Có tớ ở đây, cậu yên tâm (1)
← Ch.01 | Ch.03 → |
Mộc Tuyết đột nhiên mở mắt ra.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, bốn phía là màu trắng.
Mộc Tuyết hít sâu một hơi, cô xác nhận, mình trùng sinh.
Trùng sinh không sớm không muộn, vừa vặn ngay ngày đó lúc cô mặt mày vàng vọt.
Đúng vậy, mặt mày vàng vọt. Vốn là hôm nay, bởi vì tối hôm qua cô bị cha mẹ trừng phạt quỳ ở ban công cả đêm, vì thế khi đi học nhịn không được ngủ gật. Phạm Kiếm Xuân kéo tóc của cô lên tát cho cô một bạt tay, kêu cô đi ra cuối lớp đứng nâng ghế. Khi cô đứng lên chân như nhũn ra, kết quả không biết vướn phải cái gì, cước bộ lảo đảo, sau đó ghế bị ném xuống đất, cô cũng thiếu chút ngã sấp xuống. Kết quả Phạm Kiếm Xuân nghĩ là cô đang thị uy, lấy cây thước sắt màu đen tới, đánh vào trán cô, cây thước đen cắt rách từ cái trán tới gò má.
Nghĩ đến đây, Mộc Tuyết cười lạnh trong lòng, cái gì mà không biết vấp phải thứ gì, cô nhớ rõ khi Lâm Dư Phỉ ngã sấp xuống, chân của ả đặt ở bên ghế cô đàng cầm.
Lâm Dư Phỉ a Lâm Dư Phỉ, tất cả, từ bây giờ, một lần nữa bắt đầu.
"Này, tỉnh?"
Một giọng nam khàn khàn truyền tới, Mộc Tuyết gian nan xoay cái đầu bị thương, nhìn về phía Lưu Sảng.
Lưu Sảng bởi vì quanh năm huấn luyện thân thể, mới 15 tuổi đã cao 1m80, đường cong cơ thể cũng xuất hiện, ở trong một đống học sinh trung học tinh tế kia tuyệt đối có thể dùng từ lưng hùm vai gấu để gọi, khiến cho bình thường học sinh cùng lớp thấy cậu đều đi đường vòng. Nhưng lấy tâm lý tuổi 25 của Mộc Tuyết, đây chỉ là một thiếu niên có thân thể khỏe mạnh rắn chắc mà thôi.
"Ô......" Mộc Tuyết mở miệng, yết hầu đau đớn, làm cho cô không thể nói ra tiếng, ví dụ như, cậu là ai, sao lại ở trong này?
Dường như là nhìn ra Mộc Tuyết muốn hỏi cái gì, Lưu Sảng cười hì hì trả lời: "Tớ tên là Lưu Sảng, học ban 16 dưới lầu, chính là ban kém nhất trong lời của mọi người, ha ha. Là tớ đưa cậu tới bệnh viện, thật gầy mà, có được 60 cân* hay không hả? Cậu giống như con mèo vậy."
*1 cân= 10 lượng= 500g => 60 cân = 30kg
Mộc Tuyết nhìn cánh tay mình, quả thật vừa vàng vừa đen, gầy như cái que.
"À, cậu là Mộc Tuyết đúng không, bình thường nhìn cậu giống y như con chuột nhắt vậy, sợ hãi rụt rè đi theo phía sau Lâm Dư Phỉ, vừa thấy liền chán ghét. Nhưng hôm nay cậu thật sự là đủ siêu, ánh mắt kia, khí thế kia, giống như nữ quỷ hiện thế! Mặt Phạm tiện nhân bị dọa tới xanh mét ha ha ha ha......"
Mộc Tuyết nhịn, nhưng không thể nhịn được nữa, rốt cục liếc mắt. Vừa nãy là mèo bây giờ là chuột, người này tư duy cũng quá phát triển đi.
Lưu Sảng lơ đễnh, tiếp tục dùng khuôn mặt biểu đạt nội tâm của mình: "Vốn tớ chỉ đến xem náo nhiệt, nào biết liếc mắt một cái nhìn thấy cậu, quá khí phách, tim đập thật nhanh. Anh đây muốn nằm trên cậu, nhanh chóng làm em gái của tớ đi, sau này tớ sẻ bảo vệ cậu, sẽ không có ai dám tạt nước cậu từ trên lầu, xé sách bài tập của cậu, nhét sâu vào áo cậu."
Mộc Tuyết lấy khóe mắt liếc Lưu Sảng một cái, ở tuổi này, mọi người đều đã thanh xuân nảy mầm, nhưng cô có thể hiểu rõ, Lưu Sảng có vóc dáng lớn như vậy. Cái gì mà nói anh đây muốn ở trên cậu? Bởi vì mình sống lại giống như nữ quỷ hiện thế? Sau đó nhận mình làm em gái, như thế thì có thể dễ dàng đi dọa người sao!
Trong lòng tức giận, nhưng mà......
Trong trí nhớ, sau khi cô bị Phạm Kiếm Xuân đánh bị thương, tuy rằng cũng có vài lớp vây xem, nhưng cũng không ai chủ động đưa cô tới bệnh viện.
Vì thế, ngay từ đầu, vận mệnh của mình đã thay đổi sao?
Nghĩ đến đây, lời từ chối đi tới miệng lại bị nuốt vào, Mộc Tuyết nhìn Lưu Sảng, tuy rằng cũng không phải vô cùng tín nhiệm cậu, nhưng vẫn là khởi đầu. Khi mình học sơ trung, trừ bỏ Lâm Dư Phỉ thì một người bạn cũng không có, bây giờ mình phải có đồng bọn.
Lưu Sảng đang định tiếp tục tìm lý do, để cậu thuận lợi nhận nữ quỷ này làm em gái. Trời biết cậu thích xem phim ma khủng bố quỷ nhiều năm như vậy, chui vô số mộ phần mộ, coi quá nhiều hiện trường tai nạn, cũng không có phát hiện một lệ quỷ nào. Mắt thấy cô tuy rằng là người sống, nhưng khí thế mười phần, không nhận làm người mình thật sự là quá có lỗi với cảm xúc thật của bản thân!
Nhưng Lưu Sảng vẫn chưa nói tiếp, đã nhìn thấy Mộc Tuyết gật đầu.
Vì thế, Lưu Sảng...... Vui vẻ!
Sau đó cậu vui mừng khôn xiết chạy ra ngoài, thay Mộc Tuyết tính tiền thuốc men. Nói giỡn hả, em gái của Lưu tiểu gia đương nhiên Lưu tiểu gia sẽ phụ trách!
Lưu Sảng Lưu tiểu gia, nhận được một cô em gái giống như lệ quỷ, cậu thực vui vẻ.
Bản hiệu trường trung học và sơ trung ở cùng một chỗ, mà bản tên bệnh viện tuy rằng trên danh nghĩa là giáo viện (bệnh viện dành cho giáo viên), nhưng thật ra cũng có tiếp nhận chữa bệnh cho một số bệnh nhân trong khu, cho nên năng lực chữa trị rất cao.
Bởi vì là một giáo viện, bác sĩ và y tá cũng không đặc biệt ích kỷ tư lợi hám tiền, hơn nữa Lưu Sãng đã đóng một phần tiền thuốc, vì vậy bác sĩ cũng làm hết trách nhiệm, cưỡng chế yêu cầu Mộc Tuyết nằm viện. Bởi vì cảm thấy cô quá mức gầy yếu, bác sĩ lo lắng Mộc Tuyết có một số bệnh mà mình không kiểm tra được, hơn nữa vết thương nằm gần mạch máu, nằm viện sẽ có lợi hơn cho quá trình khôi phục.
Sau khi biết Lưu Sảng trả tiền viện phí, trong lòng Mộc Tuyết chấn động.
Cho tới nay, Mộc Tuyết đều rất khó nhận được hảo cảm và sự giúp đở của người khác, cô ở kiếp trước, trừ Lâm Dư Phỉ và người đàn ông kia, chưa bao giờ có người đối tốt với cô.
Lần này trùng sinh, bổng nhiên xuất hiện một người...... Thần kinh thô, không theo lẽ thường ...... Anh trai.
Trong lòng Mộc Tuyết vừa chua xót vừa khổ sở, cô và Lưu Sảng không cùng một loại người, cô không lý giải được lý do Lưu Sảng tràn đầy tự tin sẵn sang trả giá, nhưng mà, cô thực cảm động.
Đồng thời, cũng thực hâm mộ.
Người tự tin như ánh mặt trời, có được rất nhiều thứ, mới có thể hào phóng như vậy, không keo kiệt không so đo, muốn làm gì thì làm đó. Hơn nữa tin tưởng mình sẽ thành công, hễ trả giá sẽ có hồi báo, hễ cho đi sẽ có thu hoạch.
Không giống mình, tuy rằng có thể không ngần ngại trả giá, nhưng cho tới bây giờ chưa từng tự tin đối phương sẽ nhận, cho dù nhận, cũng không hy vọng xa vời đối phương có thể hồi báo. Luôn cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mỏng manh yếu ớt, sau đó mới có thể dùng hết sức mà bảo vệ giử gìn. Thật ra, như vậy là không bình thường.
Sau khi tan học, Lâm Dư Phỉ đến đây.
Lâm Dư Phỉ mặc đồng phục hồng trắng xen kẻ, đã mười bốn tuổi, làn da phấn nộn, dáng người yểu điệu, tuy không phải hoa hậu giảng đường, nhưng làm đóa hoa của ban vẫn dư sức.
Mộc Tuyết cẩn thận đánh giá Lâm Dư Phỉ.
Cây kẹp có hạt châu màu sắc rực rở trên đầu, là cô dùng tiền tiêu vặt tháng này mua cho, dây chuyền Tiểu Thiên sứ trên cổ là cô dùng tiền tiêu vặt tháng trước mua cho, lắt tay cỏ bốn lá màu hổ phách trên tay là quà sinh nhật tháng trước, còn có cái túi sách số lượng có hạn là cô dùng tiền mừng tuổi mua cho. (D: Vâng, chị chơi với bạn HẾT MÌNH, và chị bị bạn chơi lại vài vố HẾT HỒN)
Lâm Dư Phỉ lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, nhưng mà, gia cảnh rất kém cỏi.
Cha của ả là công nhân bị đuổi việc, lúc đầu ở trên đường khiêng vác đồ, đáng tiếc người này tính tình quá táo bạo lại thích so đo, luôn ganh tị một hai nguyên tiền với người khác. Nếu là người không so đo thì coi như xong, nhưng mà cha của ả không muốn làm việc. Kết quả lại một lần nữa cha ả gặp phải lưu manh, kết quả không chỉ không có tiền để trả, còn bị cướp hết tiền cha của ả còn bị đánh gảy một chân. Mẹ ả bán đồ ăn trong chợ, mỗi ngày đi sớm về khuya, nhưng vì cửa hàng không có mặt tiền, chỉ có thể bán dạo, cho nên mỗi ngày không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ miễn cưởng duy trì được cuộc sống của ba người.
Mộc Tuyết nở nụ cười.
Năm đó, xinh đẹp như vậy, vĩ đại như vậy - Lâm Dư Phỉ, làm bạn với cô nhiều năm như vậy - Lâm Dư Phỉ, lại đối với cô tốt như vậy, đi đâu cũng dẫn cô theo. Cho nên, Mộc Tuyết hận không thể moi tim gan của mình cho ả. (D: ý nói cái gì cũng muốn cho, không tiếc gì hết)
Chỉ cần là Lâm Dư Phỉ muốn, Mộc Tuyết đều lấy giúp ả, chỉ cần là nguyện vọng của Lâm Dư Phỉ, Mộc Tuyết đều đi thay ả thực hiện.
Tuổi nhỏ, Lâm Dư Phỉ chính là thần của Mộc Tuyết.
"Tiểu Tuyết, có khỏe hơn chút nào không?" Lâm Dư Phỉ lo lắng hỏi, đồng thời thật cẩn thận vươn tay chạm vào băng gạc trên đầu Mộc Tuyết: "Tiểu Tuyết tớ thật lo lắng cho cậu......"
Mộc Tuyết không lên tiếng, cô vẫn còn đang đánh giá Lâm Dư Phỉ, từ khi ả bắt đầu nói chuyện thì môi mím lại, tần suất nháy mắt của ả, còn có mũi ả thở nhẹ nhàng co rúm.
Bị ánh mắt sáng quắc của Mộc Tuyết nhìn, giống như X quang tiến hành xem xét, cả người Lâm Dư Phỉ cứng ngắc.
"Tớ không sao, cậu thật sự lo lắng cho tớ à?" Khi Mộc Tuyết mở miệng, giọng nói đã không còn khàn khàn, yết hầu cũng không có đau, cô cảm thấy kỳ quái, mới hơn hai tiếng đồng hồ, khỏi nhanh như vậy? Hình như da đầu cũng không còn đau nữa.
Lâm Dư Phỉ nghiêng người trên mép giường, "Đương nhiên rồi, cậu là người bạn tốt nhất của tớ. Đầu còn đau không?"
Mộc Tuyết thở dài: "Vậy sao cậu không đưa tớ tới bệnh viện? Còn chờ tới khi tan học mới đến thăm tớ, tớ mới không tin cậu lo lắng cho tớ đâu."
Trong lòng Lâm Dư Phỉ hoảng hốt, ả hồ nghi nhìn Mộc Tuyết.
Không thích hợp, Mộc Tuyết luôn luôn ôn nhu nhát gan, chưa bao giờ dám hỏi lại ả, hôm nay bị sao vậy?
"Tiểu ngốc, tớ vừa mới đi giải thích với thầy Phạm hộ cậu. Thầy Phạm rất nóng giận, tớ khuyên rất lâu, thầy mới không truy cứu trách nhiệm của cậu. Cho nên trễ như thế mới đến thăm cậu." Lâm Dư Phỉ cầm tay Mộc Tuyết: "Có tớ ở đây, cậu yên tâm."
Con mẹ nó có cô tôi yên tâm hả? Yên tâm đi tìm cái chết đúng không?! Trong lòng Mộc Tuyết tức giận mắng một câu, trên mặt lại không có bất kỳ thay đổi gì, còn học bộ dáng của Lâm Dư Phỉ mỉm cười.
"Thật là cám ơn cậu. Ông ta không truy cứu tớ, đến lượt tớ truy cứu ông ta. Dùng cách xử phạt về thể xác ngược đãi học sinh tới nỗi nằm viện, chuyện này cậu nhịn được, còn tớ thì không."
Lâm Dư Phỉ nghĩ mình đang nằm mơ.
"Tiểu, tiểu Tuyết, cậu sao vậy?"
Mộc Tuyết rút tay mình ra, cười dữ tợn: "Không có gì, tớ chỉ là bổng nhiên tỉnh ngộ mà thôi."
Lâm Dư Phỉ bị dọa đến đứng thẳng, ả nuốt nước miếng, lui về sau ba bước: "Tiểu Tuyết, cậu, nghĩ ngơi cho tốt, tớ đi về trước, ngày mai, ngày mai tớ mang đồ ăn tới cho cậu."
Nói xong, Lâm Dư Phỉ nhanh chóng cằm túi sách bỏ chạy, lại ngay lúc mở cửa đụng vào một thân thể rắn chắc.
"Ai lại không có mắt vậy hả?!" Lưu Sảng đang muốn đẩy người trước mặt, vừa cúi đầu thấy, tóc dài đồng phục màu hồng, ồ thì ra là nữ sinh.
"Lâm Dư Phỉ?"
"Đau quá......"
Cái mũi đau đớn, Lâm Dư Phỉ che cái mũi, nước mắt nhanh chóng tràn ngập hốc mắt.
Lưu Sảng sờ sờ ngực mình, rất không biết xấu hổ nói: "Ngượng ngùng, cơ ngực của tôi rất cứng rắn."
Lâm Dư Phỉ lại giật mình, nam sinh này thật vô liêm sỉ. Liếc mắt nhìn Lưu Sảng một cái, ả ôn nhu hỏi nói: "Xin chào, cậu cũng tới thăm tiểu Tuyết nhà tớ sao?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thủ ngày canh ba ~ meo meo ~
← Ch. 01 | Ch. 03 → |