← Ch.191 | Ch.193 → |
Nhưng đây chỉ là thắng lợi đầu tiên.
Khoảng thời gian này, mọi người đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực, giờ cuối cùng cũng kết thúc, không thể không buông thả một phen.
Trong tiệc ăn mừng, mọi người đều uống chút rượu, sau khi tan tiệc, Trần Bội Nhã đề nghị đi hát.
Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của Hoắc Nghiên, cuối cùng Giang Lê Thanh vẫn lắc đầu từ chối.
Cô chia tay với mọi người ở cửa nhà hàng.
Lúc này trời đã tối đen, xe cộ đông đúc, đèn neon nhấp nháy không ngừng.
Giang Lê Thanh có tửu lượng khá cao, uống vài ly chỉ thấy má hơi nóng.
Cô nhắn tin cho Hoắc Nghiên, sau đó đến tiệm bánh gần đó mua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, ra ngoài ngồi trên băng ghế dài ven đường, lặng lẽ chờ đợi.
Những ngày gần đây quay cuồng liên tục đã khiến mọi người mệt mỏi không chịu nổi, cộng thêm tác dụng của rượu, Giang Lê Thanh ngồi không cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Cô cúi đầu, thấy sắp ngủ thiếp đi thì một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy trán cô.
Giang Lê Thanh lập tức tỉnh táo, lim dim mắt ngẩng đầu lên.
Bảng quảng cáo phía sau tỏa ra những luồng ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc, những mảng màu loang lổ điểm tô lên mái tóc đen dày của anh.
Hai người đứng gần nhau, Giang Lê Thanh ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người anh, là mùi cam.
Cô không kìm được mà hít thêm: "Anh đổi nước hoa rồi à."
Hoắc Nghiên không phủ nhận, cúi người lại gần, cũng ngửi ngửi: "Uống rượu à?"
Giang Lê Thanh chậm rãi gật đầu, sau đó dịch sang một bên, vỗ vỗ vào ghế: "Ngồi đi."
Thời tiết tháng mười một đã rất lạnh rồi.
Anh chỉnh lại chiếc áo khoác đen rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo phủ lên những tòa nhà cao tầng của thành phố, bầu trời mờ mịt, lác đác những hạt tuyết rơi.
Giang Lê Thanh lấy chiếc cúp mà hôm nay anh đích thân trao tặng từ trong cặp ra: "Quà sinh nhật." Giang Lê Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh không thiếu gì cả, em cũng không biết tặng anh gì, nghĩ đi nghĩ lại, chiếc cúp này thích hợp làm quà nhất."
Mắt cô lấp lánh, cuối cùng, cô còn cười tự hào: "Thế nào, em không làm anh thất vọng chứ?"
Chiếc cúp được làm bằng vàng nguyên chất thật.
Đơn vị tổ chức đương nhiên không có hào phóng đến vậy, sự xa hoa này tất nhiên không thể không liên quan đến Hoắc Nghiên.
Đây là cúp cá nhân, trên đế chỉ in một mình tên Giang Lê Thanh.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên đó.
Tiếp theo là bánh kem.
Giang Lê Thanh đặt hộp bánh kem lên đầu gối, sợi dây buộc trên đó hơi khó tháo, cô mất một lúc mới tháo được, Giang Lê Thanh cắm nến, lấy bật lửa đã mua sẵn trong túi ra thắp nến, cuối cùng đưa qua:
"Hoắc Nghiên, sinh nhật vui vẻ."
Ngọn nến lay động trong gió lạnh, trông như sắp tắt.
Cô ở bên ngoài đã lâu, mặt đỏ, tai đỏ, môi đỏ, đầu mũi cũng đỏ, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng, phản chiếu khuôn mặt anh.
Hoắc Nghiên nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.
Giang Lê Thanh muốn giục anh thổi nến nhưng gió đêm nhanh hơn một bước, phù một cái, nến đã tắt.
Giang Lê Thanh lắc đầu, định thắp nến lại, Hoắc Nghiên đã cầm lấy bánh kem, dùng nĩa ăn một miếng nhỏ trong gió lạnh.
Giang Lê Thanh nói: "Anh còn chưa ước mà."
Hoắc Nghiên nói: "Tâm nguyện của tôi, có người vừa tặng cho tôi rồi."
Giang Lê Thanh sững người, suy nghĩ đột nhiên trở nên rõ ràng.
Khuôn mặt Hoắc Nghiên ở ngay trước mắt, cùng với những bông tuyết rơi chậm rãi, bóng dáng anh trở nên vô cùng rõ ràng.
Giang Lê Thanh mở miệng: "Anh đã biết rồi."
"Hửm?"
"Em thích anh."
Anh im lặng, lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt Hoắc Nghiên luôn bình tĩnh nhưng lúc này trong sự bình tĩnh đó dường như lại có sóng ngầm cuộn trào.
Giang Lê Thanh quay đầu đi, hít một hơi thật khẽ:
"Anh là người đầu tiên mà em có ấn tượng tốt trong kiếp này và những kiếp trước. Em biết anh có nhiều điều lo lắng, nhưng với em, em chỉ muốn nắm lấy những thứ mình thích trong tầm với của em." Giọng Giang Lê Thanh rất nhẹ: " Hoắc Nghiên, anh biết mà, em đã chết rất nhiều lần, cũng đã mất đi rất nhiều lần, em không muốn sinh mệnh cuối cùng của mình còn bất kỳ khuyết điểm nào nữa."
"Vì vậy..." Giang Lê Thanh nghiêng đầu nhìn sang: "Nếu anh không ghét em, anh có thể thử thích em không?"
← Ch. 191 | Ch. 193 → |