Vay nóng Tima

Truyện:Họa Thủy Từ Đâu Tới - Chương 05

Họa Thủy Từ Đâu Tới
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Lam Bán Hương làm nũng xong, liền nghe thấy thứ gì đó không cẩn thận rơi xuống đất, phát ra tiếng vang cực lớn, tất cả mọi người nhanh chóng liếc mắt nhìn cung nữ phạm sai lầm kia một cái, sau đó tầm mắt lại lập tức dời về phía Vương và Hoàng Hậu ngồi ở trên cao.

Không người nào dám nói chuyện.

Loại thủ đoạn tụt hậu (lỗi thời) này cũng dám sử dụng, vọng tưởng muốn dùng loại mỹ nhân kế này làm cho Đế Vương vĩ đại của bọn họ trúng kế sao?

Không cần nói đến việc Đế Vương vĩ đại của bọn họ sẽ không thích loại ngu xuẩn này, loại thủ đoạn này người sáng suốt nhìn một cái cũng biết thế mà lại còn không biết xấu hổ lấy ra để mất mặt? Phải biết Đế Vương vĩ đại của bọn họ cũng không phải là loại hạ lưu bại hoại ham sắc đẹp.

Nhưng...... Đế Vương vĩ đại của bọn họ thế nhưng lại đưa ly rượu đang cầm trong tay tới bên môi của yêu nghiệt kia, sau đó tự tay đút nàng uống một ngụm rượu.

Hơn nữa ly rượu kia còn là Đế Vương vĩ đại của bọn hắn mới vừa đã uống, chuyện này...... Chuyện này...... Đây không phải là......

Đây không phải là hôn môi gián tiếp sao?!

Lam Bán Hương nhìn chằm chằm ly rượu gần ngay trước mắt, sau đó liếc nhìn nam nhân mặt không biểu tình gì một cái, trong lòng rất kinh ngạc 1 giây trước hắn còn cố chấp giống như một lão già hóa đá, một giây sau thế nhưng lại lập tức cùng nàng thể hiện quan hệ?

Xem ra người nam nhân này cũng có một mặt không muốn người khác biết, có thể tính là làm nàng kinh diễm (kinh ngạc, ái mộ).

Hoặc là, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn khảo nghiệm nàng mà thôi?

Mặc kệ như thế nào, nếu nàng đã quyết định thích người nam nhân này, nhiều một chút cử động thân mật nàng hắn sẽ không để ý.

Tát Cách Hán cũng cảm thấy rất khó tin, hắn nhìn Lam Bán Hương cười híp mắt kề sát tay của hắn uống một ngụm rượu, sau đó khuôn mặt họa thủy nhỏ nhắn nhíu lại, "Rượu này thật là đắng nha!"

"Chẳng lẽ còn có rượu ngọt?"

"Đương nhiên là có!" Rượu trái cây nha! Chỉ là xem bộ dáng uống ăn hơi thở cũng tràn đầy thuần phác của bọn hắn, có thể ngay cả rượu trái cây cũng không có uống qua.

Uống xong rượu, nàng lại ngồi thẳng thân thể, đôi tay khéo léo đặt ở trên đùi, hai chân còn khép lại, bày ra loại danh viện tọa pháp (tiêu chuẩn ngồi của người con gái đẹp) xem qua trên ti vi kia.....

Sau đó, lực chú ý của nàng rất nhanh sẽ bị vũ nương ở giữa vũ đài hấp dẫn.

"Vương." Lam Bán Hương kéo nhẹ tay áo của Tát Cách Hán.

Loại hành động đại nghịch bất đạo này thiếu chút nữa khiến các lão thần trọng quy củ phía dưới giận đến hộc máu, nhưng mà Đế Vương của bọn hắn một chút cũng không có trách tội hoặc là tức giận, chỉ là nghiêng qua thân đến gần nàng.

"Muốn ăn cái gì sao?"

"Thức ăn của các người ta một chút cũng ăn không quen."

Tát Cách Hán nghe cũng cảm thấy rất đồng cảm, kể từ sau khi ăn thức ăn nàng tự tay nấu, liền cảm thấy những món ăn vẫn thấy bình thường ngon thậm chí có chút không có mùi vị.

"Các nàng là đang biểu diễn khiêu vũ à?"

"Đúng!"

"Ta muốn nhìn."

Tát Cách Hán nhìn Lam Bán Hương mặt mũi tràn đầy hưng phấn, đột nhiên có loại kích động muốn cưng chiều nàng lên tận trời cao.

Chỉ thấy tay hắn vung lên, vũ nương vốn là nhảy đến một nửa trên võ đài vội vàng sửa sang lại đội hình, sau đó bắt đầu khiêu vũ.

Lam Bán Hương chuyên tâm nhìn vũ điệu dáng vẻ thướt tha mềm mại trên võ đài, Tát Cách Hán lại là bắt đầu chính sự của yến hội hôm nay.

Có mấy thiếu nữ giống như là vật phẩm đấu giá đi vào, cắt đứt thưởng thức đã được một nửa biểu diễn của Lam Bán Hương, cũng làm cho Lam Bán Hương không thể không rơi ánh mắt vào trên người các nàng.

Họ mỗi đều là xinh đẹp động lòng người, quan trọng hơn là thoạt nhìn rất trẻ tuổi, trẻ tuổi đến để cho nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng nhìn nam nhân bên cạnh một cái, không hiểu diệu linh (trẻ tuổi, xinh đẹp) thiếu nữ này đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

"Tả tướng quân, lần này đối với Nguyệt quốc chiến sự thuận lợi, Tả tướng quân có thể nói là có công lớn, những nữ nô từ Nguyệt quốc bắt tới này sẽ để cho ngươi chọn lựa mấy người đi!" Tát Cách Hán bưng ly rượu khó được buông lỏng nói.

Lam Bán Hương chỉ thấy một nam tử trung niên uy vũ anh tuấn quỳ lạy ở phía dưới, một thân khôi giáp màu trắng, xem ra quả thật chính là hình tượng tướng quân Lưu Đức Khải đẹp trai bên trong "Tân Nguyệt cách cách" (*).

(*) chỗ này lee để đẹp trai theo hiện đại vì là chị Hương đang nghĩ về nhân vật tướng quân trong bộ phim "Tân Nguyệt cách cách"

"Tân Nguyệt cách cách" (gốc 新月格格) là bộ phim được CTV chuyển thể từ tiểu thuyết của Quỳnh Dao năm 1995.

Hơn nữa nhìn tuổi của hắn, không thể nào còn không có thú thê (lấy vợ) chứ?

Loại hành động ban thưởng này của Tát Cách Hán không phải sẽ nguy hại nghiêm trọng đến một gia đình hạnh phúc chứ?

Quả nhiên......

*****

"Vương, thần trong nhà đã có tao khang chi thê (*)......"

(*) tao khang chi thê: người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được, vì thế nên vợ cả gọi là tao khang chi thê.

"Nghe nói nàng với ngươi thành thân đã ba năm cũng không có sinh con, Cô Vương nhưng là hi vọng con cháu của ái khanh có thể tiếp tục tận trung."

Ý tứ nghe được rất rõ ràng, nói đúng là hi vọng Tả tướng quân ưu tú này có thể sinh them mấy tiểu tướng quân, sau đó tận trung vì nước, thay Vương cống hiến.

Nhưng như thế nào đi nữa cũng không cần đưa nữ nhân cho người ta, hơn nữa hắn còn có lão bà, nếu mà nghe được thượng tư (cấp trên) của lão công mình thế nhưng lại " ban thưởng " cho lão công khổ cực giết địch loại thưởng này, sẽ có ý nghĩ như thế nào?

Nếu là nàng, đã sớm bảo lão công của mình không làm nữa, về nhà làm ruộng còn tốt hơn!

Tát Cách Hán mơ hồ có thể cảm nhận được nữ nhân bên cạnh đang tức giận, bởi vì nàng vui vẻ hay là không vui, này nụ cười trên mặt đều thể hiện rõ.

Nếu nàng vui vẻ, bộ dáng kia có thể nói là hoa đào nhảy múa trong gió xuân; nếu nàng không vui, tươi cười trên mặt kia vẫn đẹp đẽ như cũ, nhưng lại tràn đầy ý lạnh.

Nhớ tới lúc trước nàng đã từng nói, ở nơi họ ở, một vị lão công chỉ có thể lấy một người thê tử...... Hắn cư nhiên quên mất, khó trách nàng không vui.

Thế nhưng loại ban thưởng nữ nô sau chiến tranh là chuyện rất bình thường, mặc dù hiện tại hắn cũng cảm thấy không ổn, nhưng quân vô hí ngôn (vua không nói đùa).

Giống như là ở trong lòng giao chiến hồi lâu, Tả Tướng quân Ân Thiên Lôi ưỡn thẳng thân thể, không nhanh không chậm nói: "Vương, kể từ sau khi tiện nội (khiêm xưng vợ mình) gả cho vi thần, không có hưởng qua mấy ngày tình cảm phu thê liền phải chịu đựng nỗi khổ phu thê chia lìa, ở nhà thay vi thần chăm sóc trưởng bối, ngày đêm chờ đợi lo lắng cho an nguy của phu quân mình ở trên chiến trường, lại như cũ kiên trinh khổ đợi, hôm nay vi thần công thành danh toại rồi, nên muốn an ủi tiện nội thật tốt, tại sao có thể mang mười mỹ nhân khác trở về? Bất kỳ chuyện nào khiến tiện nội đau lòng khổ sở, xin thứ cho vi thần không cách nào tuân chỉ."

Hiện trường một mảnh im ắng, tất cả mọi người không dám hô hấp, bởi vì mọi người đều nhìn thấy biểu tình trên mặt Tát Cách Hán không chút thay đổi.

Mà một Tân Đế luôn luôn chững chạc tỉnh táo, tuyệt sẽ không dễ dàng ban thưởng, hôm nay hào phóng ban thưởng mỹ nhân như vậy, lại chịu khổ cự tuyệt, tất cả mọi người không nhịn được thay huynh đệ ở trên chiến trường cùng nhau liều chết này đổ mồ hôi lạnh.

Vậy mà Lam Bán Hương lại là muốn đứng lên lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nam nhân như vậy thật là lão công cực phẩm trong mắt của nữ nhân!

So sánh lại, nàng hung hăng trừng mắt với nam nhân hư muốn phá hư tình cảm phu thê nhà người ta.

Nàng ghét nhất những thứ Vương tự cho là đúng làm nguyệt lão động chút là loạn chỉ uyên ương (gán ghép vợ chồng đó) kia, nhất là Khang Hi.

Tiểu thuyết xuyên không nàng đọc nhiều nhất chính là Thanh triều, mỗi lần đều là Khang Hi loạn gả, chia rẽ không biết bao nhiêu đôi nam nữ yêu nhau.

"Vương......" Mặc dù Hữu Tướng quân đối với Tả Tướng quân này có chút ý kiến, nhưng biết hắn là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên cũng quỳ xuống tới thay Ân Thiên Lôi cầu tình với Vương.

Nhìn thấy Hữu Tướng quân quỳ xuống, những Văn Võ Bá Quan khác cũng tất cả đều quỳ xuống.

"Các ngươi cho là bộ dáng như vậy mà có thể uy hiếp Cô Vương sao?" Bàn tay nắm chặt cái ly của Tát Cách Hán đã trắng bệch, có thể thấy được Quân Vương tính khí tốt như thế nào đi nữa cũng không thể chịu được bị uy hiếp.

"Thần không dám."

"Ân Thiên Lôi, chuyện cho tới bây giờ mười mỹ nhân này ngươi không thu cũng phải thu, nếu không ta liền hạ lệnh chém đầu phu nhân ngươi, tội danh là đố phụ trong thất xuất (*), tội này có thể để cho trượng phu của nàng ngưng nàng (bỏ vợ), không thể có câu oán hận nào."

(*) thất xuất: 7 tội lớn đối với phụ nữ thời xưa: 1 là không vâng lời cha mẹ chồng, 2 là không có con, 3 là lẳng lơ, 4 là ghen tỵ, 5 là mắc bệnh nghiêm trọng, 6 là hay ngồi lê đôi mách, 7 là trộm cắp.

"Vương?!" Ân Thiên Lôi sắc mặt tái nhợt nhìn Tát Cách Hán tràn đầy sát khí trước mặt, không hiểu Vương luôn luôn thấu tình đạt lý như thế nào hôm nay lại làm khó người như vậy.

Thật ra thì nếu hắn biết vị Vương mà hắn luôn luôn kính trọng là bởi vì mặt mũi của nam nhân không thể mất, không biết có nhiệt huyết không hối hận ở trên chiến trường chem. Đầu địch như vậy không?

"Vương......"

Những quan viên khác cũng muốn mở miệng, lại bị Tát Cách Hán lạnh lùng một câu nói chận trở về, "Người nào cầu cạnh nữa, Cô Vương tuyệt không nhẹ nhàng tha thứ!"

Lúc này, Lam Bán Hương luôn luôn trầm mặc liếc mắt nhìn Ân Thiên Lôi. Chỉ thấy hắn giống như là người sắp chết đuối thấy cọc gỗ, mắt sáng lên cầu khẩn nàng.

A, không ngờ nàng bị cho là hồng nhan họa thủy đến để hủy diệt Nhật quốc này, lại còn có một ngày bị người sức lực giống như Lưu Đức Khải Tướng quân này cầu cứu, chỉ là nhìn đến hình ảnh hắn thay phu nhân của mình nói chuyện, nhìn đến loại phu thê tình thâm này, coi như từ trước đến giờ nàng có thói quen không đếm xỉa đến người khác, cũng không nhịn được muốn nhảy ra giúp.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, lại phát hiện nghênh đón mình là cặp mắt bốc lửa của Tát Cách Hán.

"Thế nào? Ngươi cũng muốn xin tha cho hắn?" Âm thanh lạnh lẽo tràn đầy cảnh cáo, khiến Lam Bán Hương biết nếu nàng lên tiếng, có thể cũng sẽ bị trừng phạt.

Mới vừa rồi hắn vốn là muốn nói mười mỹ nhân này Ân Thiên Lôi không thu coi như xong, tuy nhiên lại để cho hắn nhìn thấy Hộ Quốc Đại Tướng quân của hắn cư nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Hậu của hắn.

Mà hắn cũng phát hiện sự tán thưởng không che giấu chút nào của Lam Bán Hương đối với Ân Thiên Lôi, càng thêm cảm thấy chói mắt cực kỳ.

Nữ nhân đối với chuyện phiền toái luôn luôn có thể trốn tránh liền trốn tránh, lại có thái độ khác thường muốn thay người khác cầu tình?!

Lúc nào thì giao tình của hai người tốt như vậy? Tại sao hắn không biết? Một ngọn lửa ghen đáng sợ bắt đầu thiêu đốt, lan tràn.

Thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của nam nhân bên người; Lam Bán Hương cũng không muốn tự nhiên bị kéo ra ngoài đánh mười mấy đại bản, nàng trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ đau.

"Chẳng lẽ Hoàng Hậu không sợ bị ăn hèo?" Tát Cách Hán là không thể nào sai người đánh nàng, nhưng lại vẫn là nhịn không được muốn đe dọa nàng.

Lúc này mới phát hiện ra, mình đối với nữ nhân này đã có ham muốn chiếm giữ mãnh liệt như vậy rồi, chỉ muốn muốn đôi mắt đào hoa của nàng chỉ nhìn một mình hắn, chỉ để ý một mình hắn, giống như nàng luôn miệng nói, nàng đã gả cho hắn, nam nhân của nàng cũng chỉ có duy nhất hắn.

"Làm sao có thể? Ta sợ đau." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đáng thương nói.

Âm thanh nhỏ như vậy lại từng từ từng chữ rõ ràng rơi vào trong tai của tất cả mọi người, Lam Bán Hương lập tức thấy hai mắt tràn đầy hi vọng của Ân Thiên Lôi giống như là cây nến đột nhiên dập tắt, mà trên mặt những người khác có trong dự liệu, có bất đắc dĩ, có thật nhiều là xem thường.

Câu trả lời của nàng mặc dù khiến người khác thất vọng, thậm chí còn đổi lấy rất nhiều ánh mắt khinh bỉ, lại làm cho nhất quốc chi quân (vua một nước) cảm thấy sảng khoái tinh thần, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

"Hoàng Hậu, nàng đi chọn mười mỹ nhân cho Hộ Quốc Tướng Quân đi!" Tát Cách Hán khoan hồng độ lượng nói.

Lam Bán Hương cung kính chào một cái, phần ưu nhã này quả thực là không có lời nào để nói, sau đó mới chậm rãi đi về phía những nữ nô đáng thương kia.

Nàng thật rất cẩn thận chọn, hơn nữa cố ý chọn lựa mười tiểu mỹ nhân đáng yêu nhất, trẻ tuổi nhất trong đó.

Thấy ánh mắt hài lòng của Tát Cách Hán, đáy mắt của Ân Thiên Lôi tràn đầy đau lòng, những đại thần khác lại là hâm mộ, còn những nữ nô kia là oán hận cùng không hiểu, Lam Bán Hương chỉ là lẳng lặng xoay người đối mặt với Đế Vương cao cao tại thượng.

"Khởi bẩm Vương, mười mỹ nhân đã chọn lựa tốt lắm, Vương có hay không quân vô hí ngôn, muốn đưa mười tiểu mỹ nhân này cho Hộ Quốc Tướng Quân?" Nàng cố ý dung giọng điệu vui tươi nhất trẻ con nhất.

"Không sai." Nghe được âm điệu con nít, Tát Cách Hán trong lòng lại có cảnh giác.

"Ý tứ do nô tỳ chọn lựa này, có phải hay không do nô tì toàn quyền làm chủ địa vị của họ ở trong phủ tướng quân?"

"Đương nhiên."

Lam Bán Hương lộ ra một nụ cười rực rỡ giống như đóa hoa nở, đi tới trước mặt Ân Thiên Lôi nhẹ khom người nói với hắn: "Chúc mừng Hộ Quốc Đại Tướng quân."

Nhưng lấy được lại là một ánh mắt hung ác oán hận của lão công tốt cực phẩm.

Ai! Nữ nhân xấu thật là khó làm nha!

Chỉ là Lam Bán Hương cũng là cười đến càng thêm rực rỡ, "Chẳng lẽ Tướng quân không vui khi lấy được mười nữ nhi xinh đẹp đáng yêu sao?"

Lời này vừa nói ra, làm mọi người xôn xao một hồi, mà sắc mặt của Tát Cách Hán lại là một mảnh âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm Lam Bán Hương.

"Nghĩ tới Vương lo lắng Tướng quân không sinh được, liền để cho Tướng quân nghỉ một tháng ở tại nhà cùng phu nhân『 tạo người 』thật tốt như thế nào?"

Dù sao chỉ cần không phải không thể sinh, một tháng sáng trưa tối cũng làm mà nói, sinh không được đó mới có ma!

Một gia đình hạnh phúc vui vẻ, bảo bối quan trọng nhất đương nhiên là do vợ chồng hợp pháp kết hợp cùng nhau sản xuất, như vậy mới gọi là kết tinh tình yêu nha!

Lam Bán Hương cũng không nghĩ ra những nữ nhân khác sinh đứa bé mà nói, cái gia đình này sẽ có cái gì gọi là hạnh phúc mỹ mãn? Có một đống oán phụ, đứa bé đáng thương có gia đình lộn xộn, nàng liền đau cho hắn!

Nàng dầu gì cũng là người xã hội hiện đại, huống chi ở trong bệnh viện cũng thấy qua rất nhiều đứa bé vô tội bị ngược đãi, không hy vọng ở chỗ này vẫn thấy loại hiện tượng xã hội bi thảm đó.

Nếu như nàng có năng lực có thể thay đổi mà nói, ít nhất là đứa trẻ vô tội, nàng phải dùng hết toàn lực nhúng tay.

Lam Bán Hương đứng ở phía dưới cười cười, nụ cười kia giống như gió xuân mê hoặc người, khiến tất cả mọi người không tự chủ được nhìn ngây dại.

Tát Cách Hán đỉnh đầu đã tại bốc lửa, rất tốt, lời nói kế tiếp của nàng, chỉ sợ là để cho mình không giết chứ?

"Nô tỳ hi vọng Vương vĩ đại có thể tha cho những tội phạm khác một cái mạng."

Nghe được nàng xưng mình là nô tỳ, khiến Tát Cách Hán nhướng mày, thấy nàng cư nhiên quỳ xuống, càng thêm cảm thấy ngọn lửa trong trái tim kia thiêu đốt càng mạnh hơn.

"Muốn Cô Vương thả bọn họ cũng được, nhưng mà Hoàng Hậu phải có lý do thuyết phục được Cô Vương mới đúng chứ?"

Tát Cách Hán cắn răng nghiến lợi ép hỏi.

Lam Bán Hương nâng lên đôi ánh mắt sáng ngời, ánh sáng sáng ngời ở trong đó khiến Tát Cách Hán không nhịn được nín thở.

"Mạng người đáng quý tin tưởng Vương thân ái của ta tuyệt đối là rất hiểu rõ, cũng có thể hiểu tại sao nô tỳ phải cầu cạnh......"

"Không cho phép tự xưng là nô tỳ nữa." Tát Cách Hán lạnh như băng ra lệnh.

Lam Bán Hương khẽ mỉm cười, giống như đối với hắn để ý cảm thấy rất vui vẻ.

"Những kẻ kia là tù binh chiến tranh, sống chết cũng nắm ở trong tay Cô Vương." Tát Cách Hán Sinh giận chính mình cư nhiên phản ứng đối với nụ cười kia của nàng, muốn bất chấp tất cả xông lên đụng ngã nàng, sau đó ôm nữ tử đáng yêu này ép hỏi nàng tại sao không ngoan muốn như vậy, như vậy cùng hắn đối nghịch?

Nàng không phải cam kết qua phải vĩnh viễn yêu hắn, đứng ở bên người hắn sao?

*****

"Đương nhiên, nhưng Vương, những thứ này đều là bảo bối nha!"

"Có ý tứ gì? Nói rõ ràng." Mắt đen của Tát Cách Hán híp một cái.

"Những tù binh chiến tranh này chẳng lẽ sẽ không có người nhà chờ đợi họ bình an về nhà?"

Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng nín thở mà đợi, chờ nghe Yêu Hậu họa quốc này nói ra từ ngữ kinh thế hãi tục gì, sau đó hoàn toàn chọc giận Vương thân ái của bọn họ.

Mặc dù Tát Cách Hán có tiếng là minh quân, nhưng vẫn là có giới hạn. Dù sao hắn còn là người cực kỳ có quyền uy ở Nhật quốc, muốn đầu của một người là rất chuyện đơn giản.

"Vương, nếu như có một ngày nô tì bị bắt đi, cách duy nhất có thể để đổi lấy nô tì bình an vô sự trở lại bên cạnh người, chính là trả tiền, Vương sẽ đồng ý hay không đây?"

Tát Cách Hán trong nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra, những người khác cũng đột nhiên hiểu.

"Từng bước từng bước y theo thân phận địa vị của các nàng định ra giá tiền, sau đó bảo đối phương trả tiền thả người, như vậy chẳng những có thể không thấy máu, cũng có thể gia tăng thu nhập của quốc khố, dù sao Vương cùng Nguyệt quốc đánh giặc cũng là vì muốn cho dân chúng của Nhật quốc có thể qua ngày thật tốt, mấy trận chiến tranh này tổn thất tiền bạc, đương nhiên cũng muốn đòi chút tiền vốn trở lại."

Nhìn thấy nàng kiều mị đứng ở trước mặt những nữ nô, mặc dù Nguyệt quốc từ xưa tới nay đều nổi tiếng vì mỹ nhân, nhưng Hoàng Hậu của hắn lại như là mẫu đơn trong trăm hoa, kiều diễm ướt át, ngạo nghễ độc lập.

Nếu như nói bắt đầu là bị hồng nhan thiên kiều bá mị của nàng dẫn dụ, vậy bây giờ chính là bị ý nghĩ thần kỳ của nàng hấp dẫn.

"Chuyện này...... Loại hành vi này quả thật chính là thừa dịp cháy nhà hôi của, là hành động của cường đạo!" Nói chuyện là đại thần (quan lớn) Lý Tể Tướng.

Lam Bán Hương nhìn kẻ trước mắt này! Nhìn kẻ có thể xếp vào loại lão già cổ hủ này, biết hắn chính là Tể Tướng đại nhân dụng tâm muốn đẩy nữ nhi của mình vào cung làm Hoàng Hậu.

Lão nhân này dựa vào mình là một quan lâu năm, đã từng phụ tá Vương nhậm chức, cho nên cậy già lên mặt, về mặt chính trị cũng thường thường thừa cơ khi dễ lão công Vua của nàng, chứng minh tầm quan trọng của lão.

Thật ra thì loại tâm tính của lão già này cũng không thể chỉ trích nặng, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến lão lại muốn hy sinh nữ nhi liền đã rất giận rồi, hơn nữa còn là muốn tới giành với nàng, càng thêm nổi giận tới cực điểm.

"Nếu như Tể Tướng đại nhân khinh thường như vậy, vậy nhất định là có phương pháp tốt hơn có thể không nhuốm máu tinh, không để cho hiềm khích của hai nước sâu hơn, còn có thể khiến quốc khố trống rỗng có thêm vàng, khiến những bách tính thời gian này bởi vì cúm gia cầm mà đói bụng có tiền ăn thỏa thuê, đúng không?"

Tể Tướng mặt trắng xanh, hắn làm gì có cái năng lực này?

"Hừ! Ngươi Yêu Hậu này, cũng không biết là họa thủy từ đâu tới, lại còn dám cứ như vậy lớn mật mê hoặc Vương, khiến Vương làm ra loại hành động cường đạo này......"

"Ban đầu ngươi cùng các đại thần ép buộc Vương xâm lược Nguyệt quốc, thiếu chút nữa khiến Vương bị người một đao chém, nếu như không có Bổn cung ra tay, Tể Tướng Nhật quốc ngươi còn có biện pháp làm sao? Có lẽ ngươi sẽ biến thành những muội muội đáng thương này, đứng ở trước mặt của Đế Vương Nguyệt quốc mặc cho hắn xâm lược."

"Ngươi...... Yêu Hậu này......" Tể Tướng trong lúc bất chợt thân thể run rẩy mấy cái, sau đó liếc mắt, thế nhưng lại cứ như vậy té bất tỉnh.

"Tể Tướng đại nhân......"

Mọi người tiến lên đỡ lão nhân bị tức bất tỉnh, ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người Vương từ đầu đến giờ không nói một câu.

Phải biết mặc dù Yêu Hậu này nói lên đề nghị như vậy làm người ta kinh ngạc, nhưng lại không khỏi cảm thấy có thể làm được, nhưng rốt cuộc vẫn là hành động cường đạo, hơn nữa còn làm tức bất tỉnh đường đường nhất quốc chi tướng (tể tướng một nước), Vương...... Vẫn không bày tỏ cảm xúc gì đi?

"Truyền Ngự Y." Tát Cách Hán đơn giản ra lệnh.

"Vâng"

"Hoàng Hậu, cùng Cô Vương hồi cung."

Ngay sau khi Lam Bán Hương vừa mới trở lại trong cung, còn không có phát giận với Tát Cách Hán, cả người liền bị hắn một tay ôm lấy.

"A!" Nàng hét lên một tiếng, sau đó vội vàng đưa tay vòng chắc cổ của hắn, "Tát Cách Hán, ngươi muốn làm gì?"

"Tiểu yêu tinh này!" Tát Cách Hán hơi kích động thở hổn hển.

"Cái gì!"

"Họa thủy từ đâu tới, lại có thể có bộ dáng Thần Thông Quảng Đại như vậy, đầu trong cư nhiên chứa những thứ mưu ma chước quỷ làm người ta ngạc nhiên rồi lại cam bái hạ phong này, nếu Cô Vương sớm một chút gặp được nàng, không biết sẽ tốt bao nhiêu!"

Hắn đói khát mà cúi thấp đầu hôn nàng thật sâu, bàn tay không an phận vuốt ve mềm mại thân thể của nàng.

"Đương nhiên, chàng gặp được ta là phúc khí chàng đã tu luyện từ kiếp trước."

Ánh mắt của hắn rơi trên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của nàng, đáy mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng khát vọng, có loại cảm giác làm người ta hô hấp rối loạn.

"Mới cho nàng một chút thuốc màu, đã muốn mở phường nhuộm rồi." Hắn hừ nhẹ.

"Đương nhiên, có thuốc màu không mở phường nhuộm, muốn để hư à?"

"Người này......" Hắn rõ là...... Vừa yêu vừa hận! Tiểu yêu tinh này.

*****

Edit: kaylee

Nàng cắn răng, nâng nửa người lên trên tiếp cận hắn, sau đó liền hôn lên trên đôi môi khêu gợi của hắn.

Khi hắn muốn đáp lại, lại đột nhiên bị nàng hung hăng cắn một cái.

"A! Thật là đau."

"Đáng đời! Chàng lại muốn đưa mười tiểu lão bà cho lão công của người ta, Tát Cách Hán, chàng nói thật cho ta, có phải đang ám hiệu ta cái gì hay không?"

"Cô Vương nào có?"

"Tại sao không có? Lúc trước chàng nói không muốn hậu cung là gạt ta có đúng hay không? Nếu như chàng muốn mà nói thì sớm nói ra, ta cũng không phải loại nữ nhân không thông tình đạt lý đó."

"Hả? Chẳng lẽ nói chỉ cần Cô Vương mở miệng, Hoàng Hậu sẽ chủ động thay Cô Vương nạp hậu cung?" Nói mặt trời mọc từ hướng tây, hắn còn có thể tin tưởng.

"Nằm mơ!" Nàng nhìn hắn chằm chằm, "Đầu tiên ta sẽ cùng ngươi ký xong chứng thư ly hôn, sau đó đòi ngươi chia một nửa tài sản làm tiền nuôi dưỡng, sau đó sẽ đi tìm mùa xuân thứ hai của ta."

"Nàng dám!"

Nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của hắn, Lam Bán Hương đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

"Lừa gạt chàng á! Chàng là của ta, đời này chính là của ta, muốn trêu chọc một nữ nhân khác thử nhìn một chút!" Nàng vươn tay ôm gương mặt tuấn tú của hắn, sau đó liền cho hắn một nụ hôn nóng hừng hực.

Không ngờ người nam nhân này thế nhưng lại giả vờ lãnh khốc với nàng? Chẳng lẽ là để ý nàng nói những lời đó?

"Tức giận?" Nàng nhẹ nhàng sờ sờ mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi.

"Hừ!" Tát Cách Hán hừ lạnh một tiếng.

Lam Bán Hương lại cười đến càng thêm ngọt ngào, nụ hôn giống như mưa rơi xuống khuôn mặt mặt đẹp trai kia."Đồ nam nhân keo kiệt, bộ dáng như vậy là tức giận rồi?"

Lần đầu tiên phóng túng mình như vậy, hôn hắn, thân thể lửa nóng cường tráng tản mát ra mùi thơm vị bạc hà, đây là mùi vị xà phòng nàng tự sáng chế ra, khác với của nàng là nhiều hơn một loại hương vị phái nam mê muội kích tình.

Không thể tưởng tượng nổi, nàng cũng cảm thấy rất hưng phấn.

Khó trách nam nhân đều thích chinh phục nữ nhân cứng đầu cứng cổ, hoá ra là tràn đầy khiêu chiến như vậy, hiện tại nàng cũng rất muốn chinh phục đấng mày râu thích tức giận này.

Để cho hắn kiến thức một chút mỹ nhân kế nổi danh nhất trong lịch sử, cho dù hắn kiên cường như sắt thép cũng muốn biến thành ngón tay mềm.

Cái luỡi phấn hồng trượt nhẹ qua da thịt bóng loáng bền chắc của hắn, cho tới bây giờ Lam Bán Hương đều không có nghĩ ra qua mình thế nhưng lại sẽ làm ra chuyện sắc tình như vậy với một người nam nhân, mặc dù mặt hồng tim đập, lại tuyệt không muốn dừng lại.

"Hương Hương!" Tát Cách Hán hung hăng hít vào một hơi, tiếp đó cũng là bất đắc dĩ phun ra, sau đó nhắm mắt lại hưởng thụ đầu lưỡi của nàng càn rỡ ở lồng ngực của mình.

Đầu lưỡi nho nhỏ, ướt át, nóng bỏng cứ như vậy liếm điểm nhỏ của hắn, một cỗ tê dại vui thích không ngừng chạy dọc toàn thân hắn.

Hắn biết, mình chỉ cần đụng phải tiểu nữ nhân này liền giống như là gặp phải khắc tinh, như thế nào đều không thể kháng cự.

Tát Cách Hán chỉ có thể đưa ngón tay chen vào trong mái tóc quăn dày của Lam Bán Hương, không nhịn được đẩy ra rồi lại giống như sắp không thể chịu đựng.

Nếu như đây là trừng phạt, vậy cũng sẽ là trừng phạt ngọt ngào nhất.

Thế nhưng hình như Tiểu Miêu (con mèo nhỏ) giày vò người này không có ý định cứ như vậy thả hắn, cái lưỡi thơm nho nhỏ tiếp tục dời xuống, lưu lại một dấu vết nóng bỏng kéo dài đến cái bụng bằng phẳng của hắn.

Sẽ không! Kế tiếp Tiểu Dã Miêu (mèo hoang nhỏ) này nhất định sẽ không dám đâu! Tát Cách Hán trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không có nghĩ đến nữ nhân trước mắt cũng không phải nữ nhân bảo thủ gì, mà là một Yêu Tinh nha!

Phát hiện nàng thế nhưng lại động thủ ở cởi quần của mình, Tát Cách Hán không nhịn được khẩn trương lên. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy sự khiêu khích ở đáy mắt của Tiểu Dã Miêu, hắn liền đè nén nội tâm kinh ngạc cùng hưng phấn xuống.

Hắn ép buộc mình tỉnh táo, giống như thấy nàng dùng đôi tay nhỏ bé trắng noãn kia vuốt ve dục vọng của mình là chuyện bình thường, giống như nàng lần nữa đưa ra đầu lưỡi màu hồng ở trên dục vọng đang ngẩng cao đầu đó nhẹ nhàng liếm láp là rất tự nhiên, giống như nhìn thấy dục vọng của bản thân ra vào ở trong miệng nhỏ hồng nộn đó, từng đợt từng đợt khoái cảm không cách nào chống cự đánh thẳng vào đầu óc của mình cũng không có gì cùng lắm thì......

Nữ nhân đáng chết!

Lúc nào thì học được loại kỹ xảo quyến rũ nam nhân này? Là ai dạy nàng? Hắn giận đến muốn lớn tiếng hỏi nàng, lại phát hiện mình thoải mái sắp hòa tan.

****

Khi hắn nặng nề thở gấp nhìn nữ nhân chui ở giữa hai chân của mình, chỉ thấy nàng nâng lên cặp mắt to, tròng mắt ẩn tình, kiều mỵ như hoa.

Một tiểu nữ nhân đáng yêu lại dâm đãng như vậy, tiểu hồ ly, Tiểu Dã Miêu, hắn muốn như thế nào mới có thể không yêu nàng đây?

"Hương Hương, Cô Vương...... Không nhịn được!"

Lam Bán Hương đột nhiên cảm nhận một trận trời đất quay cuồng, bị Tát Cách Hán đè ở phía dưới, còn chưa kịp nói cái gì, đã cảm thấy hắn tiến vào......

Lúc này, cái gì đều không cần phải nói rồi!

"Hương Hương, Cô Vương nên làm gì nàng bây giờ?"

Hắn thở ra một hơi nặng nề mê hoặc tất cả lý trí của nàng, chỉ có thể đưa ra đôi tay ôm lấy hắn thật chặt, mở rộng hai chân hết sức thừa nhận hắn.

"A...... Ô......" Giống như một loại dã thú nhanh chóng mà mãnh liệt luật động làm cho nàng gần như là muốn nổi điên.

Khi hắn một lần so vơi một lần xâm nhập càng mạnh mẽ hơn, nàng nhìn thấy ánh sáng chớp động ở trong đôi mắt thâm thúy của hắn, hơi thở lửa nóng phun ở trên mặt của nàng, mà nàng toàn thân lửa dục vẫn là bị dục vọng của hắn hoàn toàn lấp đầy.

"A...... Vương......" Thân thể của nàng không ngừng run rẩy, đợt sóng khoái cảm không ngừng đánh thẳng vào nàng, làm cho nàng vong tình nâng lên cái mông nhỏ nghênh hợp hắn chạy nước rút, hai người cùng nhau hợp sức dẫn dắt nhau đến dục vọng tột cùng......

Thì ra là trấn an nam nhân thật sự là chuyện rất vất vả nha, khó trách tất cả mọi người gọi những người đó là hồ ly tinh, người phàm là như thế nào cũng không làm được.

Lam Bán Hương hoảng hoảng hốt hốt nghĩ tới, sau đó vùi ở trong ngực của Tát Cách Hán, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)