Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Chân Hoàn Truyện - Chương 008

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Trọn bộ 249 chương
Chương 008
Xuân tương phùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-249)

Siêu sale Shopee


Thời tiết trở nên ấm, tôi vẫn bình an vô sự, dần dần cũng giảm bớt phân lượng thuốc. Lưu Chu lén nói với tôi: "Ngày trước tiểu thư thường nghỉ ngơi ở trong phòng uống thuốc, sắc mặt tái xanh rồi, người nên đi ra ngoài đi dạo dưới mặt trời, khí sắc cũng tốt hơn."

Ngày xuân, cảnh ở Lâm Uyển cung là đẹp nhất, hoa hải đường ở Đường Lê cung chưa nở, nhưng ở Lâm Uyển cung đã nở không ít, hương hoa thơm ngát, cây tươi tốt đón ánh sáng, ngay cả hòn non bộ cũng đẹp, nếu như đó là bức tranh, không ít người yêu thích nó. Trong cung thích nhất là giống cây ngọc lan, hải đường, mẫu đơn, hoa quế, thuý trúc, chuối tây, hoa mai, lan bát phẩm vì ngọc đường phú quý, trúc báo bình an, xưng là "Thượng Lâm Bát Phương", để tỏ rõ cung đình cát lợi. Đường Lê Cung ở phía tây nam Lâm Uyển, là nơi ít có người qua lại, xung quanh vùng đó cũng hiếm có người tới. Cho nên tôi chỉ đi lại gần Đường Lê cung tránh quấy nhiễu ầm ĩ.

Cách Đường Lê cung không xa là Thái Dịch Trì. Thái Dịch Trì 3 khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6, 6667 hec-ta), bốn phía xung quanh là các hòn đá lớn, xa xa nhìn thấy hồ xanh biếc. Trong hồ lác đác vài hòn non bộ rất đẹp, có lầu các, có hoa đủ thứ phong vị. Bích liễu ven bờ rủ xuống, cành lá xanh biếc có chút vàng nhạt giống như những lông mày, mi mắt được vẽ công phu của cung nữ, ngay cả Hoán Bích thấy cũng cười: "Lục ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn con rũ xuống lục ti thao. Không ngờ cây liễu trong cung lại đẹp như vậy."

Tôi thích ở nhà hơn, sau khi trở về liền bảo Tiểu Duẫn Tử mắc một cái xích đu trên cây. Tiểu Duẫn Tử rất nhanh nhẩu, cố ý mắc xích đu ở trên cây tử đằng có hàng rào đỗ quấn quanh, hoa thơm màu tím, cánh lá mềm mại, nghi ngút bay xa.

Thời tiết buổi chiều ngày hôm đó khá tốt, sắc trời sáng rực, mưa bay đầy trời. Tôi ngồi một mình ở bàn đu dây, đẩy nhẹ nhàng. Lưu Chu đẩy hộ tôi, cùng tôi nói chuyện. Gió ấm, hương thơm hoa cỏ hơi hơi thổi qua, cánh hoa khẽ rơi xuống người tôi.

Tôi không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn hoa hạnh, bộ dạng đoá hoa rất đẹp, có màu hồng nhạt. Người xưa có câu:"Hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đáo thiên minh*"

(Chú thích: được trích trong bài thơ Lâm Gian Tiên của Trần Dư Nghĩa.

Hạnh Hoa sơ ảnh lý, xuy địch đáo thiên minh: Hạnh hoa thưa bóng rọi

Địch thổi tới bình minh)

Rồi bỗng nhiên hưng phấn, quay đầu bảo Lưu Chu: "Đưa tiêu tới đây." Lưu Chu dạ một tiếng đi luôn, một mình tôi ngồi ngẩn ngơ ở bàn đu dây, chợt thấy phía sau có bóng người không biết đến từ bao giờ, vội nhảy xuống bàn đu xoay người nhìn. Là một nam tử trẻ tuổi, mặc thường phục màu xanh nước biển, đầu đội trâm quan vàng ròng, bộ mặt cực kì tuấn tú, ánh mắt sáng ngời đáng giá tôi, không nhìn ra được là thân phận gì.

Trên mặt tôi không khỏi đỏ bừng, quỳ gối vén áo thi lễ, không biết nên xưng hô như thế nào, chỉ vẫn duy trì hành lễ. Im lặng một lúc lâu, người đã nóng như lửa đốt, hai đầu gối đau nhức, đành phải quẫn bách hỏi: "Không biết nên xưng hô tôn giá thế nào?"

Người nọ không lên tiếng, tôi không dám ngẩng đầu, thấp giọng hỏi lại lần nữa, dường như hắn mới từ trong mộng tỉnh trở ra, nhẹ nhàng mà "A" một tiếng, nói: "Đứng lên đi."

Tôi hơi nâng mắt nhìn y phục hắn, hắn phát giác, nói: "Ta là ... Thanh Hà vương."

Tôi có nghe qua Thanh Hà vương, lại ngượng ngùng, một phi tần gặp mặt vương gia, hình như không ổn chút nào. Vì thế lui xa hai bước, thấp người nói: "Thần thiếp là Hoàn Quý nhân Chân thị ở hậu cung, ra mắt Vương gia."

Hắn suy nghĩ: "Ngươi là vị quý nhân ốm bệnh kia?"

Tôi thấy có gì đó không đúng, trong lòng xuất hiện nghi ngờ, hỏi lại: "Việc vặt hậu cung, sao Vương gia lại biết được?"

Hắn hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói:" Ta nghe hoàng... Tẩu nói, lúc đó hoàng huynh hỏi, ta ở đó nên biết thôi." Tôi lúc này mới yên lòng lại.

Vẻ mặt hắn vui vẻ hỏi: "Thân thể không khoẻ? Gió xuân còn lạnh, sao lại mặc phong phanh thế này?"

"Làm phiền vương gia lo lắng, thần thiếp là khoẻ hơn nhiều rồi." Đang muốn cáo từ, Lưu Chu cầm tiêu đi tới, gặp nam tử xa lạ, cũng lắp bắp kinh hãi, tôi vội bảo: "Còn không tham kiến Thanh hà vương." Lưu Chu vội vàng quỳ xuống làm lễ.

Hắn liếc mắt thoáng nhìn vào cây tiêu phỉ thuý, mỉm cười nói: "Ngươi biết thổi tiêu?"

Tôi khẽ gật đầu: "Trong phòng rảnh rỗi, thổi chơi thôi."

"Có nên thổi một khúc cho ta nghe thử không?" Hắn thấy hơi đường đột, lại nói: "Bổn vương thích tiêu."

Tôi chần chờ một chút, nói: "Thần thiếp không tinh thông tiêu nghệ, chỉ sợ ảnh hưởng đến thính giác của ngài."

Hắn đưa mắt nhìn về phía chân trời lại cười nói: "Cảnh xuân sắc thế này, nếu có tiếng tiêu làm bạn, mới không xứng với vườn liễu lục hoa hồng này, xin quý nhân đừng cự tuyệt."

Tôi không từ chối được, lùi lại một trượng xa, nghĩ ngợi, đáp lời trước cảnh sắc tinh tế mà thổi khúc Hạnh Hoa Thiên Ảnh (1), "Hà xử ngọc tiêu thiên tự thuỷ, quỳnh hoa nhất dạ bạch như băng."

Khi còn nhỏ ở Giang Nam, di nương từng dạy tôi dùng huân (sáo = đất nung) thổi khúc này, rất nhẹ, rất cao xa, giờ phút này dùng tiêu thổi, giảm đi nỗi sầu ý trong khúc nhạc rồi, nhưng lại thêm vài phần cởi mở thổi đi gió tuyết. Kết thúc một khúc, Thanh Hà vương im lặng không tiếng động, có chút sững sờ.

Tôi lặng im một ít, nhẹ nhàng gọi: "Vương gia". Lúc này hắn mới tỉnh lại. Tôi thấp giọng nói: "Thần thiếp vụng về, xin vương gia đừng trách tội."

Hắn nhìn tôi nói: "Ngươi thổi rất hay, chỉ là vừa rồi thổi đến câu "mãn đinh phương thảo bất thành quy" tiếng tiêu hơi trầm lặng, không trôi chảy lắm, cảm giác nức nở. Nhớ nhà rồi à?"

Tôi bị hắn nói trúng tim đen, hơi lúng túng, đỏ mặt nói: "Từng nghe người ta nói, Khúc nhạc sai không qua mắt được Chu Lang, không nghĩ vương gia lại có thính lực tốt như vậy."

Hắn ngẩn người, khẽ cười: "Bổn vương .... đã lâu không nghe thấy tiếng tiêu hay như vậy.. Từ .... sau khi Thuần Nguyên hoàng hậu qua đời, không còn người nào thổi tiêu làm cho cảm động thính lực bổn vương nữa." Tuy là hắn cách tôi không xa, giọng nói kia mênh mông như theo phía chân trời truyền đến, cực kì khoái cảm.

Tôi tiến lên hai bước, lại cười nói: "Đa tạ vương gia tán thưởng. Thần thiếp sao dám so sánh với Thuần Nguyên hoàng hậu." Hạ thấp người: "Sắc trời đã tối, thần thiếp hồi cung trước. Vương gia cứ tự nhiên."

Hắn vuốt cằm cười, cũng đi thẳng.

Lưu Chu dìu tôi đi con đường đầy cây liễu trở lại trong cung, đến Oánh tâm đường mới ngồi xuống, tôi lập tức gọi Tinh Thanh: "Ngươi đi nghe ngóng thử, hôm nay Thanh Hà Vương nhập cung chưa? Giờ đang ở đâu?" Tinh Thanh gật đầu đi ra ngoài.

Lưu Chu nói: "Tiểu thư nghĩ hôm nay cùng tỷ thổi tiêu không phải Thanh Hà vương?"

Tôi nói: "Nhiều khi cẩn thận vẫn tốt hơn."

Tinh Thanh đi nửa ngày, trở về bẩm báo: "Bẩm quý nhân, Thanh Hà vương hôm nay vào cung, bây giờ đang cùng Hoàng Thượng ở Nghi Nguyên điện bình phẩm bức tranh." Tôi âm thầm gật đầu, yên tâm dùng bữa.

Một ngày sau, vẫn là thời gian đó, vẫn ngồi bàn đu dây thổi tiêu như trước. Không khí ngày xuân khá trong lành, hồ nước mênh mông ướt át, cây liễu ủ rũ xuống hai bờ hồ. làm cho người ta dâng trào cảm giác mạnh mẽ. Bàn đu dây nhẹ nhàng rung động, chim oanh hót lít lo ở trên cây, nghe thật vui tai. Nếu hưởng thụ nắng sớm, lúc này đẹp không có gì bằng.

Chợt thấy có người mạnh mẽ đẩy bàn đu dây của tôi, bàn đu dây bị lực đẩy đột nhiên tăng mạnh, tôi kinh hoàng, vội nắm chặt dây thừng. Bàn đu dây bay cao về phía trước, gió dùng sức quất má tôi, váy đón gió giống như con bướm thật lớn. Tôi cao giọng cười rộ lên: "Lưu Chu, nha đầu bỡn cợt này, dám ở sau lưng ta làm mấy chuyện xấu!" Tôi khanh khách cười: "Bay cao lên một chút! Lưu chu, cao chút nữa đi!" Vừa dứt lời, bàn đu dây đã hăng hái đong đưa về phía sau, bay qua thân ảnh một người, nhìn phía sau xem, tôi thất thanh kêu một tiếng: "Vương gia." Là Hà vương gia, thất nghi như vậy, trong lòng cực kì hoảng sợ. Tôi buông lỏng tay, định nhảy xuống khỏi xích đu.

Thanh Hà vương mỉm cười nhìn tôi: "Sợ hãi rồi à mà đã đi xuống?"

Tôi xấu hổ, lại không phục, dùng sức nắm chặt dây thừng, lớn tiếng nói: "Vương gia cứ đẩy bàn đu dây, tôi không sợ."

Hắn cười, đến gần bàn đu dây, lực đẩy càng mạnh hơn. Chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, tóc tai dựng đứng đong đưa về phía trước. Tôi càng sợ hãi, càng cố gắng trợn tròn mắt không được nhắm lại, mắt nhìn chằm chằm vào cây hạnh đối diện. Bàn đu dây nhắm thẳng đoá hoa sum suê cây hạnh trước mắt mà bay đi. Tôi càng bướng bỉnh, duỗi thẳng chân ra, cánh hoa rơi xuống như mưa. Con chim oanh hoảng sợ kêu 1 tiếng "quác" bỏ đi, quấy rầy cảnh trời đẹp sáng lạn.

Đoá hoa hạnh rơi xuống, có một bông rơi chạm vào mắt tôi. Tôi đau quá, không tự chủ mà buông lỏng tay, từ trên bàn đu dây rơi xuống, trong lòng hoảng sợ, sợ hãi đến hai mắt nhắm nghiền, thầm nghĩ "mạng mình xong rồi."

Mà cũng tài, rơi xuống đất lại không thấy đau, nhưng không dám mở to mắt, cảm thấy trên trán chợt nóng lên, giống như gió lạnh ấm dần. Lẳng lặng không tiếng động, hoa rơi rụng xuống vạt áo. Trộm trợn mắt, đã thấy con ngươi đen thùi, dịu dàng như ngọc, cười nhạt. Tôi không biết nên nhìn vào đâu, bởi vì trong khắc đó, tôi bị con ngươi kia nhìn đến thấu tâm gan. Lần đầu tiên tôi bị người khác nhìn kĩ như thế. Tôi không rời tầm mắt, chỉ nhìn người khác trong mắt mình. Tầm mắt hơi hơi động, tháng nhìn khuôn mặt Thanh Hà vương, con ngươi mỉm cười nhìn tôi, lúc này tôi mới để ý đến tôi đang ở trong lòng ngực hắn, vội hoảng hốt, nhảy xuống, thẹn quá không thể tìm được cái lỗ chui xuống: " Vương gia."

Hắn ha hả cười: "Sao lại xấu hổ? Không phải vừa rồi còn là nữ trung hào kiệt sao?"

Tôi buông tay xuống, thấp giọng nói: "Thần thiếp thất lễ. Không biết vương gia thích âm thầm đứng sau lưng người khác."

Hắn cất cao giọng nói: "Đây là trách bổn vương." Đưa tay đỡ tôi: "Vốn vô tình đi qua đây. Gần đến nơi nhớ lại tiếng tiếng tiêu quý nhân, cố tình dặn người ta lấy tiêu đến, hy vọng có thể gặp được quý nhân, bổn vương được thưởng thức lần nữa." Tay tuỳ tiện đưa ngọc tiêu cho ta , một chiếc tiêu trắng noãn, ống tiêu đỏ thẫm quấn tơ vàng kết như ý, đúng là một ngọc tiêu thật tốt!

Tôi tiếp nhận: "Không biết vương gia muốn nghe bài gì?"

"Quý nhân thích bài nào thì thổi bài đó."

Thả lỏng tinh thần, tiện tay chọn 1 khúc Liễu Sơ Tân thổi.

Liễu Sơ Tân nguyên là ca khúc về cảnh đẹp mùa xuân, thịnh thế thái bình, làn điệu cực thanh thoát, hắn nghe xong quả nhiên vui mừng, khoé miệng hàm chứa ý cười nói: "Lại là hạnh? Ngươi thích hoa hạnh sao?"

Tôi ngẩng đầu hưởng thụ mùi thơm của hoa hạnh, nói: "Hoa hạnh nở rộ trong sáng, nụ hoa hơi điểm hồng. Tuy không rực rỡ như hoa đào, lại không lạnh lùng như hoa mai, ấm nhuận như cô gái thẹn thùng, rất dịu dàng." Ánh mắt của hắn dừng ở trên người tôi: "Người như hoa, hoa cũng như người. Chỉ có người tính hoà nhã dịu dàng mới thích hoa phẩm tính dịu dàng."

Tôi hơi trầm ngâm: "Thần thiếp không dám thích hoa hạnh."

"A?" Mắt hắn hơi giương lên, hứng thú dào dạt hỏi: "Nói ta nghe một chút."

"Hoa hạnh tuy đẹp, nhưng kết trái cực chua, hạnh nhân càng đắng chát. Nếu làm người hay làm việc gì đều là mở đầu tốt mà kết cục thất vọng, có ý nghĩa gì đâu? Không giống Tùng Bách, quanh năm xanh tươi, cả đời không hoa không quả cũng mặc kệ."

Hai lông mày hắn khơi mào: "Thật .... Chưa từng thấy ai lý giải như vậy cả, thật sự là mới mẻ, rất khác biệt."

Lại cười nói: "Thần thiếp nói năng bừa bãi, làm cho vương gia chê cười rồi. Chỉ mong Vương gia nghe xong khúc này, đừng hù doạ thần thiếp là được."

Hắn vỗ tay cười to: "Hôm nay ta tới đường đột. Ta có hai bản khúc phổ, ngày mai sau giờ ngọ cùng đến đây, để ngươi bình phẩm. Mong quý nhân nhất định sẽ đến."

Nụ cười của hắn tuyệt vời như thế, giống như một đạo cắt qua sương mù dày đặc khiến toi không thể cự tuyệt, tôi giật mình ngẩn người, nói khéo: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Tránh ra hai bước, nghĩ tới một chuyện, lạ quay người nói: "Thần thiếp có một chuyện muốn nhờ, mong vương gia đồng ý."

"Cứ nói."

"Thần thiếp và vương gia gặp mặt thế này không hay, xin Vương gia đừng cho người khác biết, để tránh làm hại thanh danh hai bên."

"A, đã là danh dự thì ai có thể làm hại được chứ?"

Tôi lắc đầu nói: "Vương gia có điều không biết. Tuy thần thiếp và vương gia minh bạch rõ ràng nhưng chốn hậu cung đông người nhiều chuyện, miệng nhiều người xói chảy vàng. (2) Cuối cùng lại thành chuyện lớn."

Hắn nhíu mày, trong miệng lại thoái mái đồng ý.

(1) Bài thơ Hạnh Hoa Thiên Ảnh: tác giả Khương quỳ.

(2) miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-249)