Gặp sóng zombie
← Ch.084 | Ch.086 → |
"Rống —— —— rống —— ——" Khi xe của họ dần rời ra cổng thành phố, Hắc Lang giống như cáo biệt rống dài hai tiếng, sau đó, nhàn nhã đến bên người cô, híp mắt nuốt tinh thạch Nhiễm Tái Tái cho nó vào miệng.
Cố Thành dùng tinh thần lực đảo qua cửA Thành chau mày kiếm, nhìn Hắc Lang bình tĩnh ghé vào bên cạnh chân cô, duỗi chân dài, "... Hóa ra mày cũng để bụng à!"
Ánh mắt Hắc Lang cao lãnh nhìn lướt qua anh, 'bộ anh không biết chắc?'
Nghĩ đến chuyện trong kho hàng, mặt Cố Thành lạnh lẽo cứng rắn mềm hóa, lấy một viên tinh thạch, đưa trước mặt nó, ánh mắt giao lưu, 'Cám ơn mày bất kể hiềm khích lúc trước đã cứu tao!'
Hắc Lang duỗi móng vuốt, miễn cưỡng lấy tinh thạch, khinh miệt ghét bỏ nhìn anh, 'Quá ít'
Cố Thành: "..."
-----------------------------------
Ba ngày sau, bọn họ tới một trong những nơi nguy hiểm Trình Ý nói tới, thành phố T. Thành phố này sở dĩ nguy hiểm nguyên nhân là vì trước tận thế nơi này lấy chăn nuôi heo, trâu làm chủ, mà giờ động vật cũng có thể biến dị, thành phố này nguy hiểm liền có thể tưởng tượng được.
Trình Ý cẩn thận dừng xe, "Nơi này có một đại lộ, là đường chúng ta phải qua, Cố Thành điều tra tình huống xung quanh đi!"
"Nhưng trong phạm vi trên đại lộ chỉ có hai con trâu, một con hình thể to lớn, một con bình thường, con hình thể lớn hẳn là biến dị, cao khoảng hai mét rưỡi, sừng trâu cỡ một mét, bất quá với chúng ta đều không phải là nguy hiểm." Dị năng của Cố Thành sau khi thăng đến cấp ba, phạm vi nhìn thấy đã đạt đến năm trăm mét.
Trình Ý gật đầu hiểu, "Ân, chúng ta không thể chậm trễ, không biết thành phố này có bao nhiêu động vật biến dị, vẫn nên tránh tiếp xúc chính diện, chủ yếu dùng chướng ngại ngăn cản, tranh thủ đi nhanh!"
Nhiễm Tái Tái nhìn xe phía sau, "Chú, để giảm bớt mục tiêu, để bọn họ tới xe chúng ta đi!"
"Ân!" Qua mấy ngày nay quan sát, Trình Ý đã hiểu mấy người, bọn họ xác thực đều là người bình thường. Tính cách Trương Cường lạnh lẽo cứng rắn, nhưng chính trực nghĩa khí, thân thủ khá lợi hại, lại tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh; A Mộc trung thực, am hiểu máy móc, bạn gái của anh ta làm việc phi thường cẩn thận, mấy ngày nay đồ ăn đều là cô cùng hai nhà nghiên cứu nông nghiệp cùng làm, hai người đều rất thức thời; kỹ sư điện Lương Thâm cũng thế, dừng chân nơi này, lập tức dùng máy phát điện, từ khi có anh ta, bọn họ cũng không cần đèn pin cùng nến; mà hai vợ chồng Lý Đình Khương Vũ, anh ta là Thạc sĩ Đại học Nông Nghiệp, thu hoạch cùng canh tác, xử lí, vun trồng, dinh dưỡng, nghiên cứu kỹ thuật trồng trọt cao sản, dù không nói, nhưng đều cảm kích bọn họ, về sau đến căn cứ sẽ rất có ích.
Chờ mọi người chuẩn bị xong, Trình Ý liền hung ác giẫm chân ga, phi nhanh. Khoảng cách giảm nhanh chóng, nhưng đến khi bọn họ sắp tới gần, sắc mặt bọn họ đều có chút thay đổi, vì hai con trâu, khi bọn họ còn cách nhau năm mươi mét liền chặn đường, đồng thời con trâu trông bình thường lại nhảy vọt lên lưng con trâu lớn.
Nhìn động tác con trâu kia khác lạ linh hoạt, tiếng Trình Phong nặng nề, "Nguy rồi, cả hai đều biến dị, mà con phía trên kia có vẻ nguy hiểm hơn!"
Trình Phong đoán đúng, khi bọn họ kít — tư — khẩn cấp thắng xe, chỉ thấy con phía trên đột nhiên "bò.... ò... ——" một tiếng, phun một quả cầu lửa về phía xe họ.
"Tường băng ——" Giang Nhữ vừa dựng tường băng liền bị cầu lửa nóng rực kịch liệt tiêu hao, anh nhanh chóng gia cố thêm ba bức khác, mới cản được.
"Thảo nào nơi trống trải này chỉ có bọn chúng." Cố Thành cùng Trình Phong liếc nhau, trăm miệng một lời, "Hóa ra là trâu biến dị cấp ba hệ lửa." Động vật từ cấp ba trở lên sẽ có xác suất nhất định sinh ra dị năng, nếu như dị năng giả cấp hai đối đầu với hai con này tuyệt đối là tai nạn. Nhưng không bao gồm đội bọn họ, vì trong bọn họ ngoại trừ Giang Nhữ cùng Hắc Lang, đều là dị năng giả cấp ba.
Hai con trâu biến dị nhìn chòng chọc vào những kẻ cả gan xâm nhập trước mắt, muốn nhìn bọn họ chạy trối chết, nhưng nghênh đón chúng là, "Chưởng Tâm Lôi ——" Dòng điện công kích con trâu biến dị hình thể nhỏ, nó bò.... ò... kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã lăn từ trên người con to xuống, xa đến mấy mét.
Trình Ý nhìn bọn nó tách ra, lập tức nói, "Xuống xe, tách ra vây quanh!"
Nhiễm Tái Tái theo Cố Thành và Trình Phong trực tiếp vây con trâu biến dị cấp ba hệ lửa, Giang Nhữ cùng Trình Ý và Hắc Lang thì trực tiếp vây quanh con hình thể to lớn.
Con trâu biến dị hệ lửa mặc dù là thú biến dị cấp ba, nhưng mất ưu thế đánh xa, lại gặp ba dị năng giả cấp ba, phun lửa với ba người phòng ngự đều mạnh cũng không tạo được uy hϊếp, rất nhanh bị lôi điện tê liệt chậm chạp cùng phong nhận, quang nhận không ngừng tổn thương.
Bên kia con hình thể to thật có chút khó đối phó, vậy mà cũng cấp ba, hình thể to lớn, sừng trâu đặc biệt sắc bén không nói, phòng ngự so với con trâu biến dị hệ lửa càng thêm biếи ŧɦái, ba người liên hợp công kích nó rất lâu, trên người nó cũng bất quá chỉ có một ít vết thương nhỏ. Chờ ba người Nhiễm Tái Tái rảnh tay, phát động dị năng đến sau, con này da quá dày lại có thể chống một ít công kích tổn thương, thật là khiến người ta phát điên, chẳng lẽ phải từng chút một mài chết nó sao?
Lúc này, Cố Thành tùy thời dùng tinh thần lực cảnh giới, đột nhiên gấp giọng nói, "Chúng ta nhanh lên một chút... Có động vật khác đến đây!"
Biết chuyện khẩn cấp, Nhiễm Tái Tái khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng xiết chặt, đột nhiên, linh cơ khẽ động, "Đợi chút, em trước." Cô nắm chặt kiếm trong tay một lần nữa phóng tới trâu biến dị, né qua hai cái sừng doạ người, trực tiếp đâm trên người nó. Kiếm võ sĩ mặc dù chỉ đâm rách một chút da mà thôi, căn bản không tổn thương thực chất, nhưng Nhiễm Tái Tái vẫn mừng rỡ dị thường, nắm chặt da lông trên người nó, vô luận nó điên cuồng vung vẩy như thế nào, đều toàn lực lại đâm kiếm sâu thêm. Trâu biến dị bị đau thảm liệt bò.... ò... kêu lên, Nhiễm Tái Tái trực tiếp bị nó bỗng nhiên vung mạnh, văng ra.
"Tái Tái ——" Nhiễm Tái Tái chỉ cảm thấy mắt tối sầm, một cái bóng hiện lên, mình được tiếp."Tiểu Phong, mình không sao." Trấn an cười một tiếng với chàng trai khẩn trương ôm mình, Nhiễm Tái Tái nhanh chóng nói ra ý nghĩ của cô: "Giang Nhữ anh lấy nước, nhanh, tưới trên người nó. Tốt, học trưởng, giáng Chưởng Tâm Lôi vào thanh kiếm, thử giật nó."
"Bò.... ò... ——" Kim loại dẫn điện, kiếm võ sĩ bị Cố Thành cường hãn đẩy sâu vào thân thể trâu biến dị, nó lập tức kêu gào. Không mấy phút, bọn họ lại một lần dùng dị năng công kích, trâu biến dị rốt cục chịu không nổi trút hơi cuối cùng, ầm vang ngã xuống.
Bọn họ thở dài một hơi đồng thời cũng không kịp nghỉ, nhanh chóng lấy tinh hạch, lên xe, rời đi.
Dị năng của Trình Phong khôi phục xong, đang cảm khái hết thảy coi như thuận lợi, Cố Thành bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Chú, dừng xe."
"Làm sao A Thành?" Trình Ý biết, không có tình huống đặc biệt, Cố Thành sẽ không ở thời điểm nguy hiểm kêu dừng xe.
Cố Thành sắc mặt nặng nề, môi mỏng nhấp nhẹ, "Là sóng zombie, hơn vạn con, trước mặt chúng ta, tốc độ di động rất nhanh!"
.......
Kể cả Nhiễm Tái Tái tất cả mọi người trong nháy mắt khẩn trương cùng lo lắng, vì tất cả mọi người đều biết sóng zombie đáng sợ.
"Bình tĩnh một chút! Đi, chúng ta vào thành phố!" Trình Ý tỉnh táo cắn răng, lúc này trước có sói sau có hổ, đột nhiên chuyển tay lái, vừa lái xe, vừa nhìn Cố Thành, "Nhanh, A Thành, lục soát tầng hầm có thể ẩn thân trong thành phố!"
Nghe lời Trình Ý, ánh mắt của mọi người dấy lên vẻ chờ mong, lúc này nếu có tầng hầm thì quá tốt rồi, vì nếu như bọn họ lui lại, không nói đụng phải động vật biến dị, lộ tuyến cũng không biết lại lệch sang nơi nào.
Theo lời Trình Ý, Cố Thành nhắm mắt lại, điên cuồng kéo dài thị giác, khi sắc mặt anh đều ẩn ẩn tái nhợt, rốt cục, anh mừng rỡ mở to mắt, "Tìm được, chú, cuối đường kia trong một nhà dân biệt lập!", dứt lời, đám người khẩn trương toàn thân kéo căng cũng thở ra một hơi.
Trình Ý cũng cược một ván, không ngờ thật có tầng hầm, nắm chặt tay lái, "Tốt, mọi người nắm chặt, tôi tăng tốc."
Trước mắt có rất nhiều tòa nhà nhìn bề ngoài rất bình thường, tường bẩn thỉu, cửa mở, nhìn ra lúc ấy chủ nhân đi rất vội vàng. Trình Ý thu hồi xe, chờ tất cả mọi người vào trong, liền gấp giọng nói: "Giang Nhữ, dùng đất che hết khe cửa lại!", Cố Thành thì trực tiếp vào phòng ngủ bên trong, mở ngăn tủ, lôi quần áo ra, lộ ra một cánh cửa, cầm đèn pin chậm rãi đẩy, dẫn mọi người theo cầu thang chậm rãi đi xuống...
← Ch. 084 | Ch. 086 → |