Kinh thành đệ nhất lâu
← Ch.021 | Ch.023 → |
Thường ngày, công chúa các nàng muốn xuất môn đều phải rất nghiêm ngặt, ko có nữ hoàng bệ hạ phê chuẩn, ko được ra ngoài.
Đương nhiên, Quân Phi Vũ là ngoại lệ tro đó.
Dù sao nàng tính tình vốn ko sợ trời ko sợ đất, ỷ vào nữ hoàng bệ hạ thương yêu, còn có cái gì ko dám làm, lại nói, dù cho nàng làm, nữ hoàng bệ hạ cũng sẽ ko đối với nàng thế nào, cùng lắm thì phạt nàng diện bích tư quá. (Diện bích tư quá: úp mặt vô tường suy nghĩ =)) đại loại là chị Vũ bị phạt đóng cửa suy nghĩ về những lỗi lầm của mình ấy mà)
Cùng lúc 4 cỗ loan kiệu của các công chúa tiền tiền hậu hậu xuất cung môn, nhưng phương hướng đi, hiển nhiên là ko giống nhau, tới ngã 3 đường, liền đều phân đạo mà đi.
Quân Phi Vũ ko muốn để ý tới chuyện của các nàng, dù sao nàng chẳng qua chỉ là 1 khách qua đường thờ ơ lạnh nhạt, các nàng yêu thích đi đâu đều cùng nàng ko quan hệ.
Vừa đến trên đường cái, Quân Phi Vũ liền kêu kiệu phu phóng nàng xuống.
Nhìn đường cái vô cùng - náo nhiệt rộn ràng nhốn nháo, Quân Phi Vũ trái lại có 1 loại cảm giác bi thương "Đang ở tha hương vì dị khách".
Ngay cả công chúa thân phận cao tới đâu, lấy được nhiều hơn nữa cẩm y mỹ thực, nàng lại tổng có 1 loại cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Nếu như, nàng có thể tìm tới đường về nhà thì tốt rồi.
Nhìn Quân Phi Vũ mi tiêm buồn, nhìn nhìn đường cái, ánh mắt lại ko có rơi ở điểm nào, biểu tình tràn đầy mê man, bất đắc dĩ, cô đơn cùng bi thương, Tình nhi mặc dù nghĩ ko ra, nhưng tâm, lại xác thật vì nàng đau lòng.
_ Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Ngài xem, nhân gia đều ở đây nhìn ngài kìa!
Xưng hô tiểu thư này, là thân phận bên ngoài các nàng ước định. Nàng là tiểu thư, Tình nhi là nha đầu.
Nghe được Tình nhi nói, Quân Phi Vũ phục hồi tinh thần lại, hướng nàng cười cười- Tình nhi, bồi ta đi 1 chút đi! Ngươi xem thích gì, ta mua cho ngươi!
Tình nhi nhìn thấy trên mặt nàng phiêu dật đạm nhiên, tựa như là tùy thời muốn thăng thành tiên tươi cười, nhịn ko được viền mắt đỏ lên, thốt ra- Tiểu thư, Tình nhi cái gì cũng ko muốn, chỉ cần tiểu thư bình an là được rồi.
Quân Phi Vũ thân thủ khẽ vuốt 1 chút đầu của nàng, cười nói- Thật là nha đầu ngốc, ta đương nhiên sẽ bình bình an an, ko chỉ bình an, ta còn muốn gây tai họa, trường mệnh bách tuổi nữa.
Tình nhi cũng theo "Ha hả" cười rộ lên, ngay cả Diệp Phong đi theo phía sau bọn họ, cũng khó nhịn được kéo kéo môi.
1 đường đi, 1 đường nhìn, 1 đường mua đồ, đợi canh giờ bắt đầu lễ hội hoa sơn trà thời gian ko sai biệt lắm, bên tro kiệu nâng đã ko phải là người, tất cả đều là vật phẩm ăn uống mặc quần áo.
Quân Phi Vũ mua cho Tình nhi 1 cây trâm chân trâu, sau đó lại đưa cho Diệp Phong 1 cái đai lưng, lại đưa mỗi người 2 bộ y sam, ngay cả kiệu phu mỗi người đều có phần, bọn họ vẻ mặt mừng rỡ thụ sủng nhược kinh, trên mặt lại cao hứng như là trúng giải thưởng lớn.
Khi nhìn nụ cười bọn họ sáng lạn tựa như dương quang, Quân Phi Vũ đột nhiên cảm giác, sự tồn tại của mình dường như có 1 chút giá trị.
Có lẽ, nàng có thể lấy cái thân phận này, làm cho càng nhiều người có thể lộ ra thỏa mãn tươi cười như vậy, đây cũng là chuyện hiện tại duy nhất nàng có thể làm được đi!
Nói thật, nàng thực sự rất hâm mộ được như nam nhân rong ruổi sa trường, ở hiện đại, nàng cũng có quân nhân tình kết, ở chỗ này, nàng cũng hâm mộ Diệp Phong, có thể đến sa trường giết địch vệ quốc.
Chỉ tiếc a! Nàng chỉ là 1 tiểu nữ nhân, tay trói gà ko chặt, nguyện vọng này, sợ là ko có cơ hội thực hiện.
Nàng cười tự giễu. (Chị đừng buồn, sau này còn có cơ hội, còn sẵn tiện hốt thêm 3 anh đẹp trai khác nữa!- Milk)
_ Tiểu thư, đã tới thời gian phó ước - Tình nhi lo lắng nhắc nhở vị đại tiểu thư ko biết mệt mỏi này.
Trước đây công chúa đi chưa tới 2 bước, luôn luôn y ổi kêu, đến chỗ nào đều là kiệu lớn hầu hạ, công chúa hiện tại, mỗi ngày đều có thể phát hiện tân biến hóa của nàng. Nàng cảm thấy, công chúa hiện tại, tựa như một bảo mỏ, luôn luôn có thể đào ra 1 ít đồ, làm cho Tình nhi cảm thấy mới mẻ hiếu kỳ ko ngớt.
_ Đi thôi! Đi Phi Vũ Hiên.
【Phi Vũ Hiên】, là kinh thành đệ nhất danh lâu.
Nó là nơi vương tôn công quý tộc tụ hội, hàng năm ở chỗ này tổ chức tất cả yến hội lớn nhỏ, vô số hằng hà, lại là nơi tổ chức lễ hội hoa sơn trà nở mỗi năm 1 lần nổi danh nhất.
Đương lúc Quân Phi Vũ hạ kiệu đứng ở cửa, cũng ko khỏi vì cái đệ nhất danh lâu này mà thán phục.
Kiến trúc này, quả thực có thể nói kinh điển chi tác.
3 tầng lâu rường cột chạm trổ, xảo đoạt thiên công, xa hoa, lầu 1 trên cửa chính treo 1 bảng hiệu hắc đế chữ vàng, mặt trên viết 3 đại tự rồng bay phượng múa— Phi Vũ Hiên. Toàn bộ kinh thành, sợ rằng ngoại trừ hoàng cung xa hoa có thể so sánh với bên ngoài, xa hoa nhất lâu có lẽ chính là nó, thảo nào có danh xưng là kinh thành đệ nhất danh lâu.
Cửa đứng 4 vị trung niên mặc lam bào, ánh mắt lợi hại, huyệt thái dương lồi ra, vừa nhìn thấy Quân Phi Vũ hạ kiệu, đã đồng thời xoay người cung nghênh- Hoan nghênh công chúa giá lâm- Tro đó 1 vị vươn tay bày ra 1 tư thế thỉnh- Công chúa, thỉnh bên này!
Quân Phi Vũ ko lên tiếng, Tình nhi cơ linh, tiến lên phía trước nói tạ ơn- Cám ơn Cách tiên sinh.
Nghe được Tình nhi nói, Quân Phi Vũ chợt nhíu mày, thì ra cửa lớn này chỉ tiếp đại khách, đều ko phải là người thường?
Nếu như nói bên ngoài kia 3 tầng ngoại lâu cấp cho Quân Phi Vũ cảm giác là xanh vàng rực rỡ nhất phái xa hoa, như vậy, đi qua ngoại lâu tiến vào đình viện, liền có thể nói là tiểu cầu nước chảy lâm viên lịch sự tao nhã.
Cửu khúc hành lang gấp khúc, hồ sen hoa trì, đình lâu nghỉ mát, ánh sấn trứ bên cạnh cùng hoa mai tranh tươi đẹp, còn có 2 bên đình đài lầu các, Quân Phi Vũ thậm chí có 1 loại cảm giác bừng tỉnh đi vào Tô Châu lâm viên hiện đại, thật ko ngờ, nàng ở hiện đại vẫn luôn tưởng niệm muốn đi nhìn 1 cái phong cảnh Giang Nam ưu mỹ tú lệ, vẫn chưa có thể như nguyện, bây giờ, thế nhưng có thể ở chỗ này nhìn thấy, này có được là phúc khí của nàng hay ko?
Giữa sân nhà, nơi thường thường sẽ có y tóc mai hương ảnh thoáng hiện, có rất nhiều các tiểu thư hoàn phì yến gầy (Ý nói các dạng cô nương đầu đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mỏng manh như Triệu Phi Yến đều có cả) quần tam tụ ngũ kết thành đôi, còn có công tử giai nhân tổ hợp, nguyên bản dào dạt khuôn mặt tươi cười, khi nhìn đến thân ảnh Quân Phi Vũ đi tới, mỗi 1 người đều tự giác mau tránh ra, mặt nhanh quay sang hướng khác.
Quân Phi Vũ âm thầm buồn cười, này thật đúng là người có tên, cây có bóng, xem ra nàng thật đúng là tiếng xấu lan xa.
Cách tiên sinh dẫn đường quay đầu, chỉ vào tiểu lâu phía trước cách đó ko xa- Công chúa điện hạ, thái tử cùng các vị khách nhân đều ở Di Tâm các, tại hạ chỉ có dẩn công chúa tới đây.
Quân Phi Vũ phất phất tay- Đi đi! Tự chúng ta tiến vào!
_ Công chúa, vị Cách tiên sinh kia, là 1 trong tứ đại cao thủ của kinh thành, hàng năm do tứ đại cao thủ bọn họ suất lĩnh kinh gia phụ trách an toàn tro lễ hội hoa sơn trà nở.
Tình nhi giúp Quân Phi Vũ giải thích nghi hoặc, nàng gật gật đầu, nghe từ Di Tâm các phía trước truyền đến 1 truyện cười bằng chất giọng nhẹ nhàng, nghĩ ngợi quang cảnh bên tro sẽ là như thế nào.
Khi nàng đi tới cửa Di Tâm các cửa, mắt thấy 1 vị trung niên lam y hướng nàng hành lễ, liền lập tức hướng phía sau vang giọng- Phi Vũ công chúa giá lâm!
Bên tro vốn có hoan thanh tiếu ngữ, tro nháy mắt tĩnh.
Quân Phi Vũ tro lòng mồ hôi lạnh a, lực sát thương của mình thật đúng là ko phải mạnh bình thường nha!
← Ch. 021 | Ch. 023 → |