← Ch.39 | Ch.41 → |
Bạch Kình Thiên quay lại định nhìn Dạ Hàn Lâm Tuyết nói chuyện một chút nên đã kêu tất cả ra ngoài, lúc này chính anh đã đẩy tất cả mọi người về, đi vào trong căn phòng lạnh lẽo Dạ Hàn Lâm Tuyết đang nằm, hắn ngồi xuống nhìn khuôn mặt cô đã lạnh ngắt, vén tóc mai cô lên nhìn khuôn mặt yêu kiều sắc sảo đang say ngủ.... cô... có thể tỉnh lại không.... hắn tự hỏi chính mình... khẽ chạm vào môi cô, nó vẫn mịn màng ướt át có chút tái nhợt nhưng không hiểu lúc này hắn lại cảm thấy cô... như thiên sứ dưới anh nắng... chỉ cần dời mắt một chút thôi... cô sẽ biến mất.. trong không khí, tan đi và sẽ không bao giờ gặp lại nữa...
Bỗng anh nhận ra anh thật quá độc ác.... Lương y từ mẫu của anh đâu mất rồi.... ? tuy hỏi trong lòng như vậy nhưng lòng hiếu kì chuyện khác... tại sao lúc hắn đo sốc điện... cô cũng qua khỏi cơn nguy kịch rồi.. tại sao cái màn hình máy đo nhịp tim của cô lại tụt xuống.. ?
chẳng lẽ hắn không thể nào làm cô tỉnh lại nữa... nghĩ đến chuyện cô không tỉnh lại nữa hắn thấy tại sao trong lòng hắn lại có cảm giác nặng nề cùng đau lòng? hắn dạo gần dây hay mất bình tĩnh, hay mất tự chủ... còn hay nhớ đến cô nữa chứ... hắn chắc là điên rồi...
lắc lắc cái đầu xua tan ý nghĩ về cô, đứng dậy đi ra cửa... hắn nghĩ có lẽ mình nên xem lại tình cảm của mình thôi...
* cạnh* tiếng cửa nặng nề đóng lại, không gian trong phòng bắt đầu tắt đi ánh sáng.. trên giường cô gái xinh đẹp đó bắt đầu cử động ngón tay, mí mắt run run... co giật nhè nhẹ.. đôi mắt đỏ như máu dần hiện ra... mờ ảo không tuyệt tiết... cô lần nữa mở mắt... lạnh lùng mà cô độc.. cô gượng người đứng dậy, loạng choạng đi đến bên cạnh cánh cửa, giơ tay, ... nối ống nghe.. cô bấm một dãy số nào đó... môi mỏng khô cong bắt đầu mở ra mấp máy không ra chữ... một lúc sau.. đầu dây bên kia nhấn nút trả lời...
người đàn ông nghe cuộc điện thoại này giọng nói lạnh lùng, quyến rũ... trầm ấm.. hắn cau mày khi nghe đầu dây bên kia không nói gì...
- ai... trả lời...
cô im lặng nghe giọng của hắn, khe mỉm cười khóe môi... cười nhẹ nói...
- Hàn... chỗ cũ...
Tống Hàn khi nghe thấy giọng nói của cô vui mừng... chị hắn cuối cùng cũng gọi cho hắn... hắn rất vui..
- được...
giọng nói của hắn không che dấu được ý cười... vui vẻ cười nói với cô.. nếu bạn thấy người đàn ông lạnh lùng cười nói vui vẻ với đầu dây bên kia điện thoại... bạn nghĩ hắn đang nói chuyện với ai... không biết là.. khi cấp dưới nhìn thấy xảnh này thì có phải tự hỏi mình là hắn có hoa mắt không nhỉ.. ?...
hắn nói một vài câu liền tắt điện thoại, chỉnh sửa quần áo sộc sệch một chút, xong xuôi, hắn quơ lấy chiếc ái khoác trên ghế, bước chân nhìn ngoài cí thể thấy được hắn đang đi bình thường nhưng bước chân của hắn bước ngày càng nhanh... hắn vui vẻ đóng cửa... ra ngoài đến chỗ hẹn... Tuyết... em đến đây...
← Ch. 39 | Ch. 41 → |