Em muốn anh - H (4)
← Ch.060 | Ch.062 → |
"Sâu quá, ... quá sâu rồi... Triệt, nhẹ chút... Nhẹ chút..." Thư Liên nắm chặt chăn đệm dưới thân, 𝐤●♓ⓞ●á●ℹ️ 𝒸●ả●Ⓜ️ liên tục đánh sâu vào từng giác quan của cô, mỗi một lần bị cậu nhập vào, cô đều nghĩ đến đấy là cực hạn 𝖐ⓗ_🅾️_á_ï cả_Ⓜ️, nhưng lần kế tiếp, cô lại có cảm giác bị đưa lên một tầng 𝖐h𝑜*á*i ↪️ả*〽️ cao hơn nữa.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, lại thoải mái làm cho cô muốn lập tức 𝒸●h●ế●ⓣ đi, cô rõ ràng bảo cậu nhẹ chút, nhưng lại khẩu thị tâm phi không ngừng hùa theo động tác của cậu, mỗi lần bị cậu đẩy về phía trước, 🌴●𝖍â●ռ 𝐭●♓●ể cô đều không tự chủ được lùi trở về chờ mong, cô thật thoải mái, thật thoải mái, cho dù cứ như vậy 🌜●♓ế●т đi, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Hàn Triệt г.ê.ⓝ ⓡ.ỉ một tiếng, cậu sợ làm đau cô nên mói hỏi như vậy, nhưng câu trả lời của cô lại như muốn đòi mạng cậu, hóa ra chỉ những ngôn từ đơn giản như vậy cũng có thể 🎋_í_ⓒ_ⓗ т_♓_í𝖈_♓ ◗ụ.🌜 ✅ọ𝖓.g nguyên thủy trong cơ thể cậu, bộ vị cứng rắn nóng như thiết kia dường như lại cứng rắn thêm vài phần, cảm giác phải c♓-ế-t ở trên †♓-â-𝖓 𝖙♓-ể cô mới thỏa mãn được.
Bàn tay cậu khẽ vươn đến trước 𝐧ⓖ·ự·ⓒ cô, nắm lấu bầu n*ℊ*ự*🌜 đầy đặn, thanh âm khàn khàn, lại hết sức rõ ràng mang theo vài phần tà khí: "Có lớn hay không? Có trướng quá hay không?"
"A..." Thư Liên cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cô hiểu được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của cậu, nhưng bị cậu cứ như vậy kịch liệt ⓡú-ⓣ г-𝐚 chọc vào, cô lại không thể nghĩ ra lời nào khác để đáp lại cậu, ngược lại giống như trúng cổ trả lời theo ý cậu muốn, "Uhm... Trướng... Trướng thật khó chịu... A!"
"Ách..." rốt cuộc Hàn Triệt cũng không thể nói được lời nào khác nữa, chỉ bắt lấy hai bầu 𝐧●𝐠●ự●↪️ cô dùng sức xoa nắn, hạ thân lại rất nhanh chóng cuồng sáp, âm thanh ԁâ*m mỹ của hai t𝒽-â-n t♓-ể kích động va vào nhau cùng với tiếng rê-𝖓 𝖗-ỉ ái muội và tiếng †h-ở 𝐡-ổ-ⓝ hể-ռ dồn dập thổi quét toàn bộ phòng ngủ, bầu không khí bắt đầu kịch liệt giống như bị bọn họ làm cho sôi trào.
Không biết Hàn Triệt chạm vào một điểm nào đó trong cơ thể, Thư Liên thoải mái đến đầu ngón chân đều căng lên, cô mạnh mẽ a một tiếng, không chịu nổi nữa ngã sấp xuống giường, khẽ nức nở: "Triệt! Triệt! Ôm em, ôm em!"
Hàn Triệt suyễn khí ôm cô lên, ôm lấy cô triền miên 𝖍·ô·𝐧 lên môi cô, tách hai chân cô ra lại lần nữa xông vào.
Cảm nhận được hoa bích cô lại bắt đầu 𝐡.u𝖓.🌀 hăռ.𝐠 co rút, số 𝐜𝐡●ế●† cắn chặt lấy nơi cứng rắn của cậu, Hàn Triệt thét lớn một tiếng, cảm giác được chính mình cũng sắp bạo phát, cậu không ngừng 𝒸.♓ố.𝐧.ⓖ đố.ⓘ cô, thẳng đến khi đem cô đẩy vào đầu giường, lui không thể lui, hai chân lay động nhận lấy toàn bộ nhiệt tình của cậu.
"Thư Liên, thoải mái không?" cậu tinh tế ♓ô_𝓃 lên gáy cô, giọng nói đã có chút biến đổi, cậu quá vui vẻ, thế nhưng có thể hoàn toàn có được cô, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, trong lòng cậu rất tham lam, hi vọng cô cũng có thể cùng cậu vui vẻ.
"Thoải mái... Thoải mái... Triệt, anh làm em thật thoải mái..." Thư Liên ⓜ.ôⓝ.🌀 lung ôm cậu, cực hạn vui thích làm cho khóe mắt cô tràn ra nước mắt, "A, mau hơn một chút! em muốn, đến... A ── "
toàn thân cô mạnh mẽ 𝖗ⓤ·п 𝓇·ẩ·𝐲, giống như chú cá mắc cạn víu chặt cổ cậu, hạ thân lại mãnh liệt co rút lại, làm cho ⓓụ-ⓒ νọⓝ-ⓖ của cậu như nước tràn vỡ đê.
"A ── Thư Liên..." Hàn Triệt ôm chặt cô, ở trong cơ thể cô rú·✝️ 𝖗·a chọc vào thật nhanh, nhục bổng cứng rắn kia dường như đột nhiên sưng lên, chống đỡ làm cho Thư Liên cảm thấy một trận tê dại.
Cậu mạnh mẽ chuyển động thắt lưng, nâng hai chân cô đặt lên trên vai, càng thêm cuồng dã trừu đưa, cao trào vừa xong bên trong vách tường vẫn còn cực kỳ nhạy cảm, nhưng cậu không quan tâm, cậu đưa ◗ụ.𝐜 ✅.ọ𝐧.ɢ của bản thân một lần nữa 🌜_ắ_𝖒 ✅_à_⭕, không ngừng ma sát nơi Ⓜ️●ề●〽️ ⓜ●ạ●❗ của cô..
Thư Liên cung khởi thắt lưng giống như con tôm, 🎋*ⓗ*🅾️á*❗ 𝐜*ả*〽️ quá mãnh liệt làm cô muốn khóc: "A Triệt không cần! Quá sâu! Quá sâu! em chịu không nổi... A..."
Hàn Triệt cắn răng, cuồng loạn kêu tên cô, cậu dừng không được đến, dừng không được đến, cực hạn vui thích trước nay chưa có làm cho cậu không biết mệt mỏi rất nhanh r*ú*𝐭 𝓇*ⓐ chọc vào, vào lần 𝒽*⛎ⓝ*𝐠 ⓗă*𝓃*🌀 sáp nhập cuối cậu cậu đi vào nới sâu nhất của cô, т·ï𝓃·♓ ԁị·𝒸·𝖍 𝖓ó.ⓝ.🌀 𝐛.ỏ.𝓃.🌀 như núi lửa tuôn trào phun ra, làm cho Thư Liên nóng nảy liều mạng lắc đầu, lớn tiếng khóc thét lên.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |