Vay nóng Tima

Truyện:Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Chương 05

Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún
Trọn bộ 40 chương
Chương 05
Cầu xin hắn chữa chân 
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Siêu sale Shopee


Lật Thế khóc cực kì đáng thương, khắp mặt đều là nước mắt cùng với nước mũi, không ngừng van xin hắn buông tha mình, phía sau Bin Laden cảnh giác dựng lỗ tai lên, nghiêm túc thu lại đầu lưỡi.

"Bạch Giang yeutruyen. net Xuyên, huhu Bạch Giang Xuyên, tôi không muốn bị anh thao, anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không muốn mà! "

"Em muốn cho tên nào thao? " Hắn chậm rãi cởi bỏ thắt lưng, " Ngoại trừ anh, ai còn dám động vào em?"

Lật Thế cúi đầu dùng sức lau nước mắt, hốt hoảng thút thít mũi.

"Liếm cho tôi!"

Cô không nghe theo mệnh lệnh, tay nhanh chóng kéo cửa xe ra bỏ chạy, xém tí nữa vấp ngã ở cửa xe, Bạch Giang Xuyên không kéo cô lên mà chỉ hét lên một tiếng.

"Bin Laden!" Ngữ khí của hắn hoàn toàn không che dấu được sự tức giận.

"Gâuu!"

Chó săn thoăn thoắt đè thấp người, nhanh chóng nhào lên phía trước, tốc độ nhanh đến kinh người. Lật Thế cho rằng bị đuổi tới cùng lắm chỉ bị quật ngã, nhưng không nghĩ tới nó lại mở miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, hướng bên đùi phải cô hung hăng cắn xuống.

Cả người bị quật ngã trên mặt đất, thất thanh kêu đến tê tâm phế liệt làm cho người qua đường cả người đều run lên, bên dưới chó săn điên cuồng dùng sức cắn xe cẳng cô, máu càng lúc càng nhiều, nhiễm ướt toàn bộ mặt đất. Nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, thét chói tai chạy trốn khắp nơi.

"Cứu mạng.... A Cứu mạng! Huhu mau cứu tôii... !"

Lật Thế khóc đến khàn cả giọng, cẳng chân đau đến không còn cảm giác, một chút cũng không dám nhúc nhích, đây là lần khiến cô cảm thấy sợ hãi nhất từ trước đến nay. Mà trước mặt mấy chục mét là Cục Cảnh Sát, bên trong còn có vị cảnh sát thấy được cảnh này, chuẩn bị chạy tới, lại không biết vì sao, tạm dừng mấy giây liền xoay người trở về.

"Không, không cần, cứu tôi! Van xin các người mau đến cứu tôi! Tôi đau quá, huhu.. !"

"Giờ mới biết đau?"

Giọng cười như ma quỷ truyền đến đỉnh đầu cô, cả người mặc bộ đồ vận độn trắng sạch sẽ cũng không thể che lấp được sự tàn độc, Bạch Giang Xuyên nhìn thoáng qua chú chó vẫn đang cắn người, hô một tiếng tên nó.

"Bin Laden"

"Gâuu!" Nó lập tức nhả cẳng chân ra, liếm liếm chóp mũi dính đầy máu của mình. Bên dưới là miệng vết thương chảy đầy máu, da tróc thịt bong, mơ hồ còn có thể nhìn thấy gân bên trong.

" Thiếu tí nữa chân em liền bị phế nha." Bạch Giang Xuyên không nặng không nhẹ đạp vào chân cô, " Lần trước anh đã hỏi em còn dám chạy nữa không chẳng phải sao? Kết quả chưa tới mấy ngày, lại dám làm ra điều tương tự thứ hai, em đoán xem, lần sau em chạy trốn, cả hai đùi hẳn là đều bị phế hết nha?"

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại khiến Lật Thế tràn ngập sợ hãi, khóc lóc bò đến chân hắn ôm chặt không buông kêu to cứu mạng.

" Tôi thực sự... thực sự không dám, xin anh thương xót, bỏ qua cho tôi đi huhu, đau quá, Bạch Giang Xuyên mau cứu tôi!"

"Đau? Nếu không thì cho em đau đến chết đi nhở."

Cô cả người cứng đờ, cẳng chân truyền đến cảm giác nóng rát cùng đau đớn, còn có nước miếng chó săn lưu lại trên miệng vết thương, làm cô có cảm giác chỉ một giây sau đó nó liền đem cả người cô xé rách thành nhiểu mảnh.

Bạch Giang Xuyên cúi đậu miệt thị, mái tóc dài che đi đôi mắt, hắn bực bối hất tóc lên, giây tiếp theo, khom lưng bắt lấy cổ áo cô, dừng sức đem cô kéo lê vào trong xe.

Lật Thế lớn lên nhỏ xinh, dáng người gầy yếu, cho dù có đến mười người như cô cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn có đôi mắt dịu dàng bình tĩnh như nước độc nhất vô nhị, nhìn bất luận kẻ nào, phảng phất tai ương sắp ập đến kẻ đó.

Giờ phút này Lật Thế nhìn đến vị cảnh sát đứng yeutruyen. net trong đồn kia chỉ trơ mắt nhìn cô bị cưỡng ép bắt đi, đứng ở đó hoàn toàn không nhúc nhích, lại rõ ràng cảm nhận được sự bất lực cùng với áy náy trong ánh nhìn.

Máu rơi đầy đất, cô vừa khóc vừa bị kéo lê trên mặt đất bẩn, cổ bị hắn bóp chặt cưỡng ép đưa vào trong xe, đóng sầm cửa.

Nam nhân thực sự tức giận, thậm chí muốn đưa tay lên đánh cô mà cô vẫn luôn khóc, trông cực kì uất ức, đáng thương.

" Muốn ở trước mặt tôi chơi trò giả chết?"

Lật Thế không phản ứng, cả người ngây ngốc sững sờ, ngay lập tức một bên má mềm mại liền xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi.

"Đau không?" Hắn hỏi.

Bạch Giang Xuyên nắm lấy tóc cô kéo ra phía sau, tức giận nói, "Lão tử hỏi em, còn không trả lời?"

"Xin lỗi... Thực xin lỗi." Lật Thế giơ tay lau nước mắt, thương tăm khóc ròng nói, "Tôi không biết mình làm sai cái gì, tôi chỉ quá sợ, mới... mới muốn chạy trốn, anh đừng đánh tôi, huhu thực xin lỗi."

" Xem ra em vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn nhở?"Khóe miệng hắn nhếch lên, sắc mặt dữ tới đi tới véo cằm cô.

" Là tôi đối với em quá mức hiền từ, mới khiến em tưởng tôi là người tốt đi. Hiện tại tôi liền cho em biết thế nào là quy củ, từ hôm nay trở đi, nhìn thấy tôi liền quỳ xuống, dập đầu cung kính, một cái cũng không thể thiếu."

" Lật Thế, được anh coi trọng là phúc khí của em." Bạch Giang Xuyên nhìn cô cười, tựa như tu la tràng từ địa ngục bò tới, " Bằng không với tình hình em hiện tại, sớm đã bị chó hoang ăn thịt."

Cô cố kiềm nén nước mắt như trân châu chảy xuống, " Tôi không rõ... Vì sao lại đối xử với tôi như vậy, không cần như vậy được không, tôi thực sự đau quá, tại sao phải dập đầu với anh, huhu tôi cũng chưa làm sai chuyện gì mà!"

"Lão tử hiện tại không có tâm tình nói chuyện với em! Chỉ cần phản bác một câu, tôi liền không chữa trị chân cho em, tin tưởng tôi, ngày mai cái chân này liền có thể phá bỏ.

Lật Thế không ngừng thút thít cái mũi, cực kì ủy khuất, không dám phát lên bất kì tiếng khóc nào.

Cả khuôn mắt biến sắt như gan heo, chậm rãi cong lưng, mặt dán lên mặt đất, tóc ngắn theo gương mặt chảy xuống chạm đến mặt đất, thành khẩn dập đầu, cầu xin hắn chữa trị chân cho mình.

Điều khiến cô nhục nhã nhất, cũng là lựa chọn duy nhất bây giờ của cô.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-40)