Vay nóng Tima

Truyện:Hắc Dục - Chương 067

Hắc Dục
Hiện có 108 chương (chưa hoàn)
Chương 067
0.00
(0 votes)


Chương (1-108 )

Siêu sale Lazada


Sau khi chào hỏi xong Thư Liên liền cùng Hàn Triệt tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. sinh nhật Phong Tẫn Nhiễm, đương nhiên không có khả năng chỉ có thủ hạ trong bang đến chúc mừng, chỉ một lát sau liền tập trung lại không ít người, làm cho đại sảnh tràn đầy nguời.

Nếu như lúc trườc đại sảnh lầu hai tĩnh mịch bao nhiêu, thì hiện tại cũng đã vô cùng náo nhiêt bấy nhiêu, Phong Tẫn Nhiễm cầm cốc rượu cao chân, ngồi ở trên sô pha, tư thế tùy ý nhàn tản, tự nhiên tự tại giống như ở nhà, người chúc rượu kẻ đến người đi liên tiêp, tấp nập, dường như không có điểm dừng.

Tiệc rượu này cũng không đạt đến mức là tiệc rượu sa hoa nhất, nhưng mà trình độ nịnh nọt của những người đó đối Phong Tẫn Nhiễm, làm cho Thư Liên nhìn thấy chỉ cảm thấy làm người ta líu lưỡi.

Nhưng mà rõ ràng Phong Tẫn Nhiễm có chút không chú tâm đến bữa tiệc này, hắn vẫn đều thản nhiên cười, đối với những người kính rượu ai đến cũng không cự tuyệt, ly rượu đầy rồi lại với, vơi đi lại được rót đầy, không biết qua bao nhiêu vòng.

"Triệt, hắn không cản rượu sao?" Thư Liên lấy khủyu tay huých vào người Hàn Triệt, tiểu tử này đang cúi đầu chuyên chú gọt táo, giống như đang làm việc gì đó vô cùng quan trọng vậy, ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên.

Theo ánh mắt cô nhìn qua, Hàn Triệt lại cúi đầu chia quả táo trong tay cho Thư Liên "Uhm, hàng năm vào ngày sinh nhật, hắn đều có tâm sự."

Tâm sự? tâm tình bát quái của Thư Liên rõ ràng bị động đến, ngồi thẳng lên muốn nghe Hàn Triệt nói thêm, ai ngờ hắn lại bắt đầu chia quả táo thành nhiều phân, dường như căn bản không chú ý tới bộ dáng cô đang nóng lòng muốn nghe chuyện bát quái.

"Hắn bị người ta chuốt rượu như vậy, một lát nữa say thì làm sao, dù sao hăn cũng là đại ca... uhm..." Thư Liên không kịp phòng, bị Hàn Triệt đưa một khối táo vào miệng, nhìn cô trợn tròn mắt, Hàn Triệt giơ lên khóe miệng, ánh mắt xinh đẹp sang lên, tinh thần vui vẻ.

"Đó là chuyện riêng của hắn, tại sao anh phải hỏi." Hàn Triệt căn bản không nhìn Phong Tẫn Nhiễm bên kia, lấy tay chống lên má, nhìn cô nhai nhai quả táo mọng nước, giọng nói mang chút âm điệu lấy lòng, "Ngọt không?"

"rất ngọt." Thư Liên mơ hồ trả lời cậu, chỉ là hơi lớn một chút, hại cô mở to miệng cungx không chứa hết được

Cô vươn tay muốn lấy khăn giấy, lại bị Hàn Triệt đến trước một bước, giúp cô lau khóe miệng dính nước táo.

Cô nhất thời liền đỏ mặt, đây là nơi công cộng, hắn cũng không thèm chú ý một chút.

"Thư Liên, làm sao đây, anh vừa nhìn em đã muốn..." tay Hàn Triệt thật sự rất nhanh, chỉ là lời nói cuả cậu vừa tuôn ra liền làm cho Thư mắc nghẹn quả táo ở yết hâù không thêr nuốt xuống.

"Cho nên anh muốn tìm một chút chuyện để làm." Không đợi cô trả lời, Hàn Triệt tự nói tự đáp, sau đó laị vươn tay cầm lấy một quả táo khác, bắt đầu hết sức chăm chú gọt vỏ nó.

Thư Liên dở khóc dở cười, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười, cũng may Hàn Triệt vẫn còn ngoan ngoãn, chỉ nói một câu như thế liền cúi đầu tiện tay cùng quả táo chiến đấu hăng hái, nếu không cô còn không biết làm sao để đối mặt với cậu.

Cũng không thể trách cô lãnh cảm, luôn nhớ tới hình ảnh lúc trước, chính là hắn như vậy... Làm cho người ta không nghĩ cũng khó.

Trong lòng có chút ngọt ngào, không biết tại sao, cứ như thế này nhìn cậu im lặng ngồi ở bên cạnh cô gọt táo, liền cảm thấy, thực hạnh phúc.

Cô cắn môi, đột nhiên nghiêng đầu, kề sát vào tai cậu thì thầm: "Nhìn anh ngoan ngoãn như vậy, tối hôm nay, thưởng cho anh..."

Hàn Triệt giật mình ngẩng đầu nhìn cô, mặt cậu ngay lập tức liền đỏ lên, đôi mắt nguyên bản trong veo kia trong nháy mắt liền ánh lên tia lửa, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Cứ việc chung quanh ồn ào tiếng người nói chuyện, Thư Liên vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp của cậu trở nên ồ ồ, cô cũng không biết được, lần đầu tiên ở trước mắt mọi người dưới quyến rũ người, cô nhất thời hối hận, cảm thấy bản thân mình nhất định là uống nhầm thuốc, mới có thể nói ra lời như vậy vào lúc này.

"Em đi toilet." Cô đỏ mặt cầm lên túi xách, giống như chạy trốn chạy ra khỏi đại sảnh.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-108 )