← Ch.03 | Ch.05 → |
"Cô Vương đã hạ lệnh đem những người có liên quan chu di cửu tộc......"
"Không cần liên lụy đến những người khác, chỉ cần trừng phạt người chủ mưu là được rồi."
"Nhưng những người khác cũng là đồng phạm......"
"Vương, ngươi thích ta sao?"
"Hương Hương...... , "
Lam Bán Hương giống như con mèo nhỏ yêu mị vùi vào trong ngực của hắn, đáng thương nói: "Nếu như ngươi thật sự thích ta, hãy thả những tú nữ trong hậu cung về nhà đi, để cho các nàng tự do kết hôn, ngươi đã có ta rồi, cần gì phải trễ nãi hạnh phúc của người khác?"
Hắn cũng có suy nghĩ này, nhưng lại không thể can đảm nói ra như nàng.
"Ngươi thử nhìn xem, hậu cung chính là như vậy, ngươi cũng không biết khi nào lão bà và hài tử của mình sẽ bị những thiếp thân khác hãm hại, người trong nhà cứ như vậy tự giết lẫn nhau, có một người bên gối lòng dạ độc ác như vậy, ngươi ngủ sẽ được an tâm sao?"
Tát Cách Hán vẫn im lặng không nói.
"Ở chỗ của ta có một lão bà, một lão công cùng chung tay xây dựng gia đình hạnh phúc, sau đó sinh ra một đứa trẻ, căn bản không có cái gì gọi là mưu sát hay đấu tranh, ta biết ngươi cũng không thích như vậy, nên vẫn chưa lập hậu cung, đã như vậy ngươi cũng không cần hậu cung rồi."
"Ngươi cũng biết cái ý tưởng này sẽ dọa sợ các lão thần bảo thủ kia mà, bọn họ rất có ý kiến đối với ngôi vị hoàng hậu, nếu bây giờ họ nghe được ngươi giựt giây Cô vương hủy bỏ hậu cung chỉ sủng một mình ngươi......"
"Vậy thì thế nào? Ta muốn lão công của ta chỉ hết lòng với ta thì có gì sai?"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta cũng vậy! Cả đời ta chỉ biết yêu một mình ngươi, lòng của ta, thân thể của ta đều sẽ thuộc về ngươi, chỉ cần ngươi không phản bội lời thề phu thê giữa chúng ta, ta nhất định sẽ không phản bộ ngươi dù chỉ một ngày."
Nàng hất cảm lên khẩu khí kiên định nói, cho tới bây giờ nàng cũng không cảm thấy hôn nhân là trò đùa, nếu như nàng nguyện ý thừa nhận người nam nhân này, muốn gả cho hắn, cũng đã gả cho hắn, dĩ nhiên nàng sẽ hoàn toàn chiếm đoạt hắn.
"Ngươi cứ thích Cô vương như vậy sao?"
Nàng vốn cho rằng hắn sẽ cảm động mà nguyện ý nói hủy bỏ hậu cung, nhưng không ngờ lại nghe hắn nói như thế.
Nàng tức giận nằm xuống giường, đắp chăn lên đưa lưng về phía hắn, "Nô tì mệt mỏi, không tiễn!"
Trong lúc nàng cho rằng hắn sẽ bỏ đi, thì bất chợt nàng bị một đôi tay duỗi đến hung hăng ôm chặt lấy.
"Ngươi ——"
"Ngươi nói được phải làm được, muốn hoàn toàn chiếm được tất cả tình cảm của Cô vương." Giọng của hắn khàn khàn thì thầm bên tai nàng, "Để Cô vương xem ngươi có bao nhiêu năng lực để đoạt được tâm Cô vương!"
"Không cần! Ngươi không đồng ý với ta, thì đừng đụng vào ta...... A! Thật đau......"
Nàng giống như một con cừu con đang đợi làm thịt, bị đè ngã xuống giường, bàn tay nam nhân bắt được nàng, cầm cánh tay mảnh khảnh của nàng áp lên sau cổ, cả người ngồi ở trên đùi của nàng, làm cho nàng giống như cánh bướm nằm trên tiêu bản (vật thí nghiệm) không thể động đậy được.
Một bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve bộ ngực sữa đang run rẩy của nàng, sự xấu hổ cùng tức giận như thủy triều (nước dâng) tràn ngập trái tim nàng, nhưng không thể vùng vẫy được.
Không riêng gì vuốt ve, nàng cảm thấy đôi môi nóng như lửa của hắn cũng gia nhập vào công kích chiến trường, nàng muốn kháng cự đầu lưỡi nóng như lửa đang liếm láp trên nụ hoa căng cứng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết chảy ra một tần mồi hôi mỏng, nàng cắn chặt môi dưới để mình không phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Nhưng Tát Cách Hán cũng biết, hắn sẽ không cho phép đứa bé được ra đời, bởi vì hắn rõ hơn ai hết, một vị hoàng tử mà mẫu thân của nó không có thân phận cao quý, sẽ nhận được sự kì thị và lạnh nhạt lớn đến mức nào.
Đứa con của hắn chỉ có hoàng hậu mới được sinh ra.
Mà vị Yêu Cơ hoàng hậu này *, mới vừa rồi còn cao ngạo tuyên thị (tuyên bố công khai) như vậy, yêu cầu hắn đối với nàng chân thành, không cho phép hắn có nữ nhân khác, chỉ cần hắn không phản bội nàng, nàng cũng sẽ không phản bội hắn.
(*chỗ này mình không rõ lắm, vì mình edit ngang, không có đọc mấy chương trước. )
Cam kết cả đời như vậy đã chạm sâu vào đáy lòng của hắn, hắn cũng khát vọng có một hôn nhân như vậy, hai người, không có người nào tổn thương người nào, người nào phản bội người nào, thương yêu lẫn nhau, chỉ có hai người, đầu bạc răng long.
Mẫu phi hắn chết đi cũng bởi vì không lấy được cái cam kết như vậy, cuối cùng ngậm oán mà chết, đến cuối cùng vẫn không cách nào lấy được toàn bộ sự sủng ái của phụ hoàng.
Cũng giống như hắn, chỉ sau khi hoàng huynh hắn ra đi, hắn mới miễn cưỡng nhận được một chút sự chú ý của phụ hoàng.
Vậy mà trong sự chú ý này, lại tràn đầy sự mong đợi và áp lực, hoàn toàn không có tình cảm cha con đơn thuần.
Từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không thể lấy được toàn bộ tình cảm của người hắn yêu, vĩnh viễn chỉ nhận được một phần nhỏ, toàn bộ tình cảm của mẫu phi hắn giành cho phụ hoàng, phụ hoàng giành toàn bộ tình cảm cho thất huynh, vậy còn hắn?
Khi hắn nghe được tiểu nữ nhân kinh hãi thế tục luôn theo sát hắn muốn toàn bộ tình cảm của hắn, hơn nữa còn nói chỉ cần hắn nguyện ý, cũng sẽ hoàn toàn có được nàng.
Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý cho hắn toàn bộ tình yêu.
*****
Trong một thời gian ngắn, hắn phát hiện mình không thể ép buộc bản thân đối xử lạnh nhạt với nữ nhân này nữa rồi.
Bởi vì nàng dũng cảm, mỹ lệ (xinh đẹp), còn có phần tùy hứng, đã đánh sâu vào trong trái tim tĩnh mịch thừ lâu của hắn.
Duy chỉ có một nữ nhân như vậy, hắn làm sao có thể buông bỏ đây?
Không! Hắn muốn giữ chặt nàng, phải có nàng, cho dù bằng bất cứ giá nào!
Lam Bán Hương liều mạng phản kháng, giãy giụa, nhưng Tát Cách Hán lại giữ nàng thật chặt bên trong khuỷu tay, không cho nàng rời đi.
Nàng dần dần bị nụ hôn nóng bỏng làm tan chảy, khẽ mở đôi môi đỏ mọng để đầu lưỡi của hắn tiến vào cùng nàng thân mật, dây dưa, nụ hôn này làm cho sắc tình cả hai tăng lên, nóng đến mức cả không khí cũng muốn bốc cháy.
Nàng vốn muốn kháng cự, nhưng đôi tay to lớn cùng đôi môi khêu gợi của hắn không ngừng vuốt ve và hôn nàng, gần như muốn tan ra trong lòng hắn.
Vốn cho rằng nam nhân luôn luôn bảo thủ này sẽ có kỹ thuật không tốt, nhưng khi nụ hôn nóng bỏng của hắn không ngừng thay phiên nhau rơi xuống ngực nàng, lại vô cùng dịu dàng mà trên trọc vùng đất nhạy cảm của nàng, làm ngọn lửa trong lòng nàng không tự chủ được mà đốt lên.
Trong nháy mắt, nàng quên mất mình đang giận hắn, chỉ muốn cùng hắn đói chọi, toàn thân cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Ngươi muốn làm gì?" Khi nàng nhìn thấy cử động của hắn thì hai chân trắng như tuyết đã bị hắn kéo ra, đầu của hắn vùi sâu vào trong hai chân, đầu lưỡi phách lối liếm láp ngậm nhắm cánh hoa đang động tình.
"A......"
Nhị hoa nhạy cảm bị kích thích như vậy, cơ thể nàng giống như bị điện giật, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
Hai chân nàng vô lực mặc hắn làm càn, hai cánh tay lại bị hắn giữ lấy, trừ việc ngoan ngoãn đón nhận hành động lớn mật của hắn, giãy giụa cũng dư thừa, chỉ làm nàng giống như đang vội vã.
Tát Cách Hán từ từ dùng cơ thể mình, đầu lưỡi thương yêu vỗ về nhị hoa nhỏ, cố ý muốn thuê đốt lửa tình trên người nàng, hắn càng chậm rãi lại càng cố gắng khống chế chính mình, cố gắng đè ném dục hỏa đang bùng lên.
Để cho nàng phải lâm vào sự điên cuồng của hắn, để cho nàng hiểu cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn, để cho nàng biết một khi đã nói ra cam kết, thì không được bội ước.
Hắn muốn từng chút từng chút nhấm nháp vùng đất của nàng, để hắn có thể khắc sâu hương vị ngọt ngào này vào sâu trong đáy lòng.
Bất ngờ nàng đạt đến khoái cảm làm hai chân khẽ run, mặc dù tạm thời có thể loại bỏ một chút khô nóng, nhưng sâu bên trong lại cảm thấy một một cỗ trống rỗng, giống như cần thêm cái gì đó để lấp đầy nàng......
"Đã cao triều rồi sao?" Giọng khàn khàn kêu gọi Lam Bán Hương đang ở thế giới tuyệt mỹ trở về.
Nàng nhìn thấy cái đầu đang vùi vào hai chân mình đưa lên, gương mặt tuấn mỹ mang theo chút ửng đỏ, lại tràn đầy tình dục.
Không ngờ mình lại có thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, tuy nhiên nàng không có ý nghĩ muốn dừng nó lại, nàng nhẹ nhàng vươn tay, mà hắn cũng đứng dậy hướng về phía nàng, để nàng có thể bao bọc hắn.
Khi hai tay nàng ôm lấy cơ thể nóng bỏng kia, đồng thời cũng cảm nhận được có mọt vật cứng đang chống đỡ lấy mình.
Tim của nàng đập rất nhanh, cảm thấy dục vọng kia đang hoạt động dưới cánh hoa ướt át của nàng, giống như muốn tìm lối vào vườn hoa thần bí, cứ như vậy thử dò xét tuần tra làm nàng suýt không thở được.
"Khẩn trương sao?" Hắn lấy một loại tư thế bại hoại khẽ cắn vành tai nàng.
"Nào có...... A!" Hắn cư nhiên cứ tiến vào như vậy?!
Nàng đột nhiên mở to hai mắt, cái miệng hồng nộn nhỏ nhắn run rẩy không khép lại được, khóe mắt hàm chứa chút nước mắt làm người mê đắm.
"Tiểu yêu tinh đáng chết! Cư nhiên lộ ra vẻ mặt mê người như vậy." Giọng nói hoan ái thở gấp lại mang theo một sự vui mừng như điên.
Thì ra nàng vẫn là của hắn, không có người nào làm bẩn, hái qua.
Hắn vốn còn muốn thương hương tiếc ngọc, lại bị bộ dáng đáng thương như vậy làm nhiệt huyết tăng vọt, không cách nào nhẫn nại.
Cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn khả ái của nàng, không ngừng dùng nụ hôn để an ủi nàng, nhưng dục vọng đang trong thân thể nàng không cách nào dừng co rút, kèm theo tiếng kêu kháng nghị như mèo nhỏ của nàng, sự co rút càng ngày càng kịch liệt, mãi cho đến khi hắn rời khỏi miệng nàng, hai người mới dốc sức hô hấp, hít lấy không khí trong lành, hắn đem tất cả mọi thứ của mình cho nàng......
Cuối cùng cũng đã được như nguyện nhưng không lập tức rời khỏi thân thể nàng, giống như một con hắc báo (báo đen) lười biếng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cái cổ trắng ngần thẹn thùng của nàng, chọc cho nàng gãi ngứa không thôi, muốn né tránh lại rước lấy sự công kích từ vành tai.
"Ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta."
Lam Bán Hương không cần nhìn cũng biết giờ phút này gương mặt nam nhân đó đang hài lòng nở nụ cười.
Nàng còn chưa phản ứng kịp. Liền bị hắn kéo vào trong ngực, sau đó ôm lấy thật chặt, bên tai nghe được giọng nói khàn khàn rất dịu dàng của hắn: "Nếu như độc sủng có thể giữ lại ngươi, vậy chuyên sủng một mình ngươi thì có là gì?"
Vì để biểu hiện mình là một người có tài có đức, Lam Bán Hương quyết định tìm hiểu bệnh dịch trên loài vật đang lan truyền trong nhân gian một phen.
Trải qua mấy ngày thức đêm, nàng đem kinh nghiệm gặp động vật cảm cúm khi ở Đài Loan viết thành bút kí, để Tát Cách Hán cùng các đại thần thảo luận nghiên cứu, sau đó tiến hành cách ly, quan sát, mà những động vật bị dịch bệnh còn lại thì thêu chết.
Lại nói, nàng phát hiện Nguyệt quốc có thể giàu có như vậy, bởi vì ở đó có gạo.
Mặc dù Nhật quốc cũng có lấy hạt giống từ Nguyệt quốc, nhưng vẫn không có phương pháp trồng trọt, cho nên vẫn luôn thất bại.
Bước đầu tạo nên một quốc gia chính là đi từ nông nghiệp, muốn quốc gia cường thịnh, thì phải có đầy đủ lương thực.
Đối với Lam Bán Hương mà nói, gạo không có gì xa lạ, từ nhỏ đến lớn nàng chính là ăn gạo mà lớn lên.
Sinh ra tại Nghi Lan tràn ngập lúa, cộng thêm viện trưởng cô nhi viện coi trọng việc cứu tế, lấy mảnh đất phía sau núi để trồng lúa, nàng đã tự tay làm qua chuyện nhà nông, sao lại không biết trồng lúa cơ chứ?
Nàng rất hài lòng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười và tán thưởng của Tát Cách Hán khi nàng viết ra phương pháp gieo trồng lúa. Thế là nàng và các cung nữ dựa theo quyển sách đó viết lại thành những quyển nhỏ, lại xin Tát Cách Hán phái người chỉ bảo người dân trồng trọt.
Tin tưởng cứ tiếp tục như vậy, người dân Nhật quốc cũng không cần hâm mộ Nguyệt quốc có của ăn của để, cũng không sợ chết đói nữa.
Mà sau khi đã no bụng, thì việc cần làm chính là bồi dưỡng ra nhân tài.
Lam Bán Hương nói ý tưởng này với Tát Cách Hán, hơn nữa còn muốn đem những thứ vô ích trong hậu cung rút bớt ra, xây dựng nó lại thành học đường. Một gian trong đó sáng ngời rộng rãi, gia còn lại thì làm viện y học, bên cạnh xây thêm một y viện (phòng khám), để những đại phu có lòng muốn học y có nơi trao đổi học tập.
Đáng tiếc nàng không phải là thầy thuốc, không thể làm gì khác hơn là để Tát Cách Hán tìm một đại phu nổi danh ở nhân gian về làm lão sư (thầy giáo), mà nàng sẽ giúp một tay để huấn luyện ra một nhóm hộ lý (y tá). Ở cô đại nam nữ hữu biệt, nên nàng sẽ huấn luyện cả nam và nữ hộ lý, để sau này có thể chữa bệnh cho những người không cùng giới tính: đợi sau khi học xong, lại phái đi thật xa, xem bệnh miễn phí cho mọi người.
Không tin rằng sau những chính sách thúc đẩy tốt đẹp đó, còn không cách nào biến Nhật quốc trở thành một nước hiện đại đi!
Không ngờ những điều này lại có ảnh hưởng tốt như vậy, miễn cho nàng khỏi phải mệt chết với cái trách nhiệm siêu nặng nề của lão công.
Tát Cách Hán từng muốn chiêu cáo với thiên hạ rằng những chính sách này do nàng nghĩ ra, hi vọng có thể thay nàng xóa bỏ hình tượng hồng nhan họa thủy, mê hoặc Quân Vương, chỉ là nàng không nghĩ rằng những người cổ đại sau khi xem xong sẽ thay đổi quan niệm, không cần làm gì chính là chính sách tốt nhất, nếu bởi vì nàng bị phản đối mà những chính sách trên bị gạt bỏ, không phải tất cả đều uổng công vô ích sao?
Dù sao lão công thành công, lão bà cũng sẽ thơm lây.
Bây giờ nàng muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, để hắn khỏe mạnh cường tráng. Phải biết lão công khỏe mạnh chính là hạnh phúc của lão bà!
Cứ như vậy, nàng đến cổ đại này đã được ba tháng rồi, Nhật quốc dần dần cường thịnh, nhân dân từ từ trở nên giàu có, nàng cũng dần quen với cuộc sống của người vợ.
"Vương đâu?"
Lam Bán Hương có chút kinh ngạc khi Tát Cách Hán không về đúng giờ ăn tối, phải biết hắn đã đồng ý với nàng đúng giờ sẽ về ăn tối.
Nhưng hôm nay hắn lại phái Lý Quyền tới, nghe nói là đại tổng quản đã chăm sóc hắn từ nhỏ, Lam Bán Hương nhìn chằm chằ, cái cầm trắng của người trước mặt, rất muốn hỏi xem ông ta có phải là công công trong truyền thuyết không?
Nhưng mà như vậy có chút thất lễ.
"Vương phái nô tài tới báo với nương nương không cần chờ ngài ấy dùng thiện (dùng cơm)."
"Tại sao?"
Lý Quyền ngẩn người một chút, sao vị nương nương có dáng dấp xinh đẹp này lại không thông suốt như vậy, còn phải hỏi tại sao? Vương đã nói như vậy, còn đặc biệt phái hắn tới giao phó, không phải vì lo lắng đại tiểu thư đây sẽ không vui sao? Nàng không cảm động đến rơi nước mắt, còn giương cặp kia yêu mị ngây ngốc hỏi tại sao?
"Tại sao?"
"Đúng vậy, tại sao? Hắn có chuyện gì quan trọng hơn việc dùng bữa cùng ta sao?"
*****
Edit: kaylee
Những động vật gây cảm cúm kia cũng đã bị khống chế, hơn nữa nàng còn viết những kiến thức hiện đại thành một quyển bút ký, giúp cho Tát Cách Hán có thể đọc hiểu, cũng có tích hiệu (thành tích + công hiệu) rất tốt.
Nếu cứ như vậy mà xây dựng quốc gia thật tốt, đào tạo đội ngũ nông nghiệp quốc gia, mặc dù không có biện pháp lập tức hiện đại hóa giống như Đài Loan, tốt xấu gì cũng có thể ăn đủ no, mùa đông không còn đói bụng.
Nếu như không phải là muốn để cho hắn có thể chuyên tâm làm người chồng tốt, để cho hắn theo nàng giải sầu, nàng thật sự không muốn dùng kiến thức hiện đại can thiệp vào hoạt động của thời đại này, mặc dù thời đại này cũng không có trong lịch sử, nhưng trời mới biết có thể hay không đối với tương lai sinh ra ảnh hưởng gì? (lee: đoạn này là suy nghĩ của chị Hương nên có những từ lee edit theo hiện đại nhé)
Lam Bán Hương rút vòng ngọc trên tay ra, dịu dàng nói: "Lý tổng quản, Lý đại ca, Bổn cung biết ngươi xuất thân nghèo khổ, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đảo, nhưng bởi vì tuổi tác mà không có năng lực nuôi sống mình, ngươi mới có thể tuổi còn nhỏ đã phải vào cung."
Nàng nhét vòng ngọc vào trong tay Lý Quyền, "Mặc dù phục vụ Vương là người người cầu còn không được, nhưng ngươi cũng biết Vương người kia, một lòng ưu quốc ưu dân, lấy sự khốn khổ của thiên hạ dân chúng làm sự khốn khổ của mình, dân chúng chưa ăn được no bụng, mặc đủ ấm, hắn cũng không dám nghỉ ngơi thật tốt, hưởng thụ, chớ đừng nói chi là ban thưởng."
"Nô tài không dám tham cái này......"
"Không cần lo lắng, bởi vì có lý do nên mới như vậy, Bổn cung cũng sẽ phụ tá Vương thật tốt, khiến cho dân chúng nước Nhật về sau không cần bởi vì nghèo khó mà bán mình nữa."
"Nương nương......" Lý Quyền có chút cảm động nhìn nữ nhân trước mắt, mặc dù vẻ đẹp của nàng làm cho người ta mắt hoa thần mê, tuy nhiên lại nhiều hơn một loại cảm giác làm người ta kính nể.
"Còn nữa, Bổn cung tính toán đợi đến sau khi tình hình bệnh dịch trong nước được tiêu diệt, cùng Vương Hảo thảo luận thật tốt chuyện mở học đường."
"Học đường?"
"Không sai, hậu cung này cũng lớn quá mức rồi, người hầu hạ ta và Vương còn cũng không cần nhiều như vậy, cho nên tính toán làm thành học đường và y viện (trường học và bệnh viện)."
"Nương nương, thế nhưng mà chỗ ở của phi tử tương lai của Vương......"
"Phi tử gì hả?" Lam Bán Hương trên mặt mỉm cười như cũ, nhưng mà ánh mắt lại lạnh nhạt xuống.
Lý Quyền trong lòng cả kinh, trước từng nghe Vương một người lẩm bẩm nói nhỏ nói, duy nhất làm cho hắn động lòng, muốn có nữ nhân, chỉ có Hoàng Hậu nương nương.
Chẳng lẽ Vương vì Hoàng Hậu nương nương, không nạp hậu cung?!
"Chuyện này...... Chuyện hậu cung chuyên sủng là chuyện lớn không thể được."
"Đó là chuyện nhà của ta và Vương, ta nói được là được, học đường mở xong, muốn thu đệ tử tuổi tác khoảng sáu tuổi, hơn nữa còn muốn áp dụng mười hai năm quốc dân giáo dục."
"Mười hai năm quốc dân giáo dục, ? Đây là......"
"Được rồi, trước nói cho ngươi cũng không sao, chính là chỉ cần giao chút tạp phí (phí học đường) thì có thể tiếp nhận dạy dỗ mười hai năm, phần lớn chi phí do quốc gia thu nhận, đương nhiên việc này đối với nước Nhật ngày trước mà nói là làm không được, chỉ là chuyện này Bổn cung sẽ cùng Vương thương lượng thật tốt."
Lý Quyền gật đầu một cái, mặc dù cảm thấy nghe không hiểu lắm, lại hình như là một chính sách rất tốt đối với người dân, nhưng mà, tại sao Hoàng Hậu nương nương muốn cùng hắn nói loại quốc gia đại sự này?
Phải nói cũng là nói với Vương mới đúng chứ? Hắn cũng chỉ là một nô tài.
"Lý tổng quản, đại đệ (em trai lớn) của ngươi đã hơn sáu tuổi đi?"
"Nương nương......"
"Nếu như Bổn cung đồng ý ngươi, cho hắn vào Hi Vọng tiểu học đọc sách hơn nữa giảm nửa giá, hơn nữa đọc thật tốt còn có thể tranh thủ học phí ưu đãi, ngươi nói, ngươi nên như thế nào báo đáp Bổn cung đây?"
Vốn là ca múa náo nhiệt bởi vì Lam Bán Hương xuất hiện mà ngừng lại, Vũ Cơ xinh đẹp cứng ngắc ở ngay chính giữa võ đài, những người khác cũng cứng ngắc lại, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, không biết nên nói gì hoặc làm gì, chỉ có thể giương mắt nhìn Lam Bán Hương bước chân liên tục đi đến bên người Vương.
"Đây là vị trí của ta chứ?" Nàng không có hành lễ, không có sợ hãi, sau khi nói xong liền chậm rãi ngồi ở bên cạnh Đế Vương nước Nhật Tát Cách Hán, trên gương mặt xinh đẹp của nàng nở một nụ cười.
Nàng đương nhiên biết đám quan viên phía dưới kia cùng vũ nương trên đài đều mở to mắt nhìn nàng.
Lời đồn đãi Tân Đế nước Nhật ở trên chiến trường cứu về Yêu Cơ không rõ lai lịch, sau đó liền bị mê hoặc tâm hồn, không để ý đến sự phản đối của trung thần, lấy nàng làm Hậu. Nghe nói thời gian trước còn bức bách một cung nữ mang thai long chủng nhảy hồ, sau đó lại đuổi tất cả tú nữ dự bị nhét vào hậu cung khác ra ngoài cung thành hôn.
Thật là một nữ nhân thiện đố (ghen tỵ), âm hiểm lại ác độc! Hồng nhan tuyệt mỹ như vậy là rất hợp với tai họa nhân gian, quả thật chính là nguy cơ lớn nhất trong suy nghĩ của nam nhân, càng là mầm móng diệt quốc của nước Nhật tương lai.
Cố tình Tân Đế nước Nhật lại đối với hồng nhan họa thủy này tình hữu độc chung (giống như là có tình, chung thủy duy nhất ý), sủng ái có thừa.
Lời đồn đãi ở dân gian rất nhiều, đại thần trong triều sớm đã nghe rất nhiều lời đồn đãi về Yêu Cơ này, cũng nghe nói nàng như thế nào khiến Đế Vương luôn luôn cần chính (chăm chỉ sử lý việc chính) từ đó không tảo triều (vào triều sáng sớm), hàng đêm xuân tiêu (khụ, làm chuyện đó ý).
*****
Edit: kaylee
Thật ra thì...... Cũng không phải là đều không tảo triều, mà là nghe nói đổi thành 9h (nguyên văn nha ~) sáng mới lên triều, loại này xưa nay chưa thấy này khiến cho các đại thần mỗi ngày thói quen dậy sớm vào triều bị dọa sợ đến cằm cũng rớt xuống.
Nghe nói Yêu Hậu này còn muốn giựt giây Vương ban bố điều ước hôn nhân thần thánh gì đó, nói là nam nữ lấy gả nhất định phải trưởng thành, thiếu niên thiếu nữ dưới mười sáu tuổi không được thành hôn, còn có phu thê hưu cách (ly hôn) cần do quan viên phán định công chính, hơn nữa cần phải có hai vị nhân chứng mới có thể, không được tùy ý hưu thê (bỏ vợ).
Điều quan trọng nhất, cũng là điều khiến tất cả nam nhân nước Nhật đều đen mặt, đó chính là chế độ nhất phu nhất thê (một vợ một chồng).
Nếu lão công ở bên ngoài lui tới với nữ nhân khác, Đại Lão Bà có thể y theo luật pháp tố cáo hai người thông dâm, sẽ xử lấy tiền phạt hoặc là ngồi tù.
Nếu như cái chính sách này thật để cho nàng ban bố xuống, đây chẳng phải là thiên hạ đại loạn.
Nhất là những đại thần bọn họ đây, mười năm học hành trong nghèo khó là vì cái gì? Còn không phải là vì sau khi có thể thi đậu công danh, có tiền có phòng còn có vô số kiều thê mỹ thiếp.
Một người vợ, thế nào đủ?!
Cho nên đối với Yêu Hậu nghĩ ra cái chánh sách hoang đường như thế, các đại thần càng là đối với nàng hận thấu xương, chỉ cần bọn hắn bắt được cơ hội, tuyệt đối sẽ ép Vương phế Hậu!
Nhưng mà đám bọn hắn nói đã nói, tấu sớ cũng đã viết đến mức sắp chém sạch một rừng cây, nhưng mà vẫn không thấy Vương có phản ứng. (lee: ai hiểu chỗ này k? ai xem phim thấy thời cổ có mấy cái 'giấy' dùng các thanh gỗ được nối vào nhau để viết chữ nên các thanh đó ý. Chỗ này ý bảo là viết nhiều đến mức mà tất cả cây trong rừng sắp bị chặt hết rồi đó, cây bị chặt làm 'giấy' đó. )
Có thể thấy được Yêu Hậu kia có pháp lực cao cường, thế nhưng lại khiến một vị Vương Anh Minh Thần Võ như vậy biến thành hôn quân vô đạo!
Tất cả đại thần đều cùng chung mối thù nghĩ như vậy, hiện tại tận mắt thấy nàng đối với Vương không có hành lễ, chưa được Vương đồng ý cứ như vậy ngồi xuống, cả người còn cứ như vậy dán lên......
Nhưng không thể phủ nhận, nữ nhân vùi ở trong ngực Tát Cách Hán thoạt nhìn giống như một yêu nghiệt chuyển thế, hồng nhan họa thủy, xinh đẹp yêu kiều đến mức khiến cho nam nhân nhìn thấy không tự chủ được ngứa ngáy trong lòng.
Quả nhiên lời đồn đãi không bằng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng coi như dung mạo của nàng xinh đẹp hơn nữa, cũng không có thể ở bên cạnh Quân Vương vĩ đại của bọn họ, vì vậy cảnh tượng này xem ra...... Giống như cảnh tượng diệt quốc!
Tất cả các thần tử đồng ý lời mời mà đến tâm sớm bách chuyển thiên hồi (chuyển loạn trăm lần), suy nghĩ nhiều còn muốn lớn tiếng nhắc nhở Quân Vương vĩ đại của bọn họ, ra vẻ lòng trung thành của mình như gương sáng!
Vị Hoàng Hậu này căn bản là ông trời phái tới muốn hủy diệt nước Nhật, chính là nàng độc chiếm hậu cung, ép sát long loại, ép buộc tú nữ khác lập gia đình, loại hành động đại nghịch bất đạo này sao có thể làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ?
Nhưng tại sao Vương vĩ đại của bọn họ lại không có phản ứng gì, càng không có tức giận, chỉ là lẳng lặng nhìn yêu nữ kia? Chẳng lẽ nói Vương vĩ đại của bọn họ thật bị yêu nữ mê hoặc tâm......
"Sao Hoàng Hậu lại tới?" Tát Cách Hán bưng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nói, bàn tay lặng lẽ bắt được hông của nàng, muốn ép nàng ngồi xuống.
Dù sao nơi này không phải nội cung, cho dù hắn không quan tâm, nhưng các đại thần phía dưới đều đang nhìn, dù gì nàng cũng phải có chút dáng vẻ đoan trang nhàn thục của Hoàng Hậu.
Thật ra thì hắn chân chính ngại, là loại ánh mắt tham lam của nam nhân khác rơi vào trên người nàng.
Lam Bán Hương mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh, lần nữa cảm nhận được sự uy nghiêm của Đế Vương trên người hắn, cũng thích loại khí phái cùng chững chạc thân là nam nhân nên có này, nói cách khác, hắn thật sự là rất hợp khẩu vị của nàng.
Ai nha! Làm sao hắn lại làm người khác ưa thích như vậy đây? Lam Bán Hương đắc ý muốn siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nói bộ dạng nghiêm mặt của hắn thật là uy phong, có khí khái của nam tử tốt!
"Lam Bán Hương!" Tát Cách Hán gầm nhẹ, ngăn trở cử động lại muốn muốn dính sát của nàng.
Lam Bán Hương đành phải thôi, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh hắn, sau đó ngồi thẳng thành bộ dáng thục nữ, một đôi mắt to linh hoạt nhìn tới các đại thần ở dưới kia, trên mặt nở nụ cười thân thiết như cũ.
Làm sao nàng có thể nghe không hiểu tức giận ẩn chứa trong giọng điệu của hắn đây? Xem ra mới vừa rồi nàng không có hành lễ, đối với hắn mà nói vẫn là rất để ý.
Nhưng nàng lại có loại kích động, rất muốn biết giới hạn thấp nhất của người nam nhân này là ở đâu? Nhìn hắn bình thường là một bộ dáng thành thục chững chạc như lão đầu tử, thật ra thì cũng chưa qua mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, một chút kích động của người tuổi trẻ hay tính tình nóng nảy cũng không có.
Nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn trời sanh chính là như vậy.
"Vương thật hư nha! Có bữa tiệc chơi thật vui ăn thật ngon này, thế nhưng lại không mang theo người ta."
Tát Cách Hán không cẩn thận phun một ngụm rượu ra ngoài, Lam Bán Hương vội vàng lấy ra khăn tay lau miệng cho hắn, hành động thân thiết như vậy đương nhiên lại đưa tới ánh nhìn chăm chú của nhóm đại thần phía dưới.
"Được rồi." Hắn có chút không tự nhiên khẽ đẩy nàng, "Có người đang nhìn!"
"Vương cũng sẽ xấu hổ à?"
"Hương Hương, nàng phải biết hiện tại dưới kia đều là thần tử của Cô Vương, nàng thân là Hoàng Hậu......"
"Thân là Hoàng Hậu thì thế nào, ta phục vụ lão công của ta không được sao?"
"Không phải là không được, chỉ là......" Tát Cách Hán khẽ thở dài, "Cô Vương không phải là không muốn nàng tham dự, chỉ là lúc Cô Vương gọi nàng, nàng nói nàng phải ngủ tới khi trời sập xuống mới thôi."
Hắn nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng, cộng thêm những đại thần khác đối với nàng vẫn không thể nào tiếp thu được, sợ mang nàng tham dự sẽ uất ức nàng, cho nên mới phải giấu giếm không muốn để cho nàng biết.
Lam Bán Hương cong môi đỏ mọng lên, có chút đáng thương nói: "Đều do tối ngày hôm qua Vương quá mức uy mãnh, người ta vẫn là lần đầu tiên, chàng còn độc ác giày xéo ta như vậy, nếu như không phải là nghe nói Vương muốn gặp ta, người ta sợ rằng vẫn còn không xuống giường được, hiện tại Vương còn trách ta... ta đều muốn khóc rồi."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |