Truyện:Hắc Đạo Thiên Kim Xuyên Thành Nữ Phụ - Chương 46

Hắc Đạo Thiên Kim Xuyên Thành Nữ Phụ
Trọn bộ 53 chương
Chương 46
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

"Ân... um... ngừng... lại đi huhu"

"Em ra đi anh không ngại đâu"

"Huhu.... ân.... đừng mà.... tha... cho em"

Thấy cô không nghe lời anh làm mạnh hơn nữa. Làm cho cô không cầm giữ được nữa tè ra luôn. Khi nhìn thấy anh ɱú*✞ hết chúng cô đỏ mặt chỉ muốn ↪️-ⓗ-ế-✞ thôi ngại quá đi mất.

Ra hết làm cô hết sức xụi lơ ngồi xuống sàn nhà lạnh tanh. Anh đứng lên.

"Anh cho em thoải mái rồi. Giúp anh đi" cô nghe lời anh kéo cái khăn tắm xuống.

Cự vật to lớn gân xanh nổi lên hiện ra trước mặt cô. Cô sợ hãi quay đầu đi nhưng anh nắm tay cô đặt lên trên. Nó nóng hổi làm cô muốn bỏng tay luôn.

"Ⓛ*ⓘế*〽️ nó đi giống như 👢.ℹ️ế.m kem vậy đó"

Cô 👢ⓘ-ế-ⓜ nó làm anh xuýt nữa là không giữ được, chỉ muốn bắn nó vào trong miệng cô thôi.

"Um... đúng rồi... bảo bối... giỏi... quá!" Nghe thấy tiếng rên của anh.

Không hiểu sao cô cảm thấy như được trả thù vậy. Nên làm mọi cách để anh 𝓇-ê-n 𝐫-ỉ càng nhiều hơn nữa.

Bỗng dưng anh giữ đầu cô lại tự mình ra vào trong miệng cô hồi lâu anh bắn hết 𝐭1_𝓃_♓ 🅓_ị↪️_𝒽 vào trong.

"Khụ.... khụ" thấy cô ho kịch liệt như vậy anh cảm thấy khá có lỗi nhưng khi cô l𝒾ế.m số ⓣ-i-𝐧-h ◗-ị-𝖈-♓ còn lại trên môi như κí·🌜·♓ 𝖙h·í·𝒸·𝒽 anh vậy.

Anh 𝐡ô.𝖓 mội cô hai chiếc lưỡi hòa vào nhau. Anh bế cô 🦵·ê·ⓝ ɢ·ıư·ờ·𝐧·ℊ đè cô xuống dưới thân. Để chân cô vác lên vai anh anh động thân đi vào.

Cả 2 cùng phát ra tiếng rên thoải mái. Không để cô nghỉ anh đã làm liên tục không ngừng theo quy luật một nông ba sâu.

Cô không thể làm được gì hết chỉ xem anh làm trên người mình thôi. Khi nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra cô hoảng loạn muốn đẩy anh ra.

Nhưng thân hình anh như bức tường sắt vậy đẩy hoài không được. Anh biết có người vào nhưng vẫn không ngừng tiếp tục vận động.

"Ngừng.... ngừng lại.... đi mà"

Anh cướp đoạt hơi thở của cô khiến cô chỉ có thể ngâm nga thôi. Người bước vô là Dannie anh tính bước vô kiếm Trường Ninh.

Ai ngờ cửa không khóa nên anh được chứng kiến cảnh tượng này.

Lòng anh như hàng ngàn vết đao đâ_𝐦 vậy đó.

Nhưng lại nghe thấy tiếng 𝐫_ê_𝖓 𝐫_ỉ của cô làm phía dưới của anh đứng lên. Anh ↪️ở·ⓘ q⛎ầ·𝖓 áo mình ra bước về phía giường lớn.

Lúc này Lãnh Thiên bỗng dưng ngừng lại đứng lên thối lui. Hai người đàn ông nháy mắt với nhau.

Dan tới trên giường kéo 2 chân cô ra. Khi Lãnh Thiên ngừng lại thì cô cũng đã khôi phục lý trí, thấy người tới là Dan nên cô đang tính chạy.

Ai ngờ đâu một chân bị Dan kéo lại 2 chân cô tách ra đưa huynh đệ mình vào.

"Dan.... . um.... đừng mà"

"Ngoan cho anh đi anh yêu em lắm từ lúc lần đầu tiên gặp em rồi em biết không? Kể từ lúc đó em không thể thoát khỏi anh đâu"

"Từ.... từ... chậm chút.... nhanh quá... a.... sâu.... quá!"

Anh bỗng nhiên bế cô lên làm cô hoảng sợ nên ôm cổ anh. Anh lợi dụng lúc đó đâ_m thật mạnh vào.

"A.... sâu quá.... ân.... a...."

Hai người thực hiện động tác nữ trên nam dưới. Bỗng nhiên có người đè cô lại. Nhìn cô bâu giờ y chang ổ bánh mì vậy.

Lãnh thiên đưa cự long của mình vào trong hậu môn của cô. Làm trong lúc nhất thời cô không thể thích ứng được cả hai.

"Um.... đau quá.... đi ra đi... làm ơn" tiếng ⓡê●п ⓡ●ỉ khóc lóc của cô không làm cho họ ngừng lại mà càng 🎋-í-🌜-♓ ✝️-♓-í𝒸-𝐡 họ hơn.

Tiếng la của cô bị chặn lại bởi nhiều nụ ♓_ô_ⓝ tới tấp. Ra vào hồi lâu họ cuối cùng cũng bắn vào trong tận tử cung của cô.

Cô nghĩ mình sẽ được nghỉ ngơi ai ngờ họ lại đi đổi vị trí cho nhau. Lửa tình trong người cô lúc nào cũng bị họ khơi mào hết.

Nguyên ngày hôm đó cô không giờ nào được nghỉ ngơi hết. Ngườ cô toàn là t-1-ռ-𝒽 🅓ị-ⓒ-♓ không nhớt nhờn nhợt khiến cô rất khó chịu.

Nhất là trong phòng không chỗ nào không có chứa vết tích của cả 3 cả. Tới trưa hôm sau họ mới bằng lòng thỏa mãn cho cô nghỉ ngơi.

Chắc ai cũng biết hết rồi cả ngày cô không ra khỏi phòng. Mặt mũi đâu mà gặp người đây trời.

Chương (1-53)