Vay nóng Tinvay

Truyện:Hỉ Oa - Chương 02

Hỉ Oa
Trọn bộ 26 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-26)

Siêu sale Shopee


Tóc trái đào, mông trắng nõn, mặc áo yếm màu hồng đích thực là tiểu quỷ kia lại xuất hiện trước mặt cô, đang chăm chú vào tờ báo tìm việc, cô bị sự xuất hiện của tiểu quỷ kia làm giật mình, nhanh chóng cuộn tròn tờ báo lại, chỉ về phía hư không trong góc phòng.

"Sao em lại tới nữa? Không phải lần trước đã nói, nếu chị giúp em thì sau này em sẽ không quấn lấy chị nữa sao?"

Tiểu yêu mập cười hì hì, "Chị đừng vô tình như vậy chứ, em có ý tốt muốn đến thăm chị, dù không cảm động đến rơi nước mắt cũng đừng làm dáng vẻ như thấy quỷ thế chứ".

"Em vốn là quỷ mà". May mà lúc này chỉ có mình cô ở nhà, bằng không nếu bị người khác nhìn thấy cô đang nói chuyện với không khí nhất định sẽ nghĩ cô bị bệnh thần kinh.

Tiểu quỷ kia hiển nhiên không đem sự bài xích của cô để vào trong mắt, cười hì hì đi qua ngồi xuống cạnh cô.

"Lần trước thật may có chị giúp em, không thì em cũng ko biết phải làm thế nào". Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tang Thủy Lan trở nên khó coi, hành động của cô ngày đó chính là việc mất mặt nhất từ khi sinh ra tới giờ. Vì muốn ngăn cản người đàn ông kia, cô tự biến mình thành kẻ háo sắc xưa nay chưa từng có, thật muốn tìm khối đậu hũ đâm đầu vào đó.

Nếu không phải tên tiểu quỷ mập này xuất hiện, việc đó cô đã vứt ra khỏi đầu từ lâu rồi, ai biết được tên nhóc đã nói nếu thành công sẽ không tới phiền cô, giờ lại xuất hiện trước mặt cô chứ.

Nhìn sắc mặt không vui của cô, nhóc mập liền tiến đến bên chân cô.

"Hôm nay em được nghỉ, rảnh rỗi nên đến thăm chị. Tuy người quỷ khác biệt, nhưng trên dương thế em chỉ có chị là bạn, cho nên chị đừng làm vẻ mặt muốn đuổi em đi như vậy, em sẽ đau lòng đó."

Tang Thủy Lan hừ một tiếng: "Quỷ cũng nghỉ?"

"Đó là đương nhiên, người ta là quỷ tốt, có quy tắc lại rất biết nghe lời nha".

"Không biết lúc trước là ai uy hiếp tôi nếu không giúp sẽ hút dương khí của tôi? Quỷ như vậy cũng được coi là quỷ tốt ư?"

Tiểu quỷ chớp chớp đôi mắt vô tội nói: "Tại vì lúc ấy em không nghĩ ra cách nào tốt hơn, nên mới phải dọa chị thôi, thực ra nếu lúc ấy chị không giúp, em cũng không làm gì chị cả."

Cảm thấy nhóc quỷ kia thành thật, Tang Thủy Lan cúi người nhìn tiểu quỷ chỉ cao đến cẳng chân mình. Nhìn kỹ, tiểu quỷ này có khuôn mặt đặc biệt xinh xắn, mày rậm mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, làn da bóng loáng trắng nõn, tựa như đứa trẻ mập mạp vẽ trong bức tranh ngày tết, khiến cô muốn ôm nó vào lòng.

"Này, lúc chết em được mấy tuổi?"

Tiểu quỷ nhăn mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng giơ hai ngón tay: "Chắc là hai tuổi ạh."

Lòng cô trùng xuống, đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại chỉ sống đến 2 tuổi, thật là đáng tiếc. Từ nhỏ đến lớn cô đã quen nhìn thấy các Quỷ Hồn, nhưng cô chưa từng thấy Quỷ Hồn nào nhỏ như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, tiểu quỷ lắc lắc túm tóc trên đầu cười nói: "Chị đừng thấy em chỉ có hai tuổi, em đã làm quỷ mấy chục năm rồi"

Cô đã hiểu ra, khó trách một tiểu quỷ nhìn mới 2 tuổi mà mồm mép lanh lợi như vậy, tính ra có khi tuổi của nó còn hơn cô nữa.

"Chị có muốn biết vì sao em nhất định muốn chị giúp em bảo vệ tính mạng người kia không?"

Nhắc tới truyện này, mặt Tang Thủy Lan đỏ lên, chuyện này đối với cô là một đề tài cấm kỵ, mỗi lần nhớ tới cô đều thấy rất mất mặt. Cô cầu nguyện người đàn ông kia tốt nhất là quên hình dạng của cô đi, nếu không, giữa biển người rộng lớn mà gặp được nhau, cô thực sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Thấy tai cô hơi đỏ lên, tiểu quỷ kia cười rất vui vẻ: "Tuy cách thức hành động của chị rất đặc biệt, nhưng dù sao chị cũng là ân nhân của em, nếu anh ấy chết, em cũng không tốt đẹp gì".

"Tại sao?"

Tiểu quỷ dừng một chút, ấp a ấp úng nói: " Bởi vì... bởi vì trước đây em và anh ấy có duyên, anh ấy từ nhỏ thân thể nhiều bệnh, năm nay lại là sao Thái Tuế chiếu mệnh, cung có sao hạn, nên em bất đắc dĩ phải nhờ chị giúp hóa giải kiếp nạn cho anh ấy."

Lời này nói ra từ miệng một đứa trẻ hai tuổi, nghe thực sự có chút quỷ dị.

"Hóa ra em không chỉ là một tiểu quỷ, còn là một tiểu thần linh biết coi số"

"Em đã nói, em với anh ấy có duyên, chỉ cần anh ấy gặp nguy hiểm em sẽ biết được, em không phải thầy tướng số, càng không phải thần linh!"

Tang Thủy Lan thấy tiểu quỷ mập tức giận đến giơ chân, nhịn không được cười thành tiếng."Này, em tên là gì?"

Tiểu quỷ mập ngại ngùng chu miệng, "Tên chỉ là một cách gọi thôi, chị không cần biết"

"Tên của em rất khó nghe?"

Giống như đụng trúng chỗ đau, nó gân cổ hét lên: "Ai nói tên của em khó nghe? Tên của em thật sự rất vui."

"Gọi là gì? "

"Hỉ Oa." (Đứa trẻ vui vẻ)

Sửng sốt một chút, cô bật cười ha hả."Ha ha ha..."

"Không được cười, không được cười, chị còn cười em sẽ không chơi với chị nữa."

"Hỉ Oa" cái tên quả thật là đầy sự vui mừng, lại rất thích hợp với trang phục và đạo cụ của tên tiểu quỷ này. Đột nhiên cô muốn ôm tiểu quỷ đáng yêu này vào lòng trêu đùa một chút, nhưng tay cô đưa ra lại ôm vào không khí. Cô nhún vai tiếc nuối, người quỷ khác biệt thật chán.

Hỉ Oa nhìn tay cô xuyên qua thân thể mình, tự hồ gợi lên ký ức từ lâu: "Động tác muốn ôm em của chị thật sự rất giống với mẹ em."

"Mẹ em?"

"Aizz, là chuyện quá khứ không cần nhắc tới." Nó lắc lắc bím tóc trên đầu đến bên cạnh nàng, nhìn sang tờ báo tìm việc bị cuộn lại, "Chị tìm việc àh?"

Tang Thủy Lan kinh ngạc, "Em thật mới hai tuổi? Lại có thể đọc báo?"

Nó liếc nàng một cái, "Đã bảo tuy bề ngoài em giống như hai tuổi, nhưng tuổi thực của em đã gấp mấy chục lần rồi. Âm phủ bọn em cũng có trường học, hồi đó em còn là học sinh ưu tú đó." Nó chỉ phần nàng đánh dấu trong báo: "Chị muốn làm đầu bếp? Chị biết nấu ăn sao?"

"Vẻ mặt đó của em là như nào? Chị biết nấu ăn rất kỳ lạ sao? Nhà chị mấy đời đều là đầu bếp danh tiếng, nghe nói tổ phụ trước kia còn làm ngự trù trong hoàng cung đấy."

Tuy cô là con gái họ Tang, nhưng khi cha cô còn sống đã mang toàn bộ bí quyết nấu nướng truyền lại cho cô, bằng cấp của cô có thể không cao, nhưng mọi người ăn đồ ăn cô nấu đều khen không ngớt miệng.

"Chị Thủy Lan, nếu chị thực sự muốn làm đầu bếp, em có thể giới thiệu chị đến một nhà hàng rất tốt, coi như thù lao lần trước chị giúp em."

Năm Tang Thủy Lan được hai tuổi thì mẹ qua đời, cha cô một mình nuôi cô lớn lên. Vì cha mẹ cô năm đó kết hôn không nhận được sự ủng hộ của hai bên gia đình, nên sau đó cũng không còn liên lạc qua lại

Bảy năm trước, cha cô vì vất vả lâu thành sinh bệnh, để cứu cha, Tang Thủy Lan không có cách nào buộc phải bán đi vật có giá duy nhất chính là ngôi nhà chỉ có 1 phòng của họ.

Sau khi bán nhà tuy rằng kịp thời chữa trị, nhưng cha cô vẫn bất hạnh qua đời.

Vào lúc lâm chung, cha cô hi vọng cô có thể mua lại căn nhà chứa nhiều kỷ niệm của họ. Vì lời dặn dò đó, cô vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để thực hiện nguyện vọng của cha, nhưng công việc tốt chưa làm được bao lâu đã lại thất nghiệp, cô cần tìm việc mới gấp.

Ông chủ nhà hàng tuy cũng đang thiếu nợ, nhưng đối với nhân viên của mình vẫn có vài phần tình nghĩa, cho nên Tang Thủy Lan vẫn nhận được phần lương cuối cùng, cô liền mang gửi vào ngân hàng.

Khi cô ra đến cửa chính ngân hàng, chợt nghe 1 tiếng "Đinh" giòn vang, một đồng năm mươi xu từ trong túi quần cô rơi ra. Đối với người cuồng tiền như cô mà nói, năm mươi xu cũng không thể mất.

Mắt thấy đồng năm mươi xu kia không ngừng lăn về phía trước, cô vội vàng đổi theo, nhìn thấy nó nằm gọn dưới gầm 1 chiếc xe. Cô vội vàng nửa quỳ nửa ngồi với tay cố lấy, chỉ là khoảng cách vẫn chưa tới, cô nhìn từ bốn phía đều không nhặt được đồng xu kia ra. Nhìn thấy đồng năm mươi xu nằm đó, mắt cô đỏ lên.

"Quỷ tha ma bắt, cái xe chết tiệt, tao đạp mày"

Cô luống cuống không biết làm gì, cô giơ chân đạp vào chiếc xe kia một cái.

"Chi ---chi--- chi" Chiếc xe vang lên tiếng còi cảnh báo.

Cô sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng dỗ dành chiếc xe như dỗ trẻ con, "Đừng kêu đừng kêu, tao không phải cố ý, tao chỉ là không biết phải làm thế nào nên mới đá mày 1 cái thôi".

"Ha ha ha..."

Bên tai đột nhiên có tiếng cười vang đến, cô nhìn lại, thấy cách đó không xa có ba người đàn ông đang đi đến.

Mắt cô không được tốt lắm, tuy không đến mức phải đeo kính, nhưng khoảng cách khá xa khiến cô không nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ cảm thấy mấy người vừa cười có vóc dáng rất cao, mặc đồ thời thượng.

Cô nhìn cử chỉ của họ, bọn họ cười đến vui vẻ, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu tím, mỉm cười bước lại phía cô, cúi đầu nói: "Cô có biết cô vừa đá vào xe của ai không?" Lời nói của hắn mang đầy ý cười, như đối với cô gái trước mặt có chút hứng thú.

Đứng gần mặt đối mặt với người đàn ông này, Tang Thủy Lan mới phát hiện diện mạo của đối phương quả rất đẹp, tầm hai tư hai lăm tuổi, theo cách ăn mặc cũng nhìn ra gia thế không tầm thường.

"Ngay cả xe của Nghê thiếu cũng dám đá, cô chán sống rồi phải không?"

Nghe hắn nói như vậy, cô lập tức giải thích: "Tôi đâu có đá, chỉ là ko cẩn thận đạp nó 1 cái thôi. Anh đừng tức giận cùng lắm thì tôi xin lỗi".

Tuy không biết chủ nhân chiếc xe rốt cuộc là người có gia thế như thế nào, nhưng cô cũng hiểu, trong xã hội thực tế này không thể so đo với kẻ có tiền, cô vừa nãy chỉ là trong phút tức giận mới đá một cái.

Nói xong, cô thật sự hướng đến cái xe xa xỉ kia cúi người 90 độ, miệng thành khẩn thì thầm: "Thực xin lỗi, tao không nên đá mày, mày bỏ qua đi nha". Để biểu đạt thành ý của mình, cô còn lau lau lên chỗ mình vừa đá vào, "Tao lau cho mày, lau hết rồi sẽ không sao".

Hành động này của cô khiến mấy người đàn ông kinh ngạc, người đàn ông mặc áo sơ mi kinh ngạc một lúc rồi nhìn về phía hai người đàn ông còn lại.

Trong đó có 1 người đã nhịn cười đến sắp nội thương, mà người bên cạnh hắn mặc áo sơ mi màu trắng đang nhíu mày nhìn Tang Thủy Lan.

Ánh nắng buổi chiều chiếu lên tai trái của hắn, khiến trên mặt hắn lóe lên ánh đỏ quái dị. Hắn nhàn nhã để hai tay trong túi, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái phía trước. Tuy rằng đã qua hai tháng, nhưng khuôn mặt này hắn vẫn luôn ghi nhớ.

Một khuôn mặt bình thường, nhưng hai má bầu bĩnh khiến khuôn mặt cô dễ thương giống như đứa trẻ, nhìn vào có cảm giác trẻ hơn so với tuổi thực.

Thật ra, sau sự kiện thang máy lần trước, Nghê Thần từng cho người đi tìm cô gái này, anh muốn biết khi đó cô đột nhiên thổ lộ với anh là có tình ý hay có dụng ý khác.

Tuy nhiên, anh không biết tên của cô, không biết thân phận cô càng không biết đến lai lịch của cô, trong tình huống không có chút manh mối nào thám tử tư cũng không biết bắt đầu từ đâu. Không nghĩ tới, hai tháng sau anh lại có thể gặp được cô trong tình huống này.

Sau khi xin lỗi chiếc xe đã bị cô tặng cho một cái đạp kia, Tang Thủy Lan ủy khuất nhìn về phía người đàn ông mặc áo tím: "Có thể phiền anh lái xe qua một chút được không, tôi có làm rớt đồ dưới gầm xe".

Người đàn ông mặc áo sơ mi vừa định lên tiếng, Nghê Thần nổi danh trước nay lạnh lùng, tao nhã bước lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người bạn, hắn rút chìa khóa xe lái xe lùi lại.

Xe vừa đi, Tang Thủy Lan vội vàng nhặt đồng xu trên mặt đất lên, vui vẻ phủi bụi trên mặt đồng xu rồi cho vào túi. Hành động của cô trong mắt mọi người xung quanh quả thực rất buồn cười, rơi vào ánh mắt của mấy người đàn ông khiến họ không khỏi kinh ngạc, tưởng rằng phải là thứ quan trọng đến mức nào mới khiến cô gấp như kiến bò trên chảo như vậy không ngờ lại là một đồng năm mươi xu, quả là mở rộng tầm mắt.

Càng khiến họ ngạc nhiên hơn, chính là Nghê Thần trước nay chưa từng để người khác vào trong mắt lại chủ động vì cô mà tránh xe ra.

Nghê Thần mở cửa xe, đi về phía Tang Thủy Lan.

Hai người bạn tốt cùng hắn vui chơi từ nhỏ tới lớn, có thể cảm nhận được rõ ràng đại thiếu gia hắn lại có ý đồ bắt chuyện với quái nữ kia...

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, Tang Thủy Lan còn chưa nhìn rõ diện mạo của người đang đi đến, liền khẩn trương nghe điện thoại: "Đúng vậy, là tôi..." im lặng một lúc lâu, trên mặt cô lộ ra ý cười vui vẻ, "Thật vậy sao? Tôi đã trúng tuyển rồi? Tốt quá... Đương nhiên có thể bắt đầu từ ngày mai, rất cảm ơn..."

Cô vừa nghe điện thoại vừa chạy đến bên đường vẫy một chiếc taxi, Nghê Thần cùng hai người kia cứ thế đứng nhìn cô đi khuất tầm mắt.

Tam thiếu gia họ Nghê ôm một bụng lời muốn nói đứng cô đơn một chỗ không nhúc nhích. Trong trường hợp này dù là ai cũng đều thấy kỳ quái, bởi vì trong ấn tượng của Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam chưa từng có cô gái nào vì nghe điện thoại mà coi sự tồn tại của tam thiếu gia họ Nghê như không khí.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-26)