Thất vọng - ℘
← Ch.030 | Ch.032 → |
Tay cô lung tung ở trên mặt lau một phen, Thư Liên gợi lên một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: "Có bụi bay và mắt thôi."
Trong 'Sắc Giới' Trương Ái Linh nói: con đường đi đến trái tim đàn ông là thông qua dạ dày, con đường đi đến trái tìm người phụ nữ là thông qua âm đ*o.
Thư Liên cũng biết rất rõ, không yêu nhưng vẫn làm tình là có bao nhiêu ti tiện dơ bẩn, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình rất hạ lưu, trơ trẽn, cho nên cô luôn co lại bản thân mình vào trong kén, mặc kệ Nhâm Thần Phong nói cái gì, cô cũng sẽ làm tất cả, bởi vì cô không tư cách giải thích, hay tranh luận bất cứ điều gì.
Cô nghĩ bản thân mình cứ yếu đuối như vậy cứ thoái nhượng như vậy sẽ bảo vệ được mình, nhưng mà cô đã quên mất một điều, linh hồn của cô, vẫn luôn rộng mở vì Nhâm Thần Phong.
Không hề giữ lại.
Cho nên, thời điểm nước mắt rơi xuống, cứ tự nhiên rớt xuống làm cô không kịp phòng.
Cô không biết mình làm thế nào rơi khỏi nơi quái quỷ kia, mãi cho đến khi bàn tay Hàn Triệt đưa ra trước mặt cô, khăn tay vải bông hình vuông sạch sẽ chỉnh tề.
"Cảm ơn, tôi nghĩ là mình không cần." Thư Liên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài thì những hình ảnh kia lại như cuốn phim quay chậm từng cái từng cái hiện rõ trong đầu cô.
Cô cũng từng nằm dưới thân người đàn ông kia như vậy, e lệ, sỉ nhục, sung sướng, khổ sở, giống như người phụ nữ kia hầu hạ hắn.
Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu dâm đãng, bao nhiêu..., hạ lưu.
Bàn tay miết chặt khăn tay, kỳ thật bây giờ Hàn Triệt rất muốn hỏi, Thư Liên cậu... Chẳng lẽ cậu không nhớ mình một chút nào sao? người đàn ông kia, đáng giá để cậu thất hồn lạc phách như vậy sao?
Nhưng lời nói đến bên miệng, cậu lại không có cốt khí, lại nuốt trở về, Hàn Triệt xoay người đi ra ngoài cửa, thành khẩn nhìn Tần Oánh:
"Chăm sóc tốt cho cô ấy, làm ơn."
Nhìn bóng dáng kia chậm rãi biến mất, Tần Oánh đột nhiên đứng lên đuổi theo: "Hàn Triệt!"
Thiếu niên quay đầu nhìn cô, bóng dáng tuấn tú sạch sẽ thuần túy, trong hành lang tối đen mờ mịt, đáy mắt cậu lại vô cùng trong suốt, ánh sáng đó làm bị thương Tần Oánh.
"Nếu thích cô ấy, tại sao lại muốn làm như vậy?" tại sao lại đến làng chơi, tại sao lại tìm cô, tại sao, không chính mình ra tay bảo vệ, mà lại đem toàn bộ hi vọng ký gửi lên một người phụ nữ phong trần không đáng một đồng như cô.
Ánh mắt trong suốt kia lộ ra sự giãy dụa đau đớn, Hàn Triệt rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Tôi không thể..."
"Không thể cướp đi hạnh phúc của cô ấy ư? Vậy cậu cảm thấy hiện tại cô ấy hạnh phúc sao?" Tuy rằng Nhâm Thần Phong xuất hiện làm cho cô có chút ngoài ý muốn, nhưng nói đến cùng, Tần Oánh cũng biết hắn không phải là người đáng giá để phó thác cả đời, cho nên cô không muốn nói ra sự thật.
"Cô ấy muốn hạnh phúc, tôi không cho cô ấy được." Hơi hơi thẳng người, Hàn Triệt giương mắt, đón nhận tầm mắt cô, lần đầu tiên, nói ra suy nghĩ từ nội tâm mình.
"Tại sao lại không cho được? Cậu nhu nhược!" Nếu như hắn không phải Kim chủ của cô, Tần Oánh thật sự muốn mở miệng mắng to. Bọn đàn ông đều là người nhu nhược! Nếu không sao cô lại lưu lạc tới tình cảnh ngày hôm nay!
"Tôi chỉ biết là, muốn cái gì, phải giành lấy! Cho dù bị thương, không nhật được cái gì cũng được, cùng lắm thì, so với cậu cái gì cùng không làm, tốt hơn nhiều!"
Toàn thân cậu nhẹ nhàng chấn động, ánh mắt Hàn Triệt có chút dao động: "Dù cho toàn bộ thế giới này phỉ nhổ, lương tâm cắn rứt, cũng phải tranh giành sao?"
"Kệ con mẹ nó đạo đức với phỉ nhổ! Cậu là thiếu gia không cần lo cơm áo gạo tiền, làm sao thấy rõ thế giới này hắc ám sa đọa như thế nào! Thời điểm cậu bước vào phòng lão nương, sao không nghĩ đến cái đạo đức chó má gì đó đi!"
Tần Oánh tức đến nói không lựa người, nhìn sắc mặt Hàn Triệt đột biến, cô mạnh mẽ hít sâu mấy hơi thở, đây là đại Kim chủ, đây là đại Kim chủ, không thể đắc tội, không thể đắc tội.
Nhưng mà nói đến bên miệng lại cùng bạo đậu Tử dường như: "Cô gái tốt như Thư Liên, tự nhiên sẽ có một người đàn ông tốt hơn các cậu đến quý trọng cô! Đến lúc đó cậu cũng đừng hối hận!"
Phịch một tiếng cửa đóng sầm lại, ngực Tần Oánh kịch liệt phập phồng, xong rồi xong rồi, đắc tội Hàn Triệt, lúc này cô chết chắc rồi!
Nhưng mà hôm nay người bị tổn thương là Thư Liên, chứ đâu phải Tần Oánh lúc trước, Tần Oánh chính là vì bất bình thay cho Thư Liên, cô ấy hoàn toàn có thể tìm được một người chân chính quý trọng cô, chứ không phải người giống Nhâm Thần Phong tự cao tự đại lại cuồng vọng như vậy, ánh mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu không bao giờ nhìn thấy ai, lại còn giống như lợn giống, tùy thời đều có thể động dục!
Cô sẽ không để cho Thư Liên đi qua con đường trước kia của cô, tuyệt đối không.
Thư Liên lẳng lặng đứng bên cửa sổ, mái tóc đen dài mềm mại có chút rối tung, ánh sáng mặt trời lúc chiều tà vẽ khoác lên thân hình mảnh khảnh của cô một vòng sáng vàng tinh tế, như một bức tranh yên lặng bất động.
Con người đều phải trải qua đau khổ mới có thể trưởng thành, mới có thể hiểu được làm thế nào để bảo hộ chính mình, đạo lý này, khi cô hiểu được hình như đã quá muộn, đợi đến thời điểm cô có dũng khí đi phản kháng, lại phát hiện ra rất nhiều chuyện, sự phản kháng cũng đã sớm mất đi ý nghĩa.
"Thư Liên!" cửa phịch một tiếng bị mở ra, ánh mắt thiếu niên như đêm đen, lại lượng như chấm nhỏ.
Tay cậu vươn ra giữ chặt tay cô, âm thanh Hàn Triệt có chút gấp gáp, mang theo ánh mặt trời tuổi trẻ: "Mình mang cậu đến chỗ này."
← Ch. 030 | Ch. 032 → |