← Ch.151 | Ch.153 → |
Giang Ngạn Thanh cau mày nhìn hai người: "Cuối cùng là chuyện gì vậy?"
Mẹ Giang ngẩng đầu nhìn con trai, đột nhiên nhớ ra Giang Ngạn Thanh không biết chuyện này.
Cũng phải thôi.
Mười bảy tuổi đã bị gia đình bán cho người khác, lúc đó mẹ Giang còn không muốn tin, huống hồ gì để cho các con biết.
Bà ta thở dài, quan sát biểu cảm của Giang Lê Thanh, nhất thời không biết có nên nói hay không.
Giang Lê Thanh thì không thấy có vấn đề gì, bình tĩnh nói: "Cha mẹ nuôi của tôi đã bán tôi cho một gã què quặt bị bệnh làm vợ với mười vạn tệ, năm đó gã què đó bốn mươi ba tuổi, bị tôi đá một phát ngã xuống đất chết luôn."
Ở nông thôn, chuyện này không phải là chuyện hiếm.
Hồi Giang Lê Thanh học cấp hai, có những cô gái hôm trước còn ở trường học học bài; hôm sau đã thành vợ người ta, hai tháng sau, bụng đã to.
Nói đáng thương thì cũng đáng thương, nói bất lực thì cũng đúng là bất lực.
Chỉ là cô không ngờ rằng chuyện tương tự lại nhanh chóng xảy ra với mình.
Đương nhiên Giang Lê Thanh không phải là người để người khác tùy ý bắt nạt mình.
Tên trai già đó đã mang bệnh từ trong bụng mẹ nhưng cả nhà lại coi gã như bảo bối, gom góp được mười vạn tệ mua Giang Lê Thanh về làm con dâu, cuối cùng bị cô đá một phát thăng thiên.
Mới chỉ ba, bốn năm, Giang Lê Thanh đã không còn ấn tượng gì về chuyện này.
Không ngờ hôm nay lại bị người ta khơi lại, còn cố tình chọn lúc cô vừa thi đỗ đại học, nếu nói đằng sau không có ai nhúng tay vào thì cô không tin.
Giang Ngạn Thanh ngẩn người lắng nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Giang Lê Thanh lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, thỉnh thoảng cúi đầu lướt điện thoại.
Cô đã lớn, đôi mắt lạnh lùng thanh tú, vẻ đẹp tự nhiên, Giang Ngạn Thanh đã không còn nhớ được dáng vẻ lúc lần đầu cô về nhà.
Giang Lê Thanh của hiện tại mạnh mẽ và tự tin, nhưng trước đây cô cũng từng u ám và nhạy cảm.
Lồng ngực Giang Ngạn Thanh như nghẹn lại, đột nhiên thấy khó chịu vô cùng.
Anh ta tháo cà vạt, dường như chỉ có như vậy mới có thể thở được.
"Anh sẽ liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, bảo họ điều tra xem ai là người đăng bài, sau đó gỡ ngay khỏi hot search." Giang Ngạn Thanh dừng lại một chút: "Hôm nay công ty nói rằng đã có rất nhiều bưu kiện được gửi đến công ty."
May mà hệ thống an ninh của Cẩn Cung rất chặt, không cho phép xe và người lạ ra vào, ngay cả bưu kiện cũng phải thông qua nhiều lần kiểm tra và thẩm định.
Giang Lê Thanh nghe vậy thì bật cười, bất ngờ liếc nhìn mẹ Giang: "Còn phải điều tra sao?" Giang Lê Thanh hỏi: "Mẹ nghĩ là ai?"
Mẹ Giang ngẩn người, trong đầu hiện lên một bóng hình rõ ràng.
Bà ta ra sức lắc đầu: "Không thể nào, chuyện này... ngoài mẹ và cha con ra, không ai biết, càng không thể là Nặc..."
Giang Ngạn Thanh nheo mắt: "Khi hai người nói chuyện, cô ta có nghe lén không?"
Nhắc đến chuyện này, mẹ Giang lập tức nhớ ra.
Nhớ ra rằng lúc Giang Lê Thanh mới về nhà không lâu, còn chưa thân thiết với người nhà.
Lúc đi đón Giang Nặc Nặc về nhà sau khi thi đấu xong, bọn họ có phàn nàn vài câu về chuyện này trên xe, lúc đó Giang Nặc Nặc đang ngủ, họ đương nhiên không để ý cô ta có nghe lén hay không.
Mẹ Giang siết chặt tay, tức đến nỗi mắt đỏ hoe: "Là mẹ nuôi ra một tai họa!"
Giang Lê Thanh khẽ hừ một cái.
Ngoài Giang Nặc Nặc, có lẽ còn có người nhà cha mẹ nuôi của cô đứng sau giật dây.
Dù sao thì cha mẹ cô ta cũng bị kết án vì tội buôn người, chỉ để lại một đứa con trai không ai nuôi.
Giang Lê Thanh và Giang Diệu Tổ sống với nhau hơn mười năm, cô hiểu rõ anh ta, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, hư hỏng không ai trị được, bây giờ cô sống tốt, Giang Diệu Tổ đương nhiên không cam lòng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người tiếp theo livestream có lẽ là Giang Diệu Tổ.
Giang Lê Thanh càng nghĩ càng thấy thú vị, cười híp mắt nói với Giang Ngạn Thanh: "Chuyện này cứ mặc kệ, xem xem họ có thể làm loạn đến lúc nào."
Muốn ăn tiền trên mạng?
Được thôi, xem xem những người này có thể chơi đến mức nào.
Mẹ Giang nhìn Giang Ngạn Thanh bằng ánh mắt cầu cứu, rõ ràng là không đồng ý với hành động của cô.
Giang Ngạn Thanh hiểu ý bà ta, anh ta lắc đầu với mẹ, cuối cùng bà ta cũng chỉ có thể bỏ qua.
Hot search trên mạng liên tục thay đổi.
Đều là một đám người đồng cảm với hoàn cảnh của nhà họ Từ, hô hào Giang Lê Thanh trả lại tiền sính lễ, cô đọc thấy rất náo nhiệt.
Lướt đến có bình luận nói chị gái Từ Phú Quý mở cửa hàng trên nền tảng, Giang Lê Thanh lập tức muốn vào xem bà ta nhận quảng cáo gì, giống như con chồn chạy nhảy trên ruộng dưa, liên tục chuyển qua chuyển lại các app, hoàn toàn không coi mình là nhân vật chính của sự việc.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |