Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này
← Ch.009 | Ch.011 → |
Nhà họ Triệu kinh doanh khách sạn, mà nhà họ Giang chủ yếu kinh doanh chất tẩy rửa và đồ dùng trong nhà, cho nên hai gia đình cũng trở thành bạn làm ăn lâu năm.
Đối với nhà họ Giang, nhà họ Triệu chính là đơn hàng lớn, dù cha Giang thích sĩ diện, nhưng giờ phút này cũng đành phải vác mặt mo đến nhà người ta xin lỗi.
Nhà họ Triệu chỉ có một đứa con trai là Triệu Minh, bây giờ chân anh ta bị Giang Lê Thanh làm cho gãy xương, cả nhà họ Triệu đều nổi nóng, hai cha con họ Giang đứng ngoài cửa hồi lâu cũng không ai ra đón, rõ ràng là đang cố tính ra oai trước bọn họ.
Chờ quá lâu, cha Giang sắp không nhịn nổi nữa.
Mà Giang Lê Thanh vẫn đút hai tay vào túi, lười nhác đứng tại chỗ.
Thấy dáng vẻ của cô không ra thể thống gì, cha Giang đang tức giận không có chỗ xả, bèn mắng cô: "Giang Lê Thanh, mày có thể học hỏi em gái mày chút được không, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, ngoài gây chuyện thị phi ra thì mày chẳng được cái tích sự gì cả, đúng là cái đồ không thể làm được chuyện lớn!"
Giang Lê Thanh nghe vậy thì nhướn mày: "Cha định để con làm chuyện lớn gì à?"
Cha Giang day trán: "Hừ, mày thì có thể làm được chuyện lớn gì? Mày có thể làm cho nhà họ Triệu tha thứ mày không? Mày chỉ cần làm được một chuyện khiến tao vừa lòng đẹp ý là cũng tốt lắm rồi."
Khi hai cha con đang nói chuyện, vợ chồng nhà họ Triệu cũng đi ra.
Cha Giang nhanh chóng nở nụ cười nịnh nọt: "Giám đốc Triệu, đã lâu không gặp, hôm nay tôi tự ý đến nhà anh thăm hỏi, mong là không quấy rầy mọi người." Nói xong, ông ta còn khẽ ra hiệu, bảo lái xe đưa đồ cổ ông ta mua tặng bọn họ ra.
Giám đốc Triệu chỉ nhìn lướt qua, không nhận lấy, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Giang Lê Thanh.
Bà Triệu cũng cùng đi theo. xuống lầu, nụ cười mang theo sự khinh miệt: "Nào có, ngược lại là chúng tôi bận họp hành, không kịp thời tiếp đón giám đốc Giang mới đúng."
Cha Giang cười ngượng ngùng: "Thực ra... lần này tôi tới vì muốn nói xin lỗi, chuyện con gái tôi làm bị thương con trai anh chị..."
"Được rồi." Nhắc tới chuyện này thì giám đốc Triệu giận dữ ra mặt: "Anh Giang đây là người có bản lĩnh, sinh được đứa con gái cũng rất tài giỏi, không nói hai lời đã đánh gãy xương con trai tôi, cho dù anh quỳ xuống xin tôi, chuyện này tôi cũng không bỏ qua được!"
Cha Giang nghe thấy lời này thì vô cùng nôn nóng, tiến lên hai bước: "Giám đốc Triệu..."
Cha Giang còn chưa dứt lời, Giang Lê Thanh đứng sau cha Giang đã đá một cái vào chân cha Giang, trong lúc lảo đảo, cha Giang trực tiếp quỳ rạp xuống chân hai vợ chồng họ Triệu.
Cha Giang: "?"
Từ trên xuống dưới nhà họ Triệu: "?"
Nhân lúc mọi người đang kinh ngạc, Giang Lê Thanh đứng ra, chỉ vào cha Giang đang chật vật chưa đứng lên được: "Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này."
Cha Giang: "..."
Vợ chồng họ Triệu: "..."
Giám đốc Triệu không ngờ rằng sẽ có một màn như thế này, mí mắt ông ta giật giật, nhìn cha Giang tuổi đã cao đang quỳ gối bên chân mình, cũng không dám tiếp tục cau mày, chỉ có thể đi qua đỡ cha Giang lên: "Lão Giang, tôi chỉ thuận miệng nói, anh làm gì thế..."
Xương bánh chè của cha Giang đau nhức, tức giận phát điên, nhưng không tiện phát tác, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ tội lỗi này của Giang Lê Thanh, miễn cưỡng nở nụ cười: "Biết đâu chuyện này còn có hiểu lầm, không bằng để cậu Triệu ra đây, tôi sẽ bảo con gái tôi tự mình xin lỗi cậu Triệu, giám đốc Triệu thấy thế nào?"
Vợ chồng họ Triệu bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ dẫn theo cha con họ Giang tới ghế sô pha trong phòng khách ngồi chờ.
Cha Giang đứng ngồi không yên, một lúc sau, giám đốc Triệu vẫn thỏa hiệp, vẫy tay sai người đi tới lầu hai gọi người.
Giang Lê Thanh đứng bên cạnh chờ đợi.
Rất nhanh, bà vú đã đẩy xe lăn từ thang máy đi ra.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn băng bó chân bằng thạch cao, ngũ quan sáng sủa, tuổi tác cũng tầm Giang Lê Thanh, chỉ là mặt đen như đít nồi, tâm trạng không tốt cho lắm.
Anh ta ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Giang Lê Thanh.
Hoàn cảnh của anh ta bây giờ đang không tốt, nhìn thấy cô thì cảm xúc như bị vỡ đê, ký ức ngày hôm đó lại ùa về.
Đám nhà giàu như Triệu Minh vốn cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Ngày nào cũng thích cưỡi mô tô đi tới đi lui, một tuần trước, anh ta và đám bạn xấu đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, đúng lúc gặp Giang Lê Thanh từ bên trong ra.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |