← Ch.15 | Ch.17 → |
Mặc kệ Tang Thủy Lan sống chết níu kéo, hết làm nũng lại lấy lòng cũng không khiến Nghê Thần đồng ý đưa Mark về biệt thự. Nghê Thần nói, tuy Mark là thú cưng, nhưng hình thể khổng lồ, diện mạo hung ác, cho dù trải qua nhiều năm thuần dưỡng đã không còn nguy hiểm, nhưng nếu nó bò đi lung tung vẫn sẽ dọa đến mọi người trong nhà.
Trên đời này, không phải ai cũng giống cô, có thể cùng một con trăn to lớn như vậy làm bạn.
Bị cự tuyệt vô tình, Tang Thủy Lan và Mark cứ như vậy quyến luyến không rời, khi cánh cửa trước mặt cô đóng lại, cô thiếu chút nữa vừa đi vừa khóc.
Trên đường về, Nghê Thần đưa một tờ chi phiếu cho cô, cô cảm thấy khó hiểu. Anh thản nhiên nói: "Ngoài tôi ra, Mark chưa từng thân với người khác, cô đến chơi khiến nó rất vui, cho nên trước khi về, Mark đã dặn tôi phải tặng quà cho cô để cảm ơn thay nó."
Tang Thủy Lan trợn tròn mắt, người này nói dối không chớp mắt.
Thấy cô ngập ngừng không nhận, anh cười nói: "Thế nào? Chẳng lẽ cô không muốn nhận tâm ý của Mark?" Không đợi cô trả lời, anh đem chi phiếu nhét vào tay cô, "Cầm đi, cô không phải muốn hoàn thành nguyện vọng của ba cô sao? Tuy rằng chủ nhà hiện tại đã nói, chỉ cần cô dùng số tiền bằng với năm đó sẽ bán lại nhà cho cô, nhưng đã nhiều năm như vậy, giá nhà đã lên cao rồi, nếu cô dùng số tiền đó mua lại, người kia không phải sẽ rất lỗ sao. Tránh đêm dài lắm mộng, nên sớm mua lại căn nhà đó vẫn hơn, còn ân tình của họ, về sau có cơ hội tình cách báo đáp là được."
Anh không muốn dùng tiền để thể hiện tình cảm của mình, nhưng đứng nhìn cô vất vả kiếm tiền, vì tiềm làm cho bản thân khổ sở anh lại không đành lòng.
Anh cũng biết, lòng tự trọng của cô cao, dù anh chi tiền mua lại cho cô căn nhà đó, cô cũng không nhận, cho nên anh đành dùng phương pháp này, coi như thuê cô làm việc nọ việc kia rồi trả cho cô một khoản thù lao.
Anh không có kinh nghiệm trong tình trường, nhưng ít ra cũng biết làm thế nào để một cô gái vui vẻ chấp nhận.
Tang Thủy Lan nhìn trộm anh, cô thật sự cần số tiền này, cũng hiểu rõ, người bạn năm xưa ra tay giúp đỡ cha cô hoàn toàn là giao tình nhiều năm. Giao tình chính là giao tình, người ta không có nghĩa vụ phải giúp cô, cho nên dù thực sự có thể dùng nguyên giá trị của ngôi nhà ở thời điểm đó để mua lại, cô cũng muốn trả nhiều hơn để tỏ lòng biết ơn.
Nhưng nhiều năm tiết kiệm như vậy, dù cô nóng vội tiền cũng không phải dễ dàng gì kiếm được, nên chỉ có thể không ngừng cố gắng, chăm chỉ thực hiện tâm nguyện của cha.
Anh liên tiếp nhiều lần tìm lý do đưa tiền cho cô, cô biết anh để tâm đến tự trọng của cô, dùng cách thức yên lặng và ôn nhu này để giúp cô, nói không cảm động là nói dối.
"Đừng dùng ánh mắt như con cún nhỏ đó để nhìn tôi, tôi đã nói rồi, số tiền này là Mark muốn tôi đưa cho cô, nếu không muốn nhận, để tôi mở cửa xe giúp cô."
Cô ai oán liếc anh một cái: "Tôi không phải là cún".
Anh cười, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Hai người trở về biệt thự khi đã năm giờ chiều, tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ của Tang Thủy Lan, nhưng người trong biệt thự trên dưới đều chờ cô về làm bữa tối, vì mọi người đã quen đồ ăn cô nấu, nên ăn đồ khác không ăn được.
Nhìn cô đi vào bếp, ánh mắt Nghê Thần ẩn hiện sự ôn nhu không rời.
Lý quản gia thấy thế liền trêu chọc: "Lão gia nói hàng xóm chỗ cậu ba đang sửa lại nhà ở, đến nay cũng được hai tháng rồi, vị hàng xóm kia vẫn chưa sửa sang xong sao?"
Đối mặt với ánh mắt xăm xoi của lão Lý, Nghê Thần mặt không đỏ khí không ngưng nói: "Quả thật đã sửa xong, nhưng nhà hàng xóm của hàng xóm của hàng xóm lại sửa nhà, vẫn gây ầm ĩ."
Lão Lý cười đến các nếp nhăn đều nhăn tít lại: "Thiếu gia ngày càng hài hước."
"Sự hài hước này cũng không thú vị lắm."
"Thật ra, cậu cứ nói là cậu thích đồ ăn tiểu Lan nấu đi?"
Nghê Thần vì câu nói này mà ánh mắt mềm mại đi vài phần, đáy lòng khẽ rung động."Bác và cháu có cách nhìn nhận về cô ấy giống nhau." Anh trả lời như vậy.
"Đúng vậy, ít ra cô ấy cũng khiến cậu thay đổi"
Nghê Thần thản nhiên cười: "Là ông nội nhờ bác tìm hiểu tình hình quân địch phải không?"
Lý quản gia nháy nháy cặp mắt già nua giấu vài phần xấu hổ, vội vàng xua tay nói: "Nào có như thế? Lão gia hiện ở tận bên kia trái đất, không biết vui vẻ bao nhiêu cùng với bạn bè."
Nhìn Lý quản gia vội vội vàng vàng tìm lý do chạy đi, Nghê Thần tâm tình tốt hẳn về phòng tắm rửa, thay quần áo chuẩn bị ăn bữa tối mỹ vị.
Từ hôm sau hai người đều bận việc, Nghê Thần có khi ở nhà có khi nhận được điện thoại lại vội vàng rời đi.
Về phần Tang Thủy Lan, không lâu sau khi nhận được tấm chi phiếu Nghê Thần đưa dưới danh nghĩa của Mark, cô tới ngân hàng kiểm tra lại số tiền đã tích góp, phát hiện đã đủ tiền để mua lại căn nhà xưa.
Đợi nhiều năm như vậy, bây giờ có thể thực hiện được nguyện vọng của cha, cô cao hứng vạn phần, vội vàng liên hệ với người bạn của cha cô năm đó, muốn mua lại căn nhà kia.
Biết được cô muốn sớm mua lại căn nhà nên đã xin Lý quản gia nghỉ nửa ngày, Nghê Thần nhìn cô như kiến bò chảo lửa thấy buồn cười, nhưng vì hiện tại công ty cũng nhiều việc không thể chạy đi chạy lại giúp cô.
Chiều hôm đó, anh đang ngồi ở thư phong xem giấy tờ, cửa đột nhiên bị mở ra, không đợi anh nói gì, đã thấy Tang Thủy Lan nước mắt nước mũi tèm lem xông vào, lao đến trước mặt anh, bộ dáng tủi thân đến cực điểm.
Anh thấy lòng căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Em sao thế?"
"A Thần..." từ sau khi bị anh yêu cầu gọi như vậy, hiện giờ Tang Thủy Lan đều dùng tên này để gọi anh.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, cô giữ chặt ống tay áo anh, hai mắt đẫm lệ.
"Em biết em đã nói sai, có lỗi với vị Tống tiểu thư kia, nhưng em không phải cố ý đối đầu với cô ấy, cũng không hề có ác ý với cô ấy... Anh giúp em đi xin cô ấy nể tình, em biết hai người là bạn tốt, chỉ cần anh nói cô ấy nhất định sẽ không làm khó em..."
Nghê Thần nghe cô nói năng lộn xộn, câu được câu mất, nhất thời không hiểu, cẩn thận hỏi lại, sau khi cô đã ngừng khóc mới hiểu đại khái.
Thì ra, người bạn tốt của cha cô là lái xe của Tống gia, khi cô tìm người đó thông báo muốn mua lại căn nhà kia, không hiểu sao lại bị Tống Dao Dao biết được. Khi biết chân tướng sự việc, Tống Dao Dao uy hiếp người lái xe, nói nếu ông ấy muốn tiếp tục làm việc tại Tống gia thì không được bán căn nhà đó cho Tang Thủy Lan.
Người lái xe kia tuy có giao tình với cha Tang, nhưng cũng không dám đắc tội với con gái yêu của ông chủ, cân nhắc lên xuống, vì giữ lại công việc mà từ chối bán lại căn nhà cho Tang Thủy Lan.
Đối với Tang Thủy Lan mà nói, đây là một sự đả kích lớn, căn nhà họ đã từng ở kia, từng ngọn cỏ từng cái cây, từng viên gạch viên ngói đều là mồ hôi tâm huyết của cha cô, hiện giờ tuy rằng đã cũ nhưng vẫn là lâu đài trong lòng cô.
Mong ngóng bao nhiêu năm, lao tâm khổ tứ kiếm tiền đều chờ ngày này, bây giờ hi vọng ngay trước mắt, lại vì một câu nói của Tống Dao Dao mà nguyện vọng của cô biến thành bọt biển.
Khi Tống Dao Dao đắc ý nói với cô, chỉ cần cô ta còn sống một ngày, cô cũng đừng nghĩ đến việc mua lại căn nhà kia, Tang Thủy Lan thực sự cảm thấy như trời đất sụp đổ, trong tình huống đó cô không còn cách nào khác đành tới cầu cứu Nghê Thần.
"Anh tới nói với vị Tống tiểu thư kia, em nguyện ý nhận sai, nếu cô ấy thực sự tức giận với những lời nói khi trước của em, em sẽ để cô ấy đánh cũng được." Chỉ cần có thể mua lại căn nhà của cha, có phải chịu thiệt thòi cũng không sao cả.
Nghê Thần nhìn cô nước mắt nước mũi tèm lem như con mèo mướp, không nhịn được lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, còn mắng nhẹ: "Thật là xấu mà, em xem, em làm bẩn cả áo sơ mi của anh rồi."
Tang Thủy Lan thấy thế, nghẹn ngào lau nước mắt rồi lau lau áo sơ mi của anh.
Nghê Thần nhìn bộ dạng đáng thương kia của cô không biết nên khóc hay cười: "Ai bảo em lúc trước vì tức khí nhất thời mà đi tranh cãi với người ta? Hiện tại thấy khổ chưa?"
"Vậy rốt cuộc anh có giúp em đi xin cô ấy tha thứ không?"
Anh lạnh lùng nhìn cô, thanh âm ôn hòa: "Vì sao anh phải giúp em?"
Cô nhất thời nói không nên lời.
Đúng vậy, anh vì cái gì phải giúp cô? Cô chỉ là đầu bếp trong nhà anh, nói chính xác thì chỉ là hạ nhân trong nhà mà thôi, còn Tống Dao Dao... từ nhỏ đã cùng anh lớn nên, là bạn thanh mai trúc mã với anh.
Cho dù lần trước, cô cùng Tống Dao Dao nói qua nói lại anh không có trách phạt, nhưng cũng không thể chứng minh anh sẽ vì một hạ nhân như cô mà cùng bạn tốt nhiều năm trở mặt.
Thấy cô dẹt miệng, nước mắt lưng tròng, Nghê Thần như nói như không: "Muốn nhờ người khác giúp mình thì phải thể hiện thành ý."
Cô hấp háy mũi, đôi mắt đỏ hồng, nhỏ tiếng khiêm tốn hỏi: "Vậy như thế nào mới tính là có thành ý?"
"Thành thật nói rõ cho anh biết, vì sao lúc trước ở quán cafe lại thổ lộ với anh? Còn có buổi tối khi anh bị bệnh, vì sao em lại đột nhiên xông vào phòng anh..." Nói xong, anh hướng mặt về phía cô, khẽ chạm lên trán cô, "Đối với anh làm ra hành vi kỳ quái như thế này?"
Mặt Tang Thủy Lan hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại hồng. Cô từng nghĩ Nghê Thần sẽ không hỏi cô nữa, không nghĩ đến anh lại nhân lúc này, cháy nhà hôi của, lợi dụng lúc cô đang nóng lòng muốn mua lại căn nhà kia mà ép cô nói ra.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, cô tức giận đẩy anh sang một bên nói: "Em đã nói rồi, lúc ở quán cafe là thần trí em không rõ ràng, xông vào phòng anh lần đó là do em mộng du, anh như thế nào cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề này?" Không để ý tới sắc mặt khó coi của anh, cô tức giận thốt lên: "Tuy rằng Tống Dao Dao đáng ghét, nhưng so với cô ta anh càng chán ghét hơn. Nghê Thần, tôi quyết định từ nay coi thường sự tồn tại của anh."
Trước khi đi cô còn hung hăng đá vào ống chân anh một cái, mới quay người rời đi.
Nghê Thần xoa xoa chân đau khẽ thở dài, ánh mắt dần trở nên sâu hơn...
Cô càng che giấu, càng giải thích hai lần kia là ngoài ý muốn, càng chứng tỏ là không phải...
← Ch. 15 | Ch. 17 → |