là anh.
Nửa người trên của cô bị cắm phập phồng lên xuống, hoa châu lẫn miệng huyệt bị côn th*t to lớn không ngừng ⓒ●ọ ❌á●t phát ra tiếng nước òm ọp vô cùng mờ ám. Không biết đưa đẩy bao lâu Chu Từ đã cao trào phun nước ba bốn lần rồi anh mới thả chậm động tác 𝖝𝐮.ấ.𝖙 tï𝓃.♓. Trong không khí đều là mùi tanh nồng của 𝖙1●ⓝ●♓ 𝖉●ị𝒸●h.
Trên bắp đùi của Chu Từ cũng dính một ít, mùi ⓣ*ï*ռ*𝒽 𝐝*ị*↪️*♓ khiến cô có chút cảm giác kỳ lạ, cô quên mất việc khóc lóc đôi mắt đáng thương nhìn người đàn ông vừa mới xâm phạm mình.
Tiết Kiệu lấy khăn giấy thong thả lau chùi chất lỏng dính trên côn th*t, anh cúi đầu rồi khẽ cười khi thấy bên dưới của cô nhầy nhụa.
Chu Từ bất an cuộn người lại, cô sợ anh đột nhiên bộc phát thú tính sẽ thật sự thọc côn th*t đáng sợ vào trong cô. Anh với lấy khăn lông đã được thấm ướt, hơi quỳ xuống giúp cô lau sạch bên dưới.
Chu Từ sợ hãi rụt người lại, ɱô*𝐧*ⓖ cô dán lên cánh cửa lạnh băng mà nổi da gà.
Động tác của người đàn ông cực kỳ thô bạo khi lau giúp cô đối lập với giọng điệu cực kỳ dịu dàng: "Ngoan, đừng cử động để tôi lau giúp em. Em không muốn cứ như vậy mà về nhà đâu, đúng không?"
Chu Từ ngẩng đầu, nhắm mắt mặc kệ anh lau cho mình, nhưng d*m thủy lại chảy ra nhiều hơn. Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, cô cắn răng hỏi: "Thầy ơi, ... Em tự mình lau có được không?"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô rồi cũng giúp cô cởi trói.
Anh đưa khăn lông cho cô, chỉ tay về phía bàn, giọng nói nhàn nhạt lạnh tanh: "Lại kia ngồi, lau cho tôi xem."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |