← Ch.13 | Ch.15 → |
Đài Bắc, ba năm sau.
Tề Vân Vân mặc một bộ trang phục gọn gàng, tâm tình không tệ đến công ty bảo hiểm Tề thị, giao kế hoạch công việc tuần sau cho người lãnh đạo trực tiếp, cha của cô.
"Biểu hiện không tệ, con gái, con phải không ngừng cố gắng, vị trí này của cha tương lai sẽ giao cho con." Tề Vân Hải ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, xem qua đề án con gái đưa tới, ước chừng đều là trên trăm vạn Đài tệ.
Hai vai Tề Vân Vân dương dương tự đắc, cười đến thực kiêu ngạo, đây là do cô phí hết tâm tư, phát huy ba tấc lưỡi của mình thuyết phục rất lâu mới đổi lấy được.
Cô đi làm ở công ty của cha, lăn lộn suốt một năm, thành tích cũng không kém, đã lên tới chức vị chủ nhiệm; hơn nữa trong một năm qua nam khách hàng bắt tay với cô cũng đếm không hết, chuyện bệnh không tiện nói ra trên người sớm đã là quá khứ, bây giờ cô ngày ngày trải qua vô cùng tự do tự tại, căn bản không có những thứ kia làm phiền.
Vốn là cô muốn đi thi hướng dẫn du lịch, nhưng cha mẹ lại vội vã đào tạo ra một người nối nghiệp tương lai cho công ty bảo hiểm từ ba chị em cô, hai chị cô lại căn bản không có chút hứng thú nào đối với nghề bảo hiểm, trốn trốn, chạy chạy, cũng chỉ còn dư lại cái người thất nghiệp duy nhất là cô.
Cha cô nhìn trúng tính bướng bỉnh lương thiện lại có mồm miệng lanh lợi biết đường tiến thối của cô, cho là cô rất có thiên phú làm nhân viên bảo hiểm, vì vậy cô bất đắc dĩ trúng tuyển trở thành người nối nghiệp được chọn.
Mà cô dù sao cũng là nhàn rỗi, liền bị động đi thi tuyển chọn, kỳ tích lại thi đậu sau đó thuận lợi vào công ty của cha đi làm!
"Cha, cha nói tương lai là lúc nào? Ngày mai hay là ngày khác vậy?" Cô ngồi lên trên tay cầm cái ghế của cha mình ôm cổ ông hỏi, dáng vẻ không đợi được mà muốn cướp chỗ cười âm hiểm.
"Nhìn năng lực của con, xem chuyến đi này của chúng ta, người nào nhận nhiều hợp đồng, làm được lâu, có kiên nhẫn cùng nghị lực chính là người thắng sau cùng." Tề Vân Hải vỗ vỗ tay của con gái nói:
"Con rất thích hợp làm ngành này, nhưng vẫn cần rèn luyện nhiều hơn."
"Cũng chính là nói không phải gần đây là được." Tề Vân Vân buông cha ra, cảm thán chẳng qua cha chỉ là thuận miệng nói mà thôi!
"Muốn ngồi lên vị trí giám đốc như vậy sao?" Tề Vân Hải nghiêm túc hỏi.
"Uy phong mà!" Tề Vân Vân thuận miệng nói một chút định trêu chọc cha cô mà thôi, thật ra thì cô cũng không có hoài bão lớn lao gì, cho nên vị trí giám đốc này có cũng được mà không có cũng không sao.
"Tốt!"
Tề Vân Hải cho là con gái tràn đầy ý chí phấn đấu giống ông, âm thầm cho cô thêm điểm ở trong lòng, cho là mình không có nhìn nhầm, Vân Vân mặc dù là con gái nhưng lại không thua đấng mày râu chút nào, rất có chí khí.
"Như vậy đi! Muốn uy phong, có thể... Đi thử vụ này một chút." Ông hơi suy tư, mở máy vi tính lên muốn con gái nhìn sang.
Tề Vân Vân nhìn qua... Đi xem, trong máy vi tính là về thông tin Ưng thị muốn tới Đài Loan mở chi nhánh, "Ưng thị ".
← Ch. 13 | Ch. 15 → |