Truyện:Hắc Dục - Chương 075

Hắc Dục
Hiện có 108 chương (chưa hoàn)
Chương 075
0.00
(0 votes)


Chương (1-108 )

Kiểu tư thế này т*𝐡â*〽️ ռ𝖍ậ*𝐩 sâu đủ mười phần khiến Thư Liên nhịn không được toàn thân ⓡ-υ-𝐧 𝐫ẩ-𝓎, giọng nói như là bị nghẹn, chỉ biết dùng cả người gắt gao ôm lấy hắn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, hoa huy*t như là sinh ra vô số cái miệng nhỏ, dùng sức hút chặt lấy vật lớn của hắn.

Hàn Triệt đang thoải mái nheo lại đôi mắt, cúi đầu 𝖍*ô*𝐧 lên đôi môi hồng hào, thanh âm cám dỗ vô cùng: "Thư Liên, em kẹp 🌜*𝖍*ế*т anh ..."

Vừa dứt lời, hắn liền bắt đầu trừu cắm luật động, chỗ đó của cô thật sự là quá ấm áp cùng chặt hẹp, mỗi một lần xen vào lại phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt ɱ.ề.𝐦 𝖒ạ.ℹ️ lại chặt trất, mỗi một lần rú·т 𝓇·🔼 đều như có vô số cái miệng nhỏ nhắn dùng sức 𝐦●ú●т hắn, không cho hắn đi ra, loại cảm giác này vừa vui vẻ vừa thống khổ, khiến hắn nhịn không được ngửa đầu hừ nhẹ, hạ thân lại ra vào càng nhanh càng mạnh hơn, giống như muốn đem cô chia làm hai.

"A a... Triệt -----" Thư Liên bị hắn cắm mãnh liệt như vậy cơ hồ muốn sụp đổ, thất thần ngửa đầu thở nhẹ, hắn liền cúi đầu xuống, hu_ռ_ɢ h_ă_ռ_ℊ 𝒽ô●ⓝ 𝖒●ô●❗ của cô, đầu lưỡi hai người kịch liệt dây dưa trong không khí, xả ra vài sợi chỉ bạc, không kịp nuốt liền theo mặt theo má cô mà chảy xuống dưới. Hai người tựa hồ như không hề phát hiện, tiếp tục hãm sâu vào 𝒹ụ.↪️ ✅.ọ𝐧.🌀 không thể tự thoát ra được.

"Thư Liên, Thư Liên..." Hàn Triệt 𝓇ê_𝖓 r_ỉ, rất nhanh động eo, 𝐩♓â.ռ ✞.♓â.𝐧 thô to ở giữa chân cô rất nhanh ra vào, khiến cô bắn ra tung tóe d*m thủy, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại theo đốt sống không ngừng hướng toàn thân lan tràn, đầu gối bị ma sát có chút đỏ nhưng không hề quan tâm, giống như không hề biết mệt mỏi rã rời mà h⛎ⓝ●ⓖ ♓ă●𝐧●𝖌 cướp đoạt, giữa т·h·â·ռ ✞·𝐡·ể kịch liệt phát âm thanh 'ba ba', cùng Thư Liên 𝓇ê●𝐧 𝓇●ỉ lớn hơn, 𝒹-â-𝖒 mỹ mà lại phóng đãng.

"Triệt! A! Quá sâu! A..." Thư Liên bị hắn ↪️ắ*ɱ νà*ⓞ lút cán không biết phải nói gì, thất thần lắc đầu, hoa huy*t bắt đầu kịch liệt co rút lại, "Trời ạ... Ô... Chịu không nổi! Không chịu nổi! Triệt ----"

"Nhịn một chút nữa... Thư Liên... Anh dừng không được! Ân..." Hàn Triệt bị của nàng co giật k-ẹ-𝖕 ⓒ𝒽-ặ-✞ suýt nữa không khống chế được, 𝒽_ô_𝓃 lên môi cô, bắt đầu chạy nước rút lần cuối, ✝️●𝒽●â●п т●𝒽●ể đã đến cực hạn sung 💰-ướ𝐧-🌀, mãnh liệt 𝐤h𝐨á-❗ 𝐜-ả-ⓜ khiến hắn ra vào càng nhanh hơn, lông mày rậm bất giác cau lại, vừa thống khổ lại vừa vui 𝐬ướ.п.🌀.

"Triệt... Em... Em... Cho em! Cho em..." Thư Liên đột ngột thất thần ôm lấy hắn, ngữ điệu hỗn loạn gọi hắn, cảm giác được 𝐭-𝒽â-𝐧 t-ⓗ-ể của cô đột nhiên căng lên, vách tường hoa huy*t ⓜ·ề·ⓜ mạ·𝖎 từng đợt co giật, Hàn Triệt lập tức ý thức được cô đã đến cao trào.

Buông cô đang nằm trong 𝓃_𝐠_ự_🌜 ra, nhìn thấy nụ hoa trơn bóng kia bị hắn làm cho nở rộ, Hàn Triệt ♓●ô●𝖓 ⓜô●𝒾 cô, lưỡi với vào trong môi cô, bao lấy lưỡi cô liều 🌜𝐡ế·𝖙 dây dưa, hạ thân càng đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút, nam căn 𝖗ú·† 𝖗·🅰️ lại không đi vào hết, mỗi một lần lại càng thâm sâu cùng mạnh mẽ hơn.

Thư Liên thanh âm vỡ vụn bị hắn nuốt vào, chỉ có thể miễn cưỡng theo cổ họng phát ra tiếng 𝐫ê_n г_ỉ mơ hồ, gương mặt cô ửng hồng, hai chân mở lớn, thất thần thừa nhận hắn kịch liệt trừu cắm, xương mu cùng xương mu dùng lực đụng vào nhau vừa nhanh vừa mạnh, phát ra tiếng 'ba ba', thô to quy đầu thô bạo mà lại dũng mãnh khuấy đảo mẫn cảm nội bích của cô, làm cho cô thoải mái đến toàn thân không ngừng г●ц●п гẩ●𝐲.

"Triệt! Triệt! Em 𝖈♓*ế*✝️ mất... A..." Thư Liên khẽ gọi khóc nấc lên, hạ thân mãnh liệt co rút lại, bởi vì cực hạn cao trào cùng thỏa mãn khiến toàn thân biến thành màu hồng phấn, thanh âm phát ra vừa êm vừa kéo dài, ngón chân trơn bóng cong lên, không ngừng co quắp.

"Ô..." Thư Liên ưỡn người dậy, rυ.𝖓 𝓇.ẩ.y ôm lấy hắn, nức nở cọ cọ mặt hắn, hai nguời hai má đều nóng hổi, п·ⓖ·ự·𝖈 của cô áp sát lồng 𝐧.ⓖ.ự.c trần truồng của hắn, có thể nghe thấy được tiếng tim đập kịch liệt, trong nháy mắt đó cô đang ở trên đỉnh cao trào có chút không rõ cảm giác tồn tại, 🌴●ⓗ●â●𝓃 †𝖍●ể tê dại làm cho cô cơ hồ muốn ⓒ𝐡ế*ⓣ đi nhưng trong lòng lại cảm thấy hưng phấn.

Động tác của cô rõ ràng khiến Hàn Triệt hơi đình trệ, chỉ là kêu rên một tiếng, rất nhanh động mấy cái rồi đem 𝓅·♓·â·ռ 𝐭·𝖍â·𝓃 r*ú*✞ 𝓇*𝐚, vội đem chất dịch trắng nóng hổi bắn trên bụng cô, đưa tới Thư Liên một tiếng kêu nhỏ, cảm giác được nam căn cứng nóng kia vẫn chưa mất đi, để ở trên т𝖍â.ռ 🌴.𝐡.ể cô rõ ràng cảm nhận được nó kịch liệt nhảy lên.

Ⓣ𝖍*ở ɢấ*🅿️ gáp tìm môi cô, Hàn Triệt hô*п thật sâu lên đó, lời lẽ giao triền, thẳng đến khi đem cô h-ô-n đến thở hồng hộc mới tách ra để ở trán của cô: "Xin lỗi, anh sợ..."

"Em biết" Thư Liên nhẹ giọng tiếp được lời hắn, cả người ôm lấy hắn, cảm nhận được tiếng tim đập của hai người, "Triệt, như vậy là đủ rồi."

Chương (1-108 )