Tầng cửa sổ giấy này
← Ch.22 | Ch.24 → |
Lần này hai người tiến vào là ai đây? Là người mà Thượng Hảo Giai không ngờ sẽ đến, hoặc là nói, ngay cả Tiêu Minh Tuấn cũng không có nghĩ đến sẽ gặp phải hai người ở đây. Sau khi hai người đi vào, cảnh tượng trước mắt lại liên quan đến ánh sáng học, góc độ học, AV học. Lần này được, đứa nhỏ ngốc Thượng Hảo Giai không kịp phản ứng, lúc này Tiêu Minh Tuấn cũng không dám chơi nữa, vội vàng buông lỏng tay Thượng Hảo Giai, tiếp đó đẩy Thượng Hảo Giai còn đang sững sờ ở dưới ra. Lần này lão tổ tông tới, không thể chơi, nếu không vẫn còn muốn trêu chọc cô.
Hai người Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn lập tức ngưng đùa giỡn, luống cuống tay chân đứng lên, chỉnh sửa quần áo một chút, đứng thành một hàng, lúc ấy trong lòng Thượng Hảo Giai kêu rên một tiếng, hai người đứng thành một hàng, rốt cuộc dưỡng thành tật xấu này từ lúc nào đây?.
Hai lão tổ tông này không biết là không nhìn ra, hay bởi vì rốt cuộc hai trưởng bối là người từng trải việc đời, loại chuyện nhỏ này chưa đủ làm đề tài trước mặt bọn họ, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn, vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh....
Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai khom lưng cúi người chào hai vị phu nhân mới vừa tới, cùng kêu lên nói: "Mẹ, mẹ nuôi, vì sao các người lại tới?" Nói xong, Thượng Hảo Giai cảm thấy có chút kinh ngạc, lặng lẽ nhìn Tiêu Minh Tuấn một chút, trong lòng cảm thán tật xấu của hai người coi như là không sửa đổi được, tối thiểu đời này không vui.
Mẹ Tiêu Minh Tuấn để ý thấy Thượng Hảo Giai liếc mắt nhìn Tiêu Minh Tuấn thật mờ ám, vội vàng lặng lẽ chọc mẹ Thượng, thật ra mẹ Thượng đã sớm thấy được, nhếch miệng len lén vỗ vỗ tay mẹ Tiêu, ý bảo bà cẩn thận một chút, đừng để bị nhận ra. Trong lòng mẹ Tiêu và mẹ Thượng rất rầu rỉ, hai người Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn này, tình chàng ý thiếp, nhưng chính là không ai đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia, việc này làm cho hai vị lão nhân giận điên lên, sắp điên.
Đứa nhỏ Tiêu Minh Tuấn này từ bé đã hiểu chuyện, suy nghĩ vô cùng nhanh chóng, làm việc cũng gọn gàng, nhưng dính đến chuyện của Thượng Hảo Giai, lại là dài dòng dây dưa, hai vị lão nhân hỏi cũng không nói, chỉ nhe răng cười, giả vờ ngây ngốc, cố làm vẻ thần bí, cho tới bây giờ cũng không nói. Chỉ nhìn thằng nhóc này đối với Thượng Hảo Giai như thế, hỏi han ân cần, tuy đều là len lén ở trong đáy lòng, nhưng những trưởng bối này đã có tính toán, cũng không nói cái gì. Bọn họ không thể khống chế đứa nhỏ này, nên hai người dứt khoát chờ, dù sao hai đứa bé còn nhỏ tuổi, để xem rốt cuộc Tiêu Minh Tuấn muốn làm gì, muốn giở chiêu gì.
Lại thêm đứa bé Thượng Hảo Giai kia, hai người hỏi cũng không nói, dùng cách nói bây giờ mà nói, chính là khó chịu muốn chết. Bình thường tùy tiện giống như con trai, đánh nhau tranh đấu, một đối ba, Sở Hướng Vô Địch*. Nhưng một khi nhắc tới chuyện này với Tiêu Minh Tuấn, nếu không giả bộ trinh tiết liệt nữ với họ, đánh chết cũng không đi theo người khi dễ cô Tiêu Minh Tuấn. Nếu không lập tức giả bộ cô gái nhỏ, thẹn thùng e lệ, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, che miệng, bước từng bước nhỏ, muốn cự tuyệt lại chạy trốn, cũng không nói cái gì.
* Sở Hướng Vô Địch: Không ai địch được
Thượng Hảo Giai vừa nhìn thấy mẹ ruột và mẹ nuôi, cái miệng nhỏ nhắn như được quét mật. Bởi vì từ nhỏ sống bên cạnh mẹ Tiêu, cho nên tình cảm của hai người so với tình cảm mẹ con ruột thịt không có bao nhiêu chênh lệch, tuyệt nhiên không xa lạ, trong mắt của Thượng Hảo Giai, cô có hai người mẹ, một là mẹ Tiêu, hai là mẹ Thượng. Thượng Hảo Giai đi tới giữa hai người, mỗi tay khoác một người, đỡ hai vị lão tổ tông đi tới cái ghế: "Mẹ, sao hai người lại tới đây? Mẹ nuôi, người cũng không nói nhớ con."
Bên kia Tiêu Minh Tuấn đã đứng dậy từ lâu, đưa ghế cho hai vị trưởng bối, kể từ khi bố của anh và bố Thượng Hảo Giai mất, trách nhiệm chăm sóc mẹ hai người, anh đã sớm không tiếng động đảm nhận lấy. Thượng Hảo Giai cẩn thận đỡ mẹ mình đến trên ghế ngồi, sau đó mới cười chạy đến ngồi xuống bên người mẹ Thượng. Từ nhỏ Tiêu Minh Tuấn đã sợ mẹ Thượng Hảo Giai, bởi vì người phụ nữ thông minh này đã dẫn dắt anh từ nhỏ, dẫn đường cho anh, dạy vỡ lòng cho anh: cũng không gò bó anh quá nhiều, cứ như vậy phóng túng anh, luôn lặng lẽ ở phía sau anh, luôn luôn làm hết tránh nghiệm chăm sóc anh, chưa bao giờ khinh thường anh, nhưng lúc anh lầm đường lạc lối thì uốn nắn anh. Mẹ anh trời sinh thân thể đã không tốt, yếu ớt nhiều bệnh tật, kể từ khi bố anh mất, lại càng thêm nghiêm trọng. Tiêu Minh Tuấn biết vậy, cho nên không gia tăng cho bà quá nhiều gánh nặng, chỉ một mực giảm bớt gánh nặng cho mẹ mình và mẹ Thượng Hảo Giai. Có lẽ, anh chỉ có thể làm được những thứ này, gia cảnh hai nhà giàu có, cuộc sống chưa bao giờ vì vật chất mà lo lắng, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới một cái gì đó giống như cơn ác mộng không ngừng quấy rầy người nhà mình. Người cướp mất cha mình, cướp đi vị trí của mẹ và anh. Nhận được từ mẹ Thượng một ánh mắt đơn độc, Tiêu Minh Tuấn mỉm cười một cái, anh biết, anh không thể lừa được bà.
Mẹ Tiêu không có chú ý tới ánh mắt cửa mẹ Thượng, hiền lành vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Thượng Hảo Giai, ôn hòa nói với cô: "Đâu phải không nhớ tới con, tiểu yêu tinh này. Nếu không bởi vì nhớ con, làm sao ta náo loạn ầm ĩ để cho người bận rộn ở nhà con đưa người bệnh như ta tới đây được, ha ha."
Mẹ Thượng che miệng khanh khách cười, trợn tròn mắt nhìn về phía mẹ Tiêu, khóe mắt còn vô tình liếc về phía Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn, nói rõ ràng, không quan hệ với ta, mẹ hai của các con lại bị bệnh. Mẹ Thượng vừa len lén quan sát sắc mặt của Tiêu Minh Tuấn với Thượng Hảo Giai, vừa âm dương quái khí nói: " Còn nói tôi không đúng, thân thể của bà gần đây không phải là bà không biết, tôi nào dám mang người đi ra ngoài. Nếu không phải hôm nay bác sĩ Trương nói bà hồi phục tốt thì tôi cũng không dám dẫn người ra ngoài."
Thượng Hảo Giai vừa nghe đến thân thể bà lại không tốt, mở to mắt nhìn chằm chằm mẹ Tiêu, có chút tức giận trách: "Gần đây thân thể mẹ lại không tốt rồi hả?" Thấy mẹ Tiêu gật đầu với mìn, Thượng Hảo Giai mở mắt lớn hơn, muốn tiếp tục trách cứ, đột nhiên nghĩ đến là vấn đề của mình, bởi vì cô bắt đầu ở một chỗ với Tiêu Minh Tuấn, nhưng không dám để ông cụ trong nhà biết, cho nên đối với điện thoại từ nhà bên này, cô có thể tránh liền tránh, cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ hai người già trong nhà này nghe được tin đồn, liền xông tới đây. Cô có chút e sợ hạ thấp ngữ điệu, nói với mẹ Tiêu: "Lần sau nhớ con, thì gọi điện thoại cho con, chúng con trở về thăm mẹ, mẹ đừng không có việc gì mà ép buộc mình, phải chú ý tới thân thể một chút." Nói xong, lỗ mũi chua xót, nước mắt đã sắp rơi xuống, nhìn người trưởng bối trước mặt này, kể từ lúc cô còn nhỏ đã coi cô như con chính mình sinh ra, cho tới bây giờ đối với cô và Tiêu Minh Tuấn đều là chia đều thả trên mu bàn tay. Trong lòng vừa nghĩ đến, Thượng Hảo Giai lại tự trách mình, nước mắt sắp phải rơi xuống, vội vàng lau đi. Trong lòng không ngừng oán giận mình, chính mình làm cái gì đó kia, không có việc gì rất bí mật, nói cho bọn họ biết cũng chẳng sao, người lớn hai nhà không thể nói cái gì, nếu làm hại mẹ nuôi mệt nhọc quá độ, bị bệnh lần nữa, thì sao mình không nghiệp chướng nặng nề được.
Mẹ Tiêu thấy bộ dáng của Thượng Hảo Giai, đau lòng như muốn chết, đứa nhỏ này từ nhỏ đã uất ức, với ai cũng quật cường muốn chết, bảy không phục tám bất phẫn*, lại đối với bà rất tốt, nói gì cũng nghe, biết thương xót bà, biết bà già khọm này nhiều bệnh tật, cô đều lo lắng. Mẹ Tiêu tán dóc một chút liền mỉm cười, hiền lành nhìn Thượng Hảo Giai nói: "Bảo bối, có phải dạo này mệt mỏi hay không, sao lại thành ra gầy như vậy hả? Có đúng là tên tiểu khốn kiếp này khi dễ con hay không?"
*bảy không phục tám bất phẫn: tức là không chịu khuất phục.
Thượng Hảo Giai cười với mẹ Tiêu, cô cũng biết ý định của mẹ nuôi, vì không muốn cho cản phòng lúng túng, Thượng Hảo Giai vội vàng mở trừng hai mắt hết cỡ, học bộ dạng của Vương Hi Phượng trên TV đùa giỡn với mẹ Tiêu, khua một cái tay với Tiêu Minh Tuấn, nhỏ giọng nói: "Vâng, đúng ạ, là tại tên trứng thối này bắt nạt con."
Mẹ Thượng nói thì chậm nhưng hành động lại nhanh chóng, hạ một cú về phía cái ót của Thượng Hảo Giai này, hung dữ dạy dỗ: "Là con gái, còn ăn nói thô tục."
"Mẹ nuôi." Thượng Hảo Giai bị đánh một cái, nước mắt coi như là thuận nước đẩy thuyền rơi xuống, nhào tới bên cạnh mẹ Tiêu làm nũng.
Tiêu Minh Tuấn ở bên cạnh không những không tức giận, ngược lại cười đối với Thượng Hảo Giai và mẹ mình nói: "Mẹ, tên trứng thối con đây cũng không dám khi dễ cô ấy, cô ấy gầy, nhưng con trai của mẹ còn gầy hơn đấy."
Mẹ Thượng nhìn bộ dáng Tiêu Minh Tuấn, cười trách cứ: "Gầy cũng đáng đời, có phải hai con ở cùng một chỗ thì ngày ngày nghiên cứu đánh nhau hay không?"
Mẹ Tiêu nghe xong lời này cười rộ lên, cho mẹ Thượng một ánh mắt trách cứ, ý bảo sao lại nói nhanh như vậy, bà còn chưa chơi đùa đã đâu. Thượng Hảo Giai nghe xong mặt liền đỏ bừng, xem ra nhất cử nhất động của mình, mẹ cô đều nắm trong lòng bàn tay, mà Tiêu Minh Tuấn bên cạnh, lại là bộ dạng đã sáng tỏ, giống như đã sớm biết.
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng vỗ Thượng Hảo Giai, nhìn gương mặt Thượng Hảo Giai, lại buồn cười, nhưng vẫn cố làm vẻ trấn định nói với Thượng Hảo Giai: "Hai mẹ con mình đi siêu thị mua chút đồ, lát nữa ta và mẹ con còn phải đi, chúng ta tận dụng thời gian đi mua nhiều đồ ăn một chút, đỡ cho lần sau gặp lại hai đứa gầy tựa xương khô, đừng lấy túi, mẹ nuôi mua cho mình con thôi. Hôm nay con mua nhiều thứ, đỡ cho tên tiểu khốn kiếp này thừa dịp chúng ta không có ở đây liền khi dễ con, hôm nay bắt nó xách đồ về, báo thù cho con." Nói xong, lôi Thượng Hảo Giai đi ra ngoài.
Bên trong, mẹ Thượng và Tiêu Minh Tuấn đứng bên cửa sổ, sau khi thấy hai người đi ra, mới ngồi trở lại vị trí. Lần này vị trí thay đổi, mẹ Thượng bị Tiêu Minh Tuấn đỡ đến chỗ của Tổng giám đốc, mà anh thì ngồi ở chỗ tiếp khách trên ghế salon, xin chú ý, Tiêu Minh Tuấn đang ngồi tư thế không ngay ngắn.
Mẹ Thượng thấy Tiêu Minh Tuấn như vậy, trong lòng ấm áp, đứa nhỏ này cũng thả lỏng trước mặt mình.
Mẹ Thượng thấy Tiêu Minh Tuấn không có ý mở miệng, liền mở miệng trước: "Nói rõ đi, con nghĩ như thế nào?"
Tiêu Minh Tuấn duỗi lưng một cái, không tim không phổi cười khúc khích với mẹ Thượng: "Con có thể nghĩ như thế nào? Cầm về vật nên thuộc về con, thiếu nợ con thì đòi lại chứ sao?"
Mẹ Thượng nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi: "Bỏ được sao?"
Tiêu Minh Tuấn gật đầu một cái, thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt mẹ Thượng nói: "Bắt đầu theo ông ta bày ra một ít trò khôi hài, con không có gì không muốn rồi. Vì đứa con hoang kia, ông ta có thể bỏ đứa con trai là con, bỏ mẹ con. Vậy thì con cũng không cần coi ông ta là cha mẹ nữa."
Mẹ Thượng nhìn bộ dáng này của Tiêu Minh Tuấn, cười lạnh một hồi, hỏi: "Con có thể nghĩ đơn giản được không?"
Tiêu Minh Tuấn nghe hiểu những lời này, cợt nhả hỏi mẹ Thượng: "Người nói là Giai Giai?"
Mẹ Thượng gật đầu, hỏi: "Rốt cuộc con có thích nó không?"
Tiêu Minh Tuấn cười càng lớn, từ chối cho ý kiến."Người vẫn biết mà, có đúng không?"
Mẹ Thượng nghe được câu này, thở dài chấp nhận, nghiêm túc nói với Tiêu Minh Tuấn: "Minh Tuấn, nếu như ta là con, ta sẽ không lôi chuyện này ra nữa. Con phải biết, chuyện này đối với con, đối với mẹ con, hoặc là đối với hai người bọn họ mà nói, là một vết sẹo. Tại sao nhiều năm ta muốn xóa mờ cái vết sẹo này, thì con lại muốn xé nó ra. Con phải biết, ta vẫn không đồng ý, con cũng phải hiểu, ta biết cái kế hoạch bí mật này của các con. Vì sao bây giờ ta mới tới đây, trong lòng con nhất định hiểu. Con đã muốn làm ra bước này, ta không còn gì để nói, ta hiểu rõ, con đã hạ quyết tâm, thì không ai có thể cản lại con. Ta chỉ có một yêu cầu, đừng làm tổn thương Giai Giai, con biết, tình cảm của nó đối với hai người rất sâu, nếu như ta đoán không sai, sở dĩ bây giờ con đối với nó có thái độ này, là do kiêng kỵ "hắn" đúng không?" Nói đến đây, mẹ Thượng thấy ánh mắt của Tiêu Minh Tuấn biến đổi, liền thở dài, vẫn là nói ra những lời nói trong nội tâm: "Minh Tuấn, nếu như ta là con, ta sẽ chôn chuyện này ở đáy lòng, sẽ không bao giờ nhắc tới. Bảo vệ Giai Giai thật tốt, đừng làm cho nó đau lòng."
Mẹ Thượng nói xong, liền đi ra ngoài phòng làm việc, bởi vì bà biết, hiện tại thứ Tiêu Minh Tuấn cần chính là sự yên tĩnh...
← Ch. 22 | Ch. 24 → |