Sinh oa
← Ch.100 | Ch.102 → |
Thư phòng Vu Tinh thành thành chủ đại nhân, lúc này đã bị Hoa Trầm Hương toàn bộ chiếm lĩnh, ở phía sau, thành chủ đại nhân chỉ có thể cùng Lãnh Nam như nhau, trở thành người giữ cửa.
Mọi người dựa vào tân nói tư ngồi, Quân Phi Vũ cùng Hoa Trầm Hương ngồi ở thượng thủ, Mạch Thiên Hàn, Tần Nham Ngạo, Trình Nhất Đao ngồi phía bên trái (Lấy tả vi tôn), Tần Thiếu Dương, Ôn Dịch Nho, Lãnh Vô Tà đều chưa được chính danh nam nhân thì ngồi ở phía bên phải, Mộc Vân tướng quân thì tay cầm chuôi đao, đích thân đứng ở Hoa Trầm Hương trắc 1 thước chỗ. (Cách 1 thước)
Long Dạ Tinh vì chọc giận Quân Phi Vũ, thả đã nói rõ thanh trừ hắn vào cung chọn phu tịch, cố vẫn chưa cho hắn liệt vị. (Mặc dù đã mất tư cách nhưng cũng ko đến nỗi ko cho chỗ ngồi)
Nhìn mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Quân Phi Vũ ánh mắt rơi vào trên người Ôn Dịch Nho- Lần này sự tình có thể thuận lợi giải quyết viên mãn, bản cung sẽ trọng thưởng Ôn ngự y, như nếu ko phải Ôn ngự y làm cho hoàng thượng trước lúc bị bắt tỉnh lại, sợ là chúng ta tro khoảng thời gian ngắn còn thoát ko được khốn. Ôn ngự y, ngươi nói đi, nghĩ muốn cái gì? Bản cung nhất định tận lực thỏa mãn ngươi!
Ôn Dịch Nho đứng dậy hoàn lễ, buông xuống 2 tròng mắt nói- Vi thần có thể hay ko trước ghi nhớ này công đức, ngày khác lại hướng công chúa đòi hỏi tưởng thưởng?
Quân Phi Vũ cười khẽ- Ôn ngự y thật ko chỗ nào cầu? Nếu thật sự là như thế, kia bản cung đã có thể thiếu Ôn ngự y 2 cái nhân tình. Được rồi, sẽ theo của ngươi ý đi! Công trước ghi nhớ, sau này lại thưởng.
Nói xong, nàng cặp kia ngập nước đôi mắt sáng lại hàm chứa tiếu ý quét chúng nam liếc mắt 1 cái, tiếp tục nói- Lần này ngoại trừ Ôn ngự y, còn có Thiên Hàn, Nham Ngạo, Nhất Đao, cùng với Thiếu Dương cùng Vô Tà đều ko thể ko có công, bản cung cũng đều cho các ngươi ký thượng 1 công. Chờ hồi kinh báo cáo nữ hoàng bệ hạ hậu, sẽ cho các ngươi ngày khác phát thưởng. Đương nhiên, chúng ta bây giờ còn có 1 nhiệm vụ, nếu Long Dạ Tinh ko phải nội gian, chúng ta đây phải đem cái kia nội gian cấp bắt được đến.
Hoa Trầm Hương đột nhiên nói- Ko cần tra xét, người này ta biết là người nào.
_ Ai?- Mấy tiếng câu hỏi đều xuất hiện.
_ Thẩm Khinh Ba.
Quân Phi Vũ sửng sốt- Dĩ nhiên là hắn? Nhưng hắn ko phải đã lưu vong tái ngoại, gian tế lại thế nào lại là hắn? Hắn ở nơi nào?
Hoa Trầm Hương lạnh lùng nói- Mộc Vân, đi đem người áp tiến vào.
_ Tuân mệnh!
Mộc Vân cấp tốc lui ra, ko cần thiết chỉ chốc lát, liền áp 1 người tay chân mang liêu (Mấy cái miếng gỗ còng tay chân dành cho trọng phạm ngày xưa) đi đến- Hoàng thượng, phạm nhân đã đưa đến.
Quân Phi Vũ nhìn trước mắt này tóc tai mất trật tự, nam nhân vẻ mặt râu quai nón, cùng ngày đó nàng gặp qua nam nhân rất ôn nhuận tú hoàn toàn là 2 người, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Trầm Hương- Hoàng thượng, ngươi xác định hắn là Thẩm Khinh Ba?
_ Ko sai! Đây chính là hắn, là Thẩm Khinh Ba cải trang giả dạng, hiện tại tên của hắn gọi là Thác Bạt Tuyết Ngân- Hoa Trầm Hương thứ nhất có chút đau lòng nhìn Thẩm Khinh Ba, thứ 2 chính là vẻ mặt bất tuân giận trừng mắt hắn.
_ Thác Bạt Tuyết Ngân?- Quân Phi Vũ lầm bầm nhớ kỹ tên của hắn, nhìn cặp kia con ngươi phun lửa giận Thẩm Khinh Ba, nhẹ giọng hỏi- Thẩm Khinh Ba, ngươi là muốn tuyết hận, cho nên mới thủ tên này sao?
Thẩm Khinh Ba 1 đôi lợi con ngươi hung hăng trừng hướng nàng, nói liên tục ngữ khí cũng là tàn bạo- Ko sai! Ta cải trang trang điểm thay đổi thân phận, chính là vì tìm ngươi báo thù rửa hận, nếu như ko phải là bởi vì ngươi, Thẩm gia chúng ta sẽ ko rơi xuống ruộng đồng như vậy.
_ Vốn cho là chúng ta tỷ đệ lưỡng làm nhiều như vậy công phu, đủ có thể rửa sạch tiền sỉ, nhất cử đem bọn ngươi này một đôi cẩu nam nữ đưa lên Tây Thiên, chỉ cần các ngươi chết, Thương Ngô quốc lại lập tân hoàng, tỷ của ta là có thể trở thành hoàng hậu, chúng ta Thẩm gia cuối cùng sẽ lại phong cảnh đứng lên. Thật ko ngờ, tai họa di ngàn năm, chúng ta lại vẫn là giết ko được các ngươi, cuối lại vẫn là rơi vào tro tay các ngươi, ta nhận mệnh! Ta Thẩm Khinh Ba dám làm dám chịu, muốn chém muốn giết, liền tùy các ngươi, ta ko còn gì để nói.
Quân Phi Vũ mãn mang thương hại nhìn hắn, lắc đầu, nhẹ giọng than thở- Thẩm Khinh Ba, ngươi có biết hay ko, lần này hoàng thượng đến Phượng Hoàng quốc, đã cùng bản cung nói qua, hắn muốn dỡ xuống hoàng vị cấp Bát vương gia, chính mình thì đến Phượng Hoàng quốc đi theo ta. Chỉ tiếc, các ngươi thật sự là quá nóng lòng!
Quân Phi Vũ những lời này nói ra, ko chỉ Thẩm Khinh Ba sửng sốt, ngay cả Mạch Thiên Hàn, Tần Nham Ngạo hộ giá cũng lấy ánh mắt bội phục nhìn Hoa Trầm Hương, thật ko ngờ, hắn thế nhưng chịu vì Phi Vũ làm được loại tình trạng này, thế nhưng thật ra là người chỉ chọn giai nhân ko yêu giang sơn!
So sánh với, bọn họ tựa hồ so với hắn trả giá ít nhiều lắm.
Hoa Trầm Hương hướng Mộc Vân phất phất tay- Dẫn hắn đi xuống! Chờ xử quyết!
Mộc Vân tay vừa mới khấu thượng vai Thẩm Khinh Ba, Thẩm Khinh Ba đột nhiên dùng sức bỏ qua, muốn xông lên phía trước, lại bị Mộc Vân cấp tốc điểm mềm huyệt, trá ngã xuống dưới đất, chỉ có hắn thê lương thanh âm ở ko gian kia quanh quẩn- Hoa Trầm Hương, tỷ tỷ của ta đâu? Ngươi đem tỷ tỷ của ta thế nào? Ngươi nói a! Ngươi nói mau a!
Hoa Trầm Hương nhàn nhạt nói- Lời này, trẫm cũng đang muốn hỏi ngươi đây? Tỷ tỷ ngươi giấu ở nơi nào? Chúng ta chính chung quanh tìm nàng.
Thẩm Khinh Ba yên lặng nhìn hắn, thống khổ lắc đầu- Ko! Ngươi nếu có thể đem ta tìm ra, khẳng định liền đã có tin tức tỷ tỷ của ta.
Thẩm Khinh Ba nói đến đây, đột nhiên quỳ xuống, lấy vô cùng trác vi phương thức dập đầu đầu- Hoàng thượng, thảo dân van cầu ngươi, cầu ngươi buông tha tỷ tỷ của ta đi! Van cầu ngươi, nàng cũng là quá yêu ngươi, hành động của ngươi lại làm thương tổn nàng, cho nên nàng mới có thể mất đi lý trí làm ra việc ngốc van cầu ngươi, buông tha nàng đi!
_ Mộc Vân!
Hoa Trầm Hương lạnh giọng vừa quát, Mộc Vân lập tức đem Thẩm Khinh Ba kéo ra.
Quân Phi Vũ nhìn thấy Hoa Trầm Hương hướng nàng gật gật đầu, liền đối với chúng nam nói- Được rồi! Đại gia cực khổ nhiều ngày như vậy, hôm nay sự tình cuối cùng cũng cáo 1 đoạn rơi, đêm nay ở chỗ này mọi người khỏe hảo nghỉ ngơi 1 đêm đi!
Hoa Trầm Hương lại gọi Vu Tinh thành thành chủ, làm cho hắn an bài mọi người đi ngủ, mà Quân Phi Vũ, đương nhiên theo sát hắn ở tại cùng nhau.
Hoa Trầm Hương biết Quân Phi Vũ tro lòng còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng có chút lại liên quan đến đến tôn nghiêm hắn Thương Ngô quốc, cũng tức là tôn nghiêm của hắn, vì thế lúc này mới ý bảo nàng làm cho mọi người lui ra, tro đó nguyên do hắn chỉ giải thích cho nàng 1 người nghe.
Hoa Trầm Hương lại cẩn thận sai người đưa tới nước nóng, tự mình hầu hạ nàng tắm rửa, khi hắn vi thô bàn tay to nhẹ vỗ về thượng nàng da thịt nõn nà non mềm, 1 cỗ điện lưu ở 2 thân thể của con người nội loạn lủi, thân thể mỗ cái bộ phận, đều ko tự chủ được rung động.
Lâu chưa thụ nam sắc Quân Phi Vũ, vi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng thu ba, mềm mại đáng yêu bách chuyển, thấy Hoa Trầm Hương tâm viên ý mã, nguyên bản cố gắng tâm tình bị đè nén, tro nháy mắt bộc phát ra đến.
_ Vũ nhi, có thể chứ?- Thanh âm của hắn sàn sạt, mang theo đặc biệt gợi cảm vị đạo.
Quân Phi Vũ gật đầu cười, hướng hắn đưa tay ra- Đến đây đi! Bồi ta!
Hoa Trầm Hương tuấn nhan lập tức nhạc khai hoa, tam hạ 2 cái bỏ chính mình y phục trên người, sợ làm bị thương bụng của nàng, nguyên bản nôn nóng động tác tro nháy mắt lại trở nên cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng bước vào tro thùng tắm cực lớn, 1 chút đem Quân Phi Vũ kia trần truồng thân thể ủng tiến tro lòng.
Lõa trình tương đối dưới, cho dù ngươi là thánh tăng sợ cũng cầm giữ ko được, huống chi là tích muốn đã lâu chưa tiết Hoa Trầm Hương, kia còn cấm nại được.
Nhưng hắn coi như là chính mình nghẹn xuất mồ hôi, vẫn là cẩn thận lại ôn nhu cầm mặt Quân Phi Vũ, từng chút từng chút hôn xuống, 1 bên hôn, 1 bên đem nàng ôm ngồi ở trên đùi của mình, đem của mình kiên quyết thẳng để ở ngọc cửa của nàng, nhẹ nhàng liếm.
Cảm giác được dưới thân truyền đến khác thường, Quân Phi Vũ phát ra tinh tế rên rỉ, kia như mèo hừ bàn ngâm tiếng kêu, càng làm cho hắn mồ hôi cuồn cuộn xuống.
_ Tiểu Vũ, ta ko nhịn được, có thể chứ?
Quân Phi Vũ kêu lên 1 tiếng đau đớn, rõ ràng cũng đã vào 1 nửa, trướng được nàng đều khó chịu, lúc này còn hỏi nàng có thể chứ? Nàng còn có thể nói ko sao?
Nàng hờn dỗi liếc hắn 1 cái, xấu xa cười, thân thể hơi đi xuống 1 áp, liền đưa hắn nóng rực toàn bộ nuốt hết, còn cố ý cọ xát ma, nhạ được Trầm Hương kêu rên liên tục.
_ Tiểu Vũ, ngươi quả thực mau muốn mạng của ta! Ngươi biết ko có thể quá kích thích, ngươi còn dùng phương thức như thế đến dằn vặt ta!
Hắn oán hận cắn 1 chút môi của nàng, nhẹ nhàng đi xuống, cúi đầu khẽ cắn nàng hồng lôi trước ngực, 1 bên đem trên người rất chậm rãi đi lên.
Nơi riêng tư truyền đến kia tô tô cảm giác từ bên tai, chỉ cảm thấy như là có 1 con rắn ở bên tro chui, gãi, chính là làm cho nàng tựa như ko chiếm được thống khoái, Quân Phi Vũ khó nhịn lắc lắc thân thể, kiều hừ- Tướng công, ngươi lực mạnh 1 điểm...
Hoa Trầm Hương chỉ cảm thấy bụng dưới nhiệt lưu càng sâu, câm thanh âm nói- Ta sợ làm bị thương đứa nhỏ.
_ Cái tư thế này ko sợ, ta nếu ko thích, lập tức nói cho ngươi biết, có được ko?
_ Hảo!
Hoa Trầm Hương chỉ cảm thấy thân thể lửa nóng bị của nàng chặt trất bao vây, càng tượng muốn bạo tạc như nhau, hắn rất muốn dùng sức, thế nhưng, nhưng lại cố gắng đè nén, bây giờ đạt được của nàng cho phép, rốt cuộc có thể sử xuất 8 phần lực, dùng sức rất nhập, lại chậm rãi rời khỏi, vòng đi vòng lại, 2 người tiếng kêu rên, theo hắn luật động nhanh hơn, làm cho càng ngày càng vang.
1 phen mây mưa sau, Hoa Trầm Hương đem e rằng mệt lực Quân Phi Vũ tẩy sạch, trực tiếp ôm lên giường, lại giúp nàng đổi hảo y phục, lúc này mới đem nàng ôm thật chặt vào tro lòng, nghe trên người nàng hương khí, gắn bó tướng ôi, bọn họ mệt mỏi mấy ngày, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Quân Phi Vũ theo tro lúc ngủ mơ tỉnh lại, vừa mở khai con ngươi, liền phát hiện Hoa Trầm Hương đang ở si ngốc nhìn nàng.
Nàng hướng hắn xinh đẹp cười- Đã nhìn bao lâu?
Hắn cũng cười- Ko bao lâu. Tiểu Vũ, thật muốn mỗi ngày đều như vậy cùng ngươi cùng 1 chỗ, mỗi ngày ta cũng có thể ôm ngươi đi vào giấc ngủ, nhìn ngươi tỉnh lại, đây là nhất kiện bao nhiêu chuyện hạnh phúc a!
Nghe hắn cảm khái, Quân Phi Vũ thân thủ ôm chặt hông của hắn- Nhân gia nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Có lẽ đôi khi, chiếm được trái lại sẽ ko quý trọng, cũng là bởi vì chúng ta bây giờ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vì thế mỗi 1 lần cảm giác đều là như vậy bất đồng, mỗi 1 lần chúng ta đều có tân cảm giác, vĩnh viễn sẽ ko nhàm chán đối phương, thường như vậy làm sao ko phải 1 loại khác hạnh phúc.
_ Ko! Tiểu Vũ, dù cho mỗi ngày cùng ngươi cùng 1 chỗ, ta cũng sẽ ko nhàm chán. Ngươi là như vậy có tài hoa, với ngươi cùng 1 chỗ, vĩnh viễn có tân vui vẻ. Chúng ta lúc nhàn hà có thể đánh cờ, cũng có thể đánh đàn hát, sau này, còn có thể giáo con của chúng ta nhận tự thư bức tranh (Vẽ tranh dạy chữ), ta hiện tại mới hiểu ngươi lúc trước tìm cách hướng tới điền viên cuộc sống, bây giờ mới thật cảm thấy đáng quý.
Quân Phi Vũ than nhẹ 1 tiếng- Đúng vậy! Chúng ta thân là người hoàng gia, đều có cùng bất đắc dĩ, đều có cùng đích thân ko thể thoát khỏi vì thiên hạ này bách tính, Trầm Hương, ngươi ko thể ko ngồi vững vàng này vị trí a! Lần này may là chúng ta bình yên vượt qua kiếp nạn, bằng ko, ta cũng ko dám tưởng tượng, 1 khi cho cái kia Bát hoàng đệ ngươi ngồi trên hoàng vị, làm cho Thẩm Khinh Yên như vậy người 1 nhà tay cầm quyền cao nói, này Thương Ngô quốc sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Hoa Trầm Hương trầm trọng gật gật đầu.
_ Trầm Hương, ngươi tính toán xử trí như thế nào bọn họ? Thẩm Khinh Yên đâu? Nàng dù gì cũng là vương phi Bát hoàng đệ ngươi, nếu muốn xử trí nàng, ngươi có phải hay ko còn muốn cố kỵ 1 chút mặt mũi Bát hoàng đệ?
_ Nàng đã chết!
Quân Phi Vũ tro nháy mắt cả kinh ngồi thẳng lên- Cái gì? Đã chết? Chết như thế nào
Hoa Trầm Hương càng làm chuyện phát sinh ngày hôm qua nói 1 lần.
_ Vậy sao ngươi hướng ngươi Bát hoàng đệ giải thích?
Hoa Trầm Hương khẽ thở dài- Ta chỉ có thể làm bộ ko biết, để hắn cho rằng Thẩm Khinh Yên mất tích đi!
_ Kia Thẩm Khinh Ba đâu? Ngươi lại là thế nào phát hiện Thẩm Khinh Ba đổi tên đổi họ kiều trang điểm trà trộn vào kia hoạt động chọn phu?- Quân Phi Vũ lại hỏi.
_ Ngươi khả năng ko biết, Thẩm Khinh Ba vẫn thích Thẩm Khinh Yên, ko phải tỷ đệ thích, mà là giữa nam nữ thích. Hắn ngay cả đem chính mình trở thành là cái bóng của Thẩm Khinh Yên, nàng ở đâu, Thẩm Khinh Ba cũng nhất định sẽ ở nơi đó xuất hiện. Theo ngày hôm qua Thẩm Khinh Yên xuất hiện, ta liền biết, Thẩm Khinh Ba khẳng định đã ở Vu Tinh thành, nhưng hắn ở nơi nào đây? Liên tưởng đến vấn đề dọc theo con đường này, vì thế ta mới để cho người nhất nhất đi lọc qua người tro đội ngũ, cuối cùng đem Thẩm Khinh Ba cấp tìm được. Lần này, hắn thiếu chút nữa làm hại 2 chúng ta xém mất mệnh, ta tuyệt đối sẽ ko nhẹ tha hắn! Nếu hắn như vậy yêu Thẩm Khinh Yên, liền để cho bọn họ hạ hoàng tuyền làm bạn đi!
Quân Phi Vũ ko có lên tiếng nữa, chỉ là chăm chú ôm hắn.
2 người ôm nhau, lẳng lặng hưu vị loại này hạnh phúc ko tiếng động.
Cho đến ngoài cửa truyền đến Lãnh Nam bẩm báo- Hoàng thượng, ngài tỉnh chưa?
_ Lãnh Nam, chuyện gì?
Hoa Trầm Hương biết, nếu ko có chuyện trọng yếu, Lãnh Nam sẽ ko dễ dàng quấy rầy hắn.
_ Khởi bẩm hoàng thượng, Bát vương gia cầu kiến!
_ Làm cho hắn chờ 1 chút, trẫm lập tức tới!
_ Tuân lệnh!
Ở thiên thính chờ đã lâu Hoa Trầm Ngọc, vừa nhìn thấy Hoa Trầm Hương đi ra, lập tức nghênh đón, khai môn kiến sơn địa hỏi- Hoàng huynh, Khinh Yên đâu? Khinh Yên ở nơi nào?
Nhìn Hoa Trầm Ngọc vẻ mặt tiều tụy, Hoa Trầm Hương sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói- Lời này nên trẫm hỏi ngươi mới đúng! Ko phải trẫm muốn nói ngươi, ngươi rốt cuộc là thế nào quản lý gia? Phu nhân nhà mình ko thấy, còn ko biết xấu hổ tìm đến trẫm!
Hoa Trầm Ngọc cúi đầu- Hoàng huynh, thần đệ nghe nói hoàng huynh bắt Khinh Ba, vì thế... - -Vì thế ngươi cho là trẫm bắt nàng?- Hoa Trầm Hương hừ lạnh- Nói thật, trẫm thật đúng là muốn bắt nàng, đưa bọn họ tỷ đệ lưỡng cùng nhau đưa vào địa phủ, nhưng trẫm phái ra người, 1 đều ko tìm được Thẩm Khinh Yên. Hoàng đệ, ngươi này ko phải là lạt mềm buộc chặt chi tính đi?
Hoa Trầm Ngọc bỗng nhiên ngước mắt, có chút xa lạ nhìn hắn- Hoàng huynh, ngươi làm sao sẽ nghĩ thần đệ như vậy?
Hoa Trầm Hương tro mắt hiện lên 1 tia buồn bã, thanh âm lại càng nghiêm khắc- Thẩm Khinh Ba cùng Thẩm Khinh Yên phạm tội lớn như thế, ngươi thân là kỳ phu, có bao che chi ngại, sau này liền ở phủ vương gia tro kinh thành, ko có việc gì ko được phép đi ra. Nếu như ko còn chuyện khác, ngươi liền lui ra đi!
Hoa Trầm Ngọc ko dám tin tưởng trừng mắt- Hoàng huynh, ngươi muốn giam cầm thần đệ?
Hoa Trầm Hương nhìn hắn, vẻ mặt trầm thống nói với hắn- Ngọc đệ, trẫm vẫn coi ngươi thân là đệ đệ đối đãi giống nhau, vốn dĩ ta đây đi Phượng Hoàng quốc, chính là muốn cùng Phi Vũ thương lượng việc đem hoàng vị tặng cho ngươi, nhưng ta vạn vạn thật ko ngờ, các ngươi sẽ như vậy nóng ruột muốn mạng của ta. Tới trước ám sát, lại mua chuộc ngự y, lộ thượng 1 lần lại 1 lần bố trí mai phục, này đó mưu kế liền trẫm đều thán phục, nói cho trẫm, các ngươi là thế nào nghĩ ra được a?- Hoa Trầm Hương từng bước 1 hướng phía Hoa Trầm Ngọc ép tới, thẳng làm cho hắn ko thể lui được nữa, thẳng ngã ở ghế trên, vẻ mặt kinh sợ nhìn Hoa Trầm Hương nói ko ra lời.
Hoa Trầm Hương vẻ mặt lạnh lùng cười- Nói a! Tại sao ko nói? Vừa rồi ko phải rất lớn thanh sao? Ngọc, đệ, các ngươi có phải thật hay ko đem ta đây là hoàng thượng trở thành ngu dại? Nghĩ đến ngươi các tính kế, thiên y vô phùng, có thể lừa dối? Ta nhớ đã từng đối ngươi nói, nhân sinh chính là 1 lần lại 1 lần đánh bạc, ngươi đã hiện tại đã thua, thua cũng phải thua có tôn nghiêm, nên gánh chịu hậu quả, ngươi nhất định phải gánh chịu được. Nếu ko phải nhìn ngươi cùng trẫm nhiều năm phân thượng, hành thích vua chi tội, trẫm há tha cho ngươi còn có mệnh ở?
Hoa Trầm Ngọc đột nhiên như là nhìn quái vật nhìn Hoa Trầm Hương, hú lên quái dị, liền hướng phía ngoài cửa xông ra ngoài.
Hoa Trầm Hương lại câu môi cười lạnh.
Hắn ôn nhu, thế gian này chỉ cấp 1 người, đó chính là Quân Phi Vũ.
Ở Hoa Trầm Hương luôn mãi khẩn cầu hạ, Quân Phi Vũ rốt cuộc đáp ứng cùng hắn hồi kinh lại ngồi ngốc 1 tháng.
Ngoại trừ Mạch Thiên Hàn cùng Tần Nham Ngạo, người khác, đều ở Quân Phi Vũ yêu cầu hạ, do Trình Nhất Đao mang đội đi đầu về nước, Tần Thiếu Dương lại lấy Hoa Trầm Hương danh xưng bạn tốt, mặt dày mày dạn làm Hoa Trầm Hương ko thể ko đáp ứng hắn, cũng cùng bọn họ cùng nhau hồi kinh.
Nguyên bản hắn muốn thế giới 2 người, lại cũng vô pháp được đền bù mong muốn.
Nhìn Hoa Trầm Hương dọc theo đường đi thối thúi khuôn mặt tuấn tú, Quân Phi Vũ dỗ hắn- Còn đang tức giận a? Ai, Trầm Hương, khóe mắt ngươi có nếp nhăn nha! Còn như vậy phụng phịu, sợ rằng này nếp nhăn đều nhiều hơn người sắp chết.
Hoa Trầm Hương bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, thân thủ đem nàng lãm vào ngực lý, than nhẹ 1 tiếng- Tiểu Vũ, trẫm chỉ là muốn với ngươi đơn độc quá thượng mấy ngày, thế nào liền khó khăn như vậy đây!
Quân Phi Vũ tro lòng có chút chua xót khổ sở- Trầm Hương, xin lỗi! Là ta cho ngươi chịu ủy khuất. K0 bằng, ngươi nạp nhiều mấy phi đi!
_ Quân Phi Vũ!- Hoa Trầm Hương cắn răng giận trừng mắt nàng, thở gấp!
Nàng thế nhưng kê hắn đi tìm phi tử, có phải là hay ko hắn có phi tử, nàng sau này cũng ko cần lại đến nhìn hắn?
Quân Phi Vũ thật ko ngờ chính mình thương cảm 1 câu nói của hắn, thế nhưng làm cho hốc mắt hắn đều đỏ lên, sợ đến nàng vội vàng ôm lấy hắn, 1 tay giúp hắn thuận khí- Ngươi đừng khí! Ngươi cũng đừng cấp! Ta đây ko phải là ở đùa giỡn với ngươi sao? Ta biết, ngươi chỉ yêu 1 mình ta đúng hay ko? Được rồi, được rồi, ta đáp ứng ngươi, cách mỗi nửa năm, sẽ tới đoàn tụ với ngươi nửa tháng, có được ko?
Hoa Trầm Hương mặt đen lúc này mới dần dần chậm lại- Nửa năm? Ko được! Quá lâu?
_ Kia 4 tháng?
_ 3 tháng!
Quân Phi Vũ nhíu nhíu mày, nhìn thấy hắn lại trừng mắt, đành phải khuất phục dưới hắn uy hiếp, thỏa hiệp- Hảo thôi! 3 tháng liền 3 tháng!
Ở Hoa Trầm Hương si ngốc triền triền trung, Quân Phi Vũ ở hoàng cung Thương Ngô quốc làm nửa tháng hoàng hậu, mặc dù ko có chút phương tiện, nhưng nàng cũng cố gắng làm cho Hoa Trầm Hương ăn no, quá đủ nghiện.
Ngay cả như vậy, lúc rời đi, Hoa Trầm Hương vẫn như cũ đỏ vành mắt.
Này từ biệt, lại phải thời gian thật dài mới có thể gặp nàng.
Trở lại Phượng Hoàng quốc, Tiêu Bạch cũng sớm tỉnh, Quân Phi Vũ cao hứng ôm hắn hôn rồi lại hôn, từ đó, đang lúc mọi người cưỡng bức dụ dỗ dưới, Quân Phi Vũ bắt đầu đếm ngày an sinh đẻ.
Tháng 5, kia 1 dương quang xán lạn ngày.
Tro Phi Vũ cung, lúc này chính truyền ra từng tiếng tê tâm liệt phế tiếng kêu thảm thiết- A... Đau chết ta, ta ko sinh đâu! Ta sau này ko bao giờ muốn sinh nữa!
_ Đều là các ngươi này đó xú nam nhân gây họa, ô ô, hại ta thụ như vậy đắc tội. (Ko phải đều là chị tham lam mở đầu sao!- Milk)
_ A a a...
Kinh khủng kia tiếng kêu, làm Tiêu Bạch cho nắm tay nàng thêm nỗ lực lên liền khớp ngón tay đều trắng bệch, Ôn Dịch Nho càng mồ hôi chảy ròng, thủ ở 1 bên nhìn, 1 bên hỏi bà mụ Trình mỗ- Mỗ Đường, tại sao lâu như thế còn chưa có sinh?
Mỗ Trình Đường cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh- Ôn ngự y, này thai vị bất chính (Hình như cái thai nằm bị lệch), nhưng như thế nào cho phải? Tiếp tục như vậy, ko biết công chúa có thể hay ko kiên trì được?
Quân Phi Vũ nghe được bọn họ đối thoại, lập tức nói- Ta có thể đính được! Các ngươi vội vàng nghĩ biện pháp, ko được, liền sinh mổ.
_ Sinh mổ?
3 người bị này danh từ mới cấp hù được sửng sốt, Quân Phi Vũ cũng đang thêm 1 vòng đau bụng sinh trung bắt đầu khóc sảng, cắn răng mắng- Tiểu tử thối, ngươi nếu còn ko ra, ta sẽ để ngươi tân trở lại địa phủ đầu thai đó.
Vừa mắng xong, Quân Phi Vũ liền cảm giác trên bụng bị người nặng nề mà đá 1 cước, nhịn ko được càng "Ôi" thẳng gọi, rút ra 1 tay, trực tiếp nhẹ vỗ về bụng, rầm rì dỗ- Tiểu tử thối, mẹ ngươi sắp bị ngươi lăn qua lăn lại được tắt thở, ngươi nếu ko ra, chúng ta nương lưỡng đều sẽ mất mạng. Ngoan ngoãn, ngươi mau ra đây đi! Tối đa ngươi đi ra hậu, nương ko đánh cái mông ngươi.
Quân Phi Vũ nói xong, chỉ cảm thấy bụng lại là 1 trận lăn, đột nhiên cảm giác bụng dưới 1 cỗ nhiệt lưu vọt xuống, vẫn quan sát đến nàng mỗ Trình Đường lập tức kinh hỉ hô- Công chúa, mau! Mau dùng sức, đầu đứa nhỏ đã ra, mau dùng sức! 1, 2, 3, dùng sức!
Quân Phi Vũ dùng sức đem kính toàn bộ sử khi đến phúc chỗ, hạ thể như là lướt qua 1 giòng nước ấm, đột nhiên liền cảm giác bụng vô ích, cả người nhẹ nhàng, thân thể ở nơi đó ko bị khống chế mà run lên, đầu óc lại rất thanh tỉnh.
Tiêu Bạch cho rằng nàng sợ hãi, chăm chú cầm 1 tay của nàng, nước mắt thẳng rụng- Vũ nhi, đừng sợ!
_ Đứa nhỏ sinh! Sinh ra rồi!
Trình Đường vô cùng mừng rỡ giơ cao đứa nhỏ- Chúc mừng công chúa điện hạ, là 1 tiểu hoàng tử!
Ngay sau đó, nàng liền nghe được 1 tiếng trẻ con vang dội khóc lớn thanh, khóe môi hiện lên vẻ mỉm cười, vừa định cùng mỗ Trình Đường nói đem đứa nhỏ ôm cho nàng nhìn 1 chút, đột nhiên cảm giác 2 tròng mắt tối sầm, ý thức tro nháy mắt liền chìm vào tro bóng tối.
Mơ hồ trung, nàng tựa hồ nghe tới Trình mỗ ở sợ hãi lớn tiếng hô- Ko xong! Rong huyết, công chúa rong huyết!
← Ch. 100 | Ch. 102 → |