Vong Niên
Ch.02 → |
Anh ghét trẻ con! Nhất là cái đứa trước mắt này!
Nghe mà xem, háo sắc, biến thái, Lolicon, không biết đãi khách......
Đây là lời một con bé bảy tuổi nên nói với "ông chú" tốt bụng giúp đỡ nó sao?
****
Nếu không phải sợ nó chết trong "Quỷ ốc" bỏ hoang kia sẽ làm ảnh hưởng tới việc giải tỏa mặt bằng khách sạn
Hơn nữa nó còn nhỏ mà suy nghĩ già giặn, ngay cả chiêu "Truyền thông yêu sách" cũng làm ra được.
Anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn sao có thể suy bại đến mức làm bảo mẫu cho trẻ con......
Gặp quỷ rồi! Anh trúng tà, uống nhầm thuốc, hay đầu bị hỏng rồi?
Cô thích giả làm người lớn, thích cậy mạnh giả độc lập là chuyện của cô
Mọi người trong nhà bỏ rơi cô không thèm quan tâm, tùy cô tự sinh tự diệt
Anh cần gì phải đau lòng vì cô, thậm chí đem cô trở thành trách nhiệm của mình?
Đây căn bản không phù hợp với tính cách lạnh lùng âm trầm, ghét phiền toái của anh
Trong khi hấp hối, làm cô thốt ra lời muốn anh chờ cô lớn lên
Anh lại thật sự rung động, còn bắt đầu nằm mơ linh tinh khó hiểu
Thấy cô ở trong mơ biến thành một người phụ nữ thành thục!
Chẳng lẽ, do áp lực quá lớn, tinh thần căng thẳng tạo thành ảnh hưởng?
Dù sao từ ngày gặp cô, tất cả mọi chuyện xung quanh cô đều không bình thường
Chứ đừng nói đến theo dõi, bắt cóc đấu súng liên tiếp xảy ra, quả thực có thể sánh phim hành động
Chẳng qua anh thật sự không ngờ tới
Cuối cùng, thế nhưng ngay cả cảnh trong mơ của anh, cũng hóa thành hình ảnh chân thật......
Vong niên -
07/06/2013 by mèomỡ Để lại bình luận
Editor: mèomỡ
(bjchjpxjnh. wordpress/)
Mùa đông cuối tháng mười hai, nhiều mây nhiều sương, không khí vô cùng lạnh lẽo, từng đợt khí lạnh len lỏi khắp núi rừng, cây cối lung lay rụng lá, chỉ còn cành khô che trời, tuy rằng thiếu màu xanh, lại có vẻ đẹp hiu quạnh mênh mang khác.
Trong những chạc cây mênh mông là một tòa lâu đài phong cách châu âu tao nhã đứng sừng sững. Tòa nhà xây bằng đá hoa cương, mái nhà cong nhọn, rất có cảm giác thiết kế, nhìn ra được người xây năm đó mất không ít tâm tư xây dựng, trước nhà có hoa viên rộng lớn, cửa lớn điêu khắc tinh xảo, trụ đồng hai bên cửa cũng được làm bằng đá hoa cương, chỉnh thể lại mang hơi thở trầm ổn, cũng không kém phần cao quý thanh lịch.
Nhưng có lẽ đã xây từ lâu nên tòa nhà đã có nhiều chỗ cũ kĩ, cửa lớn phủ một tầng rỉ sắt, thậm chí còn có cây khô leo lên. Cả tòa nhà lớn ẩn hiện trong rừng cây khô cao ngất, lộ ra hương vị hoang vắng âm u. Nhìn lâu còn cảm thấy như có không khí quỷ dị thần bí của pháo đài Châu Âu, như thể bên trong có yêu quỷ phù thủy, người tới gần sẽ bị nguyền rủa -
Một chiếc xe hơi nhập khẩu màu xám bạc dọc theo đường núi chậm rãi đi đến, dừng lại cách ngôi nhà khoảng mười mét, theo đó, cửa kính đen được hạ xuống, bên trong là một người đàn ông chừng ba mươi, khuôn mặt sáng sủa dày dạn kinh nghiệm. Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà, khuôn mặt đẹp trai có vẻ sắc bén mà nghiêm túc.
"Anh nói chính là căn nhà này à?"
"Đúng vậy, chủ nhân nơi này bán cả căn nhà lẫn khu đất xung quanh, thủ tục đã xử lý gần xong, nhưng trước mắt vẫn không thể tìm được người ở......" Người đàn ông ngồi ở ghế lái cung kính nói.
"Vì sao người bán không thông báo cho người kia chuyển đi?" Người đàn ông nhíu mày.
"Quản lí Vương công ty môi giới nói người bán dường như cũng không biết nơi này còn có người ở, bởi vì nơi này là di sản của đời trước. Mà con cháu bọn họ vì cần tiền quay vòng gấp, biết có người ra giá nên trực tiếp bán. Khi tôi tới nghiệm thu phòng ở mới biết được người bên trong không hề có quan hệ với chủ nhà, nhưng lại ở gần hai mươi năm rồi......"
"Thật là kỳ lạ, hai mươi năm qua cũng không biết nhà này có người khác ở sao? Chẳng lẽ không thu tiền thuê nhà?"
"Dường như người này có quan hệ với cha ông của người bán, nên họ mới tặng căn nhà này cho người kia ở."
"Trong nhà là ai ở?" Người đàn ông lại hỏi.
"Nghe nói vốn là cha và con gái, nhưng sau khi người cha qua đời, chỉ còn lại đứa con. Tôi đến tìm hiểu vài lần, hỏi mấy gia đình gần đây đại khái biết được một ít tin tức. Bọn họ nói cô gái này ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trước mắt ở cùng ba đứa trẻ."
"Còn có...... Ba đứa trẻ con?" Người đàn ông giật mình.
"Đúng vậy, nhưng mà hình như đã ly hôn rồi, mọi người xung quanh chưa từng thấy chồng của cô ấy, ngẫu nhiên chỉ có cô ấy và ba đứa bé ra vào......"
"Cô ta hiện đang làm gì? Công tác? Tên đầy đủ?"
"Cũng không rõ. Thật ra cô ta rất ít nói chuyện cùng hàng xóm xung quanh. Nơi này lại cách tiểu khu phía dưới một đoạn, cho nên người trong tiểu khu gần như không liên hệ cùng người nhà này."
Người đàn ông nhíu mày, "Như vậy, cô ta có biết căn nhà này đã bị bán chưa?"
"Không rõ lắm, bởi vì không thể nào liên lạc, cũng vẫn không thể tìm được người. Tôi đến điều tra vài lần cũng chưa thấy có ai ra vào, ấn chuông cũng không có người mở......"
"Buổi tối thì sao? Buổi tối cũng không có người ở nhà sao?"
"Buổi tối? À, buổi tối...... Tôi đã tới một lần, nhưng trong phòng không mở đèn, nơi này lại tối như mực, cho nên tôi liền......" Khi nhìn thấy ánh mắt ông chủ anh liền ngậm miệng.
"Chậc, anh nhát gan như vậy sao có thể làm trợ lý cho tôi nhỉ?" Người đàn ông liếc anh một cái, đẩy cửa xe bước xuống, đi thong thả tới cửa lớn.
Nhìn xa không thấy, xuống xe đến gần mới phát hiện ra tòa nhà này thật sự không nhỏ. Tường cũng dùng đá đặc biệt xây cao khoảng một mét, bên trên nữa là thanh sắt hình hoa lan. Có chút ẩn mật, lại lưu lại một chút khe hở cho người nhìn trộm.
Người đàn ông đi đến trước cửa lớn, xuyên qua cửa lớn chạm rỗng nhìn vào bên trong sân nhà.
Trong lòng có hơi buồn bực, nơi này căn bản không giống như có người ở. Không nói đến kiến trúc cổ xưa, ngay cả cây cối bên trong vườn cũng lộn xộn, không hề được cắt tỉa......
Nhưng, nhìn kỹ, vẫn phát hiện có vết chân mờ mờ.
Ví dụ như, lối đi vào nhà chưa bị cỏ dại phủ kín, có thể thấy là thường xuyên có người đi lại.
Lại ví dụ như, chuông cửa này, có vết ấn.
Có thể thấy được, quả thực có người ở bên trong.
Nhưng bọn họ dường như muốn dựng nên tình cảnh hoang phế......
Thật kỳ lạ, có ai không muốn nơi ở của mình sạch sẽ chứ? Người trong nhà này dường như lại cố ý muốn để cho nhà mình có vẻ hoang vu......
Anh nhíu mày nhìn kiến trúc bên trong, suy tư vài giây rồi đưa tay ấn chuông cửa.
Trợ lý của anh nhanh chóng theo kịp, nói:"Tổng giám đốc, tôi nghĩ chuông cửa này có lẽ là hỏng rồi, lúc trước tôi ấn chuông nửa ngày cũng không có người đáp lại."
Quả nhiên, đợi gần năm phút, vẫn im lặng như cũ.
"Lại điều tra rõ ràng, nghĩ cách mau chóng tìm được khách trọ, mời cô ta chuyển đi. Dự án khách sạn mới của chúng ta đã làm xong, không thể tiếp tục chậm trễ." Người đàn ông nhíu mày, lấy khăn ra lau tay, lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Vâng."
"Đi thôi, buổi chiều còn có buổi trả lời phỏng vấn truyền thông, tôi phải trở về chuẩn bị trước."
Người đàn ông nói xong lại liếc mắt nhìn căn nhà một cái. Lúc xoay người định trở về xe hơi, một cô bé cầm hai túi plastic lớn từ đầu đường phía kia chậm rãi đi tới phía anh.
Anh sửng sốt, dừng bước, thầm nghĩ phương hướng này chỉ có căn nhà này. Cô bé đi về phía này, chẳng lẽ là......
Đang phỏng đoán, cô bé đã đi qua bên người anh, ngẩng đầu cười với anh rồi dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi nói:"Nơi này không có đường đâu, đi tiếp là rừng núi, nên quay xe lại thì hơn."
Anh ngẩn ngơ, cô bé này xem ra chỉ có bảy, tám tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu. Tóc mái bằng bị cắt hỏng thành hình răng cưa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé tăng thêm chút ngây ngô, nhưng khi con bé mở miệng, khẩu khí lại giống như người lớn.
Cô bé dứt lời liền tiếp tục đi về phía căn nhà, sau đó cô bé sờ soạng vài cái trên cánh cửa, cửa liền mở.
Anh kinh ngạc, lập tức tiến lên gọi cô bé lại.
"Bạn nhỏ, cháu ở nơi này sao?"
Cô bé quay đầu nhìn anh, gật gật đầu."Đúng vậy, đây là nhà của cháu."
"Vậy mẹ cháu ở nhà không?" Anh hỏi.
"Mẹ cháu?" Cô bé dừng một chút, trừng mắt, hiện lên cảnh giác, hỏi lại:"Các người...... Tìm mẹ tôi làm gì?"
"Chú có chuyện quan trọng cần tìm mẹ cháu nói chuyện, có thể mời cô ấy ra đây không?"
Cô bé nhíu mày, nhìn anh, "Tôi không có mẹ, các người muốn nói chuyện gì thì nói với tôi là được."
Anh kinh ngạc, ngạc nhiên nói:"Nơi này không phải còn có một cô gái họ Nhậm sao?"
"Cô ấy không ở đây." Cô bé nhanh chóng lắc đầu.
"Không ở đây? Ra ngoài sao? Khi nào về?"
"Không biết."
"Cô ấy không phải mẹ cháu, vậy là gì của cháu?"
"Vì sao tôi phải nói cho chú?" Cô bé trả lời thật sự tuyệt tình.
Anh và trợ lý đều giật mình kinh ngạc.
"Rốt cuộc các người tới nhà tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn chào hàng à?" Cô bé trừng mắt đôi mắt trong veo, hỏi.
"Không phải không phải, không phải các chú đi chào hàng......" Trợ lý của anh vội vàng lắc đầu.
"Vậy các người là ai?"
"Bọn chú là......" Trợ lý đang muốn giải thích, người đàn ông liền ngăn cản anh, sau đó lấy danh thiếp từ ví da, đưa cho cô bé.
"Em gái nhỏ, đây là danh thiếp của chú, cháu hãy đưa cho...... người lớn, bảo cô ấy liên lạc với chú."
Cô bé đặt cái túi lớn trong tay xuống, nhận danh thiếp, nhìn tên phía trên, trực tiếp đọc ra.
"Tập đoàn khách sạn Tư Mạn...... Tổng giám đốc...... Dịch Hành Vân?"
Anh nhướn mày, trẻ con bây giờ thật giỏi, tuổi còn nhỏ mà ngay cả tên anh cũng hiểu. Thậm chí, còn đọc đúng phát âm chữ "Hành" trong tên anh.
"Chú tên Dịch Hành Vân, làm ở khách sạn sao?" Cô bé ngẩng đầu nhìn anh.
"Đúng vậy." Nhìn bé làm bộ già giặn hỏi, làm anh vừa bực mình vừa buồn cười.
"Khách sạn chạy đến nhà tôi làm gì?"
"Điểm ấy, chú nghĩ nên để chú nói chuyện với người lớn nhà cháu, bảo cô ấy gọi điện cho chú." Nói chuyện mua bán nhà ở phức tạp với một cô bé là không cần thiết.
"Chú có thể nói với tôi." Cô bé nói.
Dịch Hành Vân ngừng cười.
Nên nói cô bé này trưởng thành sớm? Hay là khó trị?
"Cháu không hiểu đâu, để cho người lớn xử lý." Anh nhẫn nại nói.
"Người lớn nhà chúng tôi không xử lý loại việc này, cô ấy...... Cô ấy bận rộn nhiều việc, không có thời gian gọi điện thoại cho chú." Cô bé chần chờ nói xong, đưa danh thiếp lại cho anh.
Tiểu quỷ này......
Anh ngẩn ngơ, có chút không vui.
"Chuyện người lớn, trẻ con như cháu thì biết cái gì? Chú cũng bận rộn nhiều việc, thời gian của chú càng quý giá, bảo dì cháu hay là bất cứ ai nhà cháu mau chóng gọi điện thoại cho chú, chú sẽ chờ điện thoại của cô ta." Anh nghiêm mặt khẽ khiển trách.
"Oa...... Chú hung dữ như vậy làm gì? Chú như vậy ai còn dám gọi điện thoại cho chú chứ?" Cô bé trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói.
"Nha đầu này......" Anh bị chọc giận, khó trách anh ghét trẻ con, đứa bé không lớn không nhỏ trước mặt này lại càng không lễ phép.
"Tổng giám đốc, xin bình tĩnh, cô bé chỉ là trẻ con thôi." Trợ lý vội vàng tiến lên khuyên can, sau đó quay đầu cười dỗ cô bé nói:"Em gái nhỏ à, bọn chú thật sự có việc cần nói chuyện với người lớn trong nhà, ngoan, giúp bọn chú nói cho dì cháu được không?"
"Cháu không có dì." Cô bé lắc đầu.
"Vậy...... Là chị sao?"
"Cũng không phải chị."
"Hở?" Trợ lý sửng sốt.
"Rốt cuộc có chuyện gì? Các người nói rõ ràng trước, nói rõ ràng cháu mới có thể quyết định phải làm như thế nào!" Cô bé giống như người lớn làm vẻ mặt phức tạp.
"Trẻ con thì quyết định cái gì? Trực tiếp gọi dì hoặc chị gì gì đó đến đây nói chuyện. Nơi này đã bị bán, các người tốt nhất lập tức chuyển nhà đi!" Trợ lý cũng bị cô bé chọc giận, trực tiếp gào lên.
"Cái gì? Vì sao phải chuyển nhà? Đây là nhà của tôi." Cô bé nghe được sửng sốt.
"Quên đi, Minh Tông, đừng lãng phí thời gian với một tiểu quỷ, trực tiếp tìm nữ chủ nhân nói sau."
Dịch Hành Vân vẫy vẫy tay với trợ lý Lí Minh Tông, nhíu mày hỏi cô bé:"Như vậy đi! Đưa số điện thoại di động của người lớn trong nhà cho chú, chú sẽ trực tiếp tìm cô ấy đàm phán."
"Tôi có thể đưa số điện thoại của cô ấy cho chú, nhưng mà điện thoại của cô ấy tôi đang dùng. Chú gọi tới vẫn là tôi nghe mà thôi." Cô bé lấy một cái di động màu trắng từ trong túi ra, thực bất đắc dĩ nhún vai.
Dịch Hành Vân và trợ lý Lí Minh Tông của anh lại há hốc mồm.
Cô bé này cố ý muốn chọc giận bọn họ sao?
Ánh mắt sắc bén của Dịch Hành Vân còn phát hiện di động của tiểu quỷ này là một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới nhất.
"Có chuyện gì thì cứ gọi tới, tôi có thể nói chuyện cùng chú, số điện thoại của tôi là 3××××......"
Tiếp theo cô bé đọc ra một dãy số điện thoại di động, nhưng cô mới nói một nửa, một cậu bé từ trong nhà lao ra, hung dữ rống to.
"Đang làm cái gì đấy hả? Lề mà lề mề, rõ ràng đã về mà còn ở đó nói cái gì thế hả? Tôi sắp chết đói rồi! Còn không mau vào?"
Cô bé ngẩn ngơ, giật mình vỗ cái trán, "À à! Tôi thiếu chút nữa đã quên...... Được rồi được rồi, tôi vào ngay đây......"
Dứt lời, cô kích động vào cửa lớn, dùng sức dập cửa, hoàn toàn không nhìn đến hai người đàn ông ngoài cửa, vội vàng chạy vào nhà.
Dịch Hành Vân và trợ lý của anh cứ như vậy ngẩn ra vài giây, luôn cảm thấy bị tiểu quỷ kia dắt mũi.
"Tổng giám đốc...... Làm sao bây giờ?" Lí Minh Tông ngập ngừng nhìn khuôn mặt đẹp trai đông lạnh của ông chủ.
Dịch Hành Vân nhíu mày, tức giận xoay người trở về xe, lạnh giọng nói:"Xem ra người phụ nữ họ Nhậm kia căn bản không rõ lập trường của mình, quăng giấy chứng nhận nhà đất đi, hạn cho cô ta trong vòng ba ngày cút khỏi nơi này."
"Nhưng nhỡ cô ta không chịu ra mặt......" Lí Minh Tông lại hỏi.
Anh dừng chân, quay đầu liếc nhìn căn nhà một cái.
"Vậy trước cắt nước cắt điện, xử lý theo pháp luật, trực tiếp tố cáo cô ta chiếm đoạt, để toà án đến giúp chúng ta đuổi người."
"Như vậy có sợ làm to chuyện hay không ......"
"To chuyện càng tốt, có thể giúp khách sạn mới của chúng ta nổi tiếng!" Anh hừ lạnh.
Lí Minh Tông âm thầm thở dài, ông chủ này của anh thật sự là người lạnh lùng lại đáng sợ.
"Nhưng mà, cô ta sẽ không muốn để lớn chuyện." Dịch Hành Vân lại nói tiếp.
"Làm sao mà anh biết?" Lí Minh Tông kinh ngạc.
"Người bình thường đều rất sợ gặp phải phiền toái từ tòa án, nhất là phụ nữ lại mang theo ba đứa trẻ con. Cô ta để bọn trẻ ở lại trong nhà một mình, đã sớm phạm pháp. Tôi dám cam đoan, người phụ nữ họ Nhậm này chỉ cần nhìn thấy giấy chứng nhận nhà đất sẽ nhanh chóng tới tìm tôi thôi."
Dịch Hành Vân lên xe, chắc chắc cong khóe môi.
"Cô ngốc muốn chết, Hiểu Niên, người kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cô còn dong dài với anh ta không dứt."
Trên bàn ăn lớn, ba đứa trẻ con đang ngồi bên cạnh bàn ăn bữa tối, hai nam, một nữ, thoạt nhìn đều chỉ khoảng bảy tuổi.
Trong đó một bé nam bộ dạng thông minh sáng sủa vừa ăn mỳ Ý vừa mắng, giống như cô bé làm sai chuyện lớn.
Cô bé thực vô tội bĩu môi, cô tên Nhậm Hiểu Niên, buổi chiều mới đứng ở cửa nói chuyện cùng Dịch Hành Vân kia đã bị mắng rồi.
"Tôi chỉ muốn biết anh tới làm gì, muốn hỏi rõ ràng thôi." Cô giải thích.
"Mặc kệ anh ta muốn làm cái gì, cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta tốt nhất là đừng tiếp xúc với người ngoài mới không rước lấy phiền toái." Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của cậu bé đen lại, nhíu mày giống như người lớn.
"Tôi biết, nhưng anh ta nói có chuyện quan trọng......" Nhậm Hiểu Niên lại nói.
"Toàn thế giới này chuyện quan trọng nhất chính là chuyện của chúng ta, cái khác thì không cần quan tâm." Cậu bé vẫn dùng loại khẩu khí hoàn toàn không phù hợp với tuổi trách mắng cô.
Một cậu bé trắng trẻo thanh tú khác vốn vẫn đang cúi đầu chơi game, nghe anh càng nói càng lớn tiếng, nhịn không được ngẩng đầu mở miệng nói chuyện thay Nhậm Hiểu Niên.
"Được rồi, Thần Võ, cậu đừng có dọa Hiểu Niên, cậu cũng biết cô ấy từ trước đến nay luôn thiếu đầu óc như vậy!"
"Cô ta chỉ thiếu đầu óc thôi sao? Vừa rồi còn ngu ngốc suýt chút nữa nói ra số điện thoại di động của mình. Nhìn lại chuyện tốt cô làm đi, hôm kia 'lại' phá hỏng máy móc......" Nói tới đây, cậu bé quăng thật mạnh dĩa lên trên bàn ăn, ăn không vào.
Nhậm Hiểu Niên ăn năn liếc anh một cái, lẩm bẩm nói:"Thực xin lỗi...... Tôi cũng không cố ý......"
"Chính là không cố ý mới đáng sợ, trời mới biết chừng nào thì cô sẽ khiến căn nhà này nổ tung." Cậu bé xoa mi tâm hét lớn.
"Tôi cũng đâu có khoa trương như vậy, Nam Cung Thần Võ, anh đừng nói lung tung." Nhậm Hiểu Niên tức giận hét tên của anh.
"Không có sao? Tuần trước là ai suýt chút nữa đốt nồi trụi lủi còn định châm lửa?" Bạn nhỏ Nam Cung Thần Võ mồm miệng thực sắc bén lại chanh chua.
"Đó chính là...... Chính là...... Tôi nhất thời đã quên mình đang nấu canh......" Khí thế Nhậm Hiểu Niên suy sụp.
"Đúng, cô thường hay quên rất nhiều chuyện." Nam Cung Thần Võ tiếp tục châm chọc.
"Đó là bởi vì tôi phải làm rất nhiều việc, bằng không về sau anh nấu cơm đi!" Cô kháng nghị.
"Không, nấu cơm là chuyện của phụ nữ."
"Ai quy định?"
Hai người càng nói cơn tức càng lớn, cậu bé thanh tú vừa chơi game vừa khuyên nhủ:"Được rồi, khi ăn cơm mà cãi nhau sẽ không tiêu hóa được đâu. Hai người đều im hết đi, có chuyện chờ ăn xong bữa tối nói sau......"
Nhậm Hiểu Niên và Nam Cung Thần Võ đều im miệng, đồng thời quay đầu nhìn anh.
"Tiểu Bạch, cậu chơi trò chơi của cậu là được rồi!" Nam Cung Thần Võ hừ một cái.
Nhậm Hiểu Niên cũng nhịn không được nói anh:"Còn nói bọn tôi? Chính anh có ăn cơm đâu? Dạ Bạch, anh có thể buông máy chơi game xuống trước hay không? Đĩa mì Ý của anh lạnh rồi đó."
Cậu bé thanh tú tên Phương Dạ Bạch, anh thực bất đắc dĩ hất tóc mái gần như che hết cả mắt, liếc mắt nhìn đĩa mỳ Ý, nhẹ nhàng nhíu mày.
"Hiểu Niên, lúc nào cô cũng làm mỳ Ý, tôi thật sự ăn ngấy rồi."
Nhậm Hiểu Niên phồng má tức giận, bỗng nhiên nhảy xuống ghế dựa, hét lớn về phía hai người bọn họ: "Không muốn ăn thì tự đi mà nấu, tôi nhiều việc như vậy còn phải chăm sóc các người, mệt chết mất!"
Phương Dạ Bạch nhanh chóng ngậm miệng, giả vờ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đánh điện tử.
Nhưng Nam Cung Thần Võ lại châm chọc hừ nói:"Đây là cô nợ bọn tôi! Còn dám than khổ."
Nhậm Hiểu Niên đột nhiên cứng đờ, sau đó khí thế suy sụp cúi thấp đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là oan ức cùng bất đắc dĩ.
"Đúng, đúng là tôi nợ các người, nhưng cũng không phải lỗi của tôi, tôi cũng là người bị hại mà!"
Nhìn cô uể oải khổ sở, vẻ mặt Nam Cung Thần Võ cũng hòa nhã hơn, miệng độc cũng ngậm lại, ấn điều khiển từ xa bật tivi, đơn giản vừa ăn mỳ Ý vừa xem tin tức.
Bạn nhỏ Phương Dạ Bạch cũng buông máy điện tử, đi đến bên cạnh Nhậm Hiểu Niên, lấy từ túi tiền ra một cái nho nhỏ gì đó nhét vào trong tay cô.
"Hiểu Niên ngoan, đừng buồn, cho cô chơi."
Cô cúi đầu nhìn quả cầu sắt nhỏ trong lòng bàn tay. Phương Dạ Bạch vươn ngón tay nhỏ bé gõ nó một cái. Nó đầu tiên là lăn lộn một chút, sau đột nhiên vươn ra bốn cái chân, khiêu vũ ở trong lòng bàn tay cô, vừa múa còn vừa phát ra âm thanh đáng yêu:"Hiểu Niên cô thật đẹp, Hiểu Niên cô thật đáng yêu, Hiểu Niên cô vĩ đại nhất......"
Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, bị chọc cười ha ha, "Oa oa oa, Dạ Bạch, anh rất lợi hại, lại thiết kế đồ chơi mới."
"Cái này có thể ghi âm, cũng là USB." Phương Dạ Bạch nói lại gõ hình cầu một cái, nó lập tức thu lại thành một quả cầu.
"Thật sự rất thú vị! Anh là thiên tài, Dạ Bạch." Cô vui vẻ khen ngợi.
Phương Dạ Bạch nhìn cô cười, nụ cười ngây thơ đáng yêu tựa như thiên sứ nhỏ.
"Thú vị cũng sắp cầm đi bán đi, chúng ta sắp ăn không khí rồi." Nam Cung Thần Võ lạnh lùng nhắc nhở.
Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, "Thật vậy chăng? Thần Võ, tiền...... Lại không đủ sao?"
"Đúng vậy, tiền chúng ta gửi ngân hàng không còn mấy đâu."
"Hả?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch.
"Cô làm việc bừa bãi càn rỡ như vậy thì tiền cũng chảy mất, cái máy cô làm hỏng lúc trước cũng mấy chục vạn." Nam Cung Thần Võ hừ lạnh nói.
"Trời ạ, hôm nay khi tôi đi mua đồ ăn phát hiện trong ví tiền không còn lại bao nhiêu tiền, đang muốn đi lĩnh tiền......" Khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn suy sụp.
"Sổ tiết kiệm vốn có thể chống đỡ nửa năm, kết quả bởi vì cô sơ ý, bây giờ chỉ đủ chống đỡ hai tháng."
Nam Cung Thần Võ lườm cô.
"Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Cô phiền não dùng bàn tay nhỏ bé chụp vào trán, chụp đến nỗi cái trán đỏ lên.
"Đừng lo lắng, Hiểu Niên, cầm bán là có tiền thôi, hơn nữa tôi còn rất nhiều." Phương Dạ Bạch vỗ vỗ bả vai của cô, lại lấy từ trong túi ra mấy cái đồ chơi tạo hình kỳ lạ.
"Oa nha, nhiều như vậy!" Cô kinh ngạc hô to.
"Xem, chúng nó sẽ cùng nhau khiêu vũ đó." Anh đặt mấy vật nhỏ này trên mặt đất, lấy tay gõ nhẹ lên, toàn bộ đồ chơi vươn chân ra, không ngừng khiêu vũ, quay cuồng.
"Ha ha...... Thật hay!" Cô ngồi xổm xuống lại gõ vào chúng, toàn bộ lại thu về.
"Chơi vui sao? Còn có thể bắt bọn nó tổ hợp đấy." Anh cũng ngồi xổm xuống, đặt đống đồ chơi thành một chuỗi, sau đó gõ một chút. Toàn bộ đồ chơi liền khiêu vũ giống nhau, rất là đáng yêu.
"Oa oa! Thật thú vị......"
Hai bạn nhỏ cứ như vậy chơi tiếp, hồn nhiên đã quên chuyện không có tiền.
Hai tên tiểu quỷ.
Nam Cung Thần Võ khẽ gắt một tiếng, mặc kệ bọn họ, quay đầu nhìn tin tức nhàm chán.
Người dẫn chương trình đọc một số tin tức vô nghĩa giống con vẹt. Anh lạnh mặt, xem câu được câu không, phút chốc, anh biến sắc, thiếu chút nữa nghẹn chết, vội hô:"Tiểu Bạch, Hiểu Niên, hai người mau xem tin tức!"
"Làm sao vậy?" Hai người bọn họ ngẩng đầu nhìn TV.
Tivi đang thông báo tin tức, nói cái gì mà khách sạn, nhưng hình ảnh trên màn ảnh lại là khung cảnh xung quanh nơi này cùng căn nhà bọn họ đang ở.
"Tập đoàn khách sạn Tư Mạn nổi tiếng toàn cầu đầu tư hơn mười triệu, quyết định xây nên một khách sạn xa hoa hoàn mĩ bậc nhất ở Đài Bắc. Địa điểm là một mảnh đất lớn nơi rừng núi ngoại thành Đài Bắc. Nơi này chỉ có một tiểu khu cũ, phía trên là một mảnh đất chưa khai phá. Phong cảnh hợp lòng người, hoàn cảnh thanh u, cũng là nguyên nhân chính tập đoàn Tư Mạn chọn nơi này......"
Tiếp theo, một người đàn ông với khuôn mặt đông lạnh xuất hiện trên màn ảnh, lấy khẩu khí rõ ràng trầm ổn nói:"Tập đoàn Tư Mạn chúng tôi lần này chuẩn bị xây dựng một khách sạn nghỉ ngơi có hồ nhỏ theo phong cách Nhật Bản. Toàn bộ kiến trúc và phong cách khách sạn lấy thiền ý Nhật Bản làm chủ đạo. Đến lúc đó, toàn bộ kiến trúc làm bằng gỗ sẽ hòa hợp với núi rừng, khu đất này cũng trở khách sạn ven sông loại nhỏ vùng ngoại thành Đài Bắc......"
"A? Người này...... Người này chính là người đàn ông hôm nay đứng ngoài cửa! Hình như tên là cái gì mà ..... Hành Vân Lưu Thủy......" Nhậm Hiểu Niên trợn to hai mắt, chỉ vào màn hình hô.
Gương mặt trắng trẻo khôi ngô, ngũ quan thanh nhàn lại có vẻ lạnh lùng, tóc ngắn thoải mái được chải chốt chỉnh tề, lời nói cử chỉ toát ra sự tự phụ tài trí hơn người cùng xa cách.
"Tổng giám đốc tập đoàn khách sạn Tư Mạn...... Dịch Hành Vân......" Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm chữ nhỏ giới thiệu trên màn ảnh, đọc ra người nọ tên.
"Đúng đúng đúng, là anh ta! Anh ta đưa cho tôi danh thiếp......" Cô xoay người liều mạng tìm trong đống túi ra cái danh thiếp."Xem, anh ta tên Dịch Hành Vân."
"Người này...... Thì ra đây là nguyên nhân anh ta tới cửa? Anh ta biến nơi ở của chúng ta thành khách sạn?" Nam Cung Thần Võ nhăn mày nhỏ lại.
"Cái gì? Anh ta muốn xây khách sạn ở đây? Thật hay giả vậy?" Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc hô.
"Không phải anh ta đã nói rồi sao? Bây giờ, anh ta nhất định là đang có ý với căn nhà này."
"Vậy đừng để ý đến anh ta là được, dù sao chúng ta không bán."
Cô hừ nhẹ một tiếng, nhưng vừa mới dứt lời, phóng viên trong tivi ôn hoà đối thoại với Dịch Hành Vân lại như quăng cho họ một quả bom phát nổ.
"Nghe nói nơi đó có một khu đất khó giải tỏa?"
"Không, rất thuận lợi, trước mắt đã xử lý xong."
"Toàn bộ sao?"
"Đúng, bao gồm toàn bộ đất xung quanh đều đã hoàn thành thu mua. Trong đó còn có tòa biệt thự châu Âu, cũng đã hoàn thành thủ tục chuyển giao. Biệt thự kia cũng không tệ lắm, đang định giữ lại, xây lại thành nhà hàng......"
Ba bạn nhỏ nghe được sửng sốt, sau đấy Nam Cung Thần Võ hồ nghi nhìn cô.
"Hiểu Niên, căn nhà này...... Là của ba cô sao?"
Nhậm Hiểu Niên ngẩn người một lát mới nói:"Chắc là vậy, chúng ta đã ở lâu vậy rồi......"
"Chắc?"
"Ai, yên tâm yên tâm, căn nhà này tuyệt đối là......" Nhậm Hiểu Niên nói xong, đột nhiên nhớ tới cái người ôn hoà đi cùng Hành Vân nói căn nhà này không phải của cô, nên cô bất chợt ngừng lại.
Thật ra cô cũng không rõ chuyện nhà ở này lắm. Trong ấn tượng, sau khi cô theo ba từ Mỹ trở về vẫn ở đây, cô đương nhiên cho rằng đây là của nhà cô.
"Cô có chứng nhận sở hữu đất không?" Nam Cung Thần Võ lại hỏi.
"Hở? Chứng nhận sở hữu đất là gì?" Cô ngơ ngác hỏi lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ tái nhợt.
"Là giấy chứng minh cô có quyền sở hữu căn nhà này." Phương Dạ Bạch giải thích.
"Tôi không biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua......" Cô có chút bất an.
Lúc này, phóng viên trong tivi lại nói:"Khách sạn cao cấp này khi nào sẽ khởi công?"
"Một tuần sau bắt đầu san bằng đất, dự tính một tháng nữa sẽ khởi công." Dịch Hành Vân trả lời như thế.
"Một tuần?" Nam Cung Thần Võ hô nhỏ.
Lúc này Nhậm Hiểu Niên thật sự hoảng, cô bối rối nhìn về phía anh, nói:"Làm sao bây giờ? Thần Võ, buổi chiều lúc bọn họ đến có nhắc tới...... Nói...... Nói...... căn nhà này là của họ......"
"Cái gì?" Sắc mặt Nam Cung Thần Võ khẽ biến.
Phương Dạ Bạch dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên đi đến phòng khách, cầm lại một phong thư, nói:"Đây là thư lúc chạng vạng tôi nhặt được ở cửa, bên trong hình như nói muốn chúng ta chuyển đi."
Nam Cung Thần Võ đoạt lấy bức thư, cúi đầu đọc, kinh ngạc nói:"Đây là giấy tờ tồn chứng! Bên trong còn có một phần số liệu...... Nhà cùng đất cũng không phải của Hiểu Niên. Lúc trước người sở hữu là Phú Vinh Nhân, năm ngoái hắn ta đã chết. Căn nhà này tháng trước đã bị bán đi rồi, bây giờ, người sở hữu căn nhà và khu đất là...... Dịch Hành Vân......"
Nhậm Hiểu Niên tiến lên xem đống tư liệu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh.
"Trời ạ...... cho tới bây giờ tôi cũng không biết nhà này không phải của ba......"
"Phiền toái rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Nam Cung Thần Võ vặn vẹo.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự sẽ bị đuổi đi sao?" Nhậm Hiểu Niên sắp khóc.
"Chúng ta có thể đi đâu? Tất cả mọi thứ đều ở đây, chúng ta tuyệt đối không thể rời đi. Quan trọng hơn là, chúng ta có thể tiếp xúc hoặc giao tiếp với người ngoài sao? Thời gian lâu, nhất định sẽ có người phát hiện chúng ta rất kỳ lạ." Nam Cung Thần Võ nghiêm khắc giáo huấn.
Nhậm Hiểu Niên cùng Phương Dạ Bạch đều ngẩn ra.
Đúng vậy, tuy rằng nhìn qua không có gì, nhưng nếu để lâu người ngoài nhất định sẽ phát hiện ba đứa nhóc bọn họ rất không bình thường......
Rất rất rất rất...... Không bình thường!
"Tôi thấy, nên để 'Người lớn' ra mặt giải quyết chuyện này."
Nam Cung Thần Võ cùng Phương Dạ Bạch đều nhìn Nhậm Hiểu Niên.
Nhậm Hiểu Niên sửng sốt một lát, chậm rãi nhăn mày, cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Dịch Hành Vân trong TV. Lại quay đầu nhìn cầu thang âm u thông xuống tầng hầm ngầm, bất đắc dĩ nói:"Thời gian còn chưa tới, người lớn không thể đi ra. Tôi thấy, tôi đi nói chuyện cùng vị tiên sinh 'Hành vân lưu thủy' kia trước thì hơn......"
Ch. 02 → |