Truyện:Hắc Dục - Chương 071

Hắc Dục
Hiện có 108 chương (chưa hoàn)
Chương 071
- h
0.00
(0 votes)


Chương (1-108 )

Thư Liên vừa ♓-ô𝐧-, liền làm cho т-ⓗâ-ⓝ ✝️-ⓗ-ể Hàn Triệt hơi cương cứng một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền phục hồi lại tinh thần, ôm ngược lại cô, đổi bị động thành chủ động làm cho nụ 𝐡ô.𝓃 này càng sâu hơn, nhất thời bầu không khí nóng hừng hừng như thiên lôi đánh xuống mặt đất, không thể vãn hồi.

Chiếc áo ngủ đáng thương kia đã sớm bị ném xuống đất, trong nháy mắt liền bị nước từ vòi hoa sen phun ra ướt đẫm, hai người kia vẫn nhiệt tình dây dưa mạnh mẽ quấn lấy nhau, quần áo trên người Thư Liên cũng đã sớm bị Hàn Triệt thoát ra từng mảnh từng mảnh một.

Mỗi lần ném xuống một mảnh quần áo, đôi môi đang liều mạng 𝒽ô.𝐧 nhau kia cũng không muốn tách ra, vừa dồn dập vừa không kiên nhẫn nhanh chóng muốn 🌜-ở-𝐢 🍳ⓤầ-𝓃 áo, liền lại ♓⛎n.🌀 𝖍.ă.𝐧.ⓖ 𝒽*ô*п lên, giống như chỉ cần tách ra một giây, liền không thể hô hấp.

Mãi cho đến khi mảnh vải cuối cùng trên người cô không kiên nhẫn mà rơi xuống, bàn tay của Hàn Triệt liền cực kỳ tự nhiên phủ lên, đầu lưỡi của cậu ở giữa môi lưỡi cô kịch liệt dây dưa, tay vẫn ở trước ⓝɢ.ự.↪️ cô lưu luyến không buông, xúc cảm trắng mịn m*ề*ɱ Ⓜ️*ạ*ℹ️ kia, làm cho cậu yêu thích không buông tay, như lễ vật nguy hiểm lại hấp dẫn, tùy thời đều có thể làm cho cậu ta điên cuồng.

"Thư Liên, Thư Liên..." tay cậu giữ chặt tay cô, kéo về thâ●𝐧 т●𝐡●ể mình, "Thật là khó chịu, giúp anh, giúp... giúp anh..."

Cậu nơi đó vừa cứng lại vừa nóng, như ẩn dấu một cây thiết côn đang bị nung đến nóng đỏ, Thư Liên muốn thoái lui, lại bị cậu sống 🌜.𝖍.ế.† đè lại, môi bị chặn kín nói không ra lời, trước ng*ự*c lại bị cậu không ngừng chà đạp, tay còn phải nắm lấy vật hùng dũng gì đó, của cậu, Thư Liên chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, trong đầu đầy tia lửa nhảy loạn lên, cháy sạch làm trong lòng cô càng thêm khó chịu, ✝️hâ_𝖓 🌴_𝖍_ể như nhũn ra.

Như bị trúng cổ độc thần tí không rõ, cô cầm lấy vật dương cương của cậu, cao thấp trượt, Hàn Triệt гê_ռ 𝓇_ỉ một tiếng, từ trong yết hầu tràn ra một tiếng kêu đau đớn, đè thật mạnh Thư Liên lên vách tường lạnh như băng, Băng cùng hỏa, nóng cùng lạnh, làm cho Thư Liên bị 𝖐*í*𝖈*♓ ⓣⓗí*ⓒ*ⓗ cả người đều run lên, cậu lại càng thêm hưng phấn ♓ô*п mạnh môi cô, môi cùng môi dán cùng một chỗ quấn lấy nhau như muốn 𝒷·ố·c 𝖍·ỏ·🔼, lại vẫn kịch liệt triền miên dây dưa không chịu rời ra.

"Ưh... Triệt... Triệt..." Cô không ngừng gọi tên cậu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân vừa nóng vừa như nhũn ra.

"Anh ở, anh ở đây..." Hàn Triệt ⓣ.♓.ở gấ.𝐩 hô_п cô, ngón tay thon dài tham nhập vào hoa cốc, liền sờ được một mảnh trơn ướt, rốt cuộc cậu cũng không nhịn được nữa, ôm hai chân cô lên, vòng qua hông mình, vật cứng rắn đặt ở âm đế, nhẹ nhàng trượt hai cái, liền thật mạnh đi vào.

"A! A ──" Thư Liên thất thanh hô to, cậu đánh sâu vào quá mạnh mẽ, cô giống như bị đóng đinh lên tường, một con đường lui cũng không có, bị cậu tiến vào liền hoàn toàn tràn ngập

"Thư Liên... uh... thật nhanh..." 🎋.♓.é.p 𝐡.ờ mắt cảm thụ cô khít khao, Hàn Triệt nhịn không được ⓡê·ⓝ r·ỉ, bên trong cô như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hút lấy mệnh căn của cậu, đè ép cậu, bên trong vách tường Ⓜ️ề·ⓜ 𝖒ạ·1 giống như sinh ra khí lực vô hạn, phải hút sạch sẽ cậu mới thôi.

Cúi đầu 𝐡.ô.𝓃 lên trán cô, đây là điểm lý trí cuối cùng của cậu: "Thư Liên, em làm anh muốn phát điên..."

Vừa dứt lời, cậu liền nhanh chóng гú*✝️ 𝖗*🅰️, một lần nữa vừa mạnh vừa nhanh sáp nhập vào, làm cho Thư Liên ngay cả một tiếng 𝓇ê·п 𝓇·ỉ đầy đủ cũng chưa kịp phát ra, liền bắt đầu cuồng dã đong đưa.

"A... A..." Thư Liên bị cậu ta đỉnh cho không nói nên lời, chỉ biết gắt gao víu chặt cổ cậu, tựa như gấu korla cuốn lấy cậu, thừa nhận cậu từng chút từng chút một va chạm, phía dưới có chút đau, nhưng càng nhiều hơn chính là κ_h𝑜_á_ⓘ 𝐜_ả_〽️, cậu bé kia có chút lỗ mãng nhưng lại vô cùng dũng mãnh, hỗn hợp đau đớn cùng ⓚ-♓-0-á-ï 𝖈-ả-m làm cho cô cảm thấy thực hưng phấn, cô cảm nhận được theo mỗi lần cậu 𝐫ú●т 𝐫●𝐚 chọc vào, thủy dịch phía dưới không ngừng bị kéo ra, thuận theo dòng nước rơi xuống sàn, tⓗâ-𝖓 🌴h-ể hai người va chạm, cùng với dòng nước 𝖕♓●á●𝖙 𝖗●𝒶 â●𝖒 тⓗ@ⓝ●𝒽 "bành... bạch, , , ".

Thật nhục nhã, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác khoái hoạt, Thư Liên lớn tiếng 𝓇ê●𝓃 𝐫●ỉ, bám chặt vai cậu: "Triệt... Triệt... mạnh lên, mạnh lên một chút... A ── "

Bởi vì chân không chạm đất, 𝐭h_â_ⓝ т_h_ể cô bị làm cho phập phồng lên xuống, ⓣⓗ.â.𝖓 †♓.ể lần lượt bị đỉnh ở trên tường, lại lần lượt bởi vì trọng tâm mà rơi xuống, hoa huy*t bị chống đỡ mở rộng, bởi vì vẫn còn dòng nước chảy xuống, Hàn Triệt chỉ cần vừa cúi đầu, liền thấy được bộ dáng nhụy hoa khít khao bị cậu làm cho biến đổi, dâ_m mỹ gian nan phun ra nuốt vào cậu, mỗi một lần ⓡ_ú_✞ г_𝐚 tựa hồ đều cảm giác nơi đó sắp bị nứt vỡ, nhưng khi thật mạnh nhập vào nó lại cực kỳ 𝒹â_ɱ đã_𝐧_ℊ đem cậu toàn bộ nuốt hết.

Má-u nóng toàn thân nhất thời như con ngựa hoang chạy băng băng, Hàn Triệt kêu rên, cúi đầu ngậm lấy tiểu bạch thỏ đang không nhừng nhảy lên, vươn đầu lưỡi đầy vị tình dục kia bao lấy nụ hoa l❗ế.〽️ cắn, hạ thân vẫn không chút nào ngừng công kích cô, Thư Liên 𝖗·ê·ⓝ 𝐫·ỉ, giống như khóc giống như kêu, lại giống như vui thích, tay cô gắt gao ôm lấy vai cậu, móng tay lần lượt bởi vì cực hạn cuồng hoan mà vô ý cắm xuống, cho đến khi lung cậu bắt đầu xuất hiện vết 𝖒á_ц. Hàn Triệt lại không biết đau là gì, thầm nghĩ dùng lực thêm một chút, dùng lực đem cô xỏ xuyên qua, đem cả người cô đều ấn lên chính mình, hòa nhập cô vào cơ thể

_________________________________

Chương (1-108 )