Không có được thể xác của anh ta thì phải làm tổn thương tâm hồn anh ta
← Ch.117 | Ch.119 → |
Giang Lê Thanh chưa kịp đi đến phòng tiệc đã bị Hoắc Bạch chặn lại.
Thiếu niên dường như đã đợi ở đây rất lâu, hôm nay anh ta mặc vest, đeo cà vạt, tóc tạo kiểu, để lộ vầng trán đầy đặn và hai hàng lông mày rậm, anh ta lười biếng đứng ở đó, nhìn cũng ra dáng người mẫu.
Giang Lê Thanh không nói gì, chỉ nhìn anh ta chằm chằm.
Nơi này nằm ở vị trí rất hẻo lánh của khách sạn, không có ai lại gần, tiếng ồn ào trong phòng tiệc bị một cánh cửa lớn ngăn cách hoàn toàn, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động.
Hoắc Bạch không nói vòng vo, trực tiếp chất vấn: "Giang Lê Thanh, người hôm đó là cô đúng không?"
Giang Lê Thanh: "?"
Hoắc Bạch cười lạnh: "Cô đừng giả vờ ngây thơ." Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến những chuyện xảy ra trong con hẻm, xấu hổ và tức giận đan xen, khiến mặt anh ta đỏ bừng, khó có thể nói nên lời: "Giả vờ là đàn ông quấy rối tôi, cô có thấy ghê tởm không?"
Giang Lê Thanh bừng tỉnh, giúp anh ta tóm tắt lại nội dung một cách đơn giản: "Ý anh là, nửa đêm anh không về nhà, bị một tên đàn ông đồi trụy quấy rối trong hẻm, rồi anh cho rằng là tôi làm?"
Hoắc Bạch không nói gì, đáy mắt thoáng hiện lên sự ghê tởm rõ ràng.
Hai ngày nay anh ta không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại là nghe thấy giọng nói kinh tởm bên tai, dù có ngủ cũng sẽ mơ thấy những giấc mơ không mấy tốt đẹp.
Ngoài ra còn có bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Hoắc Bạch không dám gọi mấy người bạn thân đi chơi như thường lệ, chỉ sợ lại gặp phải chuyện này; thậm chí ngay cả việc khoác vai cũng thấy khó chịu, những ngày tan học vào buổi tối, nhìn thấy ngõ đối diện đường phố, anh ta sẽ tưởng tượng người đó vẫn đứng ở đó, chờ đợi hoặc nhìn anh ta.
Hoắc Bạch trở nên đa nghi, hoảng sợ, lúc nào cũng bất an, càng nhiều hơn là buồn nôn ghê tởm.
Hai ngày nay, anh ta không biết đã nôn bao nhiêu lần.
Hoắc Bạch cũng không dám kể chuyện mất mặt này với Hoắc Nghiên, thậm chí La quản gia cũng không biết, chỉ âm thầm đưa tờ tiền đó cho công ty giám định chuyên nghiệp, nhưng tờ tiền đó ít cũng đã qua tay hơn hai mươi người, chỉ riêng việc tìm dấu vân tay thì làm sao có thể tìm ra được.
Còn một cách nữa là tìm thám tử tư, đi từng nhà, từng hộ các cửa hàng gần đó để tìm chủ nhân từng sở hữu tờ tiền này, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải tiết lộ thông tin cá nhân cho thám tử, anh ta lại không muốn.
Chẳng lẽ chuyện này phải cho qua như thế sao? Tất nhiên là không được.
Hoắc Bạch ép mình nhớ lại tất cả các chi tiết của ngày hôm đó.
Từ chiều cao đến giọng nói, đến từng câu gã ta nói, còn cả cảm giác bị chạm vào ngực, rồi... Hoắc Bạch phát hiện ra điều bất thường.
Giọng nói của người đó đúng là đàn ông, lòng bàn tay tuy có vết chai nhưng tổng thể lại mềm mại, không giống tay đàn ông.
Nghĩ đến việc Giang Lê Thanh đã biến mất giữa chừng, nếu không về ký túc xá thì có đến năm mươi phần trăm khả năng đi vòng qua ngõ hẻm, thèm khát cơ thể anh ta mà làm ra chuyện này, chuyện này cũng không phải là không thể.
Hoắc Bạch khẳng định người đó là cô.
Khi biết được người làm chuyện này là Giang Lê Thanh, cảm giác buồn nôn kéo dài dây dưa trong cơ thể và tâm trí anh ta lập tức biến mất, thậm chí còn biến thành sự tự mãn không hiểu nổi.
Anh ta tiến lại gần, nở nụ cười đắc thắng: "Giang Lê Thanh, cô còn thích tôi đúng không?" Hoắc Bạch vừa nói vừa hơi cúi người lại gần Giang Lê Thanh: "Cô vô duyên vô cớ kết giao với Tô Húc, chẳng phải là muốn chọc tức tôi sao; không dám quấy rối tôi một cách quang minh chính đại, liền giả vờ thành biến thái lại gần tôi, cô đúng là lắm trò~"
"Cô đúng là lắm trò~"
"Thật lắm trò~"
Giang Lê Thanh đã sớm hiểu ra, làm người phải lương thiện, nếu không sẽ gặp quả báo, xem đi, quả báo của cô đã đến.
Giang Lê Thanh mặt không biểu cảm gật đầu: "Anh nói đúng, tôi không chỉ lắm trò, mà còn lắm tuyệt chiêu, anh có muốn thử không?"
Hoắc Bạch sững sờ.
Chưa kịp phản ứng thì thấy Giang Lê Thanh khuỵu gối, thúc vào bụng dưới của anh ta.
Lần này là trực tiếp nhắm vào chỗ ấy.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |