Em muốn anh - H (3)
← Ch.059 | Ch.061 → |
Thiếu niên hô hấp dồn dập, cô xoắn cậu thật chặt, làm cho cậu có một loại ԁụ●↪️ ѵ●ọ𝐧●ℊ muốn ở trong cơ thể cô kịch liệt rong ruổi. Cô hiển nhiên vừa mới cao trào xong, cậu thậm chí không biết nên rút khỏi người cô hay là nên theo bản năng mà tiếp tục, chỉ biết ôm chặt cô, không ngừng 𝖍ô*ⓝ lên môi cô.
Thư Liên bỗng nhiên mở ra hai mắt đẫm lệ ⓜô·𝓃·g lung, vội vàng 𝒽ô.𝖓 đáp lại cậu, thanh âm ɱề●ɱ m●ạ●𝖎 tinh tế: "Triệt, động một chút, động một chút..."
Hàn Triệt có chút ⓜ_ê m_𝐚_ng, hiển nhiên không phản ứng kịp, Thư Liên lại nóng nảy, vừa bị đưa 𝐥ê·n đ·ỉ·𝐧·♓ núi, cậu lại vẫn yên lặng không nhúc nhích, làm cho cô có cảm giác hụt hẫng như đang ở trên trời cao bị rơi xuống mặt đất, cô trương cái miệng nhỏ nhắn trừng cậu, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, không khống chế được đưa thắt lưng hướng lên trên đón ý nói hùa, làm cho ρ-hâ-𝐧 ✝️♓-â-𝓃 của cậu 🌴ⓗâ*𝖒 n*hậ*𝓅 thật sâu vào trong cơ thể mình.
Nhưng làm thế nào vẫn thấy chưa đủ, còn chưa đủ, vẫn cảm thấy thiếu một chút, Thư Liên gấp đến độ muốn khóc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất mãn, thầm nghĩ muốn cậu 𝖍ц-ռ-𝐠 𝖍ăn-ℊ áp trên người cô, dùng sức yêu cô.
Hàn Triệt bị động tác của cô kích thét lớn một tiếng, rốt cuộc khống chế không được, cúi người ♓u●ռ●g 𝐡ă●𝐧●ℊ 𝒽ô*п trụ môi cô: "Thư Liên, em bức điên anh!"
Cấp tốc гú.🌴 𝖗.𝒶 ⓟ𝖍_â_ռ 𝖙_𝒽_â_n, lại thật mạnh nhập vào, chỉ nghe thiên hạ dưới thân a một tiếng, giống như dây leo bám víu lấy cậu, thanh âm kiều mỵ tận xương, như muốn đem ⓛ𝐢●п●𝒽 ♓ồ●n cậu câu đi.
Cậu nắm lấy thắt lưng cô, bắt đầu dùng đại lực trừu đưa, lần đầu tiên có loại cảm giác mất hồn thực cốt này, cậu thật sâu nhập vào chôn ở trong cơ thể cô, mỗi một lần tiến vào đều chạm vào nơi ɱ_ề_𝐦 𝖒_ạ_ï nhất bên trong, mỗi một lần 𝐫ú·✝️ ⓡ·𝒶 đều bị cô hút mạnh lại, mãnh liệt ⓚ●♓●🅾️á●ⓘ cả●Ⓜ️ theo xương sống không ngừng lan tràn khắp toàn thân, làm cho cậu càng không biết mệt mỏi t*hâ*〽️ 𝖓*𝒽ậ*𝐩 càng sâu hơn.
Thư Liên sớm đã bị cậu đỉnh đến không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lớn tiếng 𝖗ê.𝖓 ⓡ.ỉ, mở ra hai chân thừa nhận cậu càng ngày càng kịch liệt tiến công, vừa qua cao trào thân mình mẫn cảm vô cùng, công kích kịch liệt như vậy cứ như đem cô đẩy vào từng tầng mây, mỗi một lần có cảm giác muốn rơi xuống, cậu lại một lần nữa thật mạnh nhập vào, cô nắm chặt nắm tay, khóe mắt tràn lệ, nhưng †.♓â.n 𝐭𝒽.ể cũng là vui thích, đầu óc rối loạn không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy khoái hoạt.
Hắn cúi đầu ♓_ô_𝐧 trụ môi cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp, lấp đi âm thanh réo rắt thường ngày: "Thư Liên, có đau không, có đau không?"
Miệng hỏi, nhưng dưới thân lại không chút nào có ý tạm dừng, vẫn không ngừng dùng đại lực va chạm cô, 🅿️♓-á-† 𝐫-a â-𝐦 𝐭𝐡-🅰️𝐧-𝖍 va chạm kịch liệt: "Anh khống chế không được chính mình, thật thoải mái, nhưng anh sợ làm đau em."
"Không, không đau..." hai tay Thư Liên vẫn ôm chặt lấy cậu, dường như sợ cậu biến mất, "Triệt, mạnh hơn một chút! Sâu hơn một chút đi!"
"A..." Hàn Triệt khống chế không được gầm nhẹ một tiếng, cô cứ như vậy can đảm q.𝖚𝖞ế.𝐧 𝓇.ũ mình, cô là người chị gái mà mình yêu nhất, cũng là người phụ nữ mình yêu nhất, lúc này cô đang nằm dưới thân chính mình uyển chuyển hầu hạ, cô bảo mình hắn mạnh hơn một chút! Sâu hơn một chút...
Cậu mạnh mẽ 𝓇ú-т г-𝒶 𝖕●𝐡â●п ✞𝒽●â●п, 𝖙𝐡-ở ℊ-ấ-𝓅 gáp mấy hơi thở, xoay người cô lại, để cho tấm lưng tuyết trắng lõa lồ hướng về phía cậu, đập vào mắt chỉ thấy bờ 𝐦*ô𝖓*🌀 đầy đặn, cùng với đườ𝖓●🌀 ⓒ●🔴ռ●🌀 ⓠц●𝐲●ế●𝐧 r●ũ của vòng eo.
Cậu đem hai chân cô tách ra, từ phía sau cô thật mạnh đi vào, vừa mạnh vừa sâu va chạm làm cho hai người đồng thời 𝓇·ê·ռ 𝓇·ỉ ra tiếng, cậu cầm thắt lưng cô, bắt đầu từ phía sau thật sâu sáp nhập, như là muốn phá hỏng cô, cặp Ⓜ️*ô*ⓝ*𝐠 bay nhanh, thẳng đến khi làm cho Thư Liên vẻ mặt ửng hồng, giống như ca hát không ngừng phát ra tiếng г●ê●ⓝ 𝐫●ỉ cao vút.
"Thư Liên, như vậy đủ sâu không?" cậu một bên động thắt lưng, một bên nhìn địa phương hai người kết hợp, hoa khẩu cô giống như cái miệng nhỏ nhắn bị cậu chống đỡ quá chặt chẽ, vừa nuốt vừa phun nơi dân trào thật lớn của cậu, theo động tác ra vào mạnh mẽ của cậu mà ái dịch nơi đó bị ma sát tạo thành bọt mép, làm cho bộ lông màu đen bị thấm ướt rối tinh rối mù, còn có chút bắt đầu dính không được, thuận theo bắp đùi cô chảy xuống phía dưới.
Quả thật là một cảnh tượng 🅓â·𝖒 mỹ, hình ảnh quá sắc tình, thế nhưng cậu lại lại cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, Thư Liên ở trong lòng hắn vẫn giống như công chúa thuần khiết, dù đang quỳ nằm úp sấp nâng m-ô-п-g thừa nhận cậu xâm phạm, tình cảnh trước mắt tựa hồ kích phát bản năng tiềm tàng đã lâu trong cậu, 𝐩-ⓗâ-𝓃 🌴-𝒽-â-𝓃 cậu dường như lại trướng lớn hơn vài phần, vừa cứng lại vừa nóng, đỉnh đến khi Thư Liên nức nở khẽ kêu lên.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |