Ai chiếm hữu nàng?
← Ch.030 | Ch.032 → |
Quân Thiên Hựu đang ở vuốt ve trúng đích 2 tay đột nhiên cảm giác ko còn, sau đó liền phát hiện Quân Phi Vũ thân thể chính đi xuống, hắn cấp tốc xuất thủ nắm lấy cánh tay của nàng, ngừng thân thể của nàng vô lực đi xuống.
_ Phi Vũ, ngươi làm sao vậy?
Hắn này cả kinh gọi, lập tức đem lực chú ý của mọi người dẫn qua đây.
Tiêu Bạch lập tức xoay người đem nàng bế lên, để ở bên trên gấm trường kỷ, 1 tay khấu thượng mạch môn của nàng, nửa ngày mới buông tay nàng ra, lông mày rậm nhíu chặt.
Trình Nhất Đao sốt ruột hỏi- Đại ca, thế nào? Vũ nhi có nặng lắm ko?
Tiêu Bạch trầm ngâm 1 chút, ngước mắt nhìn về phía 4 vị huynh đệ còn lại- Vũ nhi bị người hạ dược! Nàng hiện tại mạch tướng táo bạo, tim đập gấp, 1 cỗ khí áp tích ở đan điền, làm như bạo phát chi thế. Ta hoài nghi nàng bị trúng là Tiêu Dao đoàn tụ tán.
Mọi người cùng kêu lên sợ hãi- Tiêu Dao đoàn tụ tán?
Trình Nhất Đao gấp đến độ trán đều xuất mồ hôi- Vậy phải làm sao bây giờ?
"Tích Hoa công tử" Trình Nham Ngạo cầm lấy cái chén kia ngửi mấy cái- Đại ca, đây ko phải là Tiêu Dao đoàn tụ tán, tam đệ ta từng ở Túy Hoa lâu đã biết Tiêu Dao đoàn tụ tán lợi hại, lúc đó bị cái vũ kỹ kia hạ dược, liên tục 3 ngày ko xuống giường được. Thuốc này dược tính so với Tiêu Dao đoàn tụ tán càng nồng đậm, sợ rằng thuốc này hiệu cũng càng lợi hại.
Sắc mặt của mọi người càng ngày càng trầm, Tiêu Bạch khuôn mặt tuấn tú càng phiếm thanh- Tiểu Tu!
Nãy giờ đứng ở tro góc Tiểu Tu vừa nghe đến tiếng la của Tiêu Bạch liền phát ra run rẩy, thân thể chấn động, tiến lên mấy bước liền quỳ rạp xuống dưới gối Tiêu Bạch- Công tử, thuốc này ko phải Tiểu Tu hạ, Tiểu Tu cho dù có mấy cái mạng, cũng ko dám làm nên chuyện này a! Thỉnh công tử minh xét.
Tiêu Bạch hừ lạnh 1 tiếng- Được rồi! Ngươi trước đứng lên, ta tin ngươi. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, chén trà này ngươi là từ đâu bưng tới?
_ Là nhỏ Đỏ Thẫm bưng cho ta!
_ Cái gì? Ngươi nói là tiểu Đỏ Thẫm?- Tần Nham Ngạo trên mặt luôn luôn dịu dàng tiếu ý đều coi như ko có việc gì, lần đầu tiên trầm xuống.
Tiểu Đỏ Thẫm thế nhưng là nha hoàn luôn hầu hạ hắn.
Nhìn chúng huynh đệ kia ánh mắt nghi hoặc ko hiểu, Tần Nham Ngạo vội vã khoát tay áo- Việc này ko liên quan đến ta, ta mặc dù thích len lén đi Túy Hoa lâu, nhưng là giới hạn uống rượu với nghe khúc, nhưng chưa từng đã làm chuyện hạ lưu gì. Người tới, đi đem tiểu Đỏ Thẫm mang tới.
Có nội thị lĩnh mệnh mà đi.
Tiêu Bạch lạnh lùng thốt- Sợ rằng người này đã sớm chạy từ lâu!
Lúc này, nằm ở trên gấm trường kỷ Quân Phi Vũ ưm 1 tiếng, chúng nam đồng thời nhìn vào, phát hiện nàng đã 2 gò má ửng đỏ, trán tiêm toát ra mồ hôi hột tinh tế, 2 tay bắt đầu vô ý thức cầm lấy áo, nỉ non nói- Nóng...nóng quá...nước...
Ko biết ai hô 1 câu- Mau, mau rót nước qua đây!
Lập tức có người đưa qua 1 chén nước đến, Tiêu Bạch tiếp nhận, nâng lên đầu Quân Phi Vũ, đem cái chén tiến đến môi của nàng biên, uy nàng uống vào.
Nhìn nàng cảm giác dường như ổn được 1 chút, Tiêu Bạch lại giúp nàng lau đi khóe môi dính nước.
Quân Phi Vũ 2 tròng mắt run mấy cái, trương ra, đôi mắt sáng như say, mơ màng mị hoặc, hoàn toàn đã ko có thanh thấu linh khí thường ngày, ko có tiêu cự ánh mắt quét xung quanh 1 lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Bạch bên cạnh, đột nhiên đưa tay lên liền kéo xuống đầu của hắn, hung hăng hôn lên.
Lúc này Quân Phi Vũ đã theo tro hôn mê tỉnh lại, đại não của nàng ý thức rất rõ ràng, nàng cũng biết mình đang làm gì, thế nhưng thân thể lại hoàn toàn ko bị đại não khống chế, chỉ là cảm giác được tro cơ thể có 1 cây đuốc đang thiêu đốt, hơn nữa càng đốt càng có xu thế lớn hơn, nếu như ko tìm nam nhân tiết hỏa, sợ cái chuôi hỏa này sẽ cháy sạch nàng cuối cùng vì khát khao mà chết.
Vì thế, nàng ko chút do dự kéo Tiêu Bạch xuống, mang theo 1 điểm ý định trả thù, hung hăng hôn lên, lại dùng hàm răng gặm cắn môi của hắn.
Ở cảm giác được trên môi hắn truyền đến mùi máu tươi, tro cơ thể máu tựa hồ cũng sôi trào theo.
Nàng kêu lên 1 tiếng đau đớn, tay nhỏ bé mềm mại ko xương, làm như 1 cái linh xà, theo cổ của hắn trắc duỗi đi vào, dùng sức vuốt ve, Tiêu Bạch cảm giác được 1 trận đau nhói, nhưng hưng phấn tùy theo mà đến, lại làm cho hắn cũng khó nại kêu rên lên tiếng.
Hạ nhân đã bị bọn họ đuổi đi xuống, cái khác 4 người lại ngửi thấy mùi ngon, mắt mạo hồng quang, thậm chí có mỗ người đã bị kích tình này hí cấp kích thích được trực tiếp nổi lên phản ứng, mảnh đất bụng dưới kia, đã khởi động 1 mảnh tiểu thiên địa.
Đang đứng ở đó nuốt nước miếng, Tiêu Bạch đột nhiên gầm nhẹ 1 tiếng, ôm lấy Quân Phi Vũ liền hướng phòng ngủ của hắn rất nhanh chạy thẳng tới.
Trình Nhất Đao kinh ngạc nói- Ko nghĩ tới, luôn luôn ổn trọng lão đại, đụng tới việc này thế nhưng cũng gấp gáp như thế!
Tần Nham Ngạo làm như kinh nghiệm phong phú- Nam nhân ko lái qua huân như vậy, hoàn toàn ko kích thích được!
Quân Thiên Hựu chế nhạo- Tam ca, ngươi được xưng "Tích Hoa công tử", ngươi đã lái qua mấy lần rồi?
Thần mặt lạnh Mạch Thiên Hàn cái gì cũng ko nói, thân hình 1 lược liền đuổi theo.
_ Vẫn là nhị ca thông minh- Trình Nhất Đao vẻ mặt bội phục, lập tức lại gãi gãi đầu, cộc lốc cười nói- Tam ca, tứ ca, các ngươi nói thê chủ đại nhân uống thuốc này, đại ca 1 người sợ là ứng phó ko được đi? Ko bằng...chúng ta cũng đi đi?
_ Chúng ta đi!
3 cái bóng người cũng lấy tốc độ sét đánh hướng phía gian phòng Tiêu Bạch thẳng vọt tới.
Vừa tới cửa phòng, liền nghe đến tro phòng truyền đến Quân Phi Vũ một tiếng thét chói tai- A...đau quá...ngươi cút cho ta...
Chỉ nghe 1 tiếng "Đông" muộn hưởng, 4 người đồng thời xông vào tro phòng, đang nhìn đến Tiêu Bạch thân thể trần truồng chật vật nằm dưới đất, 3 nam nhân cũng nhịn ko được nữa đứng lên phì cười ha ha.
Ngay cả luôn luôn lấy mặt lạnh trứ danh Mạch Thiên Hàn, kia khóe môi cũng khống chế ko được tiết ra tiếu ý.
Tiêu Bạch sắc mặt 1 trận hồng một trận thanh- Các ngươi câm miệng cho ta! Lần trước các ngươi cũng đều như nhau ko xong.
Hắn bất quá là ko có kinh nghiệm, ko cẩn thận lộng đau đớn nàng mà thôi, ko nghĩ tới còn ko có nhập cửa chính, liền bị nàng đạp xuống giường, còn bị 4 nam nhân này thấy, sau này hắn làm đại ca mặt muốn hướng chỗ vào chỗ nào a?
Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên 5 người bọn họ cùng nhau cùng với bảo bối công chúa đại hôn cùng phòng, 4 nam nhân quả nhiên ko dám cười! Lần chật vật đó, bọn họ trọn đời khó quên!
_ Đại ca, ngươi nhanh lên 1 chút, Vũ nhi muốn chịu ko nổi- Mạch Thiên Hàn nhắc nhở nói.
Mọi người này mới phát hiện, Quân Phi Vũ quanh thân bị lây 1 tầng yên chi tựa như hồng sắc, giống như hoa đào đẹp đẽ, mỹ lệ đến cực điểm, ngũ nam nhân đồng thời nuốt nuốt nước miếng.
Ái muội, hơi thở dâm mỹ, làm cho nhiệt độ xung quanh nhất thời "Tăng tăng tăng" đi lên tăng vọt.
Tiêu Bạch nhìn Quân Phi Vũ 2 tay cầm chặt lấy chăn gấm dưới thân, liền môi đều bị nàng cắn ra khỏi máu, tro miệng phát ra ô ô thanh như tiểu thú, kiềm chế mà lại thê lương, lộ ra 1 tia ko cam lòng.
Ở lúc Tiêu Bạch lại 1 lần nữa đem thân thể cường tráng đặt lên thân thể mềm mại của nàng, Quân Phi Vũ khóe mắt chảy xuống 2 hàng nhiệt lệ.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |