← Ch.12 | Ch.14 → |
"Nguyệt Bất Do này lại đi tìm Thế Di!" Phẫn nộ bỏ mật tín vừa nhận được lên trên bàn, Vương hoàng hậu hổn hển nói, "Thế Di muốn làm cái gì đây?! Ai gia đã nói với y rất nhiều lần, đừng có gặp Nguyệt Bất Do nữa. Y không chỉ coi như gió thoảng bên tai, lại còn tỉ thí lần nữa với Nguyệt Bất Do. Rốt cuộc y muốn làm cái gì?!"
Thái tử Thành Lệ cầm lấy lá thư mẫu hậu bỏ xuống nhìn lại, trên mặt bình tĩnh. Đốt thư, hắn nói: "Mẫu hậu, việc này theo nhi thần thấy thì cũng không nhất thiết phải khẩn trương như thế. Nhi thần nghe nói Nguyệt Bất Do này khinh công rất cao, kể cả Thế Di cũng không đuổi kịp hắn. Hắn muốn đi tìm Thế Di, Thế Di cũng không ngăn được. Người ta đã tìm đến trước mặt, Thế Di cũng không thể không ra ứng chiến. Huống chi Thế Di cả ngày ở sơn trang cũng nhàm chán, có người như thế tìm hắn luận võ, coi như là một loại điều hòa. Chuyện này mẫu hậu không nên quản, nặng nhẹ thế nào Thế Di hẳn là rõ ràng mới đúng."
Vương hoàng hậu không thể tin được nhìn thái tử, kinh hô: "Con hồ đồ rồi sao? Với thân phận của Thế Di tự nhiên càng ít người chú ý tới y càng tốt! Nguyệt Bất Do này đã muốn đảo loạn giang hồ đến loạn thất bát tao, khó đảm bảo đám người giang hồ kia sẽ không vì hắn mà chú ý tới Thế Di, chú ý tới Vân Hải sơn trang. Lỡ như Nguyệt Bất Do kia biết quan hệ của Thế Di và con thì càng là hậu hoạ vô cùng. Sao đến chuyện này con cũng không nghĩ được vậy?" Nghiêm khắc răn dạy thái tử, Vương hoàng hậu vỗ bàn một cái."Không được, chuyện này không thể tiếp diễn như thế nữa."
Nghĩ nghĩ, Vương hoàng hậu nhìn về phía thái tử: "Con tự mình đi Giang Nam một chuyến đi. Thời gian qua thân mình con luôn là khi tốt khi xấu, rời khỏi kinh thành có lẽ sẽ tốt một chút. Phụ hoàng con không phải đang muốn phái người đi Giang Nam tuần tra sao, mẫu hậu sẽ xin phụ hoàng cho con đi. Đến Giang Nam thứ nhất con hãy giải sầu cho tốt, khí hậu ở đó rất được, có lợi cho thân mình con; thứ hai, con đi nói cho Thế Di tính nghiêm trọng của chuyện này, không nên để y tiếp tục như vậy nữa."
Thái tử cười: "Cũng tốt, nhi thần đang có đi ý muốn đi Giang Nam, miễn để phụ hoàng thấy sức khoẻ nhi luôn không tốt lại lo lắng."
Vương hoàng hậu gật đầu, bảo thái tử rời khỏi kinh thành cũng là vì không để Hoàng thượng quá mức chú ý đến sức khoẻ của thái tử. Hơn nữa Vương hoàng hậu luôn cảm thấy năm nay sức khỏe thái tử rất khác thường, bệnh rất kỳ quái.
Ngày thứ hai, Vương hoàng hậu tự mình đề cập với hoàng thượng việc thái tử đi Giang Nam tuần tra, thuận tiện giải sầu. Từ đầu năm mới đến giờ Hoàng thượng vẫn luôn lo lắng cho thân thể thái tử, nếu bản thân thái tử cũng muốn đi Giang Nam, nghĩ đến khí hậu của Giang Nam quả thật rất tốt, hoàng thượng lập tức đáp ứng. Hơn nữa tựa hồ vì trấn an thái tử, hoàng thượng hạ lệnh gọi ngũ hoàng tử Thành Khiêm từ biên quan trở về, cũng không biểu hiện ra việc cho Thành An thay thái tử xử lý triều chính trong thời gian thái tử không ở kinh thành. Đối với chuyện này Vương hoàng hậu rất vừa lòng, cũng càng yên tâm để thái tử ra kinh.
Sau tiết thanh minh, thái tử Thành Lệ mang một đám người hầu đi khỏi kinh thành. Lần này thái tử xuất hành là thay thiên tử tuần tra, phô trương tự nhiên không nhỏ. Lại bởi vì thân thể thái tử "yếu đuối", thái tử sẽ ngồi xe đến Thụy Phong trước, rồi mới ngồi thuyền từ Thụy Phong đi Giang Nam.
Lần tỷ võ với Nguyệt Bất Do đã qua hơn một tháng, trong khoảng thời gian này ngày nào Mạc Thế Di cũng ở trong khu rừng phía sau sơn trang luyện võ. Mặt nạ bị Nguyệt Bất Do làm hỏng cũng đã đổi cái mới. Đối với việc Nguyệt Bất Do thấy được dung mạo của mình, trong lòng Mạc Thế Di vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngoài dự kiến của y. Dường như bị Nguyệt Bất Do đánh rơi mặt nạ chỉ là chuyện bình thường. Cho dù lần này tên nhóc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn kia không đánh rơi được mặt nạ của y, lần tới cũng sẽ đánh rơi được thôi.
Người Mạc gia đều đã chuyển tới tái ngoại, sự băn khoăn của Mạc Thế Di bớt đi một phần lớn, cho dù Vương gia đã biết chuyện này cũng không dám có thái độ gì với y, Mạc Thế Di chỉ lo lắng một chút. Còn việc sau khi bên kinh thành biết chuyện y lại luận võ với Nguyệt Bất Do sẽ bất mãn đến thế nào thì cũng không nằm trong phạm vi suy xét của y. Y chỉ cần biết rằng mình rất hưởng thụ việc luận võ với Nguyệt Bất Do là đủ rồi.
Khi thời giờ đã đến, Mạc Thế Di thu kiếm đi vào trong sơn trang. Vừa đi qua một khu tường viện, một người liền quỳ gối trước mặt y, hai tay nâng một phong thư.
"Trang chủ, kinh thành gửi thư."
Ánh mắt Mạc Thế Di không thay đổi, cầm lấy lá thư này đi lướt qua đối phương.
Trở lại chỗ ở, cất thanh kiếm cẩn thận trước, thu thập thỏa đáng xong Mạc Thế Di mới mở lá thư này ra. Thư là Vương hoàng hậu viết, nói cho y thái tử sắp tới Giang Nam, sẽ nghỉ ở trong sơn trang, bảo Mạc Thế Di chuẩn bị sẵn sàng. Đốt lá thư, trong lòng Mạc Thế Di tràn ngập băng lãnh, xem ra đối với việc y luận võ với Nguyệt Bất Do thái tử định tự mình đến khuyên nhủ. Đi đến trước bàn cờ ngồi xuống, Mạc Thế Di cầm lấy quân trắng, chơi cờ.
※
Tiết thanh minh vừa qua, thời tiết Giang Nam liền trở nên cực kì tốt, có thể nói là trời trong nắng ấm. Bế quan gần hai tháng, Nguyệt Bất Do nhảy xuống sông tỉ mỉ tẩy trừ ghét bẩn sạch sẽ trên người. Chủ yếu là bởi vì hắn đã bẩn đến mức ngay cả chính mình cũng chịu không nổi, nếu không hắn còn không định xuống sông. Y phục đã bẩn quá không thể mặc nữa, chưa bao giờ biết giặt y phục, Nguyệt Bất Do đổi một bộ quần áo sạch sẽ hắn vừa lấy được. Nói là lấy được, kỳ thật còn không phải trộm được sao? Đương nhiên, Nguyệt Bất Do sẽ không thừa nhận đây là do mình trộm, chẳng qua là hắn đi ngang qua nhà kia thoạt nhìn cũng rất có tiền, thuận tay cầm một bộ mà thôi. Người ta có tiền như vậy, sẽ không để ý một bộ quần áo như thế.
Nơi này cách Đồng Xuyên rất xa, Nguyệt Bất Do cũng không sợ bị Mạc Thế Di tìm được. Năm nay đã là năm thứ ba, hai năm trước Mạc Thế Di không phái người đi tìm hắn, năm nay cũng sẽ không. Tắm sạch sẽ, Nguyệt Bất Do thần thanh khí sảng dùng kiếm cắt đứt mái tóc thật dài của mình, quyết định đi ăn một bữa thật ngon.
Trước quán hồn đồn, Nguyệt Bất Do ăn đến đầu đầy mồ hôi, trong tay còn cầm một cái bánh bao thịt heo vừa ăn được một nửa. Thật sự là kỳ quái, sao người này lại đến ăn hồn đồn? Không phải hắn hẳn nên ở trong tửu lâu nào đó hưởng thụ thịt cá sao? Ai, Nguyệt Bất Do đương nhiên cũng nghĩ thế, vấn đề là túi hắn đã sạch rồi. Hôm nay trời đẹp, hắn lại tắm rửa sạch sẽ, không ăn cơm bá vương vẫn hơn, nếu không sẽ rất không hợp với cái mã đẹp của mình.
Đang ăn vui vẻ, một đội quan binh đi từ đầu phố tới. Đám quan binh này cầm đao kiếm trong tay lệnh cho các quán hàng rong hai bên ngã tư đường cấp tốc rời đi. Vốn lòng đang tập trung vào hồn đồn, Nguyệt Bất Do cũng không để ý tới những tạp âm này, nhưng tạp âm càng ngày càng gần, hơn nữa chủ quán bán hồn đồn cũng khẩn trương nói với hắn: "Tiểu huynh đệ, đừng ăn nữa, quan gia đến đấy." Nguyệt Bất Do quay đầu, có ba tên quan binh đã đến chỗ sạp hắn đang ngồi. Nguyệt Bất Do nuốt xuống bánh bao, đứng lên.
Quan gia đi vào sạp nói với chủ quán: "Mau chóng thu thập sạch sẽ rời đi."
"Vâng vâng."
Chủ quán không dám trì hoãn, vội cùng lão bà thu thập nồi bát thớt, cũng không tính tiền của Nguyệt Bất Do. Lúc này, Nguyệt Bất Do chủ động lấy mấy đồng tiền trong túi đặt trên bàn của chủ quán. Nâng bát lên ăn thật nhanh chỗ hồn đồn còn lại, Nguyệt Bất Do cầm lấy cái bánh bao cuối cùng rời đi. Đừng nhìn hắn mặt ngoài không nói gì, trong lòng cũng là nén giận cực. Nếu không phải không muốn làm bẩn bộ đồ mới mặc hôm nay, cũng không muốn gây phiền toái cho quán hồn đồn hắn rất thích ăn kia, Nguyệt Bất Do tuyệt đối sẽ hung hăng đánh cho đám quan binh này một trận, tự nhiên lại quấy rầy hắn ăn cơm!
Ngã tư đường sau một trận gà bay chó sủa liền rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Hai dãy hàng quán bên đường bị thay bằng hai hàng quan binh sắc mặt nghiêm túc, nghiễm nhiên là tư thế nghênh đón đại nhân vật nào đó sắp đến. Ngồi xổm dưới cây đại thụ trước cửa một nhà nào đó, Nguyệt Bất Do nhìn ngã tư đường xuyên qua nhánh cây rậm rạp, hắn nhất định phải nhìn xem là ai đến quấy rầy hắn ăn cơm.
Đợi nha đợi nha, đợi đến mức bàn chân Nguyệt Bất Do cũng sắp phát chai, ở đầu phố cuối cùng cũng xuất hiện một đại đội nhân mã. Nguyệt Bất Do ngồi xuống, hẳn chính là những người đó. Không biết là quan lớn cỡ nào, Nguyệt Bất Do nhìn thấy đến hơn mười đỉnh cỗ kiệu còn có hai ba mươi người mang đại đao, cưỡi ngựa, vừa nhìn đã biết đây là quan binh đã được huấn luyện quân đội. Từng cỗ kiệu đi qua, tầm mắt của Nguyệt Bất Do dừng trên nóc cỗ kiệu nhìn rõ ràng hoa lệ hơn hẳn các cỗ kiệu khác, xem ra đây chính là đại quan kia.
Bọn thị vệ hộ tống quan lão gia đi tới phủ Tổng đốc, đợi sau khi hàng nhân mã rất dài đi qua, những hàng rong bị đuổi đi mới lục tục lại trở lại. Có người nói thầm: "Không biết nhân vật lớn nào, đến Tổng đốc lão gia cũng tự mình đi đón."
"Ai biết được, có lẽ là đại nhân vật nào đó đến từ kinh thành. Đừng quản nữa, dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với tiểu dân chúng ta."
"Cũng phải. Mau đi dựng sạp đi."
Dần dần, ngã tư đường lại khôi phục sự náo nhiệt lúc trước. Nguyệt Bất Do nhảy từ trên cây xuống, sờ sờ cằm. Có nên đi xem đại nhân vật kia không? Đời trước Nguyệt Bất Do cũng không gây phiền toái với quan gia, đời này tự nhiên hắn cũng thuận theo thói quen này của mình, nhưng hôm nay tích đầy một bụng giận dữ, Nguyệt Bất Do càng nghĩ càng không cam lòng. Nghĩ đến mấy đồng tiền cuối cùng trên người cũng đã tiêu hết, Nguyệt Bất Do không đấu tranh nhiều lắm, đi xem đi, nói không chừng có thể kiếm được chút bạc thì sao. Ngẫm lại món gà ăn mày của tửu lâu kia, Nguyệt Bất Do nuốt ngụm nước miếng, hắn muốn ăn.
Ban đêm, phủ Tổng đốc cực kỳ náo nhiệt, ca múa mừng cảnh thái bình. Một nhà Tổng đốc đại nhân cùng với vài vị quan viên trọng yếu ngồi bên cạnh bàn ăn, rất nịnh nọt nâng chén với một người.
"Thái tử điện hạ đích thân tới Hoài Cốc là vinh dự lớn của thuộc hạ. Chén rượu này là thuộc hạ biểu lộ sự kính trọng đối với ngài, xin điện hạ ngài cứ tùy ý."
Tổng đốc đại nhân cạn chén, các quan viên khác cũng đều cạn chén. Thái tử Thành Lệ mặt mang tươi cười giơ chén trà lên nói: "Bản cung liền lấy trà thay rượu, kính chư vị đại nhân."
"Không dám không dám."
Thành Lệ uống ngụm trà, rồi mới cầm lấy đũa ý bảo mọi người cùng ăn. Bọn quan viên thế này mới cầm đũa bắt đầu ăn.
Lại là một gốc cây đại thụ, lại ngồi xổm trên cây, trên mặt Nguyệt Bất Do khó có được biểu cảm ngốc lăng như bây giờ. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ mặc áo choàng màu phấn trắng, đầu đội ngọc bích quan kia, mi tâm nhíu lại. Nhìn hơn nửa ngày, hắn vò vò đầu, kỳ quái, thật sự là kỳ quái. Hoàn toàn đã quên mục đích quan trọng khi mình tới nơi này, Nguyệt Bất Do ném gà ăn mày của mình ra khỏi đầu, toàn bộ tâm tư đều là đại nhân vật có vẻ ngoài giống người nào đó như đúc kia.
Nguyệt Bất Do cách này những người này rất xa, nhưng lời nói của bọn họ vẫn truyền vào tai hắn. Thái tử điện hạ? Tên kia lại chính là thái tử đương triều? Nghĩ lại, Nguyệt Bất Do lại lắc đầu. Không giống, ngoài khuôn mặt kia ra, tất cả những cái khác đều không giống. Hơn nữa Mạc Thế Di này gầy hơn rất nhiều so với Mạc Thế Di hắn từng gặp kia, có vẻ cũng thấp hơn một ít. Quan trọng nhất là không phải thái tử luôn ở kinh thành sao? Nếu Mạc Thế Di là thái tử, vì sao y lại ở Đồng Xuyên? Chút thường thức này Nguyệt Bất Do vẫn phải có.
Kỳ quái, thật là kỳ quái. Chẳng lẽ trên đời này sẽ có hai người giống nhau đến thế? Bằng trực giác, Nguyệt Bất Do cho rằng thái tử này và Mạc Thế Di có liên quan. Trên giang hồ đều nói Mạc Thế Di là vì lúc nhỏ bị thương ở mặt nên mới đeo mặt nạ. Nhưng hắn đã nhìn thấy mặt của Mạc Thế Di, đừng nói hủy dung, ngay cả một vết sẹo cũng không có. Vậy vì sao Mạc Thế Di lại phải đeo mặt nạ chứ? Chẳng lẽ là...... vì thái tử kia?
Nói không rõ cảm giác trong lòng là cái gì, dù sao không phải cảm giác tốt, ánh mắt Nguyệt Bất Do không rời thái tử. Qua hồi lâu, trong mắt hắn tràn đầy kiên định. Hắn phải biết rõ ràng chuyện này!
Không biết là có phải vì rời kinh thành không, tuy rằng đường xa mệt nhọc nhưng Thành Lệ cũng không cảm thấy quá cố sức, ít nhất hắn không giống như ở kinh thành hàng ngày đều choáng váng vô lực. Thay thiên tử đi tuần, đại diện cho kinh thành, bọn quan viên đều đến cung nghênh, cho dù những người này là thật tâm hay giả ý, Thành Lệ đều rất hưởng thụ. Chẳng qua hưởng thụ thì hưởng thụ, việc nên làm hắn vẫn phải làm.
Cơm no rượu say, vừa mới đến Hoài Cốc nên Thành Lệ uống xong trà liền trở về phòng nghỉ ngơi. Tổng đốc đại nhân đưa hai thị tì tới để thái tử hưởng dụng. Thái tử không cự tuyệt, chẳng qua chính hắn cũng rõ ràng sức khỏe của mình. Để hai thị tì kia xoa bóp toàn thân xong, thái tử liền đem các nàng thưởng cho thủ hạ.
Vẫn ở trên cây, đương nhiên là đổi cái cây khác, Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm vào phòng của "Mạc Thế Di", nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp ở trong phòng rất lâu mới đi ra, hắn càng thêm hoài nghi về thân phận người này. Càng nhìn hắn càng cảm thấy người này không phải Mạc Thế Di mà hắn biết. Khí chất không giống, cảm giác không giống.
"Nhưng vì sao vẻ ngoài của bọn họ lại giống như thế?" Tóc của Nguyệt Bất Do đều sắp bị hắn nhổ hết. Vẫn trầm tư nhìn căn phòng kia, cho đến khi ánh nến trong phòng đều tắt hết mà Nguyệt Bất Do vẫn còn trầm tư. Trời tảng sáng, sau khi làm cú cả đêm Nguyệt Bất Do mới không kinh động bất kì kẻ nào mà lặng lẽ ly khai.
※
Tuy rằng kinh thành gửi thư bảo y chuẩn bị sẵn sàng trước nhưng Mạc Thế Di không có bất cứ hành động gì. Chẳng lẽ thái tử đến đây sẽ không có chỗ ở sao? Tự nhiên có người sẽ xử lý tốt tất cả. Lá thư này chẳng qua là nói cho y rằng kinh thành rất không hài lòng về hành động nào đó của y. Mạc Thế Di cười lạnh trong lòng, không hài lòng thì bọn họ có năng lực làm gì được? Chẳng qua lại lấy cái gọi là thân tình và bất đắc dĩ đến áp chế y, nhiều năm như thế y đã sớm nghe đến phiền. Vẫn như cũ ngày qua ngày luyện công, chơi cờ, đọc sách, Mạc Thế Di bình tĩnh chờ đợi thái tử đến.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |