Lần đầu tiên của Triệt (2) - H - ℘
← Ch.019 | Ch.021 → |
Bởi vì là lần đầu tiên, Hàn Triệt rất nhanh liền bắn ra, ✝️_i_𝖓_𝒽 ◗ị_𝒸_𝒽 trắng đục văng lên miệng và mặt người phụ nữ, cô dùng ánh mắt q*u𝐲*ế*ռ 𝐫*ũ nhìn cậu, vươn đầu lưỡi chậm rãi 🦵·ℹ️·ế·m láp bạch dịch dính quanh miệng, 𝖉â_𝐦 mỹ, thối nát.
✝️𝐡_ở 𝖉_ố_𝐜 dồn dập, Hàn Triệt nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, cực hạn vui thích làm cho cậu có chút thất thần, đây là cảm giác phát tiết 🅓·ụ·𝒸 𝐯ọ𝖓·🌀 sao? Cô ấy cũng như thế này trầm luân sao? Giống như con thú nhỏ, ở dưới thân đàn ông hầu hạ, chẳng cần quan tâm bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào ư?.
"Ân a... Phong, chậm, chậm một chút, chậm lại một chút..."
"Em không phải rất thích bị anh làm sao? Là ai vừa rồi vừa khóc vừa kêu, cầu xin anh 𝖈●ắ●𝖒 ⓥ●à●𝐨 tiểu huyệt nào?."
"A, Em kẹp anh thật thích! Đúng là cô bé ԁâ-ⓜ đ-ã𝓃-g khẩu thị tâm phi!"
"Thoải mái không?" hơi thở nóng cháy của người phụ nữ vờn bên tai cậu, bộ 𝐧_🌀_ự_c đầy đặn đè sát lồng п·ℊ·ự·ⓒ cậu kéo lấy bàn tay Hàn Triệt đặt lên nơi cao ngất ɱ-ề-ɱ ɱạ-i của mình, cô cảm giác được hô hấp thiếu niên càng ngày càng dồn dập, ◗-ụ-𝖈 ѵ-ọ-𝐧-𝐠 vừa mới phát tiết xong rất nhanh lại đứng thẳng lên, cứng rắn đ·â·ɱ 𝐯·à·⭕ bụng cô, cô ẩm ướt rối tinh rối mù.
"Cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể cho cậu..." Người phụ nữ đói khát vừa thì thào vừa 👢ℹ️-ế-𝐦 lấy cổ cậu, phía dưới cảm giác rất hư không khó chịu, rất ướt, hi vọng cậu ta có thể ngay lập tức tiến vào, ♓_𝐮_𝐧_🌀 𝐡_ă𝓃_g nhồi vào, tràn đầy trong cô.
Hàn Triệt đột nhiên mở mắt ra, thô bạo đem người phụ nữ đẩy ngã xuống giường, kéo quần lót ren xuống bên chân, mở rộng hai đùi cô ra, con ngươi đen tối nhìn chằm chằm vào cánh hoa u mật phiếm hồng ướ-🌴 á-† kia, ngón tay thon dài dùng sức ↪️_ắ_〽️ ⓥà_⭕.
"A ── tốt... nhẹ, nhẹ chút..." bị đau đến nhăn chặt mày nhưng chân cô lại càng mở rộng hơn, huyệt thịt ◗-â-𝐦 mỹ giống như cái miệng nhỏ đang rất đói khát hé ra hợp vào, ngậm lấy ngón tay cậu, không ngừng 𝖒.ú.t lấy.
"Cắm, 𝐜●ắ●𝖒 ⓥ●à●𝑜 đi! Người ta rất khó chịu!" Người phụ nữ không nhịn được nữa 〽️ú·✞ lấy ngón tay chính mình, đôi môi đỏ mọng bắt chước động tác vừa mới khẩu giao cho cậu, ánh mắt 𝐪·ц𝖞·ế·𝓃 r·ũ đầy xuân ý, "Rất ngứa, thật trống rỗng... xin cậu, cho tôi..."
Lung tung ⓒ_ắ_m ⓥà_o thịt huyệt của cô, Hàn Triệt chỉ cảm thấy ◗_ụ_𝒸 ѵ_ọn_𝖌 chính mình trướng đau kinh khủng, rất đau, nhưng trong tim lại hoàn toàn trống rỗng.
🅓ụ·↪️ ⓥọⓝ·ɢ sưng trướng kêu gào, cậu đem ngón tay ướt sũng 𝖗ú-𝐭 ⓡ-ⓐ ngoài, động thân một cái thật mạnh, không chút thương tiếc đem 𝒹·ụ·↪️ ✌️ọ𝓃·ℊ của mình tống vào, cắm sâu đến tận gốc.
"A a a!" Người phụ nữ thét lên chói tai, mái tóc dài xõa tung, "Quá thô! Thật lớn! Cậu bé, người ta bị cậu làm trướng đến 🌜·♓ế·🌴 mất!"
Một tay bắt lấy thắt lưng cô, Hàn Triệt bay nhanh 𝐫*ú*т г*ⓐ chọc vào, cái cảm giác ư_ớ_т á_ⓣ 𝐦ề●ɱ 〽️●ạ●ℹ️ này làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được, trong đầu bây giờ chỉ có một mong muốn duy nhất là không ngừng ⓧâ-𝖒 ռ♓-ậ-ⓟ, lại ×_â_𝐦 𝐧_♓ậ_𝓅.
côn th*t thô to kéo theo nộn thịt đỏ tươi ra ngoài, mỗi một lần rút lại mang ra một luồng d*m thủy, mỗi một lần đẩy vào đều phát ra 'phốc, phốc' tiếng nước, thịt cùng thịt mãnh liệt đánh, cùng giường gỗ đơn sơ 𝖕𝖍.á.ⓣ r.🅰️ â.ⓜ ⓣ♓.🅰️п.𝐡 kẽo kẹt, thiếu niên yên lặng phát tiết ԁụ*𝐜 𝖛*ọп*ⓖ, trên mặt thấm ướt mồ môi.
"Thần Phong học trưởng quả thật là siêu cấp, ở trên ban công 'làm' cho con nhỏ kia khóc rên kêu trời kêu đất, tiếng kêu kia, chậc chậc, giống như mèo con, ô.. ô.. làm cho đầu tao đều run lên!"
"Ha ha ha ha!"
"Không cần!" thời điểm Thư Liên từ phía sau người đàn ông kia lao ra rất giống một con mèo mẹ đang bảo hộ cho con mình, ánh mắt cô nhìn hắn đầy vẻ xa lạ, giống như đang nhìn thấy một người bị bệnh thần kinh.
𝒞ả.𝖒 ɢ.𝖎á.↪️ т.ê d.ạ.𝖎 mãnh liệt từ xương sống truyền đến toàn thân, Hàn Triệt lật người phụ nữ lại đè chặt hai chân cô, để cho cái 𝐦ô𝐧-𝐠 tuyết trắng ngẩng cao lên thừa nhận cậu càng ngày càng mãnh liệt trừu đưa, ⓚ_ⓗ_0á_ı 𝐜ả_〽️ trước nay chưa từng có làm cho cậu say mê chìm vào giữa hai chân phụ nữ đầy k·í·🌜·𝐡 𝐭♓í·↪️·♓, cảm giác đau đớn ở đáy lòng càng ngày càng rõ ràng
"A, a... Ân... A!" liên tục bị công kích mãnh liệt, người phụ nữ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục phát ra được từ ngữ ԁ·â·𝐦 đãn·ɢ nào nữa, trừ bỏ hai gò má ửng hồng гê.𝖓 ⓡ.ỉ, kỹ xảo gì cô cũng chẳng nghĩ ra nữa, chỉ biết vô lực mở ra hai chân cho cậu mãnh liệt ở thịt huyệt trừu cắm, nước bọt không kipj nuốt xuống tràn ra khóe miệng, làm cho ga giường thấm ướt một mảng lớn.
Thư Liên, những năm gần đây cậu sống ra sao? Hay là... là, chính cậu tự mình lựa chọn cuộc sống hắc ám như địa ngục nhưng lại hấp dẫn trí mạng làm cho cậu trở nên sa đọa đó?
Sau một trận cuồng nhiệt ⓟh·â·𝓃 †♓â·n cậu co rúm lại, thiếu niên cuối cùng cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn, г_υ_ռ 𝓇_ẩ_🍸 đem ◗*ụ*🌜 νọ𝓃*𝖌 chính mình phóng thích, vào thời khắc cuối cùng kia, Hàn Triệt trong mê say đột nhiên rõ ràng thanh tỉnh.
Nếu như cậu thích như thế, vậy hãy để cho mình cùng cậu, cùng nhau sa đọa...
← Ch. 019 | Ch. 021 → |