← Ch.23 | Ch.25 → |
Khi Tang Thủy Lan tỉnh lại hai mắt đang bị bịt kín bằng một thứ gì đó, cô nằm trên giường chân tay đều bị trói chặt.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, cô không đoán được đây là đâu, xung quanh đều yên tĩnh cô thậm chí có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
Cô thử giãy dụa vài cái, nhưng chân tay bị trói chặt đến mức không thể cử động được. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô nhớ sau khi lên taxi, taxi đã đưa cô đến một nơi hẻo lánh, khi cô hỏi lái xe, đối phương đột nhiên xoay người, không biết làm gì cả người cô liền mất ý thức.
"Có ai không?" Chân tay không thể cử động, mắt không thể nhìn thấy gì cô chỉ có thể hét lên trong vô vọng, nhưng cũng chỉ có yên lặng trả lời cô. Cô cố gắng hét to hơn, nhưng vẫn không có ai trả lời, cô dần dần sợ hãi hơn. Nếu cô đoán không nhầm mình đã bị bắt cóc? Nhưng ai lại bắt cóc cô?
Đối thủ của Nghê gia? hay kẻ thù của Nghê Thần trên thương trường? Hay... muốn bắt cóc tống tiền?
Trong lúc Tang Thủy Lan đang cố gắng tự trấn an bản thân để suy nghĩ rõ ràng chuyện này, thì có tiếng bước chân đẩy cửa đi đến.
"Cô tỉnh rồi?" Nghe giọng có lẽ là một người trẻ tuổi, anh ta chậm rãi đi đến gần cô, ở khoảng cách cô có thể cảm nhận được thì anh ta dừng lại. Tang Thủy Lan run lên, tuy cô không nhìn thấy diện mạo của người đàn ông kia nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh ta. Trong không khí phảng phất có mùi hương quen thuộc, mùi hương đó theo người đàn ông đi vào.
Cô nghiêng đầu, cố gắng hướng đến phía đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao lại trói tôi lại?"
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cất tiếng giải thích: "Tôi là phó giáo sư John thuộc trung tâm nghiên cứu TSW, tôi nghe nói đôi mắt của cô có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không nhìn thấy được, chúng tôi rất có hứng thú với chuyện này, cho nên mới muốn mời cô đến phòng thí nghiệm, tham dự một vài thí nghiệm nhỏ với chúng tôi."
Nghe thấy câu trả lời, đầu Tang Thủy Lan ong lên một tiếng, nhất thời có chút mơ hồ, chuyện cô có đôi mắt âm dương ngoại trừ cha cô, chỉ có Nghê Thần biết được, vì sao chuyện này lại bị tên phó giáo sư của trung tâm quỷ quái gì đó biết được?
Trong lúc cô vẫn đang lo sợ hoài nghi, người đàn ông lại chậm rãi lên tiếng: "Tôi rất có hứng thú với những dị năng, cô rất vinh hạnh được trở thành vật thí nghiệm thứ năm mươi sáu của chúng tôi."
Cô hừ một tiếng, "Tôi không cảm thấy đây là vinh hạnh của tôi." Dừng một chút, cô lại hỏi: "Làm sao anh biết tôi có đôi mắt có thể nhìn thấy những điều người bình thường không thấy?"
"Hả? Tôi cứ nghĩ cô biết ai đã nói cho tôi chứ."
"Không, tôi không nghĩ ra ai cả."
"Nếu cô nhất định muốn biết đáp án, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, đó chính là vị hôn phu của cô, Nghê Thần, tam thiếu gia nhà họ Nghê."
"Không, không đúng. Nghê Thần sẽ không đối xử với tôi như vậy, anh nói dối."
"Đúng là một kẻ ngốc lạc vào tình yêu mà, cô cho rằng với xuất thân như cô có thể được Nghê Thần để vào mắt ư? Anh ta chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, cô còn ngu ngốc nghĩ rằng mình được gả vào nhà giàu, chim sẻ biến thành phượng hoàng sao? Mấy chuyện đó chỉ có trong mấy tiểu thuyết ngôn tình thôi, giữa cuộc sống hiện thực này, cô chỉ là một kẻ ngốc bị đùa giỡn."
Tang Thủy Lan bị đối phương nói nhạo nên tức giận không để ý tới hắn nữa, trong đầu cô nhớ lại từng thời gian cô ở cạnh Nghê Thần, những lúc anh ôn nhu chăm sóc cô, những lúc anh nhíu mày, cùng Mark chơi đùa, thậm chí cả khi anh nhìn không khí cố gắng tưởng tượng ra Hỉ Oa...
Một người đàn ông như vậy, cho dù tính cách lạnh lùng, vô tâm, đối với người ngoài xa cách nhưng chắc chắn không phải là người có tâm địa xấu xa.
Mùi hương quen thuộc dần đậm hơn, cô đột nhiên nhớ ra.
"Đây là mùi nước hoa Dior số lượng có hạn, mùi hương này quả thật tuyện vời, trong phòng nhiều mùi thuốc khử trùng như vậy vẫn có thể nhận ra."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông khi nãy còn cười nhạo cô vẻ mặt thoáng cứng đờ, theo bản năng nhìn ra phía cửa. Người đứng ở đó thoáng cứng người, đáy mắt toát lên vẻ hung ác. Tuy biết rằng hai mắt Tang Thủy Lan đã bị bịt kín, nhưng người đó không biết vì sao vẫn có cảm giác như cô đang bình tĩnh nhìn chằm chằm mình.
Tang Thủy Lan lên tiếng phá vỡ không gian im lặng: "Lần trước trên hòn đảo đó, tôi không vạch trần âm mưu của cô không phải vì để ý đến thể diện của cô, mà vì tôi không muốn phá vỡ tình bạn mười mấy năm của cô với Nghê Thần, thật không nghĩ cô vẫn còn muốn gây chuyện, mục đích của cô là gì?" Thấy đối phương không trả lời, cô tiếp tục nói với không khí: " Tôi nghĩ sự tha thứ của tôi đã quá cao rồi, thực tế chứng minh, trước đây Nghê Thần không để ý đến cô, không phải do anh ấy khó tính mà do hành vi của cô quá ngoan độc, khiến người khác ghê sợ, không thể ở bên cạnh được."
Người đó dường như bị lời nói của cô chọc tức, tiếng giày cao gót vang lên, bàn tay vung lên hướng mặt cô tát một cái.
"Cô đã đoán được tôi là ai, cũng coi như lấy đi cơ hội sống cuối cùng của cô, John, nơi này giao lại cho anh, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa."
Người đó khẽ cười một tiếng, cúi đầu: "Tôi sẽ làm như cô muốn."
-------
Chuyện Tang Thủy Lan mất tích, khiến cả Nghê gia lo lắng, chẳng những Nghê Thần bị thông tin này dọa chết đứng, cả cha mẹ Nghê và ông nội Nghê cũng bị đả kích. Nghê Thần không ngừng hối hận hôm đó sao lại không đến đón cô, để cô đi taxi đến, nếu anh chịu khó qua đón cô thì chuyện này đã không xảy ra. Mấy ngày nay, Nghê gia trên dưới đều vì tìm kiếm Tang Thủy Lan mà rối loạn, vì cô mất tích thật sự rất kỳ lạ không hề có dấu vết gì.
Người nhà Nghê gia từ trước tới nay làm việc cho dù có kẻ thù cũng không đến mức dẫn tới chuyện bắt cóc này.
Mà Tang Thủy Lan bối cảnh gia đình đơn giản, cha mẹ mất sớm, hai bên trưởng bối không có liên hệ, hơn nữa cô là người lương thiện, đối với công việc thì chăm chỉ, đối với người khác thì lễ độ, có thể coi như không đắc tội ai, một cô gái như vậy, là ai nhẫn tâm bắt cóc cô chứ.
Bọn họ cũng đã từng nghĩ đến việc Tang Thủy Lan có thể gặp chuyện gì đó khác, như là cướp bóc hay tai nạn xe cộ, đã kiểm tra tất cả các bệnh viện cũng không thấy có tên cô hay người giống cô.
Tình huống không tìm thấy bất cứ thông tin nào khiến Nghê Thần càng nóng ruột, từ khi Tang Thủy Lan biến mất anh gần như chưa từng chợp mắt, cũng không ăn, chỉ trong mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.
Mẹ Nghê rất lo lắng sức khỏe của con trai, không ngừng khuyên giải an ủi, nhưng anh không ngừng tự trách bản thân rằng Tang Thủy Lan mất tích là do anh sơ sẩy, nếu cô thực sự có chuyện gì anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.
Cùng lúc đó, Sở Bác Nam và Kiều Dĩ Thâm cũng không nhàn rỗi, hai người khi nhận được tin Tang Thủy Lan mất tích đều thực sự lo lắng, chuyện công ty tạm thời gác sang một bên, vận dụng hết tất cả người làm cũng như các mối quan hệ để tìm kiếm cô.
Khoảng sáu ngày sau, Sở Bác Nam mang một tin tức đáng sợ đến gặp Nghê Thần.
"A Thần, tớ nói ra tin này cậu phải hết sức bình tĩnh."
Nhìn thấy khuôn mặt luôn vui vẻ cười đùa của Sở Bác Nam lộ ra nét nghiêm túc, lòng Nghê Thần nặng xuống giống như cảm thấy sự nghiêm trọng của tin tức kia. Anh nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh nói: "Cậu nói đi."
Sở Bác Nam lo lắng nhìn anh: "Căn cứ vào thời gian Thủy Lan nhắn tin cho cậu lúc lên xe, tớ đã cho người tìm hiểu CCTV của các khu vực xung quanh, số taxi đi qua vào thời điểm đó có tất cả 7 chiếc, sau khi cảnh sát kiểm tra cẩn thận phát hiện một chiếc có vấn đề." Nói xong anh đưa một tập tài liệu đến trước mặt Nghê Thần: "Cậu đã nghe nói đến trung tâm nghiên cứu TSW chưa?"
Nghê Thần nhíu chặt lông mày, chờ anh nói tiếp.
"TSW là viết tắt của The Secret World, dịch là Thế giới thần bí, đứng sau trung tâm này là người Mỹ, họ có chi nhánh ở nhiều thành phố trên toàn thế giới, chủ yếu nghiên cứu những dị năng bẩm sinh, có những năng lực khác thường."
Nghe đến đó, mặt Nghê Thần biến sắc.
Sở Bác Nam cẩn thận đánh giá nét mặt của Nghê Thần, một lúc sau mới nói tiếp, "Tuy rằng TSW mang danh nghĩa là trung tâm nghiên cứu, nhưng danh tiếng của bọn họ rất không tốt, nghe nói các đối tượng bị họ chọn làm thí nghiệm thường bị lấy nội tạng, lấy tủy hay máu để phân tích, đến khi mất hoàn toàn dị năng, bọn họ sẽ dùng dung dịch đặc thù xử lý thi thể sạch sẽ. Cho dù chuyện này đã được báo cảnh sát không ít lần, nhưng vì không có bằng chứng cảnh sát cũng không thể làm gì được."
Im lặng một lúc lâu, Sở Bác Nam lại nói tiếp: "Tuy rằng tớ cảm thấy khó tin, nhưng tớ nghe nói... trung tâm nghiên cứu này và Tống gia có chút quan hệ."
Trong lúc vô ý tra ra được chuyện này, Sở Bác Nam cơ hồ có thể đoán được lý do Tang Thủy Lan bị bắt. Nếu như anh đoán đúng, anh chỉ có thể nghĩ đã liên quan đến Tống gia thì Tống Dao Dao không tránh khỏi quan hệ. Nếu thực sự chứng thực được chuyện này do Tống Dao Dao bày ra, tình cảm mười mấy năm của bọn họ sẽ tan thành mây khói hết.
Trên đời này, thứ đáng sợ nhất chính là lòng ghen tị, ghen tị dễ dàng khiến người ta điên cuồng làm ra những việc ngu xuẩn, từng bước từng bước sai lầm, để đến về sau không thể quay đầu được nữa.
Nghê Thần bình tĩnh nghe Sở Bác Nam nói xong, từ từ ngẩng mặt nở nụ cười như tử thần."Đã có người vội vàng muốn đi gặp Diêm Vương như vậy, tớ đành giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện vậy."
----
Tang Thủy Lan bị nhốt trong một phòng thí nghiệm rất rộng, bên trong để rất nhiều dụng cụ mà cô không biết tên, dụng cụ truyền nước bên trên thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tí tách.
Cô không nhớ mình đã bị nhốt ở đây bao lâu, mỗi ngày đều bị lấy đi một lượng máu, cô biết những người này đang nghiên cứu DNA của cô. Bởi vì người tên là John kia nói với cô rằng, mỗi dị nhân đều có DNA khác với người thường.
Để chứng thực việc cô có thể nhìn thấy Quỷ Hồn, bọn họ còn gắn lên đầu cô rất nhiều dây điện kỳ quái. John còn nói đây là dụng cụ có thể cảm nhận những dao động từ trường nhỏ nhất, những hình ảnh cô nhìn thấy sẽ tạo nên các bước sóng dựng lên các hình ảnh trên màn hình.
Nếu trên đời này thực sự có quỷ, như vậy sự tồn tại của cô sẽ mang lại giá trị nghiên cứu rất lớn.
Cô không biết mình còn có thể sống được bao lâu, vì lượng máu bị rút ra khỏi cơ thể ngày càng nhiều, mỗi ngày lại lặp lại, không ngừng thí nghiệm, cô cảm giác được thân thể của mình ngày càng nhẹ, vì cả ngày bị nhốt trong căn phòng bức bối này, ý thức cũng dần mê loạn.
Mới đầu, cô còn hi vọng Nghê Thần sẽ đến cứu cô, nhưng khi John nói với cô, căn phòng thí nghiệm này được xây dựng trong tầng hầm bí mật, đến cả cảnh sát cũng không biết địa điểm, cô liền đem hi vọng mong manh kia xóa tan đi.
Có khi cô lại nghĩ, Tống Dao Dao nhất định phải yêu Nghê Thần sâu đậm lắm, mới có thể làm chuyện mất nhân tính như thế này. Nhưng mà dùng thủ đoạn cực đoan như thế này để níu giữ đối phương, thì tình yêu này đã không còn là tình yêu đơn thuần nữa. Cho dù cô hoàn toàn biến mất trên thế giới theo đúng mong muốn của Tống Dao Dao, chẳng lẽ Tống Dao Dao cho rằng Nghê Thần sẽ cưới cô ta, từ nay về sau sống đến đầu bạc răng long sao?
Ngày nối ngày trôi qua như vậy, hôm nay đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi tên cô, Tang Thủy Lan cố gắng mở mắt, đầu tiên là chỏm tóc hướng lên trời, rồi cái yếm đỏ thẫm... chính là Hỉ Oa, hai mắt hồng hồng đứng bên cạnh giường cô.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |