← Ch.30 | Ch.32 → |
Nam Cung Thần Võ nhìn cô rơi lệ, trong lòng chấn động. Trái tim đã suy kiệt không chịu nổi kích thích, anh đau đớn hít vào một hơi, thân thể khẽ run.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, cũng có thể là lần cuối cùng, bởi vì về sau cô sẽ không còn nhớ đến anh nữa. Anh tin rằng Cao Đạc sẽ dùng mọi cách làm cho cô quên anh.
Vừa nghĩ vậy, anh lại muốn ôm cô vào lòng, rất muốn dùng chính hai tay mình lau nước mắt cho cô, ôm chặt lấy cô.
Nhưng giờ phút này, tay anh quá ngắn, quá nhỏ, hơn nữa sức lực đã cạn kiệt.
"Đừng khóc......" Anh chỉ có thể khát vọng nhìn cô mà không thể nhúc nhích.
Cao Lục khóc không ngừng, nhưng cô không hiểu cảm giác lúc này. Rõ ràng đang khóc nhưng cô lại vui sướng, cảm động, còn có sợ hãi và bất an không thể nói rõ thành lời.
Cô có thể nhận ra thằng bé này sắp không chịu nổi nữa rồi, sắc mặt nó trắng bệch, hơn nữa hơi thở yếu ớt hỗn loạn, còn tiếp tục như vậy nó sẽ chết......
Nghĩ đến đó, cơ thể cô bất giác run lên. Vì thế, tay cô không chịu sự khống chế của đầu óc, muốn nhổ hết những dây dợ máy móc ống truyền trên người thằng bé.
Bỗng một bàn tay giữ chặt cổ tay cô, cô ngẩn ra, từ từ quay đầu.
"Không được đâu, Cao Lục, co không thể không nghe lời 'cha' cô!" Hàn Đan tươi cười, nhưng trong mắt không có ý cười.
Cô dừng lại, xốn xao trong lòng bị từ "cha" đè ép trở về.
"Đúng, 'cha' cô không cho phép cô chạm vào anh ta." Hắn nhấn mạnh.
Sương mù dày đặc trong đầu lại phủ kín ý thức của cô, cảm xúc của cô cũng quay về vẻ lạnh như băng và đờ đẫn.
"Hàn Đan!" Nam Cung Thần Võ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bạn tốt của anh.
Là vì quá quen với việc anh ta mặc đồ nữ sao? Anh ta mặc đồ nam nhìn thật xa lạ.
"Chậc chậc, bạn nhỏ Thần Võ, sao nhìn cậu chật vật vậy?" Hàn Đan giả vờ đồng tình trào phúng.
"Cậu...... Cậu lại......" Bởi vì quá suy yếu, cơn tức làm anh khó thở.
"Tao làm sao? Phản bội mày sao? Hừ......" Hàn Đan tiến lên hai tay chống lên bàn, âm trầm nhìn xuống anh:"Mày sẽ không hiểu, loại thiếu gia nhà giàu, cao cao tại thượng như mày sẽ không hiểu nổi tâm tình của tao đâu."
"Tôi cũng không muốn biết...... Cậu có lựa chọn của cậu, nhưng cậu có thể ti tiện diễn trò trước mặt tôi lâu như vậy, coi như cậu lợi hại......" Anh châm chọc hừ nhẹ.
"Đúng vậy! Ngay cả tao đều bội phục chính mình, có thể lừa gạt kẻ khôn khéo như mày, lấy được sự tín nhiệm của mày." Hàn Đan đắc ý nở nụ cười.
"Đó là bởi vì tôi thực sự coi cậu là bạn."
"Bạn? Trong từ điển của mày làm gì có từ 'bạn bè'. Thần Võ, mày luôn coi những người xung quanh là cấp dưới, là tay sai, mày luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, quen thói ra mệnh...... Hừ! Mày vốn chẳng biết bạn bè có ý nghĩa gì." Hàn Đan đùa cợt nói.
"Chịu thôi. Tôi vừa sinh đã là thiếu gia, từ nhỏ duy ngã độc tôn, trong nhận thức của tôi, mọi người trên thế giới này đều thấp hơn tôi......" Anh cố ý nói.
Hàn Đan nghe vậy giận dữ, thằng ôn kiêu ngạo tự phụ này sắp chết đến nơi còn dám cuồng vọng như vậy.
"Hừ! Đúng vậy! Mày là thiếu gia, là bảo bối, những người khác chính là rác, phải không? Tốt lắm, vậy tao sẽ dùng phương pháp bẩn thỉu nhất đối phó với mày......" Hàn Đan nói xong kéo Cao Lục lại, hôn lên môi cô.
Sắc mặt Nam Cung Thần Võ thay đổi, nổi giận hét to:"Đừng chạm vào cô ấy!"
"Cô ta sẽ không cự tuyệt tao, mày xem, thuật thôi miên của Cao Đạc thật đúng là kinh người." Hàn Đan nói xong dứt khoát ôm lấy Cao Lục.
Cao Lục không nhúc nhích, giống như con rối mặc hắn đùa bỡn.
"Buông cô ấy ra! Cao Lục! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!" Anh hô to.
"Ha ha, xem ra mày thực sự rất quan tâm đến cô ta, đáng tiếc cô ta không bao giờ nhận ra mày nữa. Cho dù giải thôi miên, WM kiểu mới cũng sẽ xóa sạch trí nhớ của cô ta. Đến lúc đó, trong trí nhớ và cuộc đời của cô ta sẽ không còn mày nữa, hoàn toàn không." Hàn Đan cười lạnh, bắt đầu cởi áo Cao Lục.
"Cậu...... cậu định làm gì? Cậu định làm gì?" Nam Cung Thần Võ kinh hãi hét lên.
"Mày cho rằng tao định làm gì nào? Cô ta là con gái Cao Đạc, nếu tao có được cô ta thì chẳng khác nào có được tất cả của Cao Đạc. Người phụ nữ có giá trị như vậy sao tao lại không lợi dụng cơ chứ?" Hàn Đan cười tà ác, cố ý đẩy Cao Lục lên bàn, muốn để Nam Cung Thần Võ nhìn thấy rõ ràng hắn hành hạ người con gái anh yêu thế nào.
"Mày cho là Cao Đạc sẽ bỏ qua cho mày sao?" Anh sợ hãi gầm lên.
"Lão ra? Hừ, lão ta còn đang cấp cứu! Bây giờ tất cả nhân viên nghiên cứu đều đang dốc sức cứu chữa, nhồi máu cơ tim...... Ha! Lão ta đã quá biến chất, hẳn là sắp ngoẻo rồi!" Hàn Đan cười nói, áp sát vào Cao Lục.
Cao Đạc đang cấp cứu? Khó trách Hàn Đan dám to gan như thế.
"Dừng tay! Dừng tay! Không cho phép mày chạm vào cô ấy! Cao Lục! Cao Lục! A -" Nam Cung Thần Võ kích động thở dốc trừng mắt nhìn Hàn Đan, anh liều vùng vẫy, dùng sức đến mức tứ chi ứ thanh xuất huyết vẫn không ngừng.
Cao Lục quay đầu nhìn anh, thấy hai tay hai chân anh đầy, trái tim cô bỗng xao động. Cô ngẩn ra, đồng tử đột nhiên co lại, toàn thân run lên.
"Đừng nhìn hắn, Cao Lục, hắn sống chết cũng không liên quan đến cô, hiện giờ cô chỉ có thể nhìn tôi." Hàn Đan nắm cằm cô, dùng sức quay mặt cô về phía anh, sau đó lại hôn lên môi cô.
"Hàn Đan! A......" Nam Cung Thần Võ phẫn nộ gào thát, nhưng vào lúc này trái tim anh lại co rút mãnh liệt, tế bào toàn thân không ngừng khuếch tán, phồng to lên, dường như muốn xé nát cơ thể anh!
"A -"
Anh đau đớn hét lên, giãy dụa. Máy móc chớp đèn đỏ cảnh báo, tất cả số liệu trên màn hình nhảy loạn, cả bộ phòng thí nghiệm không ngừng vang lên tiếng chuông báo.
"A? Mày muốn tự động biến thân? Là vì quá mức tức giận hay là ghen tị? Nhưng tao khuyên mày tỉnh táo lại đi. Dựa theo tình huống thân thể mày lúc này, biến thân một lần nữa chắc chắn sẽ chết." Hàn Đan cười lạnh cảnh cáo.
Đúng vậy, biến thân lúc này rất có khả năng khiến trái tim anh vỡ tan, nhưng anh không thể khống chế. Tế bào bất ổn một khi bắt đầu xao động, anh cũng chỉ có thể để chúng nó tùy ý thay đổi.
Cơ thể này từ sáu năm trước đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa rồi.
Đèn báo màu đỏ càng ngày càng dữ dội, đau đớn trong cơ thể càng ngày cang mãnh liệt. Sau đó là cảm giác như bị xé rách, thân thể anh nhanh chóng lớn lên, từ bảy tuổi lại biến trở về hai mươi bảy tuổi!
Nhưng thân thể anh không chịu nổi nữa. Anh há miệng, đau đến phát không ra tiếng, còn nôn ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi ấm nóng... bắn lên mặt Cao Lục. Cô run rẩy trợn mắt nhìn chằm chằm vào anh. Cảm giác đau đớn như có một dòng điện chạy khắp toàn thân cô, cô thốt lên:"Thần Võ!"
Tiếng gọi này làm cho Hàn Đan phát hoảng.
Chính cô cũng ngẩn cả người.
Nhưng sau đó, sương mù trong đầu bỗng tan hết, ý thức và cảm giác bị khóa được giải phóng. Cô rốt cục cũng thoát khỏi "cha", có năng lực tự chủ.
Vì thế, rất nhiều chuyện đều trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí đoạn ký ức đáng sợ bị cha cô cưỡng chế bắt cóc trước khi bị tẩy não cũng trở lại.
Đầu óc cô tự động chữa trị khu vực bị thuốc đè nén, cô dần dần nhớ lại tất cả.
Nhớ tới cơn ác mộng sau khi tìm được cha ruột.
Cũng nhớ tất cả mọi chuyện khi cô vào xưởng thuốc Nam Cung, nhớ tới Tiểu Võ và Thần Võ, nhớ tới người đàn ông yêu cô sâu sắc, lại lúc lớn lúc nhỏ.
"Không thể nào? Thôi miên bị giải rồi sao?" Hàn Đan kinh ngạc túm lấy bờ vai cô.
Cô thở gấp một hơi, chán ghét trừng hắn, dùng sức đẩy hắn ra, giận dữ quát:"Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! Daniel!"
Hàn Đan khiếp sợ, không có phòng bị ngã ngồi về phía sau.
Cô gọi tên tiếng Anh khi Cao Đạc giới thiệu bọn họ! Chứng tỏ...... Cô đã nhớ ra hết rồi? Bao gồm cả chuyện trước khi đến xưởng thuốc Nam Cung?
Chậc! Hiệu lực của "WM" kiểu cũ quả nhiên không ổn định.
Cao Lục không để ý đến hắn, lập tức xoay người chạy về phía bàn, ấn nút mở khóa.
Còng tay được tháo ra, cô đi lên gỡ tất cả dây dợ trên người Nam Cung Thần Võ nâng cơ thể đã biến thành người lớn của anh dậy. Cả người anh đầy là máu, cô run rấy gọi:"Thần Võ, Thần Võ...... Anh tỉnh lại đi! Thần Võ......"
Nam Cung Thần Võ từ từ mở mắt ra nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.
"Tốt quá...... Cao Lục...... Em...... Thoát khỏi...... Thôi miên rồi......"
"Hóa ra em bị thôi miên sao? Cho nên...... Là vì em, mới hại anh thành như vậy sao?" Cô sợ hãi kinh ngạc, hình như vẫn mơ hồ nhớ là cô dẫn anh tới đây.
"Đúng vậy...... Đều là em đấy...... Đồ ngốc......" Giọng anh trách cứ nhưng tràn ngập dịu dàng.
"Xin lỗi...... Xin lỗi...... Đều là lỗi của em......" Cô kích động tự trách, khóc xin lỗi.
"Không sao...... Anh quen...... Quen với sự ngốc nghếch của em rồi...... Hơn nữa...... Cũng thích em ngốc......" Anh vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Tim cô đập mạnh, ôm chặt lấy anh."Không được, em phải nghĩ cách đưa anh rời khỏi đây."
Hàn Đan đứng cạnh bắt đầu cười lạnh, châm chọc:"Các người không thể ra ngoài được đâu, xung quanh đây không chỉ có bảo vệ bình thường, mà còn có một đám tất cả lính đánh thuê tinh nhuệ được cha cô tiêu cả đống tiền thuê về. Họ khác với mấy tên "giả vờ đuổi bắt" các người trước đây, không có sự cho phép của cha cô, người ở trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được."
Cô nhướn mày, biết anh ta không nói dối, tòa biệt thự này giống như tường đồng vách sắt, muốn chạy trốn ra ngoài khó như lên trời.
"Mà nếu các người còn trông cậy vào Phương Dạ Bạch đến cứu, tao khuyên hai đứa chúng mày nên sớm hết hy vọng đi. Tên nhóc kia sau khi đưa Nhậm Hiểu Niên đi đã biến mất không còn tung tích nữa rồi, ngay cả người tao phái đi tìm cũng không thấy họ đâu. Tao nghĩ, với tình nghĩa của mày và tên nhóc đó, nó tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian mạo hiểm tới cứu người đâu."
Cô cũng không trông cậy vào Phương Dạ Bạch sẽ đến cứu Nam Cung Thần Võ, nhóc con bảy tuổi kia thì làm được gì? Trừ phi nó có thể lái xe bọc thép vào đây.
Nhưng Nam Cung Thần Võ lại thì thào hừ lạnh:"Hừ...... Rất khó nói trước...... Tao với Tiểu Bạch...... Mối quan hệ đó, mày không thể hiểu và giải thích được đâu......"
"Khuyên mày vẫn nên nhìn thẳng vào sự thật đi, Thần Võ. Với tình trạng bây giờ của mày, còn muốn chạy ra khỏi đây chẳng khác nào nằm mơ." Hàn Đan đùa cợt nói.
Cao Lục cũng lo lắng điều này, Nam Cung Thần Võ rất yếu, bây giờ ngay cả đi thôi cũng là vấn đề.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?
Ôm lấy Nam Cung Thần Võ lần nữa, cô thực sự mờ mịt.
"Nếu có cơ hội...... Em tự mình ra ngoài đi, cứ kệ anh." Nam Cung Thần Võ khẽ nói nhỏ bên tai cô.
Cô giật mình, cúi đầu mở to mắt nhìn anh.
"Tuyệt đối...... Không được do dự......" Ánh mắt anh tràn ngập mệnh lệnh.
Anh lại bảo cô bỏ anh một mình chạy trốn? Lại...... Muốn cô bỏ anh lại?
Đang lúc giật mình, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, vài tên thân hình cao to cầm súng đi vào, nhắm họng súng vào ba người họ.
Sau đó, Cao Đạc ngồi trên xe lăn, được y tá đẩy đến, đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn thẳng vào Hàn Đan.
"Cậu làm gì trong này vậy? Daniel?" Giọng nói của lão tuy mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.
Lão già này thật đúng là sống dai như đỉa, vừa rồi rõ ràng đã sắp ngoẻo rồi, thế mà vẫn không chết. Gương mặt Hàn Đan hơi cau lại, vội hét lên:"Cao tiên sinh, tôi chỉ muốn tới xem Thần Võ......"
"Những gì ta thấy trong camera không phải vậy." Cao Đạc lạnh lùng nói.
"Tôi......"
"Cậu không đưa được Phương Dạ Bạch và Nhậm Hiểu Niên về đây, ta đã rất thất vọng, giờ lại còn muốn nhúng chàm con gái bảo bối của ta?" Cao Đạc gầm lên.
Nghe lão ta gọi cô là "con gái bảo bối", Cao Lục run lên, từ đáy lòng trào dâng sự ghê tởm và phản cảm.
"Cao tiên sinh, đấy đều là hiểu lầm......" Hàn Đan vội vàng giải thích.
"Giờ này cậu phải ở xưởng thuốc Nam Cung chứ?" Cao Đạc hừ lạnh.
"Bên kia tôi đã xử lý xong rồi, Khốc Khắc đã bị tôi giải quyết, các nhân viên nghiên cứu khác đều nghĩ Nam Cung Thần Võ đang đi công tác." Hàn Đan cung kính nói.
"Mày giết Khốc Khắc?" Nam Cung Thần Võ trợn mắt nhìn Hàn Đan, vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ.
"Không sai, hắn ta biết quá nhiều chuyện, ngoài hắn ta ra thì trong xưởng thuốc Nam Cung không còn ai nghi ngờ tao nữa." Hàn Đan cười giả tạo.
"Thằng khốn......" Anh tức giận muốn xông lên nhưng mới đi được một bước đã ngã xuống.
"Thần Võ!" Cao Lục lo lắng nâng anh dậy.
Cao Đạc nhìn sang cô, rất không vui.
"Con có thể tự động phá giải thôi miên của ta, con gái......"
Cao Lục chán ghét nhìn lão ta, phẫn nộ:"Đừng có gọi tôi như thế! Người như ông không đáng làm cha tôi!"
"Thật không ngoan...... Chỉ có lúc con bị ta thôi miên mới ngoan ngoãn nghe lời." Cao Đạc lắc đầu thở dài.
"Dùng cái cách ác độc này để tôi nghe lời, người như ông không xứng đáng làm cha!" Cô tức giận hét to.
"Ta là vì tốt cho con!"
"Đủ rồi! Ông chỉ vì chính ông thôi!" Cô oán hận nói, từ sau khi biết họ có quan hệ huyết thống, lão ta luôn biến thái muốn trói chặt cô, lợi dụng cô.
"Ai! Lỡ mất hai mươi chín năm không dạy dỗ con nên con mới phản nghịch như thế, xem ra phải dùng thuốc mạnh thì con mới ngoan ngoãn nghe lời......" Cao Đạc lạnh lùng nói, giơ tay lên ra hiệu cho thủ hạ.
Một tên vệ sĩ cao to lập tức đi về phía cô kéo cô dậy, vặn hai tay cô ra sau.
"Làm gì vậy? Buông tay ra! Đừng chạm vào tôi!" Cô giận dữ mắng.
Nam Cung Thần Võ vội hét lên:"Cao Đạc! Ông muốn làm gì cô ấy?"
"Để con bé quên hết về cậu, chỉ khi đã quên cậu, con bé mới ngoan ngoãn nghe lời, lại thành con gái ngoan của ta......" Cao Đạc ra hiệu cho y tá lấy "WM" thế hệ mới ra nhét vào miệng Cao Lục.
"Không-" Cô cắn chặt răng, cố gắng giãy dụa.
"Cao Đạc!" Nam Cung Thần Võ giận dữ hét lên, trong lúc lo lắng, lại nôn ra một búng máu.
Y tá dùng sức cạy miệng Cao Lục ra, đang muốn đưa viên thuốc vào, thì một tiếng vang kỳ lạ từ bên ngoài biệt thự truyền đến, sau đó toàn bộ hệ thống an ninh liên tục kêu inh ỏi.
Mọi người phát hoảng, Cao Đạc kinh ngạc hỏi:"Sao lại thế này?"
Vệ sĩ vội vàng đỡ tai nghe hỏi, báo cáo với lão:"Hệ thống an ninh hình như vừa xảy ra chút vấn đề, cửa lớn cứ mở ra đóng vào không ngừng."
"Cái gì? Cửa lớn sao có thể tự mở ra đóng vào được?" Cao Đạc mắng.
"Họ cũng không rõ lắm......" Vệ sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Còn không mau đi! Nhanh đi xem sai sót chỗ nào, cẩn thận đừng để cho bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào!"
Cao Đạc tức giận gào lên, mắng xong liền bắt đầu run rẩy thở dốc.
Vệ sĩ lập tức lao ra ngoài, chỉ để lại hai gã ở lại.
"Mau...... Ta không còn sức nữa...... Truyền máu nhanh lên......" Cao Đạc thì thào kêu lên.
"Vâng!" Nhân viên nghiên cứu vội vàng kéo ống truyền với trang bị truyền máu, đặt ông ta nằm lên một bàn phẫu thuật.
Cao Lục sửng sốt, kinh ngạc hỏi:"Ông...... Ông muốn làm gì?"
Hàn Đan cười lạnh: "Cô không biết sao? A, đúng rồi, cô bị thôi miên nên không biết, ngày nào cha cô cũng lấy máu Thần Võ truyền cho mình, nói như vậy có thể làm ông ta trẻ thêm."
Ngày nào cũng lấy máu Thần Võ? Chẳng trách anh lại suy nhược đến như thế......
Sắc mặt cô thay đổi, phẫn nộ: "Làm vậy cũng vô dụng thôi!"
"Hừ! Cậu ta có thể hoàn đồng, vậy thay máu chắc chắn có thể giúp ta đôi chút." Cao Đạc hừ nhẹ.
Cao Lục hoảng sợ, người cha này của cô điên rồi! Thật sự điên rồi!
Cô không thể nhịn được nữa, vùng ra khỏi đám vệ sĩ đang phân tâm, cầm một chiếc ghế bên cạnh đập vỡ bảng điều khiển.
"Cao Lục!" Cao Đạc tức giận hét lên.
Vệ sĩ vội vàng giữ chặt cô, nhưng bảng điều khiển đã bị phá hỏng, chập điện, bốc cháy trong nháy mắt, chỉ nghe thấy có tiếng tách tách vang lên, ống dẫn cũng bắt lửa, tất cả các máy móc hỗ trợ đều không khống chế được, bộ máy mà cha Nhậm Hiểu Niên thiết kế kia cũng chịu chung số phạn.
"Nhanh dập tắt lửa đi...... Nhanh lên! Đưa bộ máy "hoàn đồng" kia ra, rút nguồn điện ra...... không được để nó cháy......" Cao Đạc sợ đến mức gào lên, trái tim gần như sắp không chịu nổi.
Nhân viên nghiên cứu sốt ruột dập lửa chữa cháy, một nhân viên nghiệp vụ chạy vào trong tường thủy tinh rút nguồn điện. Đột nhiên, bức tường thủy tinh tự động chuyển thành tấm màn đen, bộ dụng cụ bị chập điện nhưng vẫn khởi động. Mọi người chỉ thấy bên trong có ánh sáng lóe lên, ngay sau đó lại nghe thấy nhân viên nghiệp vụ kia hét chói tai khóc thét.
"A — a -"
Các nhân viên nghiên cứu khác kinh hãi, không ai dám đến gần. Đến khi tiếng hét ngừng lại, ánh sáng biến mất, mới run như cầy sấy đi lên mở cửa thủy tinh ra. Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong mọi người đều đứng như trời trồng.
"Sao lại thế này?" Cao Đạc hét to.
Hàn Đan cũng chạy qua, mở to mắt kinh ngạc:"Trời ơi! Thực sự...... Thay đổi! Anh...... Anh anh ta biến thành trẻ con rồi......"
Sắc mặt Nam Cung Thần Võ thay đổi, trong đầu chợt lóe lên. Hóa ra, mọi vấn đề đều ở cường độ dòng điện!
Là cường độ dòng điện thay đổi mới làm cho bộ dụng cụ có tác dụng!
← Ch. 30 | Ch. 32 → |