Em muốn anh - H (tt)
← Ch.058 | Ch.060 → |
Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, cũng không hề phóng đãng, nhưng lại làm cho Hàn Triệt nhịn không được 𝐫ê●ռ 𝐫●ỉ một tiếng, toàn thân m*á*⛎ dường như đều tập trung đến một vị trí duy nhất trên cơ thể kia, làm cho cậu tuy cái gì cũng không có làm, nhưng 𝐜ả.𝖒 ⓖ𝖎á.🌜 т.ê ԁ.ạ.❗ vẫn truyền khắp xương sống.
"Thư Liên, Thư Liên..." Cậu 𝖙ⓗ.ở 𝖌ấ.ⓟ gáp h_ô_𝖓 trụ môi cô, tay dao động lung tung trên người cô, mỗi một phân mỗi một tấc, đều lưu lại trong lòng bàn tay cậu độ ấm 𝖓ó-ռ-𝐠 🅱ỏ𝖓-ɢ.
Cậu ♓.ô.ռ vừa vội vàng vừa cuồng nhiệt, như một ngọn lửa báo trùm lấy Thư Liên, cô 𝓇ê-ռ 𝐫-ỉ hai bàn tay ôm lấy tấm lưng bóng loáng của cậu, cảm giác được hô hấp của thiếu niên dồn dập lại nóng rực phun trên da thịt cô, kích động toàn thân г.⛎.𝖓 𝐫.ẩ.𝐲.
Nụ ⓗô●𝓃 của cậu từ môi cô dời về hai má, cổ, xương quai xanh, tinh tế ⓜ-ú-† ⓗô𝖓-, không buông tha bất cứ vị trí naò, mãi đến khi cậu cúi đầu ngậm nhũ tiêm cô, Thư Liên mới hít mạnh một hơi, trong cổ họng phát ra một tiếng г.ê.𝓃 𝓇.ỉ.
Cô cúi đầu thấy đầu của cậu đang chôn trước ⓝ𝖌ự-𝒸 cô, cậu bé kia hơi khép mắt, hàng mi dày khẽ run, đôi môi no đủ ửng đỏ kia tham lam hút nơi mẫn cảm của cô, giống đứa nhỏ khát sữa không biết mệt mỏi.
Thư Liên kêu nhỏ một tiếng, mặt đỏ ռ·óռ·𝐠 𝖇·ỏ·п·ℊ, có cái gì đó từ trong bụng nhỏ từng chút một thiêu đốt toàn thân cô, làm cho toàn bộ lý trí đều cháy sạch đến mơ mơ màng màng, như là bị mang đến chín tầng mây, có một luồng nhiệt lưu theo nơi đó chảy ra, làm cho cô cắn chặt môi, đáy mắt mê ly Ⓜ️ô·ռ·𝖌 lung, mị nhãn như tơ.
Hàn Triệt ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt cũng giống như cô sương mù mê Ⓜ️·ô·n·ℊ, nhìn cô bị cậu h*ô*𝓃 đến toàn thân mềm nhũn, đôi mắt tối đen của cậu càng có vẻ sâu không thấy đáy, lại cúi đầu ngậm lấy hai nụ hồng mai kia, Ⓜ️ú·т vào thật mạnh, Thư Liên a một tiếng, móng tay bấm thật sâu vaò lưng cậu, thanh âm ⓜề·ⓜ ɱạ·𝐢 vô lực: "Triệt ── "
"Anh thích em gọi anh như vậy..." Hàn Triệt khẽ nói linh hoạt đưa tay hướng đến u cốc sớm đã bị mật dịch tràn ra, nhẹ nhàng khều 𝐥ê●𝐧 đỉ●𝐧●♓ mẫn cảm, hô hấp dồn dập, "Thư Liên, nói em yêu anh..."
"A... Ân..." Thư Liên dưới đầu ngón tay cậu vặn vẹo †.𝖍.â.n т.ⓗ.ể, sắc mặt ửng hồng, cậu dùng nơi cứng rắn của mình thay thế ngón tay, khéo léo đưa đẩy đỉnh tại tại nơi ướ●t á●🌴 của cô, dính cô mật dịch, chợt cao chợt thấp, đem tâm trí cô kéo căng lên, hoàn toàn không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
Hàn Triệt cảm giác chính mình dường như muốn phát điên, chỉ cần như vậy với cô, liền cảm thấy kích động liên tục, cũng giống cô ngay cả thở cũng trở nên khó khăn, hô hấp cậu cũng từ từ ồ ồ, sớm đã không còn réo rắt giống ngày thường, thầm nghĩ tiến vào thật sâu bên trong cô, cảm nhận cô, cùng cô kết hợp thành một thể.
"Thư Liên, nói em yêu anh!" cậu nhăn lại cặp mày anh tuấn, ngón tay đè lại khỏa thịt hạch mẫn cảm kia, vừa thô lỗ mà lại rất nhanh nhu động.
"A a... Đừng, Triệt, không cần!" Thư Liên quả nhiên không chịu nổi, mạnh mẽ cong người lên, giống như con tôm né tránh tay cậu, mặt lại chạm vào mặt cậu, vành tai tóc mai chạm nhau, trong thanh âm mang theo cầu xin, "Chịu không nổi, Triệt... A..."
Cậu không hề có ý định buông tha cô, hai ngón tay thon dài dính dịch ẩm ướt linh hoạt chui vào 🌴_♓_â_ռ ⓣ♓_ể cô, không biết ở điểm nào đó trong cơ thể cô co rúm kìm laị.
"A a ──" Thư Liên lớn tiếng 𝓇ê●𝓃 𝖗●ỉ, cái loại k♓●oá●ⓘ 𝒸ả●𝐦 mãnh liệt này lại tới nữa, cô chịu không nổi, ✞.h.â.𝐧 ✝️.𝖍.ể lại không tự chủ được đón ý nói hùa, trong đầu dường như nhớ lại yêu cầu của cậu, cô ôm lấy vai cậu, khóc cầu xin tha thứ, "Em yêu anh! em yêu anh! Triệt... Tha em, a ── "
Hàn Triệt đã muốn thật mạnh xâ.〽️ ռ𝒽ậ.𝓅 ⓣ.ⓗ.â.𝓃 †♓.ể cô, cứng rắn thô to cường hãn phong phú trong cô, đem mỗi một chỗ nếp nhăn chống đỡ đến căng tràn, Thư Liên giống như con mèo nhỏ khẽ kêu, hạ thân không tự chủ được co rút, trước mắt không ngừng có bạch quang hiện lên, cô số c𝖍ế.† bám chặt lấy cậu, như là phải kéo theo cậu đến cùng, 𝐤𝐡𝑜_á_𝖎 🌜ả_〽️ như dời non lấp biển mà đến, như đem cô bay lên Thiên đường.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |