Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi
← Ch.021 | Ch.023 → |
Mau ăn phân đi!
Giang Lê Thanh thầm mắng một tiếng, mang theo phân của heo con nhào lên.
Cô buông cái túi ra, cổ tay di chuyển về phía trước, phân nóng hổi mới ra lò dính đầy nửa thân trên của anh ta, Giang Lê Thanh còn cố ý giơ cái túi lên trước mặt anh ta, mùi thối lan ra, có ít phân còn bay lên mặt anh ta nữa.
Quá thoải mái!
Làm tiên nữ ném phân quá thoải mái!
Đột nhiên bị phân và nước tiểu tấn công, Hoắc Bạch cũng quên mất anh ta định làm gì.
Chân anh ta như cắm rễ trên mặt đất, cả người cứng ngắc, không động đậy được.
Anh ta trừng to mắt, cảm thấy như mình đang bị ngâm trong hố phân, mùi thối khó tả bao phủ anh ta khiến anh ta vô thức nôn khan.
Hoắc Bạch vuốt mặt một cái, đợi đến khi nhìn thấy đầu ngón tay dính phải thứ gì, anh ta mới hít sâu một hơi.
"Anh Hoắc Bạch, anh..." Giang Nặc Nặc cũng không ngờ tới nước đi này: "Anh còn ổn không? Ọe..."
Cô ta định an ủi, nhưng lời an ủi bỗng trở thành nôn ọe.
Giang Nặc Nặc che miệng lại, cô ta thật sự không muốn đến gần Hoắc Bạch, cô ta hơi nhăn mày lại, lùi về phía sau.
Đầu óc Hoắc Bạch trống rỗng, hai tai như ù đi.
Ánh mắt sắc bén của anh ta khóa chặt Giang Lê Thanh, tâm trạng như bùng nổ.
"Giang Lê Thanh! Cô bị điên à?"
Giang Lê Thanh nhớ tới thiết lập nhân vật, bèn nắm chặt cái túi, dáng vẻ thấp thỏm: "Xin lỗi Hoắc thiếu gia, tôi hơi chóng mặt... Không phải, là chân tôi hơi đau... Anh đừng tức giận, để tôi giúp anh lau."
Nói xong, cô lấy khăn tay trong túi quần ra, nhanh nhẹn lau chùi.
Cảm giác thô ráp đau đớn truyền từ trên mặt tới khiến Hoắc Bạch trợn tròn mắt, anh ta gạt tay Giang Lê Thanh ra, nhíu chặt mày: "Mẹ kiếp, cô dùng gì lau cho tôi vậy?"
Giang Lê Thanh cúi đầu xuống.
Ồ, hiểu rồi, giấy ráp.
Cầm nhầm.
Cô cười hì hì: "Ngại quá, Hoắc thiếu gia, không phải tôi cố ý đâu. Như vậy đi, anh cởi quần áo ra, tôi giúp anh giặt tẩy."
Mỗi lần nữ chính bạch liên hoa đổ cơm đổ cà phê vào người tổng tài bá đạo xong, đều sẽ nói một câu như vậy.
Giang Lê Thanh cảm thấy thiết lập nhân vật của cô được duy trì một cách quá hoàn mỹ, quả nhiên cô là một nữ chính ngược văn tiêu chuẩn.
Hệ thống nhìn thấy toàn bộ thao tác cợt nhả của cô: [Ngầu!]
Hoắc Bạch nghe cô nói vậy thì cười lạnh.
Sự lạnh lẽo trong mắt anh ta như hóa thành băng đâm vào người cô, nhưng Giang Lê Thanh không hề sợ hãi, cô vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ.
"Giặt sao? Được!"
Hoắc Bạch nhếch môi lên, sau đó thật sự cởi đồ ra.
Đầu tiên là vứt áo khoác da lên mặt đất, lại cởi áo phông trắng dính đầy phân heo ra, cầm quần áo đi tới chỗ Giang Lê Thanh.
Hoắc Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Dùng miệng cô giặt cho tôi!"
Nói xong, anh ta định trực tiếp nhét quần áo bẩn vào mồm cô.
Nực cười!
Chẳng lẽ Giang Lê Thanh lại không nhìn ra trò mèo của anh ta?
Cô còn nhớ người thứ hai xuyên vào thân thể cô là nữ tướng quân đến từ cổ đại, tuy trình độ văn hóa không cao, nhưng võ thuật không hề yếu.
Trong bảy năm ngồi tù, vị nữ tướng này có thể nói là đánh khắp thiên hạ không đối thủ. Mặc dù Giang Lê Thanh là trạng thái linh hồn bay lơ lửng, nhưng cô cũng mưa dầm thấm lâu, học được một ít võ công.
Nhưng vì duy trì thiết lập nhân vật, cô không thể biểu hiện quá lộ liễu.
Cô giả bộ vô tình né ra, lại quét chân đạp vào chân anh ta, sau đó tỏ vẻ yếu đuối, lảo đảo đứng không vững: "Ui, Hoắc thiếu gia, anh làm tôi sợ..."
Tốc độ Hoắc Bạch xông tới vốn cũng không chậm.
Quán tính khiến anh ta mất khống chế nhào về phía trước, cơ thể lập tức mất thăng bằng, anh ta vọt lên trước mấy bước, không dễ gì mới đứng thẳng được, không ngờ chân lại giẫm phải xi măng, trượt chân ngã nhào, sau đó là một loạt tiếng động loảng xoảng, Hoắc Bạch úp mặt xuống đất, chật vật nằm giữa chuồng heo đang thi công.
Hình tượng rất bôi bác.
Hết sức khó coi.
Giang Lê Thanh cau mày, lúng túng nói: "Hoắc thiếu gia, trước đó tôi chỉ nói đùa thôi, chuồng heo này chỉ đủ cho một mình Tiểu Giang, vậy mà anh lại định đoạt thật à?"
Đầu óc Hoắc Bạch lúc này giống như chết máy.
Bây giờ anh ta vừa thối vừa bẩn, cởi trần nằm trong hố xi măng không bò dậy được, thì ra khi người ta tức giận tới cực hạn sẽ trở nên bình tĩnh.
Bình tĩnh như một người chết!
"Anh Hoắc Bạch!"
Giang Nặc Nặc sợ hãi kêu lên, nhẹ nhàng chạy qua, vô thức muốn đỡ anh ta, nhưng khi nhìn thấy phân và xi măng trên người anh ta thì bỗng dừng lại.
"Hoắc... Anh Hoắc Bạch, anh ổn chứ?" Giang Nặc Nặc quan tâm Hoắc Bạch, sau đó lại quay đầu mắng Giang Lê Thanh: "Giang Lê Thanh! Sao chị có thể đối xử với anh Hoắc Bạch như thế? Chị thật quá đáng!"
Đúng đúng đúng, cô quá đáng!
Sau này Hoắc Bạch táo bón cũng đổ tại cô không sáng tạo ra thuốc xổ cho oci!
Giang Lê Thanh thầm mắng trong lòng, nét mặt lại thản nhiên: "Nặc Nặc, sao em có thể nói chị như thế? Em biết từ nhỏ chị đã sống ở nông thôn mà, chị làm việc tay chân bẩn thỉu như này quen rồi, hơn nữa chị cũng không phải cố ý, tiểu thư thiếu gia như mấy người muốn chị phải làm sao mới vừa lòng?"
Người công nhân luôn tập trung làm việc giờ phút này cũng lên tiếng: "Nhóc con, mau đứng lên đi, chậm thêm chút nữa xi măng sẽ khô mất."
"Anh Hoắc Bạch, để em dìu anh lên."
Giang Nặc Nặc do dự hồi lâu.
Cuối cùng, tình nghĩa thanh mai trúc mã vẫn chiến thắng cảm giác ghê tởm của phân heo, cô ta lấy hết dũng khí để trợ giúp nam chính.
Hoắc Bạch tránh tay cô ta đi, chậm rãi bò ra khỏi hố xi măng bẩn thỉu.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |