← Ch.009 | Ch.011 → |
"Vâng." Nghe An công công nói xong, Bích Châu đành khom người, uất ức cắn môi, một lát sau mới chần chờ bước từng bước đi xa.
An công công vẩy phất trần, xoay hướng khác đứng, tiếp tục nghe góc tường.
Lộc Nhi đứng ngoài điện cùng An công công, nghe âm thanh bên trong sắc mặt đỏ bừng, tuy trước đây nàng luôn cổ vũ chủ từ nhà mình xem bản bí hí đồ kia, nhưng cũng không rõ về loại chuyện này, vừa rồi nghe tiếng chủ tử kêu càng hoảng sợ.
May mà nàng không tự ý vào xem.
...
Hương đàn hương mềm rủ xuống một vòng rồi tiêu tán giữa không trung, ánh nến vẫn chưa tắt nên có thể thấy rõ bóng người trong phòng, trong đó bay lượn hơi thở dâm loạn.
Thân thể cao gầy mạnh mẽ của Thiệu Tuyên Đế ôm thiếu nữ mềm mại chuyển động lên xuống, mồ hôi thấm ướt chăn tàm ti trải trên giường, hắn cầm eo nhỏ chưa đầy một vòng tay động thân một cái, đưa mình vào sâu trong đóa hoa, cảm giác ấm áp ướt át khiến hắn ngứa ngáy tận sâu trong lòng, cuối cùng khi đầu óc trống rỗng, một luồng dịch trắng nháy mắt phun vào trong hang sâu.
Thân thể Yến An Quân không khỏi run lên, luồng dịch này dính liền nơi giao hợp của hai người với nhau.
Gương mặt Thiệu Tuyên Đế dán trên làn da thiếu nữ nhẵn mịn, gần như muốn ngừng mà không được. Cẩn thận đếm ra, hậu cung lớn nhường này mà không ai có thể phù hợp với hắn đến thế, loại hăng hái vui vẻ này không chỉ là sự hòa hợp trong tình dục, mà càng giống giao hợp càng sâu. Hắn nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen của thiếu nữ xinh đẹp.
Có điều lúc này tâm tư thiếu nữ không ở đây, cho nên cũng không hề có phản ứng với cái hôn này.
Yến An Quân nghe tiếng hệ thống trong đầu, đột nhiên cảm thấy cố gắng của mình không uổng phí... Cơ mà tiếng [beep —] phía sau là thế nào nha!
[Tinh! Hoàng Đế cùng ngài lần đầu mây mưa, điểm mị lực +30. Đánh giá hữu nghị: thân ái, bạn không thuần khiết nha ~[ beep -]
Thần linh nói, một khi sinh vật loài người ăn uống no đủ bắt đầu có những hứng thú đáng ghét.
"Ngươi không trách trẫm sao, dù sao phụ thân ngươi..." Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế nặng nề.
"Nếu cha ta chết trận sa trường, ta đương nhiên sẽ oán hận Cao Thú, nhưng... Ông ấy lại bị hoàng thất Đại Cật ban cái chết." Vẻ mặt cô gái có chút hoảng hốt.
Thiệu Tuyên Đế rất hài lòng với cách nói này.
Vốn là vậy, hắn cũng không thể hứng nước bẩn thay Đại Cật.
Thiệu Tuyên Đế nhìn tiểu nữ nhân ngẩn người trước mặt, bất mãn cắn vành tai xinh đẹp của nàng, nhìn thiếu nữ vì bị đau mà anh mắt ngập nước hơi tức giận, hắn giơ tay ôm tiểu mỹ nhân đầy lòng, mặt mày dần dần thả lòng, cẩn thận nhìn đúng là rất đẹp: "Vì sao không muốn thăng vị? Lẽ nào ngay cả thứ trẫm ban thưởng ngươi cũng không muốn?"
Yến An Quân chạm phải lồng ngực nóng hổi, suy nghĩ một chút bỗng nâng người dậy nhìn vào hai mắt hắn: "Hoàng Thượng, thật ra, ta... không muốn thăng vị, nếu Hoàng Thượng thích ta, dù ta chỉ là một Tiểu Chủ cũng sẽ để ta trong lòng. Nhưng nếu Hoàng Thượng không thích ta, lời vọng ngôn, dù ta có vị phần cao tới Hoàng Quý Phi hay càng tôn quý hơn thì lại thế nào?" Lời nàng nói ngay cả tự xưng cũng quên sửa, càng giống một cô nương nhỏ tuổi.
Nếu không có hắn, dù tôn quý đến vị trí Hoàng Quý Phi, thậm chí là Hoàng Hậu cũng buồn tẻ vô vị như nhau?
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt lắng đọng thần sắc nàng xem không hiểu.
"Trước kia ta thường nghĩ, nếu ta gả cho một người nhất định phải tìm người thật lòng yêu ta, ta sẽ thương hắn còn hơn sinh mệnh của mình, sau này chúng ta sẽ nắm tay đến già, dù cơm rau dưa cũng vui vẻ chấp nhận. Chỉ là bây giờ..." Gương mặt thiếu nữ phủ một tầng phấn hồng nhàn nhạt.
Một khắc sau, hơi thở mang theo mùi hương nam tính hôn nhẹ lên cánh môi nàng, như đang tinh tế tô vẽ.
Ánh nến trên bàn chớp lên hai cái.
Những lời này của Yến An Quân tuy vì cố sủng, thật ra cũng có hơn phân nửa là thật.
Nếu không có lần xuyên qua này, nàng nhất định sẽ tìm một người đàn ông mình yêu để gả, sinh con sinh cái, sau đó bình thản qua cả đời. Có lẽ không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, thế nhưng nếu có thể bên nhau cả đời cũng đủ rồi.
Thiệu Tuyên Đế vỗ về cái lưng trơn bóng của thiếu nữ, thấy vẻ mặt thất thần của nàng không giống làm bộ, trong lòng không ngừng chấn động vì lời nói của nàng. Ngày trước, người vì nịnh hót hắn mà hoa ngôn xảo ngữ nhiều không đếm hết, dù chỉ là một suy nghĩ đơn giản cũng phải vòng vèo bảy, tám lần, chưa từng có ai ghé vào tai hắn nói ra suy nghĩ bản thân thế này.
Hắn nắm lấy vòng eo của Yến An Quân, ôm vào lòng, xoay người đứng lên, bước trên thảm lông dày, hắn cúi đầu nói: "Trẫm cho phép ngươi hôm nay coi trẫm như phu quân bình thường."
Yến An Quân yên lặng cuộn thân mình trong lòng hắn, ưm một tiếng như mèo con, nhẹ đến gần như không nghe được, có điều từ mặt đến cổ đều đỏ hồng. Nàng vùi đầu trước ngực hắn, ngập ngừng gọi một tiếng "phu quân".
[Tinh! Độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu tăng thêm hai mươi điểm, độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu sửa thành hai mươi chín điểm, thưởng cho điểm mị lực có thể phân phối +20. Đánh giá hữu nghị: [ngẩn người]
Trong trắc điện của Dưỡng Tâm Điện luôn chuẩn bị một bể nước nóng, ngày trước sau khi Thiệu Tuyên Đế sủng hạnh phi tử xong luôn cảm thấy trên người ô uế, nhất định muốn tắt rửa một phen, sau đó hắn quay về chủ điện ngủ. Hôm nay, là lần đầu tiên từ khi chào đời hắn ôm nữ nhân đi tắm, chỉ vì những lời nàng đã nói.
Thiệu Tuyên Đế thở dài một hơi.
Mà thôi, coi như bồi thường vì bắt nàng vào cung đi. Nếu không có sự can thiệp của hắn, có lẽ nữ nhân này thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của nàng, tìm một nam nhân yêu nàng để gả, sinh con sinh cái, sống bình thường.
Chỉ là...
Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Thiệu Tuyên Đế, cho dù khi hắn biết được suy nghĩ của nàng từ trước cũng tuyệt đối không để nàng thực hiện! Vuốt ve da thịt non mềm trong lòng bàn tay, nữ tử thế này chỉ có thể thuộc về hắn!
Thiệu Tuyên Đế cất bước vào bể, nước còn ấm. Làn da Yến An Quân tiếp xúc với nước nóng, vết xanh tím trên người càng rõ ràng, Thiệu Tuyên Đế cau mày nhìn dấu vết trên người nàng, rõ ràng hắn không quá dùng sức, sao lại xanh tím nhiều thế này?
"Đau." Vết thâm rất đau, nữ nhân trong lòng hắn như chơi xấu ôm cổ Thiệu Tuyên Đế, không cho hai tay hắn sờ lung tung, hai chân thì quấn quanh hông hắn dưới nước, hạ thân Thiệu Tuyên Đế bị kích thích lại dựng thẳng lên.
Trong lúc ý loạn tình mê, lại một vòng triền miên khác.
...
Quần áo rách vất đầy đất, bào phục màu vàng cùng cái yếm trắng của con gái quấn lấy nhau, trên áo trong còn mơ hồ thấy được vết dịch trắng, An công công thấy tình cảnh này gần như nháy mắt có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu kịch liệt tối qua.
Dù không thấy đống quần áo tán loạn này, chỉ nghe âm thanh kéo dài từ tối qua đến tận gần sáng ước chừng đã biết được.
Chậc, vị Yến Tiểu Chủ này lại có thể châm ngòi thú tính của Hoàng Thượng? Trong số hậu phi là số một đấy nha!
An công công cẩn thận ghi nhớ Yến Tiểu Chủ này, say này gặp phải giúp đỡ nhiều một chút, nói không chừng vị này có thể dựa vào vinh sủng trên long sàng mà lên tới chức vị cao cũng nên.
"Hoàng Thượng, đến giờ lâm triều rồi ạ."
An công công nhẹ chân tới gần giường lớn buông màn rèm, cách màn khẽ gọi.
"Giờ nào rồi?" Trong sa mỏng truyền ra một giọng nói quen thuộc cố ý hạ thấp.
An công công vội vàng càng đè thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, đã canh năm rồi ạ."
Trong màn lay động một lúc, mơ hồ truyền đến một giọng nữ mềm mại, âm thanh kia mềm đến mức có thể gãi vào tim.
An công công lui về sau hai bước cúi đầu, thầm nghĩ chẳng trách Hoàng Thượng không muốn bỏ đi, âm thanh như vậy... ngay cả một thái giám như hắn nghe cũng thấy ngứa ngáy. Trong màn, chỉ nghe thấy tiếng hôn ướt át xen lẫn tiếng nỉ non, sau đó nữ nhân mơ hồ nói câu gì đó, Hoàng Thượng nhà mình liền nói: "Ngoan, bỏ cái chân đè phu quân ra, phu quân phải vào triều."
Phu quân...
An công công toàn thân phát run.
Tiếng loạt xoạt dần ngừng lại, màn bị người bên trong vén lên, Thiệu Tuyên Đế trần truồng đi ra. An công công đang định treo màn lên móc bàn long, Thiệu Tuyên Đế khoát tay áo nói: "Nàng còn ngủ ở trong, đừng ầm ĩ nàng, thu dọn xung quanh đi."
"Vâng." An công công càng cúi thấp đầu, vừa rồi tự xưng "phu quân", giờ còn dịu dàng như thế, săn sóc như thế, ngây thơ như thế... vẫn là Hoàng Thượng hắn hầu hạ mười mấy năm sao? Hoàng Thượng thật sự không bị đánh tráo?
Cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu nối đuôi nhau vào, thay một bộ long bào hoàn hảo cho Thiệu Tuyên Đế, khi đi còn cấp tốc thu dọn quần áo rách trên đất không còn một mảnh, Thiệu Tuyên Đế chỉnh lại tay áo, đi tới cửa quay đầu lại nhìn sa màn còn im lặng, qua lớp màn có thể mập mờ thấy một tiểu mỹ nhân nằm trong.
Lộc Nhi ngoài cửa với cặp mắt thâm thì đi tới, thấy Hoàng Thượng còn chưa lâm triều vội vã quỳ xuống hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng."
"Dậy đi, ngươi là cung nữ Tú Ngọc Cung?"
"Chính là nô tỳ."
"Cẩn thận hầu hạ chủ tử nhà ngươi, nhớ bảo Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn sáng tới, lúc nào nàng dậy liền mang tới." Thiệu Tuyên Đế vô cảm sai bảo, giọng nói lại bất giác nhẹ nhàng hơn.
Lộc Nhi vội vã đáp lời.
Thiệu Tuyên Đế cùng một đám nội thị từ từ đi xa, Lộc Nhi nhanh chân vào phòng xem chủ tử nhà mình, vừa tới bên giường đã phát hiện Yến An Quân đang chậm rãi ngồi dậy, trên người đầy vết xanh tím, nhìn kỹ mới phát hiện những dấu vết này phần lớn là dấu hôn, Lộc Nhi vui mừng nói: "Cuối cùng chủ tử cũng gặp lúc mây tan trăng sáng, ngài không nhìn thấy vừa rồi Hoàng Thượng đối với ngài rất cẩn thận săn sóc, nói không chừng lần này chủ tử có thể được vị phần cao một chút cũng nên."
← Ch. 009 | Ch. 011 → |